Bạo Vương Cửu Hào Sủng Phi

Chương 39

CHƯƠNG 39: CHỈ HẬN KHÔNG SỚM GẶP A
Editor: Luna Huang
Đột nhiên, Hách Liên Tĩnh Vinh nắm thật chặt cổ của mình, trừng hai mắt, đầu lưỡi gồ lên, muốn nói điều gì, lại không thể phát ra âm thanh.
Mọi người thất kinh, vây lại xem. Nhưng vào lúc này, Hách Liên Tĩnh Vinh lại đột nhiên khoa tay múa chân, đánh đám người kia nằm trên mặt đất.
Nhất thời, bốn bề thanh âm thê thảm kêu to vang lên từng đợt.
Hách Liên Minh Nguyệt nháy mắt mấy cái, có chút hoảng hốt, đây là chuyện gì, làm sao sẽđột nhiên liền biến thành cái dạng này?
Quay đầu nhìn Thanh Chỉ Diên, đột nhiên liền phát hiện khóe miệng nàng hiện lên nụ cười đắc ý chưa kịp biến mất. Trong bụng nàng có chút hiểu rõ, xem ra, nàng quả thực không phải một người bình thường a.
Đến gần Thanh Chỉ Diên, Hách Liên Minh Nguyệt cười nói: “Chỉ Diên muội muội, hảo thủđoạn a, kỳ thực, ta muốn dạy dỗ hoàng muội rất lâu rồi. Nàng a, ỷ vào mẫu phi mình được sủng ái, trong cung hoành hành ngang ngược, khi dễ không ít người, ngày hôm nay ngươi thay không ít người xuất khẩu khí a.”
Thanh Chỉ Diên lại càng hoảng sợ, bụm miệng, nhỏ giọng nói: “Ai u, công chúa, lời này cũng không thể nói lung tung nha. Văn Lan công chúa phân minh chính là bị thất tâm phong, có quan hệ gì với ta đâu?”
Hách Liên Minh Nguyệt hiểu rõ gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy, theo ta Chỉ Diên muội muội cũng không quan hệ gì, là nàng tự mình xui xẻo, không biết phạm phải bệnh điên gì rồi.”
Thanh Chỉ Diên trái lại bị dáng dấp che miệng của nàng làm cho tức cười, Hách Liên Minh Nguyệt này, thực sự không giống như là công chúa.

Bên kia cả người của Hách Liên Tĩnh Vinh đều bị sợ hãi, chỉ cảm thấy trong cơ thể mình có khí xung động, muốn dùng sức quơ cánh tay của mình, thẳng đến không thểđộng đậy mới thôi. Đầu chảy máu, trên người khắp nơi đều là vết thương, đau đến nàng muốn khóc a.
Những hạ nhân kia đều sợ Hách Liên Tĩnh Vinh, thế nào cũng không dám nhích tới gần, cảđám mở to ánh mắt hoảng sợ nhìn nàng chằm chằm, sợ mình chính là người xui xẻo kế tiếp.
Nhìn đến dáng dấp của Hách Liên Tĩnh Vinh, Hách Liên Minh Nguyệt có chút không đành lòng, “Chỉ Diên muội muội, hoàng muội nàng không sao chứ?”
Thanh Chỉ Diên nhàn nhạt lắc đầu, “Ta thấy nàng không phải rất tốt sao?”
Hách Liên Minh Nguyệt cắn môi dưới, suy nghĩ một chút vẫn là quyết định tiến lên nâng Hách Liên Tĩnh Vinh, nói thế nào thì cũng là tỷ muội nha.
Nhìn đến Hách Liên Minh Nguyệt lại muốn tiến lên, Thanh Chỉ Diên nhíu mày. Nàng đi trước một bước qua, kéo cánh tay Hách Liên Tĩnh Vinh, “Công chúa, ngươi không sao chứ?”
Hách Liên Tĩnh Vinh chỉ cảm thấy trong cơ thểđột nhiên sinh ra một loại khí khác, sau đó liền cảm thấy cánh tay lại nghe theo sự sai sử của bản thân rồi. Nàng kinh ngạc hìn Thanh Chỉ Diên, có ngốc thế nào đi nữa cũng biết bản thân trúng chiêu của nàng rồi.
Nàng tức giận trừng mắt Thanh Chỉ Diên, liền đẩy nàng ra, “Tiện nữ nhân, ta sẽ không để cho người có ngày tốt đâu, sẽ không.” Nàng hung tợn gào thét, xoay người chạy đi ra ngoài.
Hách Liên Minh Nguyệt lúng túng đỡ lấy Thanh Chỉ Diên, có chút hối hận hành vi của mình, “Chỉ Diên muội muội, ngươi không sao chứ?”
Thanh Chỉ Diên lắc đầu, ánh mắt quét về Diêu Khả Tâm một bên, “Diêu tiểu thư, nếu như có rỗi rãnh, không ngại cùng nhau ăn cơm?”

