Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gió thu chợt nổi lên, Triệu Huyền kéo chặt cổ áo, rũ sạch đất trên rễ Hoàng Kỳ mới hái rồi buộc chặt chúng lại bằng dây thừng mảnh và cho vào giỏ tre phía sau lưng.

Hoàng Kỳ là một loại thuốc đông y thông dụng, nhưng Hoàng Kỳ hoang dã lại rất hiếm, vì vậy có thể bán được giá tốt.

Chiều muộn trong rừng sâu, mặt trời đang lặn dần, từng cơn gió lạnh thổi vào cổ Triệu Huyền. Cô bước nhanh hơn, muốn xuống núi sớm hơn.

“Gâu!”

Một tiếng chó sủa đã thu hút sự chú ý của Triệu Huyền. Dưới gốc cây bạch quả không xa, có một con chó ta bốn mắt với vẻ ngoài tinh ranh đang đứng sủa. Đó là Đại Bảo, chú chó mà Triệu Huyền đã nhặt về từ đống rác.

Sau khi lớn lên, ngoài việc trông nhà thì Đại Bảo còn đi theo Triệu Huyền vào rừng tìm thuốc. Mũi nó rất thính, thường tìm được những loại thuốc quý mà Triệu Huyền không nhìn thấy.

Triệu Huyền đi đến bên Đại Bảo, nhưng nó vẫn hướng về phía đống lá rụng mà sủa. Cô nhặt một cành cây sạch, xới xới đống lá. Cành cây chạm phải một phần cứng, đó không phải là đất, mà là… một cái sọ người.

-

Trần Châu là một huyện nhỏ, đã nhiều năm không xảy ra vụ án mạng nào. Tháng này, Trần Châu đang trong quá trình đánh giá để được tuyên dương là một trong các thành phố kiểu mẫu xuất sắc trên toàn quốc, vậy mà vào lúc quan trọng như thế này lại xảy ra một vụ việc nghiêm trọng như thế.

Các cảnh sát đến hiện trường đều nhíu mày. Thứ nhất là vì thi thể này đã bị phân hủy nghiêm trọng. Vị trí phát hiện thi thể nằm ở sườn núi, nơi có độ ẩm và nhiệt độ rất thích hợp cho vi khuẩn sinh sôi, điều này khiến diện mạo của thi thể không còn dễ để nhận diện nữa. Thứ hai là vì họ hiểu rằng hiện tại đang trong giai đoạn đánh giá thành phố kiểu mẫu nên chắc chắn cục trưởng sẽ gây áp lực, thành phố cũng sẽ không đứng ngoài cuộc, lúc đó áp lực trên vai đội cảnh sát phụ trách vụ án này sẽ càng lớn hơn.

“Tên?”

“Triệu Huyền.”

“Bao nhiêu tuổi?”

“20.”

“Tại sao lại lên núi?”

“Đi hái thuốc.”

“Cô phát hiện thi thể lúc mấy giờ?”

Người đang ghi chép lời khai của Triệu Huyền là cảnh sát hình sự Từ Chí, nhưng anh ấy chẳng có hoài bão lớn lao gì, cũng chỉ mới vượt qua kỳ thực tập. Tuy không sợ gặp rắc rối, nhưng anh ấy lại không biết cách đối phó với một vụ án mạng thực sự.

Khi đối diện với Triệu Huyền, Từ Chí có chút lúng túng vì cô gái trước mặt không giống người bình thường. Cô không hoảng loạn, cũng không bộc lộ cảm xúc gì khác, hỏi gì đáp nấy, chẳng khác gì như một con robot lạnh lùng.

“3 giờ.” Mắt Triệu Huyền vẫn nhìn về phía thi thể như đang quan sát điều gì đó.

“Cô có phát hiện điều đặc biệt nào khác không?” Từ Chí đã hơi ngán trò chơi hỏi đáp này rồi. Những kỹ thuật thẩm vấn mà anh ấy học được ở trường gần như vô dụng trước cô gái điềm tĩnh này.

