Xung quanh bỗng nổi gió, nhiệt độ mùa thu lúc nóng lúc lạnh. Văn Văn nhìn Triệu Huyền, mái tóc dài của cô gái đang đung đưa trong gió.
Cô thực sự rất thông minh.
Văn Văn thầm cảm thán trong lòng. Có những thứ khi nói ra thì đơn giản, nhưng thực tế bản thân anh chưa bao giờ nghĩ theo hướng đó.
Giống như câu hỏi vật lý cuối cùng hồi trung học. Điểm của Văn Văn rất cao, môn vật lý thường đạt khoảng 100 điểm, nhưng câu hỏi cuối cùng luôn khiến anh dừng bước trước thang điểm cao hơn.
Rõ ràng câu hỏi đó là dành cho những người như Triệu Huyền.
Tất cả mọi người đều nhớ rõ công thức, nhưng chỉ có khoảng 1% học sinh có thể áp dụng một cách thuần thục vào các tình huống khác nhau.
“Tôi nghĩ giả thuyết của cô rất có khả năng. Chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra theo hướng này.”
Văn Văn lịch sự cảm ơn Triệu Huyền.
“Cảm ơn cô Triệu vì đã tích cực cung cấp thông tin. Nếu giải được vụ án này, tôi sẽ cố gắng giúp cô giành được giải thưởng công dân nhiệt tình nhé.”
Triệu Huyền nhìn Văn Văn một cách ngây thơ, dường như anh đang nói những điều không cần thiết.
“Tôi có thể hỏi một câu hỏi riêng tư không?”
Văn Văn thực sự rất tò mò. Tại sao một người trông có vẻ trầm tĩnh như Triệu Huyền lại quan tâm đến vụ án này như vậy. Dù là người đầu tiên báo án cũng không cần thiết phải tỉ mỉ đến mức này, thậm chí còn đọc cả “Khái niệm về Pháp y học”.
“Anh hỏi đi.”
“Tại sao cô cung cấp nhiều manh mối cho chúng tôi như vậy?” Văn Văn cân nhắc cách diễn đạt, tự thấy có phần không rõ ràng: “Tại sao cô lại giúp chúng tôi điều tra vụ án? Không lẽ thật sự chỉ vì giải thưởng công dân nhiệt tình à?”
[Nhìn cô không giống người nhiệt tình lắm.]
Câu nói này bị Văn Văn nuốt vào trong bụng.
“Bởi vì thú vị mà.” riệu Huyền buông thõng tay, ánh mắt chuyển về chỗ ngồi ban đầu của mình, dường như không muốn nói với Văn Văn về chủ đề này nữa.
“Hả?” Văn Văn bị lý do chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết này làm cho ngơ ngẩn: “Cô thấy điều tra vụ án thú vị à?”
“Đúng thế.”
Vẫn là câu trả lời ngắn gọn như trước. Văn Văn cũng hiểu rằng chủ đề này đã kết thúc. Tuy nhiên, vì cô không muốn nói chuyện nữa, điều đó cũng có nghĩa là cô cũng không có thêm manh mối gì. Hơn nữa, nhìn thái độ của Triệu Huyền lúc này, có lẽ chỉ có thể đợi cô có thêm suy luận rồi mới đến hỏi tiếp được.
“Nếu tôi có thêm câu hỏi nào khác, có thể đến hỏi cô không?” Khi nói câu này, Văn Văn mang theo một giọng điệu mềm mại, giống như những người bạn cùng lớp ở trường, thì thầm thân mật, ngồi bên cạnh bạn, xin ý kiến về một bài toán nào đó.
Triệu Huyền nheo mắt nhìn Văn Văn. Lúc đầu, cô muốn từ chối như đã từng từ chối tất cả mọi người trước đây. Nhưng vụ án này cô cũng thấy thú vị, so với việc từ chối Văn Văn, quan trọng hơn là cô thích những điều thú vị.
Những câu hỏi vật lý thú vị, kiến thức y học lý thú, những kiến thức mà con người đã mất hàng ngàn năm để ghi lại, những câu trả lời mà người bình thường không thể tìm ra, Triệu Huyền đều muốn tìm hiểu.
