Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 22

Triệu Huyền vừa ăn vừa nghe mọi người trò chuyện. Cô ít nói, mọi người nói hết một vòng cũng không đến lượt cô nói một câu.

Văn Văn cũng chỉ làm người ủng hộ, thường là Từ Chí nói gì anh sẽ chen vào vài câu trêu chọc.

Cả hai đều không phải những người sôi nổi, nhưng Văn Văn lại luôn để ý đến cảm xúc của Triệu Huyền và tình hình bên ngoài cửa sổ.

Anh đã nắm được “hướng dẫn bảo vệ” Triệu Huyền, cảm thấy cần phải bảo vệ cô thật tốt.

Sau bữa ăn, Lý Giai Trinh thanh toán rồi rời đi vì chị ấy còn công việc cần giải quyết. Từ Chí và Tiền Dư Dư thì cùng nhau mở một trận game trên điện thoại di động.

“Văn Văn, chơi đi mà, chơi đi mà.” Từ Chí mời Văn Văn tham gia, còn Triệu Huyền thì ngồi bên cạnh xem họ chơi game.

Họ chơi một trò MOBA (*), Tiền Dư Dư làm pháp sư, Văn Văn đi rừng, Từ Chí đi đường trên. Xem một lúc, Triệu Huyền đã hiểu được cách chơi của trò này.

(*) Game MOBA là thể loại game đấu trường trực tuyến nhiều người chơi (tên tiếng Anh: Multiplayer online battle arena hay viết tắt là MOBA), hay còn được gọi với cái tên chiến lược hành động thời gian thực (ARTS). Mục tiêu chính của trò chơi là phá hủy nhà chính của đối phương và giành chiến thắng. Các vị tướng được sử dụng trong trò chơi được thiết kế có các kỹ năng và lối chơi khác nhau, giúp tính chiến thuật của thể loại MOBA được đặt lên hàng đầu. Liên Minh Huyền Thoại và Dota 2 là 2 tựa game MOBA nổi tiếng và thành công nhất thế giới.

“Khống chế rồi!” Tiền Dư Dư lên tiếng trước. Trận chiến đấu đang diễn ra căng thẳng.

“Tôi đã dùng chiêu cuối vào xạ thủ rồi. Từ Chí, lên đi!” Nhân vật của Văn Văn đẩy xạ thủ đối phương ra khỏi chiến trường, còn Từ Chí thì lao thẳng vào.

Với sự phối hợp của cả ba, đội đối thủ bị đánh tan tác.

“Đúng là một trận đấu mãn nhãn!” Tiền Dư Dư giả vờ lau mồ hôi trên trán.

“Dư Dư, em khống chế giỏi lắm! Nữ thần băng quốc phục!” Từ Chí không quên dành lời khen và động viên tinh thần cho Tiền Dư Dư.

Triệu Huyền ngồi bên cạnh xem bọn họ đấu trận, đột nhiên cũng cảm thấy muốn chơi. Giống như hồi nhỏ nhìn các bạn cùng lớp chơi game mà mình không được chơi vậy.

Cô cũng thử tải trò chơi này về máy.

Chỉ là điện thoại của cô đã quá cũ, màn hình bị giật giật sau vài phút sử dụng khiến Triệu Huyền lần đầu tiên nhận ra chiếc điện thoại của mình đã hoàn toàn không còn dùng được nữa rồi.

Nhưng tiền lương vừa nhận cô đã dùng gần hết để mua quà cho Triệu Lan rồi. Triệu Huyền thở dài, đặt điện thoại xuống.

“Máy lag lắm à?” Văn Văn đột nhiên nghiêng đầu lại gần cô. Trên màn hình đã tắt xuất hiện khuôn mặt đáng yêu và vô hại của anh.

“Ừ… hơi hơi.” Triệu Huyền cất điện thoại đi.

“Tôi có một cái điện thoại dự phòng, có cần mượn dùng vài ngày không?” Văn Văn không giấu giếm sự quan tâm của mình dành cho Triệu Huyền: “Đợi cô có lương rồi mua cái mới cũng được.”

“Được thôi.” Triệu Huyền không hề khách sáo. Nếu Văn Văn nhiệt tình thì cô nhận. Đối với cô, việc nợ ân tình không phải điều gì quá khó xử.

Bốn người sử dụng căn phòng đến phút cuối cùng, mãi đến 9 giờ tối mới rời khỏi nhà hàng.

Bên đường có mấy cô gái đang tụ tập, tò mò cúi đầu nhìn thứ gì đó.

Tiền Dư Dư cũng kéo tay Triệu Tiên đi sang. Triệu Huyền còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào đám đông.

Một chú mèo tam thể bị mắc kẹt trong vũng nước ven đường, chân nó bị đông cứng trong lớp băng, không thể cử động. Xung quanh là các cô gái lo lắng, nhưng chẳng ai dám ra tay giúp đỡ chú mèo tội nghiệp đó.

