Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không khí u ám bao trùm cục cảnh sát huyện Trần Châu. Trong buổi họp sáng, sau khi cục trưởng giao nhiệm vụ, thuận tiện tăng thêm chút áp lực thì lập tức rời đi, chỉ còn lại những cảnh sát cấp dưới vò đầu than vãn. Văn phòng vốn cấm hút thuốc, nhưng nay khói thuốc mờ mịt vì mọi người ra vào và hút quá nhiều. Ai cũng có vẻ mệt mỏi sau một đêm thức trắng.

Chỉ trừ một người có tinh thần phấn chấn kỳ lạ.

“Văn Văn, cậu là người ngoài hành tinh à?” Từ Chí nhìn người đàn ông tràn đầy năng lượng bên cạnh mình, không khỏi cảm thán.

“Hả?” Văn Văn nhìn anh ấy với vẻ mặt ngây thơ, ánh mắt kiên định như đang tham gia cuộc bầu chọn cảnh sát ưu tú.

“Quên đi. Coi như tôi chưa nói gì.”

Từ Chí chỉ muốn tìm Văn Văn để nói chuyện cho đỡ buồn ngủ khi phải nhìn hồ sơ mà thôi.

“Báo cáo khám nghiệm tử thi đã có rồi. Nạn nhân tử vong do bị v*t c*ng đập vào sau đầu. Hung khí có hình dạng khớp với cái búa mà Triệu Huyền mang đến, có thể xác định được đây là hung khí. Không tìm thấy dấu vân tay, báo cáo DNA sẽ có sau. Ngoài ra, xương chân phải của nạn nhân dường như bị gãy sau khi chết, thời điểm gây ra vết thương này khá sát nhau nhưng chưa thể xác định rõ được cụ thể là như thế nào.”

Lý Giai Trinh vừa nói vừa bước ra từ văn phòng, tay cầm chiếc bình giữ nhiệt. Tóc chị ấy búi gọn phía sau, mặt không trang điểm, những dấu vết của thời gian hiện rõ trên khuôn mặt.

“Văn Văn, điều tra những người mất tích thế nào rồi?”

“Trong danh sách những người mất tích ở huyện, không có ai trùng DNA với nạn nhân cả.”

Văn Văn chỉ vào bảng biểu trên màn hình máy tính. Đã ba ngày trôi qua mà tiến độ điều tra của cảnh sát vẫn chưa có nhiều tiến triển.

“Tôi cũng đã đến hỏi nhà tang lễ trên núi rồi, không có gì đặc biệt.” Từ Chí nhún vai, trông anh ấy có vẻ bất cần, trong đầu chỉ nghĩ đến việc đi ngủ.

“Phòng lưu trữ tài liệu không có ai quản lý, tất cả tài liệu đều phải tự mình tra cứu, đúng là mệt thật.” Văn Văn nhìn vào cửa phòng lưu trữ trống trải, thở dài.

“Vậy nên phải hành động thôi chứ.” Lý Giai Trinh chỉ vào đống tư liệu chồng chất như núi.

Tất cả mọi người trong đội cảnh sát hình sự đều bận rộn như con quay, không có một giây nào để nghỉ ngơi.

Tiếng máy in kêu rì rì không ngừng. Gió thu luồn qua khe cửa, lén lút thổi vào văn phòng.

“Đau đầu quá, Văn Văn, cậu đến nhà họ Triệu mua cho tôi một ít thiên ma (*) đi. Tiện thể hỏi xem Triệu Huyền có thêm manh mối gì không.” Lý Giai Trinh rót nước nóng từ máy lọc nước. Nước quá nóng nên chị ấy vừa cầm ly vừa thổi, tay còn lại xoa xoa thái dương.

(*)Thiên ma là một loại thảo dược cổ truyền quý giá, được ghi chép lần đầu trong cuốn sách Thần Nông bản thảo khoảng hai nghìn năm trước. Thiên ma được sử dụng rộng rãi trong điều trị đau đầu, động kinh, chóng mặt, đau khớp, đau dây thần kinh, huyết áp cao và các bệnh lý thần kinh khác.

undefined

“Từ Chí, tí nữa chúng ta đến nhà tang lễ một chuyến.”

Nước trong bình giữ nhiệt đã nguội bớt, Lý Giai Trinh chỉ nhấp một ngụm, đôi mày nhăn chặt thoáng giãn ra, dường như chị ấy đã nghĩ ra điều gì đó.

