CHƯƠNG 40: KHÔNG ĐỂ Ý BIẾN THÁI GIÁM
Editor: Luna Huang
” Tiểu thư, Ninh vương cùng tiểu hầu gia đến đây.” Vẻ mặt Thủy Vân cấp bách chạy vào.
Thanh Chỉ Diên ấn ấn thái dương, nhất thời không có thể hoàn hồn. Đây rốt cuộc là làm sao vậy? Viện của nàng lúc nào thành phố xá rồi? Người nào muốn đến có thểđến sao?
“Ngũ tiểu thư, làm phiền ngươi xem thương thế của Giác.” Thanh âm quen thuộc dũng mãnh truyền vào, Cung Yến Luật cùng Hách Liên Giác đi đến.
Mùi máu tươi nồng nặc khiến cho suy nghĩ của Thanh Chỉ Diên càng mông lưng, mơ hồ còn có một chút cảm giác muốn ói.
Nhìn đến sắc mặt tiểu thư nhà mình không tốt, Thủy Vân chay qua đỡ lấy cánh tay của nàng, “Tiểu thư, ngươi không sao chứ?”
Thanh Chỉ Diên vặn mi trong thân lấy ra một lo sứ, đổ ra một dược hoàn rồi nuốt vào miệng. Bên kia Thủy Duyệt lập tức liền rót một chén trà đưa tới, “Tiểu thư, uống chén tràđi.”
Thanh Chỉ Diên gật đầu, nhận lấy chén trà kia, uống vài hớp , lúc này mới cảm thấy cả người thư thái một chút.
Ngưng thần ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, Hách Liên Giác sống chết không rõ dựa vào trên bàn, một thân thượng màu xanh trúc dính đầy vết máu. Mà vẻ mặt của Cung Yến Luật khẩn trương nhìn mình chằm chằm, y phục trên người cũng dính đầy vết máu, không biết là có bị thương hay không.
Khí tức bên trong vô cùng quỷ dị, im lặng đến nỗi nghe được thanh âm của đăng hoa nổ. Một lúc lâu, lúc này Thanh Chỉ Diên mới kinh ngạc đứng lên nói: “Tiểu Hầu gia, ta không có nghe lầm chớ? Ngươi cư nhiên để cho ta tới trị liệu cho Vương gia? Ta bất quá là một khuê phòng thục nữ bình thường, ngươi cóđúng hay không tìm nhầm người?”
“Là Vô Ngôn giới thiệu ta tới.” Cung Yến Luật lập tức nói.
Chân mày của Thanh Chỉ Diên nhíu sâu hơn, cúi đầu, dùng sức ở trong lòng mắng Vô Ngôn vài tiếng. Cái tên vô liêm sỉ này, lại dám tiết lộ tin tức của nàng. Tốt, xem ra nàng làđối với hắn quá tốt rồi. Tốt nhất đừng cho nàng lại gặp hắn, bằng không, hắn không cóđược ngày tốt đẹp.
Cười nhạt vài tiếng, Thanh Chỉ Diên lại ngẩng đầu lên, mở hai tay ra, “Ta thật là không biết ngươi nói cái gì, tiểu Hầu gia, ta xem ta xem thương thế của Vương gia không nhẹ, ngươi vẫn là mang hắn đi tìm lang trung đi.”
“Thương thế của hắn không thểđể cho người biết được.” Cung Yến Luật tiến lên một bước, vọt tới trước mặt của Thanh Chỉ Diên, giữ lại cánh tay nàng, cấp thiết quát.
Thanh Chỉ Diên cúi đầu nhìn về phía tay của Cung Yến Luật, khóe miệng kéo lên, “Tiểu Hầu gia, ngươi làm ta đau.”
Cung Yến Luật lúng túng rụt tay về, “Xin lỗi, ngũ tiểu thư, ta thật là bất đắc dĩ mới đến đây tìm ngươi. Nếu như ngươi không cứu hắn, hắn nhất định sẽ chết.”
