“Ban đầu, tôi không nên giết anh Lý. Bất kể cô có tin hay không, đây là điều tôi hối hận nhất trong cuộc đời này.” Mai Quý nhìn Triệu Huyền, ánh mắt lóe lên chút áy náy trong thoáng chốc.
Nội tâm của Triệu Huyền không hề gợn sóng vì câu nói của Mai Quý. Ánh mắt cô trong trẻo và kiên định, nhìn thẳng vào Mai Quý mà không có chút thay đổi nào.
“Có lẽ... chờ đến khi ông gặp ông nội Lý Học Cảnh, tự mình xin lỗi ông ấy thì sẽ có ý nghĩa hơn.” Lời nói của Triệu Huyền bình thản. Cô không thể đồng cảm với nỗi đau của Triệu Lan, nhưng cô hiểu rõ đây không phải là hành vi mà cô có thể tha thứ được.
“Vậy... cũng sắp rồi.” Mai Quý cười khổ. Ông ta không còn giữ được vẻ mặt tự tin như trước nữa.
“Tôi không hiểu. Rõ ràng các người đều là bác sĩ, tại sao lại làm những việc như thế này?”
Mã Bác Nhiên trước đó vẫn không nói lời nào. Câu nói bất ngờ này của anh ta khiến mọi người giật mình.
“Bác sĩ... bác sĩ cũng phải sống chứ. Khi cậu bị người ta đòi nợ đến không còn đường trốn, bị họ đánh gãy tay, họ sẽ quan tâm cậu là bác sĩ à?” Ánh mắt của Mai Quý lạnh lùng nhìn Mã Bác Nhiên.
Mã Bác Nhiên mặc trang phục sang trọng, ngón tay mảnh mai, dáng người cao ráo, nhìn qua cũng biết là con nhà giàu. Tất nhiên anh ta không thể hiểu được vì sao có người lại bị dồn vào con đường này.
“Anh không cần tranh luận với ông ta. Mỗi người làm sai đều có lý do, nhưng đó không bao giờ là cái cớ để giết người được cả.” Triệu Huyền kéo Mã Bác Nhiên lại, thẳng thắn nói.
Mã Bác Nhiên không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn Tô Vịnh Hà và Triệu Huyền rồi khẽ gật đầu.
“Trò chuyện đến đây thôi. Giao ra bằng chứng buộc tội Tả Nho Vũ, ông có thể để cô con gái bảo bối của mình rời đi.” Văn Văn nói dứt khoát. Là một cảnh sát hình sự chuyên nghiệp, anh biết rõ điều cần phải nói vào lúc này.
Mai Quý lấy điện thoại ra. Trong chiếc điện thoại cá nhân của ông ta có một ứng dụng đặc biệt. Bên trong đó hiển thị rõ ràng hình ảnh từ văn phòng của viện trưởng Tả Kinh Nghiệp.
Hóa ra, ông ta đã lắp phần mềm đặc biệt trong máy tính của Tả Kinh Nghiệp. Phần mềm này thường không thể bị phát hiện, hình ảnh video có thể truyền trực tiếp đến ứng dụng đặc biệt trên điện thoại của ông ta.
“Ai mà chẳng để lại một con bài tẩy.” Mai Quý thản nhiên nâng tách trà trước mặt lên, nhấp một ngụm, thở dài một tiếng.
Cùng với tiếng còi của xe cảnh sát vang lên, Phạm Vu Phi dẫn theo một đội nhỏ lên tầng. Anh ấy khóa tay Mai Quý bằng còng tay. Mai Thư Đinh đứng cạnh xe cảnh sát, tay không bị còng, nhưng ánh mắt ảm đạm và trống rỗng. Cô ta nhìn ngôi nhà trước mắt và người bố quyền uy đã không còn như xưa của mình.
Triệu Huyền và Văn Văn cũng bị đưa về đồn cảnh sát.
Dựa vào video giám sát từ điện thoại của Mai Quý và kết quả điều tra sau này của Lý Giai Trinh, Triệu Huyền nhanh chóng được minh oan. Đồng thời, Trác Chính Thành cũng bị tổ điều tra đưa đi để điều tra chính trị.
Sau vụ việc này, Văn Văn bị cách chức, trở thành người nhàn rỗi.
Từ Chí lại được thăng làm Phó cục trưởng của cục cảnh sát. Từ Chí không thể ngờ rằng, khi xưa chỉ vì muốn làm việc một cách qua loa mà anh ấy đã chọn trở thành cảnh sát hình sự, giờ đây lại thực sự trở thành nhân vật số hai của cục cảnh sát.
Khi mọi người quay lại nhà họ Triệu thì mùa thu đã đến. Lễ hội đã gần kề, con đường nhỏ trước cửa nhà họ Triệu đầy những chiếc lá vàng rơi. Từ Chí và Tiền Dư Dư tay xách đầy túi lớn túi nhỏ đựng hoa quả và đồ ăn vặt. Lý Giai Trinh thì mang theo một hộp bánh trung thu.
Ba người cùng bước xuống từ một chiếc xe, đồng loạt bước qua ngưỡng cửa nhà họ Triệu, nơi Văn Văn đã chờ sẵn từ sớm.
“Lâu lắm không gặp, to lên rồi đấy.” Văn Văn nhận lấy quà từ ba người, đùa với Từ Chí.
Họ đều không nhắc đến chuyện Văn Văn bị cách chức, chỉ nói chuyện phiếm.
