Bất Du, Không Thay Đổi

Chương 20

Y mở cánh cửa trước mắt này ra, đồng nghĩa với nó không bao giờ còn có thể ngăn cản y, vây khốn y được nữa. Cái nóng mùa hạ không thể, đêm đen không thể, tóc dài không thể, đi xem mắt không thể, tài xế taxi kia càng không thể. Những thứ từng có lúc ràng buộc gò bó y, giờ phút này quẳng hết chúng nó đi, y cảm nhận sự tỉnh tảo mà trước nay chưa bao giờ biết đến, khoan khoái, không chút gánh nặng.

Có người đang chờ y, mở rộng đôi tay, một thân phong trần, trèo đèo lội suối đến trước mặt y. Giữa biển người mênh mang gặp qua biết bao thứ lấp lánh phồn hoa, lại vẫn khát vọng trở về.

Y bước lên vầng sáng, hướng tới địa đàng nơi anh.

“… Làm gì mà trông giống người mới lao lực bên ngoài về như tôi thế.”

Hai đứa tụm một chỗ cười, cảm nhận sự khác biệt của cái ôm chầm lần này so với ngày trước, lực khủy tay bao quanh, nơi bàn tay đặt vào, thân thể kề cận, biểu đạt nhu cầu chiếm hữu. Mỗi hành động đều quấn theo cảm giác bất đồng với khi trước, lại thật khó mà giải thích và miêu tả.

Rời nhau ra, Cảnh Doãn vỗ vỗ lưng Khang Sùng, nói: “Về cất hành lý đi rồi ra ngoài ha.”

“Đến cửa nhà em không đúng lúc, đột nhiên trong lòng có hơi gấp gáp. À đúng rồi, mang quà về cho em này.”  Khang Sùng lấy cái túi giấy đeo trên tay cầm vali qua: “Khách sạn tôi ở gần chợ sách, thuận tiện mua mấy quyển.”

Cảnh Doãn chớp chớp mắt, mở cái túi bị đè gấp nếp ra, ngược lại ba quyển sách bên trong gói ghém cẩn thận, được nâng niu vẹn nguyên: “Hội hè miên man” của Emest Hemingway, “Đồi Thỏ” của Richard Adams và “Chỉ là những đứa trẻ” của Patti Smith. Bản gốc tiếng Anh, thiết kế mộc mạc, trọng lượng giấy thiên mỏng, sờ sờ cạnh trang sách còn cảm nhận được cả đường cắt giấy, xúc cảm mới lạ mê ly. Y cứ vuốt ve chúng nó mãi, ụp trên mũi ngửi mùi mực in, chỉ lộ đôi mắt đang ngước lên, yên lặng vui vẻ: “Cảm ơn.”

Y mang sách vào nhà, qua nhà Khang Sùng cất hành lý, hai người ra ngoài lần hai, vừa nói chuyện vừa lướt Đại chúng điểm bình, chấm một nhà hàng đồ Đông Nam Á, phản hồi toàn lời khen, địa chỉ ở trung tâm thành phố, ngồi tàu điện ngầm sáu trạm rồi đi bộ thêm mấy trăm mét, tìm được nhà hàng tên “Thiên Thai”.

(天台 thiên thai: sân thượng)

Mở trong một tòa lầu hai tầng, mặt tiền không hút mắt lắm, buông rèm noren màu xanh thẫm, phía trước có cái ao nhỏ, không phun nước cũng không nuôi cá, chỉ thuần một màu nước trong không gợn sóng, phản chiếu ánh đèn mờ ảo.

Khang Sùng bước từng bước lên, nhớ đến Trần Mật Cam không hay biết gì, làm bộ làm tịch tự nói: “Xin lỗi em gái tôi, các anh đi hẹn hò không gọi em được.”

Cảnh Doãn cười cười, nhìn nhân viên tiếp đón, đưa ngón trỏ và ngón giữa ra: “Hai người.”

“À…” Cô nhân viên quay đầu nhìn một vòng, nói xin lỗi: “Tầng một hết chỗ trống mất rồi, tầng hai đều là bàn lớn, chỉ trên tầng thượng còn một bàn thôi, nếu hai vị không ngại, có thể thử chút xem? Buổi tối ngồi đó rất mát mẻ! Trên đấy còn có thể ngắm cảnh đêm nữa.”

Cảnh Doãn nhìn Khang Sùng: “Ngại không? Ok.”

Cô nhân viên tiếp đón đưa bọn họ lên lầu, cầu thang hình xoắn ốc, treo lơ lửng, giữa các bậc thang còn nhìn thấy được khách hàng đi tới đi lui phía dưới, nhìn lâu hơi hoa mắt. Khang Sùng đi trước, vươn một bàn tay ra phía sau để Cảnh Doãn nắm lấy. Lên đến tầng thượng, tầm nhìn mở ra rộng rãi thông thoáng hơn.

Sân thượng trên nóc nhà thoáng cả bốn phía, lát gạch giả đá, quanh hàng rào bảo vệ quấn một vòng bóng đèn và dây điện, chính giữa bày một cái bàn duy nhất, Khang Sùng kéo ghế dựa ra ngồi xuống, bảo: “Cũng không tồi.”