Triệu Huyền dường như có chút mơ hồ. Đôi đồng tử đen láy của cô phản chiếu màu xanh từ cây cối xung quanh, nhưng chính cô lại không có câu trả lời rõ ràng.

Pháp y vẫy tay ra hiệu cho Từ Chí. Vị pháp y này đã làm việc được 30 năm tại Cục Công an huyện và được điều động từ thành phố về. Ông ấy có nhiều kinh nghiệm, chỉ là tuổi tác đã cao nên tốc độ làm việc hơi chậm chạp.

Đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát hộp số tay (*) đỗ lại ngay bên cạnh Triệu Huyền, động cơ còn kịp phát ra một tiếng gầm trước khi tắt máy.

(*) Hộp số sàn (số tay) là loại hộp số ô tô mà tài xế điều khiển trực tiếp để thay đổi tỷ số truyền động. Đây là loại hộp số lâu đời nhất và nổi bật với cảm giác lái chân thật, thú vị và tập trung cao do yêu cầu thao tác liên tục với côn và sang số.

undefined

“Tiểu Từ, cậu cứ gặp con gái là lúng túng không nói được gì phải không?”

Giọng nói phát ra từ bên trong xe là của một nữ cảnh sát hình sự khoảng 40 tuổi. Đó là Lý Giai Trinh, Phó đội trưởng Đội cảnh sát hình sự. Giọng của Lý Giai Trinh to vang, cánh tay thô khỏe khoắn, trông còn oai phong hơn cả mấy nam cảnh sát đứng bên cạnh.

“Đội phó Lý ~ Mọi người đến đúng lúc quá. Đây là người phát hiện thi thể đầu tiên, tên cô ấy là Triệu Huyền. Để Văn Văn ghi chép tiếp nhé, em đi xem thi thể với pháp y Vương đây.” Từ Chí thở phào nhẹ nhõm, anh ấy như gặp được cứu tinh, lập tức quay người đi về phía pháp y.

Một cảnh sát trẻ bước xuống từ ghế lái phụ, tiện tay nhận cuốn sổ ghi chép từ Từ Chí.

“Văn Văn, cậu đi ghi chép đi, tiện thể đưa cho Triệu Huyền một chai nước. Ai mà biết được Từ Chí đã hỏi cô ấy bao nhiêu câu vô nghĩa rồi.”

Nói xong, Lý Giai Trinh cũng đi về phía pháp y để kiểm tra tình trạng thi thể.

Viên cảnh sát hình sự tên Văn Văn trông rất thân thiện, khóe miệng luôn nở nụ cười, khuôn mặt cũng rạng rỡ, dường như anh còn có vẻ hơi “mong chờ” với vụ án mạng này.

Văn Văn lấy một chai nước khoáng từ cốp xe rồi đưa cho Triệu Huyền.

“Cô tên Triệu Huyền, vậy còn chú chó này tên gì?” Văn Văn ngồi xuống, muốn làm thân với Đại Bảo.

“Đại Bảo.” Triệu Huyền nới lỏng dây xích của Đại Bảo, Đại Bảo lập tức chạy đến trước mặt Văn Văn, nó hít ngửi một hồi, xác định người trước mặt không có mối đe dọa nào thì mới ung dung nằm xuống đất.

Văn Văn không khách sáo, anh đưa tay xoa đầu Đại Bảo khiến nó vui vẻ thở hổn hển.

“Đại Bảo thật giỏi, có thể tìm thấy thi thể. Cô Triệu, cô lên núi hái thuốc một mình à?” Văn Văn vừa vuốt tai Đại Bảo, vừa ngẩng đầu nhìn Triệu Huyền.

Triệu Huyền có dáng người trung bình, nhưng tỉ lệ tay chân của cô cân đối nên trông rất hài hòa. Qua lớp áo sơ mi, có thể thấy rõ những đường nét cơ bắp trên cánh tay cô. Ngũ quan của cô rất tinh tế, đôi mắt dài, xương mày rõ ràng, sống mũi cao, trông như một chú cáo nhỏ.

