Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 21

“Vậy thì nói chi tiết hơn đi, báo ứng như thế nào?” Lý Giai Trinh nhìn vẻ mặt buông xuôi của Chu Học Nghĩa, quyết định sẽ lắng nghe câu chuyện này.

“Kể từ khi Bạch Lộ chết, cuộc đời tôi coi như đã kết thúc rồi.”

Chu Học Nghĩa chìa tay ra xin Từ Chí một điếu thuốc, anh ấy liền đưa cho ông ta một điếu.

“Có lẽ các người nghĩ rằng tôi đang viện cớ cho tội ác mình gây ra, nhưng thực ra, đối với tôi mà nói thì cũng chẳng khác gì nhau cả.”

“Tôi đã hại chết Bạch Lộ, hại chết đứa con gái duy nhất của mình.”

Chu Học Nghĩa dường như có thể nhìn xuyên qua lớp kính, nhìn Triệu Huyền đang đứng bên ngoài phòng thẩm vấn.

“Kể từ khi Bạch Lộ qua đời, tôi đã mất đi khả năng làm đàn ông... Thế là tôi bắt đầu hành hạ Vương Lệ. Tôi tra tấn Vương Lệ, trút hết tội lỗi của mình lên cô ta, như vậy tôi mới có thể sống dễ chịu hơn một chút.”

Chu Học Nghĩa ôm mặt, như thể không còn mặt mũi nào để đối diện với bất kỳ ai.

“Tôi chính là một kẻ hèn nhát.”

Từ Chí gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.

“Năm ngoái, tôi phát hiện ra Lý Phương Minh và Vương Lệ có tư tình với nhau. Lý Phương Minh thậm chí còn tìm hai tên ngoài ngành muốn giết tôi.”

Nói đến đây, Chu Học Nghĩa đột nhiên bật cười lạnh lùng. Ánh mắt ông ta từ vẻ hối hận chuyển thành thái độ chế giễu và đầy đắc ý.

“Hai kẻ ngoài ngành đó mà cũng muốn giết tôi?”

“Cả đời này tôi đã tiễn rất nhiều người đi rồi. Nếu tôi muốn, giết bọn họ cũng chẳng khó khăn gì cả.”

Vẻ mặt của Chu Học Nghĩa toát lên một sự độc ác khó diễn tả. Ông ta đã trở nên điên loạn.

“Nhưng tôi không làm gì cả. Tôi chỉ thoát khỏi sự truy sát của bọn họ mà thôi.”

Ông ta bình tĩnh rít một hơi thuốc, dường như chẳng sợ hãi bất kỳ điều gì.

“Nhưng tôi không ngờ rằng Lý Phương Minh lại tìm đến tận cửa.”

“Ban đầu, Vương Lệ chỉ là người giúp tôi gánh chịu tội lỗi, giờ thì cô ta cũng đáng phải chịu tội rồi. Gã Lý Phương Minh này vừa gặp tôi đã phát điên lên, hỏi tại sao tôi chưa chết.”

“Hỏi tôi Vương Lệ đã đi đâu rồi.”

“Buồn cười thật, vợ tôi đi đâu, gã ta quản được à?”

“Tôi đóng cửa lại, đẩy mạnh gã ta ngã xuống ghế sô pha, đúng lúc đầu gã đập vào cạnh của chiếc ghế gỗ.”

“Vương Lệ đã bị tôi xô đẩy biết bao nhiêu lần, chẳng sao cả. Vậy mà gã Lý Phương Minh này chỉ mới bị một lần như thế lại chết rồi.”

“Sau đó, tôi đưa gã ta vào lò hỏa táng.”

Chu Học Nghĩa chỉ mất thời gian hút một điếu thuốc để thú nhận toàn bộ tội ác của mình, hoàn toàn không có vẻ hối cải nào cả.

“Không phải tôi giết gã, là ông trời muốn gã ta phải chết.”

Lý Giai Trinh sắp xếp xong lời khai của ông ta, liếc nhìn Từ Chí, ra hiệu cho anh ấy đưa Chu Học Nghĩa đi.

Triệu Huyền đứng trong phòng quan sát của phòng thẩm vấn, nhìn Chu Học Nghĩa bị Từ Chí dẫn đi. Người quen thuộc này đã rời khỏi cuộc đời cô theo một cách xa lạ.

