*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cảnh Doãn về đến nhà trước lúc trời tối, giữa đường mua túi hạt dẻ ngào đường. Nguyễn Nghiên lẫn Cảnh Việt Đông đều chưa về. Trong nhà im ắng, màn đêm rủ xuống, trùm lên mảng sáng ban ngày, rọi bóng bụi nổi. Y không bật đèn, cũng không lên tiếng, cởi dép lê cho vào tủ để giày, đi vào phòng tắm, tắm rửa trong bóng tối, để tóc ẩm, ra ban công bóc hạt dẻ ăn.
Đèn đuốc trong tiểu khu sáng choang, ngập tràn hơi thở con người, từng nhóm người tụ lại dưới cột đèn đường vàng đồng tám chuyện, đỉnh đầu lo vo mấy con bọ chả biết tên. Gió đêm đưa tiếng nói cười của bọn họ từ xa xa bay lại đây, phân tán rời rạc dưới mái hiên. Hai ngón cái tay trái phải của Cảnh Doãn đè lên nhau, tách vỏ một viên hạt dẻ. Vỏ nứt ra rất gọn, bóc không tốn chút sức nào, thịt quả ngon miệng, lửa rang vừa khéo, bên trong thẩm thấu vị xông khói của nồi đất. Nhai vừa dẻo vừa mềm, vừa ngọt vừa xốp. Y đếm, ăn sáu cái, còn lại lột vỏ, bỏ đống nhân hạt dẻ trơn nhẵn vào túi, để trên bàn trà phòng khách, đỡ cho hai ông bà nhỏ lên án y ăn mảnh.
Bóc vỏ xong tay dính mật đường, y đưa đầu lưỡi liếm, để bụng ngón tay trên môi. Xúc cảm của hôn môi.
Môi Khang Sùng mềm hơn cái thứ này nhiều lắm.
Rửa sạch tay, uống cốc nước sôi để nguội, y về bàn sách, tiếp tục đọc quyển đêm qua chưa đọc xong, truyện ngắn “Moses trên bình nguyên” của Song Tuyết Đào. Đọc đến câu chuyện thứ năm “An giấc ngàn thu”, tiếng tra khóa ngoài cửa của bố mẹ truyền đến, vang rất nhỏ, hai người một trước một sau vào nhà, thấy đèn tắt nên nghĩ trong nhà không có ai, Nguyễn Nghiên còn đường hoàng làm một câu: “Mười giờ, ông nhìn xem, Cảnh Việt Đông, sợ là con ông bị ai hạ cổ mất rồi.”
Cảnh Doãn không nhịn nổi, cười “hì hì” ra tiếng, không tiếng động nép người bên cửa, dọa mẹ sợ đến dậm chân, giọng cũng nâng hẳn một tông: “Thằng này muốn chết à!”
Cảnh Việt Đông cũng cười, mở quạt hạ nhiệt, qua phòng bếp pha bình trà mới, nước sôi lăn tăn, hương thơm dìu dịu từ từ lan tỏa. Cảnh Doãn đứng tần ngần, nói với Nguyễn Nghiên: “Con mua hạt dẻ ngào đường.”
Nguyễn Nghiên hỏi: “Anh sốt ruột đi đâu đấy?”
Cảnh Doãn: “Ngọt lắm, mẹ thử xem.”
Nguyễn Nghiên: “Dì nhỏ anh bảo giới thiệu bạn gái cho anh đấy.”
Cảnh Doãn: “Không gặp. Bố cho con tách trà với con cảm ơn.”
Nguyễn Nghiên: “Chồng, không cho phép đưa nó.”
Cảnh Việt Đông khụ khụ, bưng cái chén lên rồi lại buông xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhìn trái liếc phải nói với y: “Hạt dẻ ngon dã man… Ấy, đều bóc vỏ hết rồi… Vợ ơi…”
Nguyễn Nghiên đang muốn phát cáu, Cảnh Doãn thuận theo nói tiếp: “Con có người mình thích rồi. Bên dì nhỏ mẹ từ chối lại đi, không đáng gặp đâu, làm chậm trễ thời gian của người ta. Con chỉ nhìn trúng người ấy thôi, khó thay đổi lắm.”
