Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 102

18 năm trước, Trác Chính Thành vừa tròn 25 tuổi, đó là một độ tuổi đẹp và đầy triển vọng. Anh vừa được thăng chức lên cảnh sát cấp một, tiền đồ rộng mở. Vợ anh, Phương Như Tuyết, cũng đã mang thai 36 tuần.

Tương lai mà bao người mơ ước, giờ đang nằm trong tay Trác Chính Thành.

Vợ anh là một giáo viên địa phương, cũng là bạn học cấp hai và là mối tình đầu của anh.

Tính tình Phương Như Tuyết dịu dàng và thấu hiểu lòng người. Lúc còn học đại học, hai người phải yêu xa. Trác Chính Thành bận rộn với các đợt huấn luyện. Kỳ nghỉ luôn là lúc Phương Như Tuyết không ngại khó khăn, ngồi tàu hỏa 5 tiếng từ trường Sư phạm ở tỉnh bên cạnh để đến gặp anh.

Hồi đó, tàu hỏa không được như tàu cao tốc bây giờ. Tàu xanh chạy chậm và rất bốc mùi. Một cô gái như Phương Như Tuyết gặp rất nhiều bất tiện, nhưng cô chưa bao giờ phàn nàn hay kêu mệt. Lúc xuống tàu, cô thay đồ sạch sẽ thơm tho, mỉm cười chạy đến trước cổng nhà ga nơi Trác Chính Thành đang chờ.

Lúc ấy, Trác Chính Thành đã biết rằng đời này anh sẽ không cưới ai ngoài Phương Như Tuyết.

Như mong muốn, năm 22 tuổi, Trác Chính Thành và Phương Như Tuyết đăng ký kết hôn. Sau khi cưới, Trác Chính Thành luôn cố gắng dùng sự chân thành để bù đắp cho 4 năm yêu xa của bọn họ.

Vào ngày kỷ niệm 3 năm kết hôn, trên bàn là một mâm cơm ấm áp do Phương Như Tuyết nấu, cùng một chiếc bánh kem hình vuông. Cô đưa nến cho Trác Chính Thành, anh cắm nến vào bánh, rồi dùng bật lửa mang theo để châm.

“Nhắm mắt lại.” Sau khi thắp nến, Trác Chính Thành đầy bí ẩn bảo Phương Như Tuyết nhắm mắt lại.

Anh lấy từ túi ra một chiếc hộp trang sức nhỏ và tinh xảo.

“Chúc mừng kỷ niệm 3 năm, Tuyết Tuyết.”

Khi anh nói xong, Phương Như Tuyết mở mắt ra. Trước mặt cô là một chiếc nhẫn kim cương. Khi họ vừa kết hôn, Trác Chính Thành nghèo rớt mùng tơi, không thể mua nổi một chiếc nhẫn cưới. Gia đình cô cũng không đồng ý để con gái mình lấy một cảnh sát hình sự mồ côi và không có sính lễ như thế, còn từ mặt cô vì chuyện này.

Hồi đó, anh chỉ tặng được cho cô một chiếc nhẫn bạc làm nhẫn cưới, hứa rằng cả đời sau này sẽ từ từ bù đắp cho cô.

Dưới ánh nến, đôi mắt Phương Như Tuyết trở nên ướt át. Cô chưa bao giờ cảm thấy Trác Chính Thành mắc nợ gì mình. Trong tình yêu, nói gì đến nợ nần, tất cả chỉ là sự cam tâm tình nguyện mà thôi.

Cô chăm chú nhìn khuôn mặt Trác Chính Thành, chân thành nói.

“A Thành, anh sắp làm bố rồi.”

Phương Như Tuyết đưa tờ kết quả kiểm tra cho Trác Chính Thành.

Anh không tin vào tai mình, thổi tắt nến vừa thắp, ánh mắt rạng ngời nhìn Phương Như Tuyết.

“Anh sắp làm bố rồi?” Đôi mắt Trác Chính Thành ngấn lệ: “Tuyết Tuyết, chúng ta sắp có con rồi!”

Đứa bé này là hiện thân của tất cả tình yêu giữa Trác Chính Thành và Phương Như Tuyết.

Trong thời gian mang thai, Phương Như Tuyết vẫn đi dạy bình thường. Cô là một giáo viên có trình độ cao, không thể vì mang thai mà nghỉ việc được. Cô giống như hầu hết các bà bầu khác, vừa làm việc vừa chờ đợi con mình lớn lên từng ngày.

Khi bụng của cô ngày càng lớn, Trác Chính Thành nhận ra tính cách cô bắt đầu thay đổi. Cô trở nên đa nghi và nhạy cảm hơn. Ban đầu, anh không để tâm lắm, nghĩ rằng đó chỉ là phản ứng bình thường do hormone thai kỳ gây ra mà thôi.

Anh chưa từng làm bố, cũng không hiểu được cảm giác làm mẹ. Cho tới khi Phương Như Tuyết đột nhiên bật khóc trong giờ dạy học, khiến lớp học phải tạm ngừng, anh mới nhận ra rằng cô đã rơi vào trạng thái trầm cảm.