Hơn nữa, khi Triệu Huyền quyết định suy nghĩ về một vấn đề nào đó, cô sẽ dùng tất cả các biện pháp để hiểu rõ bản chất của vấn đề đó.
Năm lớp 8, Triệu Huyền bị một bài toán vật lý làm khó. Cô ngồi im không hề nhúc nhích, giữ nguyên tư thế từ tiết thứ 4 cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên.
Lúc đó cô mới 14 tuổi.
Trời tối đen như mực, tới mức không thấy năm ngón tay, cô gái không có bạn bè ngồi trong lớp học yên tĩnh. Cây bút chì trên tay vẽ đi vẽ lại trên giấy nháp, cho đến khi Triệu Huyền tính ra rằng bài toán đó bị lỗi in ấn.
Thông minh, bướng bỉnh.
Dùng hai từ này để định nghĩa Triệu Huyền tuyệt đối không sai.
“Có thể.”
Triệu Huyền đồng ý với yêu cầu của Văn Văn khiến anh nhảy lên vui mừng như thể nhận được phần thưởng. Triệu Huyền không hiểu anh đang vui mừng vì điều gì.
Được giúp đỡ thì có gì đáng vui mừng?
“Thế thì tuyệt quá!” Văn Văn liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đã đến giờ ăn trưa: “Tôi mời cô đi ăn để cảm ơn nhé.”
“Không cần đâu, nhà tôi đã nấu cơm rồi.” Triệu Huyền cũng lấy điện thoại ra. Đó là một chiếc điện thoại cổ cách đây 5 năm, may mắn là chiếc điện thoại này vẫn hiển thị được thời gian.
“Vậy cho tôi cách liên lạc của cô. Lần sau nếu cần tôi có thể liên lạc trước.”
Văn Văn mở mã QR trên điện thoại rồi đưa ra trước mặt Triệu Huyền.
Triệu Huyền rất tán thành ý tưởng của anh, cô cũng mở ứng dụng thêm bạn bè ra nhưng sau một hồi lâu vẫn không tìm thấy biểu tượng để thêm bạn.
“Những biểu tượng này được thiết kế quá phức tạp, phải từ đây đến quét mã này mới có thể thêm bạn bè được.” Văn Văn không để cô bối rối, anh đứng ở góc độ của cô để phàn nàn về nhà phát triển phần mềm.
“Cảm ơn.” Sau khi thêm bạn xong, Triệu Huyền chào tạm biệt Văn Văn: “Cảnh sát Văn, tạm biệt.”
-
Trong khi đó, Lý Giai Trinh và Từ Chí đã lái xe đến nhà tang lễ trên núi Ngưu Lan.
Nhà tang lễ không lớn, có cấu trúc hình bán nguyệt, chia thành hai phần trước và sau. Phần trước là một vòng ngoài lớn chia thành 10 phòng, chính là các phòng tiễn biệt người thân đã mất. Trong đó có 3 phòng tiễn biệt lớn có nhà vệ sinh và phòng nghỉ riêng, 5 phòng tiễn biệt nhỏ chỉ có nhà vệ sinh riêng mà không có phòng nghỉ. 2 phòng còn lại là phòng dành cho khách, cung cấp dịch vụ qua đêm giống như hầu hết các nhà tang lễ khác.
Phần sau là nơi làm việc của nhân viên, có tổng cộng 7 phòng, 5 phòng dùng làm văn phòng và 2 phòng thông nhau trở thành một căn hộ nhỏ, nơi Chu Học Nghĩa và vợ ông ấy sinh sống.
Dưới sự hướng dẫn của bảo vệ, Lý Giai Trinh và Từ Chí đến văn phòng của Chu Học Nghĩa. Văn phòng gọn gàng và sạch sẽ, phía sau bàn ghế làm việc là một tủ sách lớn. Bên cạnh ghế sô pha tiếp khách còn có một giá để thiết bị tập thể dục cho thấy Chu Học Nghĩa là người đa tài.
Chu Học Nghĩa ngồi trước bàn tiếp khách, trên tay cầm một ấm trà Long Tỉnh thơm ngát, hương trà lan tỏa khắp phòng.