“Thi thể này đã chết bao lâu rồi nhỉ? Mùi có vẻ không dễ chịu lắm.” Văn Văn tự nói xong cũng muốn đi xem thi thể. Anh khác với Từ Chí, lúc nào cũng làm việc với lòng nhiệt huyết, thậm chí còn mong một mình anh có thể làm được phần việc của ba người.

“Đúng vậy.” Triệu Huyền trả lời chậm hơn người thường một hai nhịp: “Thi thể đó có vẻ đã chết được 1 năm rồi.”

Trong lúc Từ Chí hỏi chuyện, đầu óc của Triệu Huyền vẫn không ngừng hoạt động. Ngay từ giây đầu tiên nhìn thấy thi thể, trong đầu cô đã hình thành một sơ đồ mạng lưới dày đặc: hướng nằm của thi thể, vết thủng lớn trên đầu, mức độ phân hủy, môi trường xung quanh... Tất cả những thông tin hiện trường này được não cô tự động phân loại thành một biểu đồ.

Giống như con nhện dệt bẫy, sơ đồ thông tin trong đầu cô lúc này vô cùng tinh vi và logic, nhưng việc dệt mạng nhện cần thời gian, Triệu Huyền cũng cần thời gian để sắp xếp mớ suy nghĩ trong đầu.

“Ồ? Cô có thể nhìn ra à?” Văn Văn hơi ngạc nhiên. Ban đầu, anh ngạc nhiên vì cô gái này không sợ hãi khi thấy thi thể, giờ thì anh ngạc nhiên vì cô có thể dựa vào mức độ phân hủy để xác định thời gian tử vong.

“Cô Triệu còn có thể thu thập được những thông tin gì từ thi thể nữa không?”

Văn Văn đứng dậy, anh phủi bụi trên quần áo, khuôn mặt luôn nở nụ cười rạng rỡ, tạo cảm giác gần gũi và thân thiện với mọi người.

“Nạn nhân bị một vật nặng đánh vào sau đầu, đây rất có thể là vết thương chí mạng. Dựa trên mức độ phân hủy của thi thể, người đàn ông này có khả năng đã bị sát hại vào mùa đông năm ngoái. Vai của nạn nhân có dấu hiệu lệch khớp, có lẽ trước đây từng làm công việc lao động tay chân, không có khả năng chi trả chi phí liên quan đến việc chỉnh hình xương.”

Triệu Huyền uống một ngụm nước rồi đổ thêm chút nước để rửa sạch đất cát trên tay, sau đó cô lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra và lau khô. Hành động của Triệu Huyền như thể người vừa kiểm tra thi thể chính là cô vậy.

Đúng lúc này, Từ Chí mang theo những thông tin thu thập được từ pháp y đến. Khuôn mặt anh ấy có vẻ bình tĩnh, chắc hẳn rất tự tin vào thông tin mà mình vừa nhận được.

“Để tôi đoán thử. Nạn nhân là nam giới, có lẽ bị sát hại vào mùa đông năm ngoái, tử vong do bị v*t c*ng đập vào sau đầu.”

Văn Văn vừa mở miệng đã khiến nụ cười trên khuôn mặt Từ Chí biến mất, thay vào đó là vẻ âu sầu như trước.

“Không phải chứ, tai cậu thính thế? Hay cậu làm luôn phần việc của hai người đi?” Từ Chí bất lực ném cuốn sổ ghi chép vào tay Văn Văn, những gì ghi lại trong đó không khác mấy so với lời Triệu Huyền vừa nói. Chỉ có điều, pháp y đã xác định thêm được tuổi của nạn nhân qua việc kiểm tra chi tiết.

“Không phải tai tôi thính, những thông tin này tôi có được từ cô Triệu đấy.”