Phương Như Tuyết vốn là người dịu dàng và điềm tĩnh, nhưng trong lòng cô lại xem đứa con quan trọng hơn tất cả. Chính vì vậy, mọi việc ăn uống, đi lại và làm việc đều được cô hết sức cẩn thận. Thế nhưng hôm đó, trong giờ dạy, máy đo đường huyết của cô phát ra tín hiệu cảnh báo. Tim và tinh thần cô cũng như phát ra tín hiệu nguy hiểm. Và thế là nước mắt cô không kìm được, chúng ồ ạt trào ra, biến thành tiếng khóc nức nở.

Nhìn người vợ yêu quý của mình như vậy, Trác Chính Thành cực kỳ đau lòng. Anh càng cố gắng đối xử tốt với cô hơn.

Trong bệnh viện huyện, vừa tan ca trực, Trác Chính Thành đã đến ngay bên giường bệnh của vợ. Tay cô vì mang thai mà sưng phù, anh nhẹ nhàng xoa bóp từng ngón tay cho cô.

“Tiểu Trác, nếu chồng tôi được một nửa như cậu, tôi chắc nằm mơ cũng bật cười mất.” Người phụ nữ mang thai ở giường bệnh bên cạnh cũng đã ở tuần thai thứ 37, vừa gọt táo vừa trêu chọc họ với vẻ đầy ngưỡng mộ.

Nhưng vẻ mặt của Phương Như Tuyết lại không hề vui vẻ. Trước khi nhập viện, cô vẫn rất lạc quan, tình trạng thai nhi cũng tốt. Nhưng kể từ khi vào viện, cô lại trở nên rất căng thẳng. Tuần này, cô được dự kiến sinh. Vì vấn đề đường huyết, bác sĩ đã đề nghị cô nhập viện sớm hơn một ngày.

Chính vì sớm hơn một ngày này, cô bắt đầu nghi ngờ về tình trạng cơ thể mình. Cô lo rằng đứa con mình sinh ra sẽ gặp vấn đề. Dù đã làm toàn bộ xét nghiệm trước khi sinh, cô vẫn không thể yên tâm về mức đường huyết thất thường của mình.

Trác Chính Thành mỉm cười gật đầu với chị Trương ở giường bên cạnh. Nhưng nụ cười đó lại khiến Phương Như Tuyết trở nên cáu kỉnh. Cô kéo rèm ngăn cách giường bệnh của mình với giường bên lại.

“Anh còn cười được hả?”

Cô hoàn toàn khác với thái độ dịu dàng thường ngày, lời nói tràn đầy sự cay nghiệt.

“Anh còn có tâm trạng nói chuyện với người khác, trong khi em đang sợ muốn chết đây. Trác Chính Thành, anh có biết không hả?” Đôi mắt cô ngấn lệ, những ngón tay phù nề khẽ run, nắm lấy tay anh.

Nhìn người vợ yêu thương của mình trở nên như vậy, Trác Chính Thành bắt đầu tự trách. Anh nghĩ liệu có phải mình đã không quan tâm và chăm sóc cô đủ nhiều hay không.

Trong mắt mọi người ở phòng bệnh, Trác Chính Thành là một người chồng chu đáo và tận tụy. Nhưng anh biết, những gì anh làm chỉ là bề nổi mà thôi. Anh vẫn đi làm đều đặn, không xin nghỉ để ở bên cô cả ngày lẫn đêm.

Anh nhớ lại năm ngoái, khi mình phải phẫu thuật ruột thừa, chỉ là một ca mổ nhỏ mà Phương Như Tuyết đã xin nghỉ cả tuần để chăm sóc anh từng miếng ăn giấc ngủ. Nghĩ đến đây, anh lại càng đau lòng hơn.

Trong mắt anh, Phương Như Tuyết có một tình yêu rất lớn đối với trẻ con. Sau 3 năm kết hôn mà chưa có con, cô đã đi khám rất nhiều bác sĩ, uống không ít thuốc đông y khiến cơ thể tăng cân rõ rệt, chỉ để có thể mang thai đứa con của hai người.

Một người vợ như vậy, Trác Chính Thành không có lý do gì để không đối xử tốt với cô hơn cả.

Nhưng người vợ trước mặt anh bây giờ rõ ràng đã không còn là cô gái dịu dàng ngày nào nữa. Dưới tác động của hormone, cô giận dữ đấm vào đùi anh, dường như muốn anh chia sẻ bớt một phần mười nỗi đau của cô lúc này.

Trác Chính Thành nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng. Cơ thể mềm mại của cô trong vòng tay anh dần trở nên thả lỏng hơn.

“Tuyết Tuyết, đừng sợ. Anh sẽ luôn ở bên em. Con chúng ta cũng sẽ ổn thôi. Con bé sẽ là một cô công chúa khỏe mạnh và vui vẻ. Anh sẽ yêu thương, bảo vệ con bé như cách anh yêu em.”

Người phụ nữ trong vòng tay anh không còn nóng nảy nữa, mà chỉ không ngừng xin lỗi.