“Đúng vậy, mỗi sáng đều phải dẫn thực tập sinh mới đi tập thể dục đấy.” Từ Chí khoe bắp tay của mình với Văn Văn.
Lúc trước, điều mà anh ấy ghét nhất chính là Văn Văn cứ ép mình dậy lúc 6 giờ sáng để tập thể dục. Không ngờ bây giờ chính anh ấy lại duy trì thói quen đó của Văn Văn.
“Phải công nhận, dạo này cậu ấy thật siêng năng.” Lý Giai Trinh cười, ra vẻ đồng tình. Rời xa Văn Văn, Từ Chí dường như trưởng thành hơn nhiều, đã có thể tự mình gánh vác mọi việc ở cục cảnh sát.
Trong lúc nói chuyện, họ lên đến phòng khách ở tầng hai. Chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của món canh gà.
“Canh gà hầm sâm với sơn dược.” Triệu Lan bưng một nồi canh lớn từ bếp ra, Triệu Huyền cầm bát đũa theo sau.
Triệu Huyền lần lượt chào hỏi từng người. Văn Văn gần đây thường xuyên đến nhà họ Triệu, Triệu Lan và Triệu Huyền đã coi anh như người nhà rồi.
“Anh đi lấy vài ly thủy tinh đi.” Triệu Huyền bảo Văn Văn làm việc, cảnh tượng này khiến mọi người không nhịn được mà trêu chọc.
“Tiên Nhi, cô cũng thay đổi rồi đấy.” Tiền Dư Dư trêu chọc. Ngày xưa Triệu Huyền không bao giờ nhờ người khác làm việc, cô thà tự mình đi nhiều lần cũng không muốn mắc nợ ân tình.
“Con người ai cũng sẽ thay đổi mà.” Miệng thì nói thế, nhưng Triệu Huyền vẫn kéo ghế cho Tiền Dư Dư. Hai người ngồi cạnh nhau, thủ thỉ trò chuyện.
Nhà họ Triệu lập tức náo nhiệt hẳn lên. Sau khi ăn uống no nê, Lý Giai Trinh lấy máy tính bảng ra. Trong đó là bản án sơ thẩm của tòa án. Bản án đến sớm hơn dự kiến của Triệu Huyền, bởi các vụ án lớn thường không được xét xử nhanh như vậy.
“Cấp trên đã ban hành chính sách mới, các vụ án lớn phải được giải quyết nhanh gọn.” Lý Giai Trinh giải thích.
Viện kiểm sát căn cứ vào các bằng chứng liên quan, chứng minh hành vi của bị cáo Mai Quý là phạm tội cố ý giết người, vi phạm luật hình sự.
Thi hành án tử hình, hoãn thi hành án trong 3 năm, tước quyền chính trị.
Còn bản án của Tả Nho Vũ thì cần thời gian xét xử lâu hơn. Nhưng dựa trên các bằng chứng mà Triệu Huyền và những người khác cung cấp, cùng với kết quả điều tra sau đó của cảnh sát, tội danh của Tả Nho Vũ đã được chứng minh rõ ràng.
Bản án rất dài, nhưng điểm chính lại thì rất ngắn. Triệu Huyền chỉ cần lướt mắt đã đọc xong. Cô nhìn lướt qua bàn thờ trong phòng khách nhà mình. Trên đó mới đặt thêm hai bài vị, một của Lý Học Cảnh và một của Lý Ngạn Hàng. Những người mà trước đây Triệu Lan không dám đối mặt giờ đã trở thành ký ức mà họ cùng nhau hoài niệm.
Kết thúc rồi.
Khi nhìn thấy hai chữ “tử hình”, Triệu Huyền chăm chú nhìn vào ảnh của Lý Học Cảnh. Mọi thứ vào giây phút này đã thật sự đã khép lại rồi.
“Đang nhìn gì vậy?” Mắt của Triệu Lan không còn tốt, nhưng bà đoán được phần nào khi thấy Triệu Huyền chăm chú nhìn bài vị.
“Bà nội... kết thúc rồi.” Triệu Huyền nắm tay Triệu Lan, chỉ nói một câu bình thản, không hề nhắc đến cái tên Mai Quý.
Trong khoảnh khắc đó, tiếng ồn ào của mọi người đều im bặt. Không gian như ngưng đọng trong câu nói “kết thúc rồi”.
Triệu Lan nắm chặt tay Triệu Huyền. Những ngón tay bà run rẩy, những nếp nhăn trên tay bà cọ xát vào tay Triệu Huyền, khiến cô cảm thấy hơi đau.
“Kết thúc rồi.” Triệu Lan cũng nhìn về phía hai bài vị, nước mắt trào ra từ khóe mắt.
Trăng rằm vào dịp Trung Thu thật sáng và tròn. Ánh trăng chiếu xuống từ mái hiên, rọi sáng phòng khách nhà họ Triệu. Ánh sáng trong trẻo tựa như ánh bạc, xua tan đi những u ám của quá khứ trong gia đình.
“Trăng sáng và tròn quá.” Văn Văn không biết nói những câu thơ hoa mỹ, chỉ tay lên mặt trăng sáng trên trời, nói với Triệu Lan.
“Đúng vậy, sáng lắm. Nhiều năm rồi, bà chưa từng thấy trăng sáng như thế này.” Triệu Lan ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời.
Từ xa vọng lại tiếng chó sủa. Sáu người trong phòng khách cùng bước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng sáng.
-Hết chính truyện-