“Không nhìn ra được Chu Học Nghĩa bình thường làm nhiều việc thiện, mỗi năm ông ta quyên góp cũng phải mấy trăm nghìn tệ, vậy mà đối với tội giết người lại chẳng có chút ăn năn nào.” Văn Văn cảm thán. Có lẽ trong mắt Chu Học Nghĩa, cái chết của Lý Phương Minh chỉ là sự sắp đặt của ông trời mà thôi.

“Nhưng… ông ta vẫn là kẻ giết người.” Triệu Huyền không có quá nhiều cảm xúc: “Kẻ vi phạm pháp luật thì kết cục cuối cùng phải bị xử lý theo pháp luật.”

Triệu Huyền ngáp một cái, dường như không còn hứng thú với chuyện trước mắt nữa.

Cô quay lại bàn làm việc, bắt đầu sắp xếp lại các vụ án không liên quan. Huyện Trần Châu không lớn, nhưng số lượng hồ sơ vụ án lại không hề ít.

Hàng chục năm trước, khi y học chưa phát triển, huyện Trần Châu đã tích lũy không ít án treo và án nghi vấn. Triệu Huyền nhìn từng tập hồ sơ không có hung thủ, cô bình tĩnh phân loại và gom chúng lại theo nhóm.

Với Triệu Huyền, lý do cô muốn tìm ra sự thật không phải là vì cảm thông cho người chết hay ý thức trách nhiệm với xã hội.

Sự thật chỉ đơn thuần là sự thật.

Cô muốn giải quyết vụ án vì bản chất của nó. Người này vì sao lại giết người? Người kia vì sao lại bị giết? Những điều đó không khiến cô quan tâm.

Một ngày trôi qua rất nhanh, Lý Giai Trinh đề xuất đi ăn lẩu để chúc mừng mọi người phá án sớm hơn dự kiến.

“Ăn! Tôi thích ăn!” Từ Chí giơ hai tay tán thành: “Đội phó Lý, tôi có thể dẫn theo người nhà không?”

“Người nhà?” Lý Giai Trinh nhìn vẻ tự hào của Từ Chí: “Ồ, Dư Dư đồng ý rồi à?”

“Thường thì khó có cô gái nào không bị sức hút của tôi mê hoặc.” Từ Chí khoe khoang, chẳng hề nhắc đến những nỗ lực mỗi ngày tan làm đi bệnh viện đưa tiền cho Dư Dư.

“Tiền Dư Dư cũng xem như bị lòng trung thành của cậu làm cảm động.” Văn Văn cười khẽ, ám chỉ Từ Chí là một kẻ si tình hết thuốc chữa.

“Liên quan gì đến cậu, tôi đâu có giống cậu.” Từ Chí liếc nhìn Triệu Huyền.

Mà Triệu Huyền khi nghe thấy họ nói đến chuyện ăn lẩu, trong đầu cô chỉ nghĩ đến hình ảnh nồi lẩu – một nơi chứa đầy vi khuẩn từ miệng của mỗi người.

“…” Triệu Huyền im lặng một lúc, giơ tay lên.

“Không cần… phải giơ tay đâu.” Lý Giai Trinh vừa buồn cười vừa nói: “À, không phải loại có nồi lẩu to đâu. Chúng ta ăn loại mỗi người một nồi lẩu nhỏ mà.”

“Ơ, ăn một nồi lẩu to mới náo nhiệt chứ!”

“Ra chỗ khác đi. Nồi lẩu nhỏ mới sạch sẽ.” Văn Văn cũng ủng hộ đề xuất của Lý Giai Trinh.

“Đi đi, nhanh gọi điện cho người nhà của cậu đi. Không thì lẩu lạnh mất.”

Lý Giai Trinh không ngại Từ Chí dẫn theo Dư Dư. Chị ấy cũng đã gặp qua cô gái này rồi, là một y tá nhiệt tình, Lý Giai Trinh cũng rất thích cô ấy.

Lẩu nhỏ nhìn có vẻ sạch sẽ gọn gàng hơn rất nhiều, hương vị cũng không tệ. Quán này là do Từ Chí tìm được, anh ấy quen chủ quán và còn được tặng thêm một phần tiết vịt nữa.

Mấy người ngồi quanh bàn tròn, giữa bàn là các món ăn, gần chỗ của từng người là những nồi lẩu nhỏ nóng hổi, xua tan đi cái lạnh của mùa đông.