“A!” Diêu Khả Tâm thét lên, ôm đầu của mình liền xông ra ngoài. Tảo bả tinh, tảo bả tinh, nữ nhân kia chính làác ma, chỉ cần tới gần nàng cũng sẽ không có ngày lành mad qua a.
Thanh Chỉ Diên nhàn nhạt nở nụ cười, nghĩ thầm, như thế rất tốt, danh tiếng của tảo bả tinh này chỉ sợ là sẽ càng ngày càng vang xa a.
“Chỉ Diên muội muội, ngươi không sao chứ, ngươi không cần phải thương tâm, những người đóđều là quá ngu muội, cho nên mới phải. . .”
Nhìn ra Hách Liên Minh Nguyệt là thật lo lắng cho mình, Thanh Chỉ Diên giữ tay của nàng lại, nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Công chúa, ta thực sự không có việc gì.”
Không nên gọi ta là công chúa được không? Gọi Minh Nguyệt tỷ tỷ. Kỳ thực, ta vẫn luôn muốn tìm một hảo bằng hữu có thể nói chút lời trong lòng, hảo tỷ muội. Chỉ tiếc, thân là người trong hoàng thất, thật nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ.”
“Ta minh bạch, Minh Nguyệt tỷ tỷ. Đi, chúng ta đi vào trong thôi, để cho bọn họ chuẩn bị cho chúng ta một ít thức ăn ngon.”
Lúc này Hách Liên Minh Nguyệt mới nghĩđến chuyện Thanh Chỉ Diên bao trọn Thiên Hương lâu, nàng có chút vui mừng nói: “Chỉ Diên muội muội, ngươi thật là lợi hại a, bình thường Thiên Hương lâu sẽ không để cho người bao trọn đâu. Hơn nữa, ngươi làm sao nghĩđến chuyện bao trọn vậy?”
“Minh Nguyệt tỷ tỷ của ta mời ta ăn, vậy làm sao có thể bị người quấy rối được?” Thanh Chỉ Diên nói.
Hách Liên Minh Nguyệt hơi ngẩn ra, sau đó liền đỏ mắt. Từ sau khi mẫu phi qua đời liền không còn có người lưu ý nàng như vậy, cứ cho là phụ hoàng thương yêu nàng, có thể cũng sẽ không hoàn toàn chỉ yêu thương nàng.
Mà lúc này khẩu khí của Thanh Chỉ Diên, coi như nàng là một người vô cùng quan trọng. Nàng cảm thấy tâm tính rất ấm, coi như cả người đắm chìm trong nước ấm vậy, phá lệ thoải mái, “Chỉ Diên muội muội. . .”

