Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 20

Bình thường Triệu Huyền rất giữ khoảng cách với người khác, nhưng với những người thân thiết, ranh giới ấy lại trở nên rất gần.

Nói thẳng ra là cô không thể phân biệt chính xác khoảng cách.

Văn Văn lập tức ăn hết chỗ thức ăn còn lại trong bát, sau đó đứng dậy dọn dẹp.

“À đúng rồi, bà Triệu, Tiên Nhi có thứ muốn tặng bà đấy.”

Văn Văn sợ Triệu Huyền ngại nên trực tiếp giúp cô đưa món quà đến trước mặt Triệu Lan.

Gương mặt Triệu Lan hiện lên một nụ cười rạng rỡ hiếm thấy. Triệu Huyền luôn lạnh lùng, ít khi bộc lộ cảm xúc, Triệu Lan cũng không hy vọng cô sẽ giống những đứa trẻ bình thường. Nhưng món quà này đã khiến khóe mắt bà rưng rưng.

Những năm trước, gia đình bên ngoại đều nghĩ Triệu Lan đã nuôi một đứa cháu gái “có vấn đề”. Vì chuyện của Triệu Huyền mà họ thậm chí còn đoạn tuyệt quan hệ với bà.

Nhưng Triệu Lan chưa từng mong Triệu Huyền phải giống như những đứa trẻ khác có thể ăn uống thoải mái, làm nũng như bao đứa trẻ bình thường. Bà biết Tiên Nhi thông minh, cô tự nhiên có suy nghĩ và cách sống riêng của mình.

Triệu Lan yêu thương Triệu Huyền, vì vậy bà chỉ cảm thấy mình nợ cô quá nhiều vì không thể cho cô một nền giáo dục tốt hơn, một cuộc sống tốt hơn.

Nếu mỗi ngày có thể cho cô hai chai sữa, thêm nhiều thịt bò hơn, cho cô học ở một ngôi trường tốt hơn thì có lẽ giờ đây Triệu Huyền đã sống một cuộc đời tốt đẹp hơn rồi.

Nhưng khi nhìn thấy chiếc máy mát-xa trước mặt, Triệu Lan đột nhiên cảm thấy tất cả những điều đó không còn quan trọng nữa.

Bà cũng không còn cảm giác áy náy hay thiếu sót nữa. Bởi nếu bà có thể dạy cho Triệu Huyền biết thế nào là “yêu” thì còn gì quan trọng hơn điều đó chứ?

Văn Văn và Triệu Huyền đứng cạnh nhau trong bếp, cùng rửa bát. Triệu Lan thoáng nghĩ rằng ngôi nhà này đã tràn đầy sức sống hơn rồi.

Bà cầm chiếc máy mát-xa mới mua, đặt lên lưng. Cảm giác ấm áp từ máy mát-xa khiến toàn thân bà thoải mái hẳn. Đôi chân vốn bất tiện lúc này dường như cũng đã đỡ hơn nhiều.

“À đúng rồi, bà Triệu, chắc sau Tết bà mới tháo bột được nhỉ? Người già mà bị thương gân cốt thì đúng là phiền phức thật.”

Văn Văn sắp xếp những chiếc bát đũa sạch sẽ vào tủ bếp. Dưới sự chỉ bảo của Triệu Huyền, anh đã học cách lau bát đũa sạch bóng, không để sót một vết nước nào.

-

Cùng lúc đó tại nhà tang lễ, Vương Lệ đã dọn dẹp lại căn phòng một lượt. Cô ta nhìn chiếc ghế sô pha gỗ trước mặt, nơi đã được lau chùi không biết bao nhiêu lần, vậy mà đây lại có thể chính là chỗ Lý Phương Minh bị sát hại.

Vương Lệ khẽ vuốt mép ghế sô pha. Chiếc sô pha gỗ trông có vẻ trơn nhẵn, nhưng nếu va đập mạnh thì cũng đau không kém.

Khuôn mặt của Lý Phương Minh hiện lên trong tâm trí Vương Lệ. Hóa ra, những ngày tháng ấy anh ta đã làm những chuyện dại dột như vậy.

Lý Phương Minh đã vì cô ta mà đi giết người.

Nước mắt Vương Lệ lặng lẽ chảy dài trên khuôn mặt tiều tụy. Trước đây, cô ta từng nghĩ mình đã bị thế giới ruồng bỏ.

Nhưng người đàn ông ấy đã vì cô ta mà đã làm biết bao điều, thậm chí còn hy sinh cả mạng sống của mình.