“Đội phó Lý, cảnh sát Từ.” Chu Học Nghĩa rất lịch sự đứng dậy: “Uống chén trà trước đã.”
Từ Chí thì không khách sáo, anh ấy bước nhanh tới, đưa tay nhận lấy chén trà rồi khéo léo đưa cho Lý Giai Trinh. Còn mình thì tự pha một chén khác, nhâm nhi ngon lành.
Lý Gia Trinh lườm anh ấy một cái khiến Từ Chí hiểu ý ngay.
“Giám đốc Chu, cái áo khoác này đẹp thật.” Lý Giai Trinh liếc nhìn Chu Học Nghĩa.
Hôm nay Chu Học Nghĩa mặc một chiếc áo khoác lông cừu, vừa hay cũng là màu xanh đậm. Tay áo kiểu đơn giản không cúc, cổ áo có một họa tiết trang trí, nhìn qua thì khá giống với chiếc áo mà nạn nhân mặc.
“À, cái này tôi đặt may ở tiệm.” Chu Học Nghĩa trả lời với vẻ tự nhiên, không có hành động thừa thãi nào: “Nói mới nhớ, năm ngoái tôi cũng đã làm một bộ nhưng bị mất rồi.”
“Thật trùng hợp, ông xem có phải bộ này không?” Lý Giai Trinh lấy ra một bức ảnh của vật chứng, đưa cho Chu Học Nghĩa.
“Đúng, đúng rồi, chính là cái này.” Chu Học Nghĩa ngay lập tức nhận ra chiếc áo của mình: “Tôi đã nói sao đột nhiên không tìm thấy, làm tôi và vợ còn cãi nhau vài câu.”
Lý Giai Trinh đã thẩm vấn rất nhiều tội phạm, từng nghe qua rất nhiều lời dối trá. Có lẽ số lời dối trá mà chị ấy nghe được còn nhiều hơn cả sự thật. Vì vậy, chị ấy có thể cảm nhận được rằng người trước mặt mình đang nói thật. Biểu cảm tự nhiên, hơi kinh ngạc, độ cong của khóe miệng cũng hoàn hảo.
“Chiếc áo đó bị mất vào khoảng thời gian nào năm ngoái?” Lý Giai Trinh hỏi với giọng điệu vui vẻ, dường như không coi Chu Học Nghĩa là nghi phạm, chỉ hỏi như bình thường, mà Chu Học Nghĩacũng chỉ đáp lại một cách bình thường.
“Khoảng trước Tết thì phải. Tôi thường đặt may hai bộ, vào thời gian đó mất một bộ, cụ thể là khi nào thì tôi thật sự không nhớ rõ nữa.” Chu Học Nghĩa vừa lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian vừa trả lời câu hỏi của Lý Giai Trinh.
“Giám đốc Chu, ngoài việc mất áo, còn chuyện gì khiến ông có ấn tượng sâu sắc không?” Lý Giai Trinh cố gắng đọc thông tin từ biểu cảm của Chu Học Nghĩa, nhưng vị giám đốc này có nhịp tim bình ổn, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, chỉ hơi có một chút căng thẳng đúng mực, chứng tỏ rằng ông ấy thực sự không biết gì về chuyện này.
“Năm ngoái, có khá nhiều chuyện kỳ lạ.” Chu Học Nghĩa xoa xoa cổ: “Tôi còn gặp tai nạn xe nữa, có lẽ là do phạm vào thái tuế.”
“Tai nạn xe?” Từ Chí hứng thú hỏi thêm.
“Ừ, chính là vài ngày trước khi mất áo. Cái xe Buick của nhà tôi hỏng ống dẫn áp suất phanh. May mà tôi phát hiện ra ngay lúc khởi động, chạy không nhanh lắm nên chỉ đâm vào lan can bên đường thôi. Nếu không, đường núi dốc như vậy, tôi cũng không dám tưởng tượng nữa.”
Chu Học Nghĩa đảo mắt sang trái như đang hồi tưởng lại cảnh lúc đó, quả thật có hơi sợ hãi.
Lý Giai Trinh liếc nhìn Từ Chí, anh ấy lập tức ngồi thẳng và nhìn chăm chú vào Chu Học Nghĩa. Từ Chí trông có vẻ lơ đễnh, không đáng tin nhưng lại rất hiểu về xe cộ.