Triệu Huyền đã gọi điện cho Triệu Lan bảo bà nghỉ sớm, hôm nay cô sẽ về muộn.

Văn Văn thì đang quay video gửi cho mẹ và anh trai xem.

[Đây là cô gái mà cậu thích à?]

Văn Hoành lập tức nhìn thấy Triệu Huyền thoáng qua trong video. Đúng là anh em sinh đôi, thật sự có sự đồng điệu không thể tưởng tượng được.

[!!!]

Văn Văn nhanh chóng trả lời ba dấu chấm than, anh cảnh giác nhìn Triệu Huyền ngồi bên cạnh.

[Ồ, ngồi bên cạnh cậu nên không tiện đúng không. Cậu ăn đi, anh sẽ dẫn mẹ đi ăn lẩu cừu.]

Văn Hoành cũng gửi một bức ảnh rồi không trả lời nữa.

Triệu Huyền đang nghiêm túc nhìn đồng hồ đếm giờ trên điện thoại, sau đó bỏ thịt bò vào nồi lẩu nhỏ.

Vừa tới 23 giây, Triệu Huyền lập tức vớt thịt bò ra, cho gia vị mà cô tự pha chế vào.

Cô làm rất chuẩn xác.

Văn Văn thấy rất thú vị, anh cũng học theo, cho thịt bò chín chính xác 23 giây.

Miếng thịt bò tan ngay trong miệng, kết hợp với gia vị tỏi, ngon đến mức anh cảm thấy cho dù bây giờ Từ Chí ăn luôn chai bia thì anh cũng không để ý.

Từ Chí thì lại lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay của mình, anh ấy liên tục đứng dậy, nhìn vào cửa chính của sảnh bên dưới.

Tiền Dư Dư mặc một chiếc áo khoác dạ màu xanh nhạt, đi từ sảnh vào. Cô ấy buộc tóc búi, dáng người nhỏ nhắn, trông như một chiếc bánh bao mềm mại màu xanh.

Từ Chí vừa nhìn thấy chiếc bánh bao này đã vội vàng từ giữa bàn đứng lên, nhanh chóng chỉnh lại quần áo.

“Ngầu thật. Nếu cậu mà dùng sức lực này để bắt trộm, tôi thấy cả đội không có ai sánh bằng cậu đâu.”

Văn Văn trợn mắt, tay phải vô thức bảo vệ Triệu Huyền, người suýt nữa bị Từ Chí va phải.

Triệu Huyền không ngẩng đầu lên, cô vẫn đang nhìn vào đồng hồ đếm giờ trên điện thoại.

“Giới thiệu chút, đây là Lý Giai Trinh, đội phó Lý. Em đã gặp lần trước rồi.” Từ Chí giới thiệu mọi người như thể giới thiệu người thân.

“Đây là Văn Văn, bạn cùng phòng của anh, em đã gặp rồi. Còn đây là Triệu Huyền, lần trước cũng đã gặp ở bệnh viện rồi, em còn nhớ không, bọn anh giờ là đồng nghiệp rồi đấy.”

Tiền Dư Dư có tính cách cởi mở, cô ấy ngay lập tức nhận ra Triệu Huyền, nhiệt tình chào hỏi từng người.

“Đội phó Lý, chào chị. Văn Văn, Triệu Huyền, chào mọi người.” Cô ấy ngoan ngoãn kéo ghế ra, đi qua bên cạnh Triệu Huyền còn gật đầu chào một cái.

“Triệu Huyền, bà của cô thế nào rồi? Dạo này tôi làm ca đêm, không thấy bà đến tái khám.”

Triệu Huyền không trả lời, không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Triệu Huyền đợi đúng 23 giây, lập tức vớt thịt bò ra, rồi mới bắt đầu trả lời Tiền Dư Dư.

“Khá tốt, sắp được tháo bột rồi. Lần trước còn phải cảm ơn cô đã chăm sóc bà ấy.”

Tiền Dư Dư ban đầu bị sự im lặng của cô làm cho hoảng sợ, nụ cười trên mặt cũng cứng lại. Nhưng nhìn Triệu Huyền chỉ chăm chú gắp miếng bò, cô ấy cũng không để bụng nữa.

“23 giây thật sự sẽ ngon hơn à?” Tiền Dư Dư nghiêm túc hỏi.