Vương Lệ đi một vòng quanh căn phòng. Chiếc giường đôi đã lâu không có hai người nằm.

Nơi vốn là phòng thay đồ thực chất lại là gian phòng nhỏ mà Chu Học Nghĩa thường xuyên dùng để hành hạ cô ta. Nhìn chiếc thắt lưng treo phía sau, Vương Lệ đột nhiên cảm thấy cả cơ thể đau nhói.

Cô ta biết Chu Học Nghĩa đã bị tạm giam, giờ đây cô ta đã thật sự được tự do rồi.

Dù sự tự do này không như Lý Phương Minh mong muốn, anh ta cũng không thể nhìn thấy dáng vẻ tự do của cô ta nữa.

Vương Lệ ngồi xuống chiếc ghế sô pha gỗ lạnh lẽo, nhìn con búp bê Nga trước mặt. Như bị ma xui quỷ khiến, cô ta đứng dậy, mở từng con búp bê ra.

Trong con búp bê nhỏ nhất có một chiếc camera siêu nhỏ màu đen. Vương Lệ đưa tay bịt miệng, lấy thẻ nhớ từ chiếc camera ra. Trong căn nhà này không có thiết bị phát, nhưng cô ta biết ở nhà của Chu Học Nghĩa thì có.

Cô ta cầm chìa khóa, bắt xe đến nhà riêng của Chu Học Nghĩa.

Trong phòng ngủ của Chu Học Nghĩa, Vương Lệ nhìn thấy những hình ảnh mà chiếc camera siêu nhỏ đã ghi lại, tất cả là về cô ta. Hóa ra, ông ta luôn giám sát cô ta. Trong video, Vương Lệ bị kéo lê vào gian phòng nhỏ ấy.

Vương Lệ chạm tay lên phía sau đầu, nơi thiếu đi một mảng tóc, là do lần nào đó bị Chu Học Nghĩa đánh. Cô ta thậm chí còn quên mình đã bị thương khi nào.

Tuy không thành thạo nhưng Vương Lệ vẫn tìm được video ghi lại ngày Lý Phương Minh gặp nạn. Sau khi Lý Phương Minh bước vào nhà, Chu Học Nghĩa đã xoay chiếc camera sang hướng khác.

Không thể nhìn thấy gì.

Chỉ có bóng lưng Lý Phương Minh bước vào nhà.

-

Văn Văn và Triệu Huyền sau khi rửa bát xong cũng không ngồi không, Từ Chí đã gửi bản ghi chép hỏa táng vào nhóm. Triệu Huyền cầm điện thoại lên, lật xem từng trang một.

“Có muốn lên phòng ngủ của tôi không?” Triệu Huyền liếc nhìn Văn Văn rồi chỉ tay lên tầng trên.

Văn Văn: “…”

“Hả?”

Mặt Văn Văn đỏ bừng, vội vàng lắc đầu.

“Trên tầng có bảng trắng và giấy bút. Tôi cần ghi chép chi tiết hồ sơ hỏa táng.” Triệu Huyền giải thích đơn giản: “Anh không có giấy bút, liệu có nhớ được không?”

Triệu Huyền lo lắng cho trí nhớ của Văn Văn nên mới hỏi như vậy.

“… À, đúng thế.” Văn Văn sờ mũi, cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ của mình.

“Bàn làm việc của tôi khá cao, ngồi cũng thoải mái.”

Triệu Huyền giới thiệu sơ qua về bàn làm việc của mình. Những quyển sách được sắp xếp gọn gàng, nhiều quyển được viết bằng tiếng Anh mà Văn Văn chẳng hiểu hết được nội dung trong đó.

Anh cẩn thận ngồi xuống mép bàn, cầm giấy bút ghi chép rồi mở tập tin Từ Chí gửi tới.

[Chỉ có chứng nhận bằng giấy được nhập vào hệ thống thôi.] Từ Chí nhắn tin.

[Nhòe thế này làm sao mà đọc được?] Văn Văn nhìn mà nhíu mày.

[Cố gắng đọc thôi.] Lý Giai Trinh cũng đang đeo kính lão, nhìn vào màn hình máy tính.

Văn Văn và Từ Chí phân công nhau xem xét hồ sơ hỏa táng của năm ngoái. Vì để hỏa táng bắt buộc phải có giấy chứng tử nên thoạt nhìn sẽ thấy hồ sơ của năm ngoái không có gì bất thường cả.

Nhà Triệu Huyền không có máy tính, ánh sáng đèn khá rõ nhưng việc xem trên điện thoại vẫn rất bất tiện.