“Giám đốc Chu có vẻ hiểu biết về xe nhỉ? Ống dẫn áp suất phanh bị vỡ sẽ mất lực phanh, nếu chạy trên cao tốc có thể sẽ thực sự gặp nguy hiểm.” Từ Chí uống một ngụm trà Long Tỉnh: “Nhưng đường trước cổng nhà tang lễ này giới hạn tốc độ 40 km/h, khi khởi động đã có thể phát hiện ra phanh vấn đề thì khả năng xảy ra chuyện lớn là không cao. Chỉ cần chú ý kiểm định xe nữa là được.”
“Vậy thì chắc chắn tôi đã làm kiểm định xe rồi. Chúng tôi là những công dân gương mẫu, sao có thể không làm kiểm định được.” Chu Học Nghĩa giơ tay ra vẻ bất lực: “Tôi đã đến gara sửa xe xem rồi. Người ta nói là bị ai đó cố tình phá hỏng, nhưng tôi cũng không để tâm lắm. Tôi không có kẻ thù, tự nhiên cũng không có người đến báo thù. Họ làm hỏng xe của tôi làm gì chứ?”
Chu Học Nghĩa có vẻ rất tự tin về nhân phẩm của mình. Có thể thấy ông ấy bình thường là người hay làm việc thiện, góc văn phòng còn treo mấy giấy khen vì đóng góp từ thiện.
“Ồ? Thật không đó? Tôi thấy gara sửa xe của ông chắc không ổn đâu, nói vậy thì khả năng xe bị hỏng tự nhiên còn cao hơn đấy.” Từ Chí cười lớn, nói: “Trước đây tôi có tới tiệm “Chủ xe tốt” dưới chân núi đó. Chỗ họ không đáng tin đâu.”
“Ồ, thế thì trùng hợp quá. Tôi cũng kiểm tra xe ở chỗ đó, dù sao cũng ở gần mà. Vậy theo lời cảnh sát Từ thì lần sau chắc tôi phải tìm chỗ khác rồi nhỉ?”
“Tôi nói ông nghe, chỗ bên cạnh đội cảnh sát giao thông trong thành phố là đáng tin cậy nhất. Tuy giá có hơi cao, nhưng kiểm tra rất kỹ.” Từ Chí gãi mũi, trông như thể nghe tôi chắc chắn là đúng.
“Được, lần sau tôi sẽ đến đó.” Chu Học Nghĩa khách sáo nói.
Lý Giai Trinh uống một ngụm trà, khen trà ngon rồi chuẩn bị đứng dậy rời đi.
“Làm phiền giám đốc Chu quá. Vì hiện trường gần đây nên chúng tôi có thể sẽ phải đến thêm vài lần nữa.” Lý Giai Trinh mỉm cười nói, vẻ mặt không biểu lộ rõ cảm xúc.
“Không sao. Nếu mọi người cần gì thì cứ đến. Chúng tôi luôn sẵn sàng.”
“À, nhà vệ sinh ở đây vậy?”
Chưa kịp để Chu Học Nghĩa tiễn, Từ Chí đã giơ tay xin đi vệ sinh.
“Đi hết hành lang có một cái.” Chu Học Nghĩa chỉ về phía cuối hành lang.
“Vậy chúng tôi đi trước, ông không cần tiễn đâu.”
Từ Chí kéo tay Lý Giai Trinh chạy về phía nhà vệ sinh, còn Lý Giai Trinh thì tranh thủ quan sát xung quanh. Chị ấy để ý thấy có một căn phòng trông khác với những phòng khác, có lẽ đó chính là căn phòng đã được thông thành một phòng đôi. Tuy nhiên, cánh cửa chính kia trông rất chắc chắn, dường như là cửa ra vào kiên cố. Với tính cách cẩn thận của Chu Học Nghĩa, việc trang bị cửa ra vào kiên cố bên trong cũng không phải là điều không thể.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Từ Chí trông thoải mái hẳn.
“Đi thôi, đến “Chủ xe tốt” hỏi thăm tình hình.”
Lý Giai Trinh chỉ tay về phía bảng hiệu của gara sửa xe dưới chân núi.