“Không phải... Triệu... Cô Triệu, sao lúc nãy cô không nói với tôi?” Từ Chí hơi bực mình, anh ấy nhìn về phía Triệu Huyền, cố gắng tìm kiếm manh mối mới từ ánh mắt lạnh lùng của cô.

“Anh có hỏi đâu.” Triệu Huyền thật thà trả lời, nhưng điều đó đã đủ khiến Từ Chí lúng túng rồi.

“Được...” Từ Chí bị cạn lời cũng không phải lần đầu. Kể từ khi Văn Văn vào đội cảnh sát hình sự, những ngày tốt đẹp của anh ấy đã chấm dứt rồi.

Ban đầu, buổi tập thể lực hàng ngày của cảnh sát chỉ là hình thức mà thôi. Chạy 50m, làm vài cái hít đất, nhảy xa tại chỗ rồi kết thúc, khoảng thời gian tương đương với một buổi thể dục buổi sáng. Nhưng từ khi Văn Văn gia nhập đội, anh như một người nổi bật, không chịu dừng lại ở nhảy xa mà còn phải chạy 1500m và làm 100 lần kéo xà đơn nữa.

Lý Giai Trinh lại là một nữ đồng chí đam mê tập thể hình, chị ấy đương nhiên sẽ ủng hộ hành động của Văn Văn. Và thế là cuộc cạnh tranh nội bộ bắt đầu.

Anh muốn lập công như vậy sao không thi vào đội cảnh sát hình sự của thành phố đi, đến cái huyện Trần Châu nhỏ bé này làm gì hả?

Từ Chí đã buồn bực mấy ngày vì các bài tập thể lực rồi. Nhưng chuyện này dù sao cũng có lợi, chất lượng giấc ngủ ban đêm của anh ấy vì cường độ tập luyện cao mà tăng vọt, mẹ anh ấy cũng không còn lo lắng việc anh ấy mất ngủ nữa.

Tia sáng cuối cùng chìm dần vào chân núi, màn đêm buông xuống, gió lạnh thổi tới. Những người trong đội cảnh sát hình sự đã bận rộn suốt cả buổi chiều, cuối cùng cũng đưa được chứng cứ cuối cùng lên xe cảnh sát.

“Không phải chứ, gom hết cả lá ngân hạnh đi có phải hơi quá rồi không?” Từ Chí phàn nàn với Lý Giai Trinh. Anh ấy đã nhặt lá dưới gốc cây suốt nửa tiếng rồi, sợ rằng sẽ bỏ sót manh mối quan trọng nào đó.

“Đừng xem thường những manh mối này.” Lý Giai Trinh cầm một ấm nước, uống một ngụm trà nóng: “Năm 1999 có một vụ án, chính nhờ vào lá cây trên tóc của nạn nhân mới tìm được hiện trường vụ án thực sự. Từ đó bác bỏ chứng cứ ngoại phạm của hung thủ và bắt giữ được gã ta.”

“Thật không thế? Đội phó Lý, đừng có lừa em đấy nhé.” Từ Chí thở hổn hển, rõ ràng đang nghi ngờ lời của Lý Giai Trinh.

“Thật. Lúc đó còn lên báo nữa mà. Nhưng năm đó cậu mới 3 tuổi thôi đúng không?” Lý Giai Trinh thổi vào miệng ấm nước nóng, nghĩ: “Hình như nạn nhân còn là một người nổi tiếng đấy. Haizz, già rồi nên nhớ không rõ nữa.”

“Tôi nhớ là một ca sĩ thì phải. Vụ án đó còn được chuyển thể thành tiểu thuyết nữa, doanh số cũng khá tốt. Nhưng mà... tên là gì thì tôi thực sự không nhớ nữa.”

Văn Văn cũng bắt chuyện với hai người họ.

“Ca sĩ nổi tiếng Trương Dương Hạo. Vụ án xảy ra vào tháng 3 năm 1999, hung thủ đã thay đổi hiện trường vụ án đầu tiên để tạo chứng cứ ngoại phạm cho mình. Hung thủ họ Chu, là quản lý của chính ca sĩ đó, vì bất mãn với với việc ca sĩ muốn đổi công ty quản lý nên đã giết hại anh ta.”