Văn Văn quay sang định hỏi Triệu Huyền có nhìn rõ không, nhưng dường như cô đã chìm đắm trong tài liệu. Đôi mắt không hề chớp nhìn chăm chú vào điện thoại, tay trái liên tục ghi chép lên giấy.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Văn Văn không dám mở lời, đành tiếp tục tập trung đọc tài liệu.

“Ở đây.”

“Ông lão họ Thạch, tên Thạch Kiên, qua đời vào tháng 3 năm ngoái, tiến hành hỏa táng trong tháng đó. Nhưng nhìn vào đây, tháng 2 năm ngoái cũng có một người tên Thạch Kiên được hỏa táng. Hai giấy chứng tử giống hệt nhau.”

Triệu Huyền đặt hai tờ giấy chứng tử cạnh nhau. Trên màn hình điện thoại, những dòng chữ nhỏ xíu và khó đọc, nhưng Triệu Huyền không để ý, tốc độ đọc của cô rất nhanh. Văn Văn và Từ Chí chỉ vừa xem xong hồ sơ của năm nay thì cô đã xem xong toàn bộ hồ sơ năm ngoái, hơn nữa còn nhớ được tên của tất cả những người đã được hỏa táng.

Văn Văn cẩn thận đối chiếu hai tờ giấy mà Triệu Huyền nói, quả thực là cùng một người. Tuy nhiên, dãy số trên đó nhỏ như “tế bào”, thị lực của anh rất tốt nhưng cũng chỉ vừa đủ để nhìn rõ mà thôi.

Chữ nhỏ đã là một chuyện, điều đáng sợ nhất là giữa các tài liệu này không hề có sự liên quan nào cả. Nghĩa là sau khi xem xong một trang, trang tiếp theo không có mối liên hệ gì đến trang trước hết. Thế mà Triệu Huyền, một người không có sự trợ giúp của máy tính, đã nhớ được toàn bộ tên của tất cả mọi người. Hơn 100 cái tên được cô ghi nhớ trong đầu để đối chiếu.

“Tôi đã gửi hai tệp tài liệu cho đội phó Lý rồi.” Triệu Huyền vươn vai, dường như cảm thấy chuyện này chẳng có gì khó khăn.

Trong khi đó, ở đầu kia của nhóm chat, Từ Chí nhìn tin nhắn Triệu Huyền gửi vào nhóm mà hét lên một tiếng chẳng giống tiếng người.

“Cô gái này là máy tính à? Không đúng, là robot, chắc chắn là robot! Người bình thường làm sao đọc nhanh như vậy được?”

Từ Chí cầm điện thoại nhắn tin riêng cho Văn Văn.

“Cậu chắc chắn thích loại robot siêu thông minh này hả?”

Văn Văn nhìn tin nhắn mà bật cười. Anh liếc qua Triệu Huyền, cô gái với đôi mắt sáng rực đang nhìn lớp sương trên kính, hình ảnh phản chiếu lại trong suốt và lấp lánh.

“Tôi phải đi rửa mặt đây. Anh cũng sắp phải về rồi nhỉ?”

Triệu Huyền quay đầu lại, phát hiện Văn Văn vừa khéo đang nhìn mình. Cô thoáng ngẩn người.

Cô ít khi giao tiếp với mọi người nên ánh mắt chăm chú như vậy đối với cô rất xa lạ. Trong giây lát, cô không biết phải thể hiện cảm xúc thế nào với Văn Văn.

Văn Văn nhìn điện thoại, anh gật đầu rồi chạy xuống tầng chào hỏi Triệu Lan.

Sau đó anh còn chào cả Đại Bảo, con chó đang nằm ngủ trong nhà. Dù bị đánh thức nhưng nó không hề giận, ngược lại còn vui vẻ nhảy lên.

Triệu Huyền vừa đi đến cửa phòng tắm thì nghe thấy giọng của Văn Văn vọng lên từ dưới tầng.

“Tiên Nhi, mai gặp nhé!”

Giọng anh không to không nhỏ, vừa đủ để truyền đến tầng hai. Triệu Huyền đứng ở cửa sổ nhìn xuống dưới, vẫy tay.

Văn Văn thì như một đứa trẻ vừa tan học, hớn hở chạy lên xe.

-

Hôm sau, Lý Giai Trinh dẫn theo đồng nghiệp bên pháp y đến nhà tang lễ. Vương Lệ giao chiếc camera mà mình tìm thấy hôm qua cho họ.