“Phải làm sao đây? Hay đăng lên Khoảnh khắc xem có ai giúp được không?” Tiền Dư Dư theo phản xạ đầu tiên là nghĩ đến việc tìm người trợ giúp.

Còn Triệu Huyền thì quay người chạy vào nhà hàng. Một lát sau, cô lập tức trở lại, trên tay cầm một cốc nước ấm. Văn Văn và Từ Chí cũng đi theo phía sau, mỗi người cầm một chậu nước ấm.

Triệu Huyền cẩn thận bế chú mèo ra khỏi vũng nước. Chú mèo rất bẩn, nước bẩn khiến mắt nó dính chặt lại, chẳng còn chút dáng vẻ đáng yêu nào, chỉ thấy thật thê thảm.

“Đưa nó đến bệnh viện đi.” Tiền Dư Dư nhìn chú mèo trong tay Triệu Huyền, khuôn mặt không giấu được vẻ lo lắng.

“Gần đây có một bệnh viện thú y, lúc lái xe qua tôi đã nhìn thấy, có tên là Peter Paradise.” Triệu Huyền không cần suy nghĩ đã thốt lên ngay.

Tiền Dư Dư lập tức lấy điện thoại ra, tìm được địa chỉ của Peter Paradise, chỉ cách chỗ họ chỉ 150m, qua một ngã tư là đến.

Tiền Dư Dư tháo cổ áo từ chiếc áo lông vũ của mình ra, đưa cho Triệu Huyền. Triệu Huyền dùng cổ áo lông vũ bọc lấy chú mèo, sau đó bốn người chạy bộ đến Peter Paradise.

“Hiện tại, chú mèo không gặp nguy hiểm đến tính mạng.” Peter Paradise là một bệnh viện thú y hoạt động 24/24, bác sĩ chính là một người đàn ông trung niên hơi mập, trông rất thân thiện.

“Đây là một con mèo cái.”

“Ở đây, chi phí điều trị cho mèo hoang sẽ được giảm một nửa. Nếu để lại đây chờ nhận nuôi thì vẫn cần trả một nửa phí chăm sóc.” Bác sĩ chính đơn giản giải thích chi tiết chi phí cho cả bốn người.

Nhà Triệu Huyền đã nuôi chó nên cô không tự tin nuôi thêm mèo vì hai loài khác nhau nuôi chung dễ làm mất sự cân bằng vốn có. Còn Từ Chí và Văn Văn thì ở ký túc xá, chắc chắn không thể nuôi được.

Ba người còn chưa kịp nói gì thì Tiền Dư Dư đã lên tiếng từ phía sau họ.

“Không cần, tôi nuôi.” Tiền Dư Dư quyết đoán hơn tưởng tượng. Tuy cô ấy không phải người cứu chú mèo ngay từ đầu, nhưng lại là người đầu tiên quyết định nhận nuôi nó.

“Cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Đây là nuôi mèo, không phải chuyện đùa đây.” Bác sĩ chính đột nhiên nghiêm nghị, có vẻ như cảm thấy Tiền Dư Dư không giống người đáng tin cậy.

“Đây là chứng chỉ y tá của tôi. Tôi có công việc ổn định, nhà ở địa phương, sinh ra và lớn lên tại Trần Châu.” Tiền Dư Dư không phải nhất thời bốc đồng, cô ấy sẽ chịu trách nhiệm với chú mèo.

“Tôi muốn nuôi mèo từ lâu rồi. Một chuyện tốt như gặp được chú mèo từ trên trời rơi xuống thế này, làm sao tôi có thể bỏ lỡ được chứ?” Tiền Dư Dư không xem mèo hoang như gánh nặng phải nhận nuôi mà là may mắn khi cô ấy gặp được một chú mèo tam thể nhỏ bé, kiên cường sinh tồn trong mùa đông lạnh giá này.

Bác sĩ chính bật cười.

“Không cần phải xem chứng chỉ y tá đâu, đồng nghiệp à.”

“Ha ha, từ giờ tôi là người có mèo rồi.” Tiền Dư Dư cười rạng rỡ khiến Từ Chí cảm thấy lòng mình mềm nhũn.

“Vậy chúng ta mua ít cát vệ sinh và thức ăn cho mèo đi.” Từ Chí lập tức ra quầy lễ tân của bệnh viện để xem các vật dụng liên quan.

Bệnh viện này cũng khá có tâm, giảm giá rất nhiều cho vắc-xin và thức ăn mèo.

Vì cần có người chăm sóc chú mèo nên Từ Chí và Tiền Dư Dư quyết định nán lại bệnh viện thú y, còn Triệu Huyền thì nhận ra áo trắng của mình đã dính đầy bùn đất. Cô nhìn xuống những vết bẩn trên người, lúc này mới nhớ mình đang mặc áo trắng.