Giọng của Triệu Huyền vang lên từ phía sau xe cảnh sát. Cô cầm một chiếc khăn tay, bên trong gói một cái búa, tay kia dắt theo Đại Bảo.

Triệu Huyền hơi co ro, có lẽ do bị gió thu thổi lạnh. Đại Bảo trung thành nằm cạnh chủ nhân, đôi tai luôn dựng lên cảnh giác.

“Ồ, giỏi thật, giỏi thật. Cô bé này còn hiểu biết hơn các cậu đấy.” Lý Giai Trinh lôi một chiếc áo hoodie từ trong xe ra rồi đưa cho Triệu Huyền: “Em tên là Triệu Huyền đúng không? Bà Lan là bà nội của em à?”

Triệu Huyền gật đầu với chị ấy, nhìn qua chiếc áo dưới ánh đèn xe, xác nhận nó sạch sẽ thì mới khoác lên người.

“Trùng hợp quá! Chị thường xuyên đến nhà bà ấy để mua thuốc.” Lý Giai Trinh cúi xuống nhìn Đại Bảo: “Đây chính là chú chó thường xuyên sủa ở nhà em đúng không? Nhìn vậy mà ngoan phết đấy chứ.”

Lý Giai Trinh khen ngợi Đại Bảo, Đại Bảo cũng hiểu, đứng lên sủa hai tiếng.

“Chó ngoan, chó ngoan.” Lý Giai Trinh vừa nói chuyện vừa từ từ tiến lại gần Triệu Huyền. Lúc chỉ còn cách một bước chân, Lý Giai Trinh mới nhìn rõ cái búa trong tay cô.

“Cô bé, sao em biết về những vụ án này thế, cũng muốn thi công chức à?” Lý Giai Trinh tỏ vẻ đang đùa, nhưng thực chất là muốn tìm thêm manh mối từ lời nói của cô gái này.

Còn Triệu Huyền thì không phân biệt được lời nói đùa, chỉ biết coi là thật. Cô luôn trả lời các câu hỏi theo cách giống nhau, theo câu hỏi của người hỏi mà đưa ra câu trả lời cô cho có nghĩa là đã giải đáp được vấn đề.

“Trước đây tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết “Cái chết của nam danh ca” rồi.” Triệu Huyền ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lý Giai Trinh: “Tôi không muốn thi công chức.”

Lý Giai Trinh nhìn vào mắt cô gái, thấy được sự thành thật ở trong đó. Những gì Triệu Huyền nói là sự thật, chỉ là cách diễn đạt của cô quá cứng nhắc, không có bất kỳ cảm xúc nào.

“Vậy cái búa này là như thế nào?” Lý Giai Trinh chỉ vào đồ vật được bọc trong tay cô.

“Đây là thứ Đại Bảo vừa tìm thấy được từ dưới chân núi.” Triệu Huyền giơ tay ra, đưa chiếc búa cho Lý Giai Trinh.

Văn Văn và những người khác cũng xúm lại. Chiếc búa này có hình dạng rất khớp với hung khí.

“Đại Bảo giỏi thật đấy.” Văn Văn khen ngợi Đại Bảo.

Đại Bảo kiêu hãnh sủa hai tiếng, còn Triệu Huyền thì kéo dây xích của Đại Bảo lại.

Lý Giai Trinh tiếp tục hỏi Triệu Huyền vài câu. Cô lần lượt trả lời từng câu hỏi. Trong khi đó, Văn Văn thu thập và sắp xếp các chứng cứ rồi mang lên xe cảnh sát.

Vì có sự giúp đỡ của Triệu Huyền nên việc thu thập chứng cứ cuối cùng cũng hoàn thành.

“Trời cũng không còn sớm nữa, Văn Văn và Từ Chí, ai trong hai cậu sẽ đưa cô ấy về?” Lý Giai Trinh phá vỡ sự im lặng. Xung quanh tối om, tất nhiên không thể để Triệu Huyền tự đi về được.