Bọn người kia, thế nào luôn luôn không chuyện kiếm chuyện? Còn có, Ninh vương có chết hay không cùng nàng có quan hệ gì? Hắn chết rất tốt, nàng cũng không cần phải gả nữa.
“Ngũ tiểu thư, chỉ cần ngươi có thể cứu hắn, ta có thểđáp ứng ngươi bất cứ chuyện gì.”
Thanh Chỉ Diên thiêu thiêu mi, trong mắt lóe lên một thần sắc hứng thú, “Bất cứ chuyện gì sao?”
Cung Yến Luật nặng nề gật đầu, “Bất cứ chuyện gì.”
“Hảo.” Thanh Chỉ Diên gật đầu, cũng không nói lời vôích, xoay người liền bảo Cung Yến Luật đem Hách Liên Giác dời đến nhuyễn tháp.
Đợi đến khi người được mang lên nhuyễn tháp, Thanh Chỉ Diên đi tới, bắt mạch cho Hách Liên Giác. “Bị thương ở nơi nào?”
“Trên đùi, không biết có hay không động đến động mạch chủ.” Cung Yến Luật vội vàng nhấc trường bào của Hách Liên Giác lên, cũng không bên trong đều là nữ nhân, trực tiếp vạch tiết khố tìm tòi, lộ ra vết đao sâu.
Thanh Chỉ Diên đẩy Cung Yến Luật ra, chiếm lấy vị trí của hắn. Lấy kéo lên, mắt cũng không nháy, lưu loát đem tiết khố của Hách Liên Giác cắt ra.
Cung Yến Luật ở một bên nhìn thẳng, nghĩ thầm, ngũ tiểu thư này quả thật là hung hãn a. Đây chính là bắp đùi của nam nhân a, mặc dù là hôn phu tương lai của nàng, tại sao một chút cảm giác ngượng ngùng cũng không có?
Được rồi, ngũ tiểu thư không phải nữ nhân bình thường, tự nhiên không thể dùng dùng suy nghĩ bình thường màáp đặt lên nàng. Ở trong lòng của Cung Yến Luật tự trấn an tâm lý cho mình, khiến cho mình không nên đi nhìn đùi của Hách Liên Giác. Không có biện pháp, vừa nhìn cái đùi trắng noãn lô ra, hắn liền cảm thấy Thanh Chỉ Diên hung hãn không thể tưởng tượng được a.
Lau chùi vết máu, khử trùng vết thương, Thanh Chỉ Diên cau mày phân phó Thủy Duyệt, “Vết thương quá sâu, quá dài, phải dùng bàn ủi nóng mới được.”
“Vâng, tiểu thư, ta đây đi chuẩn bị ngay.” Thủy Duyệt cũng nhìn ra tình huống không tốt, vội vàng xoay người chạy ra ngoài.
Cung Yến Luật nháy mắt mấy cái, nửa ngày mới tìm được thanh âm của mình trở về, “Ngũ. . . Ngũ tiểu thư, ngươi đang nói gìđó, bàn ủi nóng?”
Má ơi, hắn không nghe nhầm chứ? Nữ nhân này lại muốn dùng bàn ủi nóng để lên đùi của Hách Liên Giác? Vậy, cái này trăm triệu lần không được a.
Cung Yến Luật trực tiếp kéo cánh tay của Thanh Chỉ Diên, cấp thiết hô: “Không được, không được đâu, ngũ tiểu thư, ngươi sao có thể dùng bàn ủi nóng với hắn? Ngươi, ngươi rốt cuộc là muốn cứu người hay là hại người a?”
“Ngươi cứ nói đi?” Thanh Chỉ Diên tức giận trừng mắt Cung Yến Luật, nam nhân này, tại sao phải khẩn trương như vậy? Cũng không phải làm nóng hắn, hắn gấp cái gì chứ?