Nhân viên pháp y rất chuyên nghiệp, họ tháo rời toàn bộ ghế gỗ. Những dấu máu trên bề mặt gần như đã không còn, nhưng tại các khớp nối của ghế gỗ vẫn còn thấy rõ dấu vết.

Dưới sự kiểm tra của thuốc thử Luminol, họ đã tìm được vết máu còn sót lại. Tiếp theo, việc trích xuất DNA để kiểm tra sẽ chứng minh được đây chính là hiện trường đầu tiên của vụ án.

Vương Lệ nhìn pháp y và cảnh sát phong tỏa nơi ở của mình, ánh mắt không chút do dự.

Đến nước này, cô ta chỉ hy vọng Chu Học Nghĩa phải chịu sự trừng phạt thích đáng. Còn bản thân cô ta cũng nên tìm một công việc đàng hoàng rồi.

Cô ta thực sự không biết gì nhiều, nhưng hiện giờ trên vai cô ta là sự tự do mà Lý Phương Minh đã đấu tranh cho cô ta. Cô ta không thể lãng phí cơ hội này thêm nữa.

Đứng trước cửa nhà tang lễ, Vương Lệ ném gói thuốc lá cuối cùng vào thùng rác bên cạnh, bỗng cảm thấy trước mắt sáng rõ. Cô ta chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như vậy.

Trong khi đó, Văn Văn và Từ Chí đã tìm gặp dì lao công thu gom rác, nhưng tiếc rằng dì ấy đã mang tấm đệm đi tái chế từ lâu rồi.

“Nhưng tôi nhớ cái đệm đó màu đỏ và có mùi tanh tanh. Tôi còn nghĩ đó là máu gà cơ.” Lời khai của dì lao công cũng không phải là vô ích.

Sau khi ghi lại lời khai, Văn Văn và Từ Chí rời khỏi chỗ thu gom rác.

Hai người thấy trong người nhẹ nhõm. Theo thông tin từ Lý Giai Trinh, chứng cứ đã rất đầy đủ, Chu Học Nghĩa chắc chắn không thoát được.

“Đều nhờ sự giúp đỡ của robot siêu trí tuệ.” Từ Chí nửa thật nửa đùa.

“Nếu không thì những giấy chứng tử kia chẳng biết phải xem đến khi nào nữa.”

“À mà, chân bà của cô ấy thế nào rồi? Tôi nghe Dư Dư bảo là khá nghiêm trọng.”

“Tốt hơn nhiều rồi, nhưng phải sau Tết mới được tháo bột.” Văn Văn tính toán, cũng chẳng còn mấy ngày nữa là đến Tết rồi. Đường phố đầy những sạp bán câu đối đỏ và tranh Tết.

Không khí Tết thế này chỉ có ở những thành phố nhỏ mới cảm nhận rõ được.

Trước cửa mỗi nhà đều dán tranh Tết mới, thần giữ cửa cũng đang rất bận rộn.

Ngay cả trước cửa cục cảnh sát cũng treo lồng đèn đỏ, còn Triệu Huyền thì đứng dưới chiếc lồng đèn đỏ ấy, cầm một cuốn sách mà Văn Văn không đọc hiểu.

Cô đã nhìn thấy hai người từ xa, lập tức vẫy tay chào.

Làn da của Triệu Huyền đã trắng hơn rất nhiều, có lẽ là vì không còn phải lên núi hái thuốc nữa. Cô cũng đã mặc váy đi làm, hoàn toàn khác với dáng vẻ khi họ gặp nhau lần đầu.

Có lẽ vì vụ án đã tạm khép lại nên tâm trạng của mọi người đã trở nên thoải mái hơn.

Trong phòng thẩm vấn, Lý Giai Trinh tự tin cầm bản báo cáo giám định DNA và các video bằng chứng, nhìn Chu Học Nghĩa với thái độ có phần cao ngạo.

“Tôi cứ nghĩ các người sẽ phải mất thời gian lâu hơn để điều tra cơ.” Chu Học Nghĩa cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt bất lực.

“Anh có thể không ngờ được, là Triệu Huyền đã giúp chúng tôi tìm ra chứng cứ.” Lý Giai Trinh đặt bản sao các giấy chứng tử liên quan đến việc hỏa táng lên bàn thẩm vấn.

“Vậy à...” Chu Học Nghĩa khẽ nhíu mày, rồi lại giãn ra.

“Cũng coi như là báo ứng của tôi.”

Chu Học Nghĩa thở dài một tiếng, tỏ ra cam chịu với tội lỗi của mình.

Bình Luận (0)
Comment