“Để tôi đi.” Văn Văn nhận lấy dây xích trong tay Triệu Huyền: “Tôi sẽ đưa cô về nhà.”

Thấy Văn Văn nhận nhiệm vụ, Từ Chí nhanh chóng ngồi vào ghế phụ lái bên cạnh Lý Giai Trinh.

“Anh đưa tôi về nhà? Vậy anh về nhà bằng cách nào?” Triệu Huyền nhìn Văn Văn với vẻ khó hiểu.

“Tôi đưa cô về xong, rồi lái xe về nhà chứ sao.” Văn Văn cũng hơi bối rối, anh không hiểu câu hỏi của cô.

“Vậy tại sao anh không trực tiếp lái xe về nhà?” Triệu Huyền rõ ràng còn khó hiểu hơn, khuôn mặt thể hiện rõ vẻ “tôi không hiểu tại sao anh lại phải làm vậy”.

Văn Văn bị câu hỏi của Triệu Huyền làm cho bối rối. Trong lúc đó Lý Giai Trinh và Từ Chí đã lái chiếc xe cảnh sát hộp số rời khỏi hiện trường.

Văn Văn kiên nhẫn suy nghĩ, anh hồi tưởng lại cuộc đối thoại vừa rồi với Triệu Huyền, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

“Tôi lo lắng cho sự an toàn của cô nếu cô về một mình. Tôi sẽ đưa cô về nhà, rồi từ nhà cô về nhà tôi.”

Trên mặt Triệu Huyền lộ vẻ bừng tỉnh, khuôn mặt chân thành của cô lúc này trông thật đáng yêu.

-

Triệu Lan mặc một chiếc áo bông có miếng vá, ngồi co ro trên một chiếc ghế đẩu nhỏ. Cơn gió thu đối với một người già vẫn còn khá rét buốt. Bà chăm chú nhìn cổng sắt trước sân, không dám lơ là dù chỉ một chút.

Ánh đèn xe xé toạc màn đêm, tiếng sủa của Đại Bảo làm bà an tâm.

“Tiểu Tiên.” Triệu Lan gọi tên thân mật của Triệu Huyền: “Sao về muộn thế?”

Triệu Lan vừa trách móc,vừa ra mở cổng. Lúc nhìn thấy xe cảnh sát, bà giật mình.

“Chào bà, cháu là Văn Văn, thuộc đội cảnh sát hình sự.” Văn Văn tự giới thiệu trước.

Triệu Huyền gật đầu với Văn Văn, nói lời tạm biệt rồi bước nhanh vào nhà. Sau đó có tiếng nước chảy ào ào, có lẽ cô đang rửa tay.

“Có chuyện gì thế” Triệu Lan nhìn người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát trước mặt, tỏ ra cảnh giác.

“Là thế này ạ, ở núi Ngưu Lan phát hiện được một thi thể, cô Triệu Huyền là người phát hiện đầu tiên nên hôm nay ở lại núi hỗ trợ chúng cháu điều tra.”

“Thi thể?” Đôi mắt nhăn nheo của Triệu Lan bất ngờ mở to, bà nhìn chằm chằm vào Văn Văn: “Tiểu Tiên không bị thương chứ?”

“Không có, bà yên tâm, cô ấy không sao.” Giọng Văn Văn có phần như dỗ dành người già. Anh không định nói chi tiết về vụ án với bà.

“Tiểu Tiên sau này còn phải đến đồn cảnh sát không?” So với thi thể, Triệu Lan có vẻ chỉ quan tâm đến Triệu Huyền.

“Có thể chúng cháu sẽ cần phải hỏi thêm vài câu hỏi nữa.”

“Cảnh sát Văn, nếu không còn việc gì thì tốt nhất đừng tìm Tiểu Tiên nữa.” Giọng bà Lan rất kiên định, như đang ra lệnh đuổi khách.

Bình Luận (0)
Comment