“Không. . .không được. Vậy, vậy vết thương gần. . .” Gương mặt của Cung Yến Luật đỏ lên, nửa ngày cũng không thể phun ra chữ thứ hai.
Thanh Chỉ Diên nháy mắt mấy cái, gần cái gì? Nàng quay đầu lại nhìn vết thương của Hách Liên Giác một chút, đường nhìn dời đi, “Sợ hắn làm thái giám?”
Mặt của Cung Yến Luật trong nháy mắt liền đen lại, nữ nhân này rốt cuộc là có biết nàng đang nói cái gì hay không. Thái giám hai chữ này cũng có thể nói ra hay sao? Lẽ nào nàng không cảm thấy không cóý tứ sao?
Chỉ bất quá, hắn càm thấy nữ nhân này rất đắc biệt a. Khí tức đường hoàng, thái độ tiêu sái, có thể ví nàng như minh châu rực rỡ, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
“Tiểu thư, bàn ủi chuẩn bị xong.” Thủy Duyệt đem một chậu than bưng tiến đến.
Thanh Chỉ Diên gật đầu, cầm bàn ủi, ý bảo Cung Yến Luật đè chặt Hách Liên Giác, “Đè hắn lại, đừng cho hắn nhúc nhích, bằng không, ta cũng không dám bảo chứng hắn có thể hay không làm thái giám a.”
Gương mặt của Cung Yến Luật đen lại, sau đó lại không yên lòng đè chặt hai cái đùi của Hách Liên Giác.
Hắn phát thệ, hắn thực sự trên mặt của Thanh Chỉ Diên nhìn thấy có chút thần sắc hả hê. Nha đầu này sẽ không phải là căn bản cũng không không muốn gả cho Giác, cho nên mới mượn cơ hội này này để tổn thương hắn chứ?
Nghĩ sẽ có khả năng này, mặt của Cung Yến Luật vừa đen đi vài phần.
Khóe miệng Thanh Chỉ Diên cong lên, nam nhân này cũng quá dễ dàng bị dọa đi. Nàng cái gì cũng chưa nói qua, hắn cư nhiên liền bị hù dọa thành cái dáng vẻ kia rồi. Cũng không muốn nhìn, thời điểm nàng trị thương cho Hách Liên Giác sao? Vậy không phải là mình tìm phiền toái cho mình?
Bĩu môi, ý bảo Thủy Duyệt cùng Thủy Vân hai người giúp giữ chặt Hách Liên Giác, lúc này Thanh Chỉ Diên mới đem bàn ủi nhắm ngay vết thương, ấn xuống.
Tiếng xèo xèo âm vang xen lẫn mùi thịt truyền khắp gian phòng, Hách Liên Giác bịđau tỉnh lại, ánh mắt lợi hại bắn thẳng đến Thanh Chỉ Diên.
Người sau không sợ hãi chút nào nhìn sang, hướng về phía hắn phất phất tay bàn ủi trong tay.
—— đề lời nói bên ngoài ——
Nữ nhân này tâm có phải hay không làđen ni?
Mưu sát thân phu a?
Ngươi tay run một cái, một người nam nhân chung thân hạnh phúc không muốn bị mất ở trong tay ngươi lạp.
Ta đây tay run sao, run lên sao, run lên sao?
Cái kia, cái kia, hình như không đẩu a.
Mỗ nữ rầm rì trứ, ta đây mong ước ngươi sau này không có việc gì liền đẩu thủ, đẩu tử ngươi.
Ô ô. . . Nữ nhân này, thế nào cứ như vậy hung ni?
Mỗ tiểu Hầu gia ủy khuất bụm mặt, hốt hoảng mà chạy.
Chú: Thân môn thích hãy thu giấu đi, hắc hắc, Trúc tử sẽ cố gắng gõ chữ tồn cảo tích, rống rống. . .