“Hả? Bây giờ luôn ạ? Đội phó, chị có manh mối mới rồi à?” Từ Chí miệng thì than phiền nhưng ngón tay đã ném chìa khóa xe lên cao. So với việc ngồi trong văn phòng đọc tài liệu thì anh ấy thà ra ngoài tìm manh mối còn hơn.

“Tôi cứ có cảm giác tên Chu Học Nghĩa này trông quen quen.”

Lý Giai Trinh nhìn lại bức ảnh của Chu Học Nghĩa và bức ảnh thi thể trên điện thoại, lật qua lật lại, chợt một mối liên hệ hiện lên trong đầu chị ấy.

-

Nhà họ Triệu nằm dưới chân một tảng đá lớn. Tảng đá này như một khối mã não khổng lồ, trên thân có những đường vân đỏ nâu nổi bật. Phần đá gần mái nhà có màu trắng xám.

Căn nhà có hai tầng, tầng một được xây dựng thành một khu vườn trồng thảo dược. Những dây hoa bìm bìm leo dọc theo tường ngoài và lan đến tầng hai. Chưa vào giữa thu nên có thể thấy những bông hoa bìm bìm xanh trắng nở rộ tinh tế giữa những tán lá xanh.

Văn Văn dừng xe, anh vừa bước đến cổng sắt của sân lớn thì Đại Bảo đã sủa lên, không lâu sau đã thấy nó chạy từ trên tầng xuống.

Đại Bảo nhìn thấy Văn Văn, đầu tiên chỉ sủa vài tiếng theo phép lịch sự rồi bắt đầu làm nũng, rên ư ử trông rất đáng yêu.

“Chó ngoan, chó ngoan. Lần sau anh sẽ mang đồ ngon đến cho em nhé.” Văn Văn cũng thích chó, anh vui vẻ xoa đầu Đại Bảo, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ hơn.

“Chào cậu, cảnh sát Văn.”

Trên tầng vọng xuống một giọng nói già nua. Triệu Lan đứng bên lan can, chậm rãi bước xuống.

Triệu Lan đứng bên trong cổng sắt, dường như bà không có ý định mở cửa cho Văn Văn. Các nếp nhăn trên khuôn mặt bà nhăn lại, như thể hiện rõ ba chữ “không hoan nghênh”.

“Chào bà ạ, cháu đến mua thuốc hộ đội phó Lý.”

Văn Văn là người biết điều, nhìn biểu hiện của Triệu Lan liền biết bà không muốn anh gặp Triệu Huyền.

“À, thì ra là Giai Trinh bảo cậu đến à?” Sắc mặt Triệu Lan trở nên dễ chịu hơn, thậm chí còn mang theo nụ cười. Tuy nhiên, ánh mắt bà vẫn nhìn chằm chằm vào Văn Văn khiến anh cảm thấy không thoải mái.

“Vậy cậu vào ngồi đi. Tôi đi lấy thuốc cho cậu.”

Triệu Lan dẫn Văn Văn lên phòng khách trên tầng hai. Phòng khách hơi tối, trong đó bày một bộ đồ nội thất cổ điển khiến Văn Văn không khỏi ngạc nhiên. Gỗ thanh long thẫm màu, bề ngoài gần như đen bóng, được chạm khắc thành bộ ghế thanh lịch. Chính giữa là một chiếc bàn dài màu đen tuyền, chân bàn được ghép nối với các thanh ngang bằng kỹ thuật mộng truyền thống, dù đơn giản nhưng lại toát lên vẻ cổ kính. Riêng bộ nội thất phòng khách này có lẽ đã đáng giá cả chục triệu rồi.

Đây chắc là đồ gia truyền.

Văn Văn nghĩ đến điều này, trong lòng đã bớt ngạc nhiên đi một chút. Anh có thể tưởng tượng được nếu cha mình nhìn thấy bộ nội thất quý giá thế này thì chắc hẳn sẽ thèm thuồng lắm, có khi còn phải bỏ ra vài chục triệu để mua về ấy chứ.

“Đồ nội thất nhà bà đẹp quá.” Văn Văn nhận ly trà từ tay Triệu Lan. Nụ cười lịch sự và giọng điệu thân thiện của anh tự nhiên khiến người ta buông lỏng sự đề phòng.

“Thế hả?” Triệu Lan rõ ràng đã vui vẻ hơn so với lúc trước: “Đây là đồ gia truyền đấy, có bao nhiêu tiền cũng không mua được đâu.”