Nguyễn Nghiên nóng nảy: “Thế anh mang người về đây đi? Anh nói không bằng chứng mẹ làm sao biết người ta là người hay quỷ, tròn hay méo.”
Cảnh Doãn thổi hơi nóng lượn lờ bay lên, làm bộ bình tĩnh mười phần: “Vẫn chưa xác định quan hệ chính thức, bát tự phẩy được một nét rồi.”
(八字还没一撇 “bát tự chưa phẩy nổi một nét” dùng để mô tả hôn nhân nam nữ, ý chỉ không có cửa đâu
八字光有一撇 “bát tự phẩy được một nét” trong đoạn nói lái đi, tức là đang tiến triển rồi:>)
Nguyễn Nghiên ăn viên hạt dẻ, uống miếng trà: “Anh đấy, chả khác gì bố anh, cứ đầu gỗ thế thì làm ăn được tích sự gì, không dỗ cho con gái nhà người ta vui được, tiền làm công ăn lương cũng chả là bao, muốn đổi nghề cho anh còn không đồng ý, người thời đại này suốt ngày ôm di động, có ai xem báo chí đâu.”
Cảnh Doãn nhỏ giọng nói thầm: “Con xem mà…”
“Ai thèm tranh với anh cái này, mà dù có nổ tranh cãi đi chăng nữa, mẹ xem chắc là chiều hư anh rồi.” Nguyễn Nghiên bổ não cho ông con: “Anh có gặp chỗ khó thì đi hỏi Sùng Sùng ấy.”
Cảnh Doãn ứ ngụm trà ở cổ họng.
“Anh xem Sùng Sùng vẫn cứ đẹp giai thế, từ bé đến lớn không thiếu người theo, mẹ thật sự cảm thấy mấy cái gì ấy nhể.. Lưu lượng tiểu sinh trên TV bây giờ còn chẳng khí chất bằng nó! Năm ấy dì tiểu Mai của anh cũng sầu là sầu ở chỗ đấy, yêu sớm ảnh hưởng học tập, lúc trước bảo nó thi nghệ thuật, thế mà không chịu nghe lời, chẳng biết cố chấp gì… Dù sao người ta tiếp xúc với con gái nhiều, kinh nghiệm phong phú hơn anh, đừng có ngại tìm người ta học kinh nghiệm, hiểu chưa?”
Cảnh Doãn cười nuốt hớp trà xuống, sặc suýt rơi nước mắt, gật đầu như súng nã đạn: “Hiểu ạ.”
“Anh hiểu cái gì cơ?”
“…”
“Được rồi anh là muốn chọc tức mẹ anh đấy phỏng?”
Y ôm lấy “Moses trên bình nguyên” chạy thoát thân nhanh như chớp, cả buổi tốt không thèm ra khỏi cửa phòng ngủ thêm lần nào.
Mười hai giờ, y đi ngủ đúng giờ, mơ thấy mình nằm trong một hộp diêm, trôi nổi theo dòng sông băng đang tan, sóng gợn không nhanh không chậm, yên ả như tâm tình của y vậy. Y đẩy bao diêm ra, ló đầu khỏi hộp, quan sát cảnh sắc ven bờ, mặt đất bao la bát ngát, phủ kín tuyết trắng, trống trải đến mức khiến hai mắt y nhòa đi. Nắm thành hộp ngồi dậy, nhìn kỹ thấy trên bờ có một thiếu niên, thong dong dạm bước, mười sáu mười bảy tuổi, gầy nhẳng cao cao, mặc áo đồng phục trung học, sơ mi xắn tay lên tận khủy, lộ ra cánh tay thon dài, quần xanh thẫm dài đến gót giày, chỉ đeo một bên quai cặp, một tay đút trong túi quần, một tay giơ cao vẫy y, vẻ mặt tươi cười, tựa như viễn cảnh ly biệt.
Y bỗng luống cuống, càm nhận được sự hốt hoảng thấy sắp mất đi mà không kịp giữ lại, “Khang Sùng.” Y gọi cái tên này, thanh âm chợt to chợt nhỏ, bị gió thổi tan vào nơi xa: “Khang Sùng!”