“A Thành, xin lỗi anh. Em thật sự không kiềm chế được cảm xúc của mình. A Thành, em buồn lắm.” Bàn tay Phương Như Tuyết trở nên mềm mại, khẽ nắm lấy tay Trác Chính Thành như đang nắm lấy chiếc phao cứu sinh duy nhất của mình.

Ngày hôm sau, Phương Như Tuyết được đẩy vào phòng phẫu thuật. Lúc đó, tâm trạng cô khá ổn định. Khi cánh cửa phòng mổ đóng lại, Trác Chính Thành một mình đứng đợi bên ngoài.

Nhưng khi Phương Như Tuyết chưa tỉnh lại, Trác Chính Thành đã nghe được một tin tức khiến anh không thể chấp nhận từ miệng bác sĩ phẫu thuật.

Vị bác sĩ vẫn chưa tháo khẩu trang, ôm đứa trẻ bước đến trước mặt Trác Chính Thành.

“Đứa bé bị bệnh tim bẩm sinh, trong quá trình sinh đã phát bệnh và không qua khỏi. Anh hãy nén đau buồn.” Giọng điệu của bác sĩ rất bình thản. Ông ta đã chứng kiến quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, thái độ điềm tĩnh của ông ta sẽ giúp người nhà dễ dàng chấp nhận sự thật hơn.

“Vợ tôi thì sao?” Trác Chính Thành không như phần lớn các ông chồng khác, anh không hề gào thét mà chỉ hỏi về tình trạng của vợ.

“Tình trạng của cô ấy tạm ổn, nhưng cô ấy đã ngất đi rồi. Có lẽ cần nghỉ ngơi khoảng 15 phút nữa mới tỉnh lại được.” Vị bác sĩ thoáng cảm phục người đàn ông trước mặt. Anh thật kiên cường, không để lộ chút đau khổ nào.

“Cảm ơn bác sĩ.”

Trác Chính Thành khẽ gật đầu, rời khỏi phòng phẫu thuật. Anh không dám quay lại phòng bệnh, cũng không dám đối mặt với Phương Như Tuyết. Nếu cô biết đứa trẻ mà mình đã dốc hết tâm sức để mang đến thế giới này lại ra đi như thế, anh thực sự không dám tưởng tượng đến hậu quả.

Mất con, Trác Chính Thành đau lòng. Nhưng điều anh sợ hơn cả là mất đi người vợ của mình.

Như bị một sức mạnh vô hình dẫn lối, Trác Chính Thành bước đến khu vực phía bên của khoa sản. Anh rút ra từ túi áo một bao thuốc lá. Từ khi Phương Như Tuyết mang thai, anh đã không hút nữa. Bao thuốc chỉ để đó, thỉnh thoảng anh lấy ra cầm lên rồi ngửi một chút mà thôi.

Ngay khi anh vừa châm điếu thuốc, một giọng nói của đàn ông vang lên bên tai anh.

“Cảnh sát Trác, xin hãy nén đau buồn.” Giọng nói của Mai Quý bình thản và trầm thấp. Anh ta mặc một bộ vest đen, trông rất chỉnh tề.

“Cảm ơn. Anh là ai?” Bản năng nghề nghiệp của Trác Chính Thành khiến anh lập tức cảnh giác, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

“Tôi? Chỉ là một bác sĩ nhỏ thôi, nhưng tôi có thể giúp anh.” Mai Quý mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt và chân mày toát lên vẻ hiền hòa.

“Giúp? Con tôi đã chết, anh có thể khiến nó sống lại à?” Trác Chính Thành bắt đầu nổi giận. Nỗi đau trong lòng anh như tìm được một lối thoát để trút ra.

“Biết đâu, tôi thật sự có thể thì sao?”

Mai Quý đưa ra một tờ giấy khai sinh. Trên đó ghi tên một bé gái.

Trác Chính Thành lùi lại hai bước, không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt. Sau đó, Mai Quý lấy điện thoại ra, mở màn hình nhỏ, cho anh xem hình ảnh bé gái kia.

Cô bé trông rất thanh tú. Điều đáng nói nhất là đôi mắt và chân mày của cô bé lại có phần giống Phương Như Tuyết.

“Điều 240 Bộ luật Hình sự… buôn bán… phụ nữ… trẻ em… bị phạt tù từ 5 năm đến 10 năm…” Đôi mắt của Trác Chính Thành trở nên đục ngầu. Anh lẩm bẩm những lời đó, nhưng tay lại cầm lấy tờ giấy khai sinh mỏng trên tay Mai Quý.

Chỉ 10 năm mà thôi…

Trác Chính Thành nhớ lại dáng vẻ của Phương Như Tuyết khi cô 15 tuổi. Lần đầu tiên họ gặp nhau trong sân trường, đến nay cũng vừa tròn 10 năm.

Anh nhận lấy tờ giấy khai sinh rồi cùng Mai Quý bước đến phòng trẻ sơ sinh. Cô bé hoạt bát đang nằm trên giường cười khúc khích. Nhìn khuôn mặt tròn trĩnh của cô bé, Trác Chính Thành không thể kìm lòng được nữa.

“Khi nào tôi có thể bế con bé về gặp vợ tôi?”

Bình Luận (0)
Comment