Cô nhân viên bật xong đèn trên bàn liền mất dạng. Chốt lát sau, tiếng cầu thang lại vang lên, một cậu phục vụ mặc áo cộc tay xám quấn tạp dề đen đi lên. Làn da ngăm đen, mày rậm mắt to, dưới tay áo trống hơ là cánh tay xăm kín hình, gầy gầy, lúc cười lộ hàm răng trắng, đưa quyển thực đơn dày dày lên trước mặt hai người, rót hai cốc nước lạnh, dùng tiếng phổ thông không tiêu chuẩn cho lắm, nhanh nhẹn nói: “Xin mời gọi món!”

Khang Sùng ngạc nhiên: “Là người Malay thật này…”

“Giả thế nào được!”

Hai đứ gọi hai phần bún Laksa, gà chiên trứng muối, sườn cừu nướng lá hương thảo, parfait yến mạch kem cheese, hai ly nước bạc hà sủi ga. Cậu phục vụ như thể quen thân lắm mà khuyên Cảnh Doãn: “Anh gầy ghê, ăn nhiều thịt vào.” Bị đương sự từ chối cũng không tự ái, đọc lại đơn gọi món một lần rồi hoạt bát đi xuống, lúc lên còn hỏi: “Hai anh là người yêu à? Có muốn thắp nến không? Tạo chút không khí.”

(Parfait là một món tráng miệng, có xuất xứ từ những năm 1894 ở nước Pháp và có ý nghĩa là “hoàn hảo”. Không giống với các loại bánh tráng miệng khác, Parfait không có công thức chế biến nhất định mà ngược lại, nó có rất nhiều phiên bản biến tấu khác nhau rất hấp dẫn tùy thuộc vào từng khu vực đất nước, vùng miền.)

Khang Sùng nhịn cười: “Cảm ơn ha không cần đâu.”

“Âm nhạc thì sao?”

“Đừng…”

“Thế anh nhớ dỗ anh ấy ăn nhiều thịt tí nhá!”

“Xin ngài không cần lo chuyện này đâu, để dành cho tôi ha!”

Cảnh Doãn lấy hai tay che mặt, may ghê trên này không có người khác.

Trời đêm thanh trong, còn nhìn rõ được vệt mây uốn lượn, sao xa lác đác, đỉnh cây ngô đồng, giáo đường cách hai con phố, xa hơn nữa là cao ốc văn phòng, công viên giải trí, ánh đèn neon giao hòa, gió thổi, vuốt phẳng nếp uốn trong lòng.

Nước có ga cùng sườn cừu lên trước, đổi thành một người bưng bê khác. Vị hương thảo dễ chịu, thịt róc xương, dưới lớp sốt ấm lên bề mặt, chờ nguội hơn chút, Khang Sùng mới đeo bao tay dùng một lần, gỡ hai miếng sườn bỏ vào trong đĩa Cảnh Doãn.

Lặc sa được viết trên thực đơn là “Laksa”, tiếng Malay, là một loại bún, món ăn đại biểu của Malaysia và Singapore. Các bước nấu nước dùng rườm rà, yêu cầu tính kiến nhẫn, mà dùng tương Laksa chuyên biệt thì đơn giản đi nhiều. Thêm tương, tôm tươi, bánh cá, nghêu sò, đậu phụ chiên, giá đỗ xanh cùng mì sợi trắng dai ngậy. Vị nước dùng muôn màu muôn vẻ, hơi cay mà dư vị lại ngọt, trải nghiệm đáng giá.

Đã tới đây là phải gọi gà chiên trứng muối, vị trí vững chắc này có đầy đủ lý do để không thể bị suy chuyển, dùng lượng dầu chiên ít nhất mà thịt không bị khô, sốt chấm tuyệt đối là gia truyền độc nhất, còn thêm cả hương thơm mộc mạc của lá cây.

Sắp ăn xong món chính, tráng miệng ngọt sau cơm mới lên bàn. Lần này là một cậu phục vụ tinh thần sôi nổi nhiệt tình, rót thêm hay cốc nước lạnh đầy, dọn đĩa không, nháy mắt ra hiệu một phát: “Thiên Thai, không người quấy rấy! Tôi không lên nữa đâu, hai người các anh một chỗ vui vẻ hen.”

Lần này Cảnh Doãn bắt kịp, nói với người ta: “Cảm ơn cậu.”

Cậu trai là người nước ngoài, chắc nghe hiểu được hàm ý trong đó, hoặc có lẽ cho là một câu khách sáo, nhưng cậu vẫn rất vui: “Không cần khách sáo!”

Sau khi cậu trai đi xuống, hai người chọn góc ngắm cảnh đẹp nhất, dọn ghế ra cạnh nhau. Dù sao trên này cũng chỉ có hai đứa, Khang Sùng châm điếu thuốc, thích ý hút một hơi, khoác cánh tay lên tựa ghế sau lưng Cảnh Doãn. Cảnh Doãn cầm parfait yến mạch kem cheese của y, nâng đĩa trên lòng bàn tay, cầm thìa bạc múc một muỗng, ngửi thấy mùi thuốc lá, bèn hỏi: “Khói có vị thế nào hả?”

Thế là Khang Sùng quay đầu, trong miệng hãy đượm mùi khói, hôn lên đôi môi hé mở của y, nhẹ nhưng không qua loa tẹo nào, chụt một tiếng. Hầu kết y trượt xuống, như thể nuốt cái gì: “Đắng thế.”

Y ăn một thìa parfait, để kem tan từ từ trong miệng, Khang Sùng hỏi y: “Thế cái này lại là vị gì đây?”

Y cũng hôn Khang Sùng, trúc trắc mà đầy trân trọng. Khang Sùng cọ cọ đầu môi y, bảo: “Ngọt ghê.”
Bình Luận (0)
Comment