Lại trong chớp mắt, Khang Sùng đã đến ngay cạnh y, đổi lại thành bộ dạng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, thu liễm sự sắc bén, học được ẩn nhẫn và cảm thông, mặc chiếc áo len chui cổ họa tiết Aran màu trắng, độ vòng cổ áo nhè nhẹ, giống như khóe mắt lúc chăm chú nhìn y, vuốt ve mái tóc dài đã cắt ngắn từ lâu của y, nói: “Tôi ở ngay đây mà.”
Y nói với Khang Sùng: “Tôi là nam.”
Khang Sùng gật đầu: “Ừ.”
Y lại nói: “Tôi thích cậu lâu lắm rồi, không biết là thích nhiều thế nào. Tôi muốn theo đuổi cậu, nhưng không hiểu làm sao mới theo được.”
Khang Sùng hôn hôn mi mắt y.
Y hỏi: “Chúng ta sẽ chìm xuống ư?”
Khang Sùng bảo: “Sẽ không đâu.”
“Vậy là tốt rồi.”
Hai người cùng nằm lại vào bao diêm chật hẹp mà ấm áp, tay nắm chặt tay, chẳng để ý sẽ lưu lạc nơi nào, không quan tâm sẽ rẽ hướng đi đâu.
Năm giờ y bị cóng tỉnh, tay lạnh chân buốt, úp người ra mép giường nhặt chăn đạp rớt xuống, giũ giũ, lấy chân cắp lên, trùm đầu ngủ thêm hai tiếng nữa, bị Nguyễn Nghiên nhéo dậy ăn sáng. Bà với Cảnh Việt Đông và bố mẹ Trần Mật Cam hẹn cùng đi leo núi, ở một trấn nhỏ non xanh nước biếc phía bắc thành Táp, hơn tám mươi ki lô mét, lái xe tự túc. Cảnh Doãn uống cháo đậu xanh, dùng xíu mại chấm nước tương cung tiễn bố mẹ ra ngoài.
Cuối tuần khá nhàn rỗi, y chỉnh lý tư liệu cuộc họp thứ hai cần dùng trước, rồi xem hết một bộ điện ảnh, viết bút ký đọc sách, chơi trò chơi mới ra mắt gần đây, lướt Weibo, cuối cùng không tìm được việc gì làm nữa, thế là quét dọn từ trong ra ngoài nhà một lần, nhìn đồng hồ, còn chưa đến ba giờ chiều.
Thời gian trôi thật là chậm.
Tối tám giờ Khang Sùng mới về cơ.
Bốn giờ, trong group công việc của nhà xuất bản có người nổi bong bóng, khẩn cấp, nói là liên quan đến điều chỉnh nội dung đã định, tranh minh họa của chuyên mục trên báo nào đó cuối tuần này đi in không thể dùng thể, đổi một hình khác, kích cỡ thay đổi, dự là trang báo không đủ, yêu cầu cắt giảm chữ trong bài. Thế là y an phận cắt bài. Giao bản thảo xong tám chuyện với các đồng nghiệp một chặp, bụng đoi đói. Vừa chuẩn bị trộn salad khoai tây nghiền ăn, điện thoại đang yên lành trên bàn cơm rung một cú to khiếp.
(冒泡 nổi bong bóng: từ lóng thường gặp, nhất là trong nhóm QQ, ý chỉ một nhóm lâu ngày không hoạt động đột nhiên có người nhắn tin.)
Bấy giờ y mới phát giác, sắc trời bên ngoài tối rồi.
“Alo?”
“Tôi sắp đến nhà, giờ có rảnh không?”
Hình như tim y lại đập mạnh hơn rồi, uỳnh uỳnh va vào lồng ngực, nghe giống giao hưởng tấu lên.
“Có.” Cố ý hỏi lại: “Làm gì?”
Đầu nghe bên kia dừng một chút, như thể hiểu rõ mánh lời của y, cười nói: “Đến chịu trách nhiệm với em.”
Hết chương 19.Áo len chui cổ họa tiết Aran màu trắng