Văn Văn gật đầu biểu thị sự đồng tình. Đồ nội thất trên đời chỉ có một bộ như vậy, thật sự vô giá.

“Đây là hai lạng thiên ma. Nếu Giai Trinh thật sự không khỏe, tốt nhất nên đến bắt mạch và kiểm tra xem thế nào.” Triệu Lan dần dần trở lại dáng vẻ của một bà lão bình thường, ánh mắt không còn mang theo sự thù địch nữa.

Thấy Triệu Lan đã không còn căng thẳng, Văn Văn thử thăm dò và bắt chuyện với bà.

“Đội phó Lý dạo này bận quá. Chính là vụ án lần trước cháu nói với bà ấy.” Văn Văn thở dài, làm bộ như rất khó khăn: “Cuộc điều tra của chúng cháu gặp bế tắc, đội phó Lý lo lắng đến mức bạc cả mấy sợi tóc rồi.”

“Ôi... chuyện này...” Triệu Lan cũng cảm thấy thương cho Lý Giai Trinh, bà cũng coi như có mối quan hệ thân thiết với chị ấy. Trước đây lúc gia đình họ gặp chuyện, Lý Giai Trinh đã giúp đỡ rất nhiều.

“Cháu còn định đến hỏi thử xem Triệu Huyền có thêm manh mối gì không.” Bây giờ Văn Văn mới nhắc đến tên Triệu Huyền: “Bà cũng biết mà, trí nhớ cô ấy rất tốt, nhớ được nhiều chi tiết ở hiện trường, còn hơn cả ghi chép của bọn cháu ấy chứ.”

“Quả thật là như thế. Trí nhớ của Tiên Nhi từ xưa đã nổi tiếng là rất tốt. Từ nhỏ, khi con bé học bài chỉ cần xem qua một lần là nhớ rồi.” Triệu Lan cũng là người bình thường, thích được nghe người khác khen, đặc biệt là khen Triệu Huyền thì bà lại càng vui vẻ.

“Đúng thật ạ. Hôm nay cô ấy không ở nhà ạ?” Văn Văn giả vờ hỏi, Triệu Lan lúc này đã mất đi sự cảnh giác ban đầu, hoàn toàn không nhận ra.

“Ừ, nó đi thư viện huyện rồi.” Triệu Lan thuận miệng nói ra nơi Triệu Huyền đến.

“Vậy cháu xin phép không làm phiền bà nữa ạ, bên cục còn nhiều việc lắm.” Văn Văn cầm lấy gói thiên ma, uống cạn chén trà rồi lễ phép chào tạm biệt: “Bà Triệu, chào bà ạ.”

-

Thư viện nằm trên con phố sầm uất nhất của huyện. Mặc dù Trần Châu không lớn nhưng cơ sở hạ tầng lại rất đầy đủ. Những năm gần đây huyện phát triển nhanh chóng, các khu chung cư được xây dọc các con phố chính tạo nên sự đối lập rõ rệt với khu phố cũ của nhà họ Triệu.

Thư viện có ba tầng, tầng một là sảnh tiếp đón và khu trưng bày sách điện tử, nơi này không có sách giấy, phải đi thang máy lên tầng hai mới có khu vực mượn sách. Lối vào tầng hai là bốn dãy bàn ghế ngăn nắp, hôm nay vẫn là ngày làm việc nên chỉ có lác đác vài độc giả.

Triệu Huyền mặc chiếc áo hoodie xám rộng rãi, cô ngồi ở một góc gần tường, chăm chú đọc sách. Đôi mắt của cô di chuyển chậm rãi theo dòng chữ, chuyên chú đến nỗi ai nhìn vào cũng tưởng cô đang ôn thi cao học.

Văn Văn tiến lại gần Triệu Huyền nhưng cô không có phản ứng gì, dường như cô vẫn đang đắm chìm trong việc đọc sách, không bị ảnh hưởng bởi những gì xung quanh.

Vì tò mò nên Văn Văn không phát ra âm thanh nào, anh chỉ lặng lẽ ngồi ở ghế bên cạnh Triệu Huyền, chờ đợi cô gái phát hiện ra sự hiện diện của mình.

Đến khi Triệu Huyền ngẩng đầu lên, phát hiện ra Văn Văn ngồi bên cạnh mình thì đã là 10 phút sau rồi.