“Đúng thế. Tôi đã thử rất nhiều lần rồi. Đối với tôi, 23 giây là thời gian ăn thịt bò lý tưởng nhất. Cô cũng có thể thử trong thời gian khoảng từ 20 đến 30 giây để tìm ra độ ngon mà cô thích nhất.”

Triệu Huyền cũng rất chân thành trả lời câu hỏi của Tiền Dư Dư. Cô không cố ý bỏ qua câu hỏi của Tiền Dư Dư nhưng vì đang chú ý xem giờ nên mới trả lời cô ấy chậm.

“Được đó, tôi cũng thử xem sao.”

Từ Chí ban đầu còn định phàn nàn về việc Triệu Huyền nói chuyện thiếu lễ phép, nhưng thấy Tiền Dư Dư cũng không để ý nên anh ấy thở dài. Thôi thì bỏ qua vậy.

“Triệu Huyền là vậy đó, rất cứng đầu. Dư Dư muốn ăn thịt bò đúng không, để anh lấy cho.” Từ Chí lập tức lấy thịt bò từ bàn chính cho Tiền Dư Dư.

Sau khi Tiền Dư Dư ngồi vào chỗ, cô ấy rất tự nhiên bắt chuyện với mọi người.

“Đội phó Lý tôi nghe nói nhiều rồi, vậy đội trưởng của các anh thì sao?” Tiền Dư Dư rất tò mò. Đội này luôn do đội phó Lý dẫn dắt, nhưng cô ấy chưa bao giờ gặp vị đội trưởng kia cả.

Ít nhất từ khi cô ấy quen Từ Chí đến giờ, cô ấy chưa bao giờ thấy vị đội trưởng trong truyền thuyết kia.

“Đội trưởng đội chúng tôi tên là Trác Chính Thành. “Chính” trong chính trực, “Thành” trong thành thật.” Lý Giai Trinh đặt chai nước dừa xuống rồi nghiêm túc trả lời câu hỏi của Tiền Dư Dư.

“Đội trưởng Trác có kỹ năng điều tra xuất sắc nên hiện đang giúp đỡ cục ở trên thành phố. Có lẽ một thời gian ngắn sẽ không về.” Từ Chí vừa lấy đồ ăn cho Tiền Dư Dư, vừa bổ sung lời giải thích của Lý Giai Trinh.

“Đội trưởng Trác cũng giống như tên của anh ấy, chính trực và thành thật, là một đội trưởng cảnh sát hình sự bẩm sinh.” Văn Văn cũng khen ngợi đội trưởng của mình.

Còn Triệu Huyền thì nghe câu được câu chăng. Cô đã đọc qua tài liệu của đội hình sự này, cũng rất hiểu rõ về Trác Chính Thành.

Trác Chính Thành năm nay 42 tuổi, tốt nghiệp thủ khoa trường cảnh sát. Sau khi tốt nghiệp với thành tích xuất sắc, ngay năm đầu tiên đã phá được 3 vụ án lớn. Sau khi trở thành đội trưởng, anh ấy đã được 2 lần đề cử là đội trưởng cảnh sát hình sự xuất sắc nhất và đoạt giải 1 lần.

Trong đội, mọi người thường gọi anh ấy là “Trần Châu Trác Thanh Thiên”.

Chỉ có điều Triệu Huyền không hiểu tại sao một cảnh sát xuất sắc như vậy lại chỉ là một đội trưởng.

Với thành tích của Trác Chính Thành, lẽ ra đã sớm được điều về thành phố làm cục trưởng rồi mới phải.

“Hơn nữa, đội trưởng Trác còn rất có trách nhiệm, ở nhà còn làm việc nhà nữa.” Văn Văn chính là vì ngưỡng mộ khả năng của Trác Chính Thành nên mới đến Trần Châu. Đặc biệt khi biết anh ấy rất có trách nhiệm với gia đình thì anh càng thích vị đội trưởng này hơn.

“Đúng đúng, đội trưởng Trác là một người bố cuồng con gái. Nếu không phải năm nay con gái đội trưởng Trác vào thành phố học cấp ba thì có lẽ anh ấy sẽ không rời khỏi huyện đâu.” Từ Chí cũng nhớ rất rõ những chuyện này.

“Được rồi, tôi sẽ chuyển hết những lời khen này của các cậu tới đội trưởng Trác.” Lý Giai Trinh nói đùa.

Bình Luận (0)
Comment