Thanh Chỉ Diên lại càng hoảng sợ, công chúa này nói như thế nào liền giận rồi, cảm tình cũng quá sự dư thừa đi?
Bất quá, ngạc nhiên hơn, Thanh Chỉ Diên lại cảm thấy rất vui vẻ. Có thể, nàng thật là tìm được một hảo bằng hữu đáng giá kết giao.
Lôi kéo Hách Liên Minh Nguyệt lên lầu, phân phó người dọn thức ăn đầy bàn, lúc này Thanh Chỉ Diên mới bỏ qua.
Nhìn thức ăn trước mặt, Hách Liên Minh Nguyệt có chút ngẩn người, “Chỉ Diên muội muội, những thức ăn này. . .” Làm sao có thể a, thế nào đều là những món nàng thích? Thực sự là thật bất khả tư nghị, làm sao có thể chứ?
Thanh Chỉ Diên nhàn nhạt cười, nếu muốn mời người ăn cơm, vậy dĩ nhiên là phải đãi món nàng thích ăn nhất rồi. “Minh Nguyệt tỷ tỷ ngươi thích thì tốt rồi.”
Hách Liên Minh Nguyệt vội vàng gật đầu, “Ta thích, ta rất thích. Chỉ Diên muội muội, ngươi là người tốt, ta nghĩ, ngươi cùng Ninh vương nhất định sẽ sống rất hạnh phúc.”
Nghe Hách Liên Minh Nguyệt nhắc đến Ninh vương, Thanh Chỉ Diên Thanh Chỉ Diên không có tinh thần gì nữa. Nàng thật là không muốn gả qua đó, nếu như không phải không có biện pháp, nàng mới không bằng lòng.
Nhìn ra Thanh Chỉ Diên không quá cam tâm tình nguyện, Hách Liên Minh Nguyệt thận trọng, thử dò xét hỏi: “Chỉ Diên muội muội, ngươi không muốn gả vào Ninh vương phủ? Kỳ thực, Ninh vương thật không phải như những người bên ngoài nói đâu. Hắn là người tốt, thực sự. Hắn cùng tiểu Hầu gia một dạng, đều là người tốt. Ninh vương Ninh vương đối tốt với ngươi.”
Thanh Chỉ Diên có chút kinh ngạc nhìn tiểu nữ nhân đột nhiên e thẹn, công chúa này sẽ không phải là thích Cung Yến Luật đi? Bằng không vừa nhắc tới tiểu Hầu gia Bằng không thế nào liền cười rực rỡ như vậy?
Lại nói tiếp, thân phận của hai người cũng tương đương, cứ cho là cùng một chỗ cũng không phải không thể a.
Bất quá, vừa nghĩ tới Cung Yến Luật tính tình cùng bối cảnh phức tạp. Thanh Chỉ Diên lại không muốn để cho Hách Liên Minh Nguyệt gả cho hắn, nàng là người có tâm tưđơn thuần, gả cho một người như vậy, nhất định sẽ sống phi thường cực khổ.
Hai người chơi thân, cuối cùng cư nhiên uống rượu, đây đóđều có chút cảm giác chỉ hận không sớm gặp. Một bữa cơm ăn hết cả buổi chiều mới xong, khi các nàng ra cửa, sắc trời đã tối.

Thanh Chỉ Diên phân phó người tiễn Hách Liên Minh Nguyệt trở về, mình cũng trở về thái sư phủ.
Bởi vì uống rượu, Thanh Chỉ Diên cảm thấy chóng mặt, uống hai chén canh giải rượu, nằm ở trên tháp dựđịnh nghỉ ngơi một chút.
Đúng lúc này, một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, tiếp tục, mùi máu tươi nồng nặc theo gió bay vào gian phòng. Trong nháy mắt Thanh Chỉ Diên mở mắt, ánh mắt sắc bén bắn về phía cửa, “Người nào?”
—— đề lời nói bên ngoài ——
Chỉ Diên muội muội thật là giỏi a, mỗ công chúa lóe cặp mắt đào hoa, mãnh khen người nào đó.
Mỗ nữ cười đắc ý, có sao, có sao, được rồi, một chút mà lạp.
Khi nào ta cũng có thể giống muội muội như ngươi vậy cường thế ni? Mỗ công chúa có chút buồn bực.
Mỗ nữ vỗ vỗ bả vai của nàng, khi đó không xa.
Vì sao? Mỗ công chúa mở to hai mắt nhìn, có chút chờ mong.
Cận chu người xích gần mực thìđen nha. Mỗ nữ trừng mắt nhìn, ném cái ngươi hiểu được ánh mắt của qua.
Hiểu được, hiểu được. Mỗ công chúa cười đặc biệt xán lạn, nàng nhất định sẽ cường thế lên, nhất định sẽ!
Chú: Cầu cất dấu a, cầu các loại chi trì a, Trúc tử nhu các ngươi phải nga ~

Bình Luận (0)
Comment