“Xin chào, cảnh sát Văn.”

Đôi mắt và lông mày của cô vẫn linh động và đáng yêu như trước, giọng điệu bình thản không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

Lọn tóc trượt khỏi vành tai khi cô quay đầu, vài sợi tóc lòa xòa tô điểm cho đường nét khuôn mặt hoàn hảo.

Nhìn từ góc độ này, Triệu Huyền chính là một người đẹp.

“Chúng ta ra ban công nói về vụ án một lúc nhé?”

Văn Văn khẽ nói bên tai Triệu Huyền, hơi ấm từ giọng nói của anh lướt qua tai cô mang theo chút cảm giác nhồn nhột. Theo bản năng, cô hơi nghiêng người ra sau một chút.

“Được.”

Điều khiến Văn Văn ngạc nhiên là Triệu Huyền không từ chối mình.

Triệu Huyền lấy từ chiếc túi vải mang theo bên mình ra một tấm bảng nhựa mica, đặt lên quyển sách chưa đọc xong. Trên bảng có dòng chữ “có người, xin đừng động”.

Lúc này, Văn Văn mới nhận ra cuốn sách mà Triệu Huyền vừa đặt xuống là “Khái niệm về Pháp y học”.

Băng qua cửa hành lang là một ban công hẹp, khi đóng cửa kính lại sẽ tạo thành một không gian riêng biệt. Tại khu vực sách ở tầng hai có tổng cộng bốn ban công nhỏ như vậy, được thiết kế làm nơi nghỉ ngơi và đọc sách cho mọi người.

Hai người lần lượt bước qua ngưỡng cửa, Văn Văn đóng cửa lại, anh nhanh chóng nhìn xung quanh, xác nhận không có ai rồi mới định mở lời.

“Anh đến nhà tôi rồi à?” Triệu Huyền lại là người hỏi trước.

“Hả?” Văn Văn nhìn túi đồ trong tay mình, lập tức gật đầu.

“Có một chuyện khiến tôi thấy rất kỳ lạ.” Triệu Huyền chống một tay lên khuỷu tay, bàn tay hơi giơ lên như thể tựa vào mép ban công, nhưng thực ra hoàn toàn không chạm vào bức tường: “Quần áo của người chết.”

“Quần áo của người chết?” Văn Văn bị sự nhảy vọt trong câu chuyện của cô làm cho bối rối, suy nghĩ một lúc: “Áo khoác màu xanh đậm, có gì đặc biệt à?”

“Tôi từng nhìn thấy chiếc áo đó.” Triệu Huyền ngừng lại một chút: “Ở nhà Chu Học Nghĩa.”

Chu Học Nghĩa là giám đốc nhà tang lễ, mà nhà tang lễ chỉ cách hiện trường vụ án khoảng 2 km theo đường chim bay.

Văn Văn tin tưởng trí nhớ của Triệu Huyền nên không hề nghi ngờ việc cô có thể nhớ nhầm.

“Cô quen giám đốc Chu như thế nào?” Văn Văn tiếp tục đặt câu hỏi.

“Ông ấy từng đến nhà tôi mua thuốc.” Triệu Huyền khẽ nói, cô đưa tay vén những lọn tóc bị gió thổi ra sau tai một cách chậm rãi.

“Nhưng chúng tôi đã hỏi giám đốc Chu của nhà tang lễ rồi. Ông ấy có vẻ hoàn toàn không biết nạn nhân.”

Văn Văn đã điều tra các mối quan hệ xã hội của Chu Học Nghĩa, không phát hiện ra điều khả nghi.

Bề ngoài, nhân viên đều khen ngợi giám đốc Chu là một ông chủ tốt, không bao giờ bắt họ làm thêm giờ, cũng không cắt giảm lương. Thậm chí, có khi ông ấy còn tự đến nhà tang lễ để giúp đỡ. Về đời tư, giám đốc Chu chỉ có một người vợ, cuộc sống vợ chồng cũng bình thường. Tính cách của vợ ông ấy còn khá kiêu ngạo và lấn lướt, điều này hàng xóm ai cũng biết.

“Nếu Chu Học Nghĩa không biết nạn nhân, vậy...” Triệu Huyền cúi đầu, vẻ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó.

Một lúc sau, Triệu Huyền chậm rãi lên tiếng.

“Vậy... liệu có khả năng... người chết quen biết Chu Học Nghĩa không?”

Bình Luận (0)
Comment