Báo Tuyết Thích Cắn Đuôi

Chương 54

Không chỉ có Bạch Linh Linh nhận được mật chỉ mà ngay cả Lãnh Giác ở trong thâm cung nơi xa xôi cũng nhận được một mật chỉ đến từ Vua Sói Tuyết.

[Vua Sói Tuyết thần thánh] đã gửi yêu cầu kết bạn.

Tay Lãnh Giác run lên, chạm nhẹ vào [Từ Chối], sau đó mới nhận ra lựa chọn [Từ Chối] này có màu xám, bấm vào cũng không có tác dụng.

“Đúng là một hệ thống hậu cung có tính người.” Lãnh Giác đánh giá.

Không lâu sau, Lãnh Giác lại yên ổn ngồi trên máy bay tư nhân “Hoàng Gia Số 1” bay tới đền Thiên Đế. Sau khi tới được đền Thiên Đế, Lãnh Giác đi thẳng tới am đường mà Đại vương đang ở.

Cửa viện vừa mở ra một phát, Liễu Tiêu vui vẻ phấn chấn chạy ào tới trước mặt Lãnh Giác, cười tươi hô lên: “Giác nhi, lâu rồi không gặp!”

Lãnh Giác gật đầu cười với Liễu Tiêu, nói: “Lâu rồi không gặp.”

Liễu Tiêu hỏi tiếp: “Dạo này cậu ở trong cung sao rồi?”

Lãnh Giác trả lời: “Mọi chuyện đều ổn.” Dứt lời, Lãnh Giác lại nói: “Tâm sự sau nhé, tôi đi bái kiến Đại vương trước cái đã.”

Nói rồi, Lãnh Giác lập tức đi vào phòng, được Cáo Đỏ dẫn đường, tiến vào bên trong, đứng trước mành che mà chào hỏi. Vua Sói Tuyết khẽ gật đầu: “Đứng lên đi.”

Lãnh Giác đứng dậy, bảo: “Nghe tin Đại vương bỗng nhiên bị bệnh nặng khiến thần sốt hết ruột gan.”

Bấy giờ Liễu Tiêu cũng đã đi vào buồng trong, nghe được câu nói của Lãnh Giác, không nhịn được mà chau mày: Sao câu này nghe quen vậy ta… A, đúng rồi, Cáo Đỏ cũng từng nói như thế… Gì vậy trời, mấy câu này cũng có văn mẫu nữa hả?

Vua Sói Tuyết cũng đã quá quen với các loại văn mẫu, chỉ nói: “Cậu có lòng là tốt rồi.”

“Hi vọng Đại vương mau chóng khỏe lại.” Lãnh Giác trả lời.

Vua Sói Tuyết lại hỏi: “Tình hình trong cung và Thái hậu sao rồi?”

Nghe thấy Đại vương hỏi đến Thái hậu, da gà của Lãnh Giác nổi hết cả lên, sợ mình lỡ lời sẽ đắc tội cả hai bên, bèn vội vàng chống chế: “Thần cắm đầu cắm cổ học hành, không để tâm đến chuyện khác cho lắm. Thái hậu hẳn là vẫn rất khỏe ạ.”

Vua Sói Tuyết cười bảo: “Dạo này tin tức bổn vương bị bệnh đã được loan truyền, ai nấy đều hết sức lo lắng. Quan ngự sử còn nói tâm tư của người trong lục cung không yên, chắc là bổn vương nên giải trừ cấm túc cho Thái hậu, để hắn ta quay lại quản lý hậu cung. Cậu thấy sao?”

Lãnh Giác có dám hó hé gì, chỉ biết lặp lại câu nói cũ: “Thần chỉ biết học, không rành mấy chuyện này lắm ạ.”

Vua Sói Tuyết nói: “Đúng là thế thật, hẳn là cậu đã học hành rất chăm chỉ. Bổn vương đã xem bài thi khảo sát của hậu cung mấy lần gần đây, hạng nhất đều thuộc về cậu. Cũng đã đến lúc thăng cấp cho cậu rồi.”

“Bee?” Sống lưng Lãnh Giác căng cứng. Thời điểm này mà thăng cấp cho Lãnh Giác, há chẳng phải là quăng Lãnh Giác lên lò nướng hay sao?

Vua Sói Tuyết hạ lệnh tức khắc: “Cáo Đỏ, soạn thánh chỉ, phong cho Giác tài nhân làm Quý phi, ban cho cậu ấy quyền hạn quản lý lục cung.”