“Còn muốn đến ký túc xá lấy điện thoại không?” Văn Văn hỏi ý kiến của Triệu Huyền trước.

Triệu Huyền nhìn thoáng qua vết bẩn trên người, bình thản trả lời.

“Đi.”

Văn Văn lái xe rất cẩn thận, Triệu Huyền nhìn ra ngoài cửa sổ, những vật trang trí đỏ rực khắp nơi khiến cô bỗng cảm thấy bất an.

Quả nhiên, tiếng pháo nổ vang lên. Trong tai Triệu Huyền như có tiếng bom, tay cô run rẩy bám chặt lấy tay cầm trong xe. Thấy vậy, Văn Văn chỉ còn cách nhấn ga, nhanh chóng rời khỏi khu vực đó.

Tiếng cười của lũ trẻ, pháo hoa nổ tung trên bầu trời tạo nên không khí náo nhiệt và vui vẻ. Nhưng với Triệu Huyền, những âm thanh đó khiến cả cơ thể cô run rẩy.

Cảm giác nhạy bén hơn người bình thường có thể là một món quà, nhưng cũng có thể là một lời nguyền.

Triệu Huyền không biết xe dừng lại từ lúc nào. Cô chỉ cảm thấy chóng mặt, mọi thứ vừa ăn xong đột nhiên dâng trào trong dạ dày.

Cô lập tức mở cửa xe, bám vào cửa mà nôn.

Thấy vậy, Văn Văn vội lấy chai nước suối từ trong xe đưa cho cô.

“Lỗi tại tôi. Tôi quên mất khu đó có nhiều người đốt pháo, biết thế tôi đã chọn đi đường lớn rồi.” Văn Văn áy náy vì sự thiếu sót của mình.

Triệu Huyền uống một ngụm nước, nhổ sạch những gì còn trong miệng ra rồi lắc đầu.

“Không phải lỗi của anh.”

Cô đứng thẳng dậy, vươn vai như thể đã bình thường trở lại.

Nhưng trong mắt Văn Văn, dáng vẻ run rẩy trên ghế của cô khi nãy thật sự đã làm anh sợ hãi. Anh chỉ lo ở ngã rẽ tiếp theo lại có pháo nổ.

May mà khu ký túc xá cấm đốt pháo nên không ai dám đốt pháo gần cục cảnh sát cả.

Văn Văn dẫn Triệu Huyền đến ký túc xá của anh và Từ Chí. Căn phòng gọn gàng hơn cô tưởng.

Đầu giường của Từ Chí có một chiếc gạt tàn, nhưng nó sạch sẽ như thể đã lâu lắm rồi không dùng đến.

Giường của Văn Văn rất ngăn nắp, bàn làm việc cũng trống trơn, vẫn giữ phong cách gọn gàng như hồi còn ở trường cảnh sát.

Văn Văn lấy một chiếc hộp điện thoại từ trong ngăn kéo ra. Anh luôn giữ lại hộp của các thiết bị điện tử.

“Đây là mẫu năm ngoái, vẫn dùng rất tốt.” Văn Văn đưa điện thoại cho Triệu Huyền.

“Cảm ơn.” Triệu Huyền nhận điện thoại, cô nhìn chằm chằm vào chiếc hộp một lúc lâu.

Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng trông rất gượng gạo.

“Không cần phải miễn cưỡng thế đâu.” Văn Văn giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu Triệu Huyền sau đó rụt tay lại ngay.

“Không thích cười cũng không sao mà.”

“Không phải đâu.” Triệu Huyền ngẩng đầu lên, giải thích.

“Tôi muốn... cười thật mà.”

Triệu Huyền lại cụp mắt xuống, không biết phải bày tỏ cảm xúc của mình thế nào.

“Được rồi.” Văn Văn chỉ tay về phía nhà vệ sinh: “Cô có muốn rửa tay lại không?"

“Muốn!”

Triệu Tiên rửa tay xong rồi bước ra, Văn Văn đã đứng đợi sẵn ở cửa để đưa cô về.

Từ cổng ký túc xá đến chỗ đỗ xe phải đi thêm một đoạn, nơi góc đường có một ông lão bán rau.

Ông lão co ro trong góc phố, trên người mặc một bộ đồ màu đen xám. Gương mặt của ông đầy nếp nhăn, trong màn đêm chỉ có những cây cải dầu trong tay là có màu sắc.

Văn Văn nhanh chóng bước đến bên ông lão, gần như không suy nghĩ mà mua hết số rau còn lại trong tay ông.

Anh cầm túi rau cải xanh mướt, vẫy tay ra hiệu cho ông lão sớm về nhà nghỉ ngơi.

Văn Văn quay sang nhìn