Hai chân Lãnh Giác mềm nhũn, khụy gối quỳ xuống nền đất đánh thịch một cái: “Mong Đại vương cân nhắc thật kỹ ạ!!!”

Cáo Đỏ cười nói: “Chúc mừng Quý phi, đây là chuyện mừng đấy!”

Lãnh Giác chỉ muốn hét lên: Mừng thế thì vứt cái chức Quý phi này cho ông làm đó có muốn không?

Nhưng Lãnh Giác cũng không dám manh động trước mặt Đại vương, chỉ đành nói: “Tài năng của thần có hạn, khó mà gánh vác được trọng trách này ạ.”

Vua Sói Tuyết nói: “Giác tài… À quên, Lãnh quý phi, sao lại tự hạ thấp bản thân vậy chứ? Thực lực của cậu đã được kiểm chứng bằng thi cử, sẽ không có ai nghi ngờ cậu đâu.”

Lãnh Giác run bần bật: “Đại vương…”

Vua Sói Tuyết lại nói: “Hay ý cậu là quyền quản lý hậu cung vẫn nên giao lại cho Thái hậu?”

“Chuyện này…” Lãnh Giác không thể nói ‘Đúng vậy’, càng chẳng dám nói ‘Không phải’, sau một lúc lâu chỉ có thể dập đầu hô lên: “Thần ngu dốt cũng không biết phải làm sao ạ!”

Liễu Tiêu chứng kiến cảnh này cũng thấy hoang mang, lên tiếng hỏi: “Giác nhi, có phải cậu vui đến phát điên rồi không?”

Lãnh Giác không còn lời nào để nói, đành phải nghẹn ngào chấp nhận làm Quý phi.

Vua Sói Tuyết nói xong chuyện cần nói rồi thì cho Lãnh Giác lui ra. Lãnh Giác ngồi xổm dưới chân tường trong sân, vừa gặm cỏ vừa dùng móng dê đập chính mình: “Này thì thi hạng nhất này! Này thì thi hạng nhất!”

Liễu Tiêu chạy tới tìm Lãnh Giác, trông thấy cảnh này thì mồm chữ O mắt chữ A: “Giác nhi, cậu thực sự vui đến điên rồi ư?”

Lãnh Giác thấy Liễu Tiêu đi tới, lập tức đứng dậy nói: “Tôi phải làm Quý phi rồi đó, cậu không ganh ghét à?”

“Cậu là bạn thân của mình mà, mình không nên đố kỵ với cậu.” Đúng là Liễu Tiêu không hề ghen tị một tí nào cả, bé nói: “Với cả thành tích thi cử của cậu tốt như vậy, thăng chức là điều tất nhiên mà.”

Lãnh Giác lắc đầu, nói: “Cậu vẫn không hiểu gì cả!”

Minh Hậu bị cách quyền quản lý hậu cung, bây giờ Đại vương đổ bệnh, nhẽ ra quyền quản lý hậu cung phải giao lại cho Minh Hậu. Nhưng bây giờ Đại vương lại phong cho Lãnh Giác làm Quý phi, lại còn giao quyền quản lý hậu cung cho Lãnh Giác nữa, thế chẳng khác nào đem Lãnh Giác ra làm bia đỡ đạn, khiến Lãnh Giác phải đối đầu với Minh Hậu cả!

Lãnh Giác sầu mà Lãnh Giác không nói!

Một lúc lâu sau, Lãnh Giác bèn hỏi thăm dò: “Bệnh tình Đại vương sao rồi?”

Liễu Tiêu sửng sốt: “Tớ không nói được.”

“Ừm, cũng phải.” Lãnh Giác gật đầu: “Vẫn là tôi không nên hỏi.”

Lãnh Giác ngoảnh lại mở máy tính bảng của mình lên, đăng nhập vào hệ thống hậu cung mới phát hiện quyền hạn của mình đã được đổi thành quản trị viên.

“Ặc.” Lãnh Giác khiếp sợ: “Muốn chết.”

Vua Sói Tuyết đã gửi tin nhắn cổ vũ tới: “Không cần lo lắng, bổn vương sẽ ủng hộ cậu hết mình.”

“Tạ Đại Vương, thần vui mừng khôn xiết.” Lãnh Giác đáp lại như vậy nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Miệng lưỡi đàn ông là quỷ lừa người.

Tin tức Lãnh Giác bỗng nhiên được phong làm Quý phi cứ thế được truyền đi, một truyền mười, mười truyền trăm, đến tai đài truyền hình thì trở thành:

“Lãnh Giác xưa nay chưa từng được sủng ái, giờ đã dựa vào thành tích học tập mà dễ dàng trở thành Quý phi. Liễu Tiêu thì được cưng chiều hết mức nhưng thành tích kém cỏi còn bày trò gian lận, cuối cùng bị xóa tên rồi trục xuất khỏi hoàng cung. Đây chính là tầm quan trọng của tri thức! Tri thức thay đổi vận mệnh! Tri thức kiến tạo tương lai! Tri thức xây dựng huy hoàng! Đừng chần chờ gì nữa, ngay lập tức nhanh tay gọi đến đường dây nóng 233 – 2333 – 6666 của chúng tôi để đăng ký khóa học bổ túc dành cho những người xuất sắc! Ngày mai, bạn chính là Quý phi!”

Liễu Tiêu vừa ăn đồ hộp vừa xem cái quảng cáo này, bé kinh ngạc nói: “Hóa ra tiếng tăm em thảm tới mức này sao?”

Vịt Vàng đứng bên cạnh vừa giúp Liễu Tiêu mở hộp đồ ăn vừa nói: “Quảng cáo mà chủ tử cũng tin nữa à?”

Liễu Tiêu nghĩ ngợi giây lát, gật đầu nói: “Cũng đúng. Em cảm thấy hiện tại rất sướng.” Nói rồi Liễu Tiêu bèn vét sạch thêm một hộp đồ ăn cho mèo nữa.

Mèo thái giám A Diệp đứng bên cạnh ‘khoái khoái chảy nước miếng’: “Người thưởng cho tôi một miếng với chủ tử.”

Liễu Tiêu nghĩ nghĩ, nói: “Ok, một miếng thôi nha….”

A Diệp há mồm ngoạm một miếng, một hộp thịt cá hồi thoáng cái hết veo.

Liễu Tiêu kinh hãi: “Miệng mèo có thể há rộng như vậy cơ á!”

Một lát sau, Chuyên gia giám định tới, thấy Liễu Tiêu và A Diệp đang ăn đồ ăn đóng hộp của mèo bèn hỏi: “Đại vương có ở đây không?”

Liễu Tiêu liếm móng vuốt đáp: “Đang xem tấu chương ở bên trong ấy.”

Tuy Vua Sói Tuyết đang “bệnh nặng” nhưng vẫn kiên trì làm nhiệm vụ chuyên cần như cũ. Thiên Tử vô cùng cảm động, còn khen ngợi hắn. Liễu Tiêu cùng với Chuyên gia giám định đi vào phòng. Vua Sói Tuyết ngồi bên cửa sổ lướt xem nhiệm vụ, Cáo Đỏ đọc báo ở bên cạnh, thấy Liễu Tiêu và Chuyên gia giám định đi vào thì đứng dậy chào hỏi.

“Ngồi đi.” Vua Sói Tuyết vẫn nhìn chăm chú vào máy tính bảng, không ngẩng đầu mà chỉ lên tiếng.

Cáo Đỏ mang tới một cái ghế nhỏ cho Chuyên gia giám định ngồi. Liễu Tiêu thì đặt mông ngồi bên cạnh giường của Vua Sói Tuyết, đầu gác lên giường, trông y hệt một con mèo lười biếng. Vua Sói Tuyết buông máy tính bảng xuống, chìa tay vuốt ve mặt bé.

Chuyên gia giám định nói: “Về phần bang phái mà Bạch Tử đại nhân nhắc đến thì đã điều tra được rồi ạ. Nó là một tổ chức ngầm có tiếng trong vùng này, có tên là ‘Tao đỉnh vl’, nòng cốt của tổ chức đều là mấy loại động vật có độc, đã hoành hành ngang dọc ở địa phương rất lâu rồi.”

Vua Sói Tuyết nhíu mày: “Bạch Linh Linh không quản lý gì à?”

“Nếu bọn chúng đi quá giới hạn thì Bạch Tử vẫn sẽ xử lý, nhưng thường thì bọn chúng cũng không làm gì quá lố.” Chuyên gia giám định trả lời: “Bởi vì ở đây còn có thêm mấy băng nhóm khác nữa, bọn chúng kiềm hãm lẫn nhau nên sẽ không làm ra được chuyện lớn gì.”

“Ngay cả Đại vương cũng dám ám sát mà còn nói không lớn?” Liễu Tiêu tức giận: “Không thể tha cho bọn chúng được!”

Chuyên gia giám định nói tiếp: “Tuy rằng chúng ta nghi ngờ, nhưng cũng không có chứng cứ xác thực.”

“Thế thì đi điều tra xem.” Vua Sói Tuyết nói.

Chuyên gia giám định hỏi tiếp: “Vậy việc này Đại vương định điều tra như nào ạ? Bang ‘Tao đỉnh vl’ này tương đối đặc thù, đầu não của bọn chúng được đặt ở Nam quốc.”

“Còn là tổ chức tội phạm xuyên quốc gia nữa cơ à?” Vua Sói Tuyết dần để ý hơn: “Cái tên Bạch Linh Linh này đúng là lười quá thể, việc này mà cũng mặc kệ.”

Chuyên gia giám định gật đầu tán thành: “Đúng là Bạch Tử đại nhân khá là… Phóng khoáng, không thích hợp làm quan phụ mẫu. Nhưng bang chủ của ‘Tao đỉnh vl’ này cực kỳ có danh tiếng ở Nam quốc, tổ chức này vẫn luôn hoạt động dưới danh nghĩa là một tổ chức trao đổi văn hóa Bắc Nam không chính thức, cũng không có chứng cứ chứng minh bọn chúng phạm tội nên khó có cớ can thiệp vào bọn chúng.”

“Dính dáng nhiều như vậy, chúng ta nhất định phải điều tra rõ.” Liễu Tiêu nói thực nghiêm túc: “Tôi thấy phải để cho Bộ Hình hành động ngay đi, bắt nhốt hết cái đám người xấu đó lại rồi cù lòng bàn chân của bọn chúng.”

Chuyên gia giám định lại nói: “Nếu lập tức bắt hết đám bọn chúng e là sẽ rút dây động rừng. Hơn nữa sẽ xảy ra rủi ro ngoại giao.”

“Không sai.” Vua Sói Tuyết nói: “Không nên đánh rắn động cỏ, phải hành sự thật cẩn thận mới được.”

Liễu Tiêu kinh ngạc: “Vậy phải điều tra thế nào mới được ạ?”

Chuyên gia giám định hỏi: “Thị vệ trưởng đã từng xem qua mấy bộ điện ảnh linh tinh như ‘Vô Gian Đạo’, ‘Sứ Đồ Hình Giả’ chưa?”

Liễu Tiêu lắc đầu: “Chưa ạ. Có hay không? Có thích hợp để xem khi ăn cơm không?”

Vua Sói Tuyết đáp: “Ý của Chuyên gia giám định chắc là nên cài gián điệp vào nằm vùng nhằm tóm được chứng cứ phạm tội của bọn chúng thì mới danh chính ngôn thuận xuất binh bắt bọn chúng được.”

“Đúng rồi ạ.” Chuyên gia giám định gật đầu.

Liễu Tiêu lại hỏi: “Vậy cử ai đi nằm vùng là hợp lý ạ?”

Vua Sói Tuyết ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp: “Nghe bảo khi yêu nhau mà cùng thực hiện nhiệm vụ kích thích thì sẽ bồi dưỡng được tình cảm của cả hai…”

Chuyên gia giám định nghe vậy thì tái cả mặt, vội vàng quỳ xuống hô lên: “Đại vương, ngài nên cân nhắc kỹ lưỡng ạ!”

Vua Sói Tuyết ngó lơ Chuyên gia giám định, vuốt ve cái đuôi của bé Tiêu, hỏi: “Em thấy cái trò cải trang này chơi có vui không?”

Liễu Tiêu gật đầu: “Chơi vui lắm ạ!”

Chuyên gia giám định vội vàng can: “Đại vương, chuyện này không được đâu. Nếu ngài làm gián điệp nằm vùng, lẻn vào tổ chức của tội phạm… Nếu mà bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ?”

“Làm sao bây giờ à?” Vua Sói Tuyết cảm khái nói: “Vậy thì đành phải cắn chết bọn chúng thôi.”

Chuyên gia giám định nghẹn họng.

Liễu Tiêu nhíu mày, nói: “Không đúng. Đại vương ơi, nếu bất cứ lúc nào Đại vương cũng có thể cắn chết bọn chúng thì sao lại còn muốn làm gián điệp nằm vùng nữa ạ?”

Vua Sói Tuyết đáp: “Vì làm việc gì cũng cần phải có chứng cứ ấy.”

Vua Sói Tuyết nói rất nghiêm trang, bé Tiêu của hắn hoàn toàn bội phục: “Đại vương thật là công chính liêm minh!”

Mà Chuyên gia giám định thì lại nghi ngờ Vua Sói Tuyết chỉ là muốn cùng với người yêu Báo tuyết của mình ra ngoài chơi chút trò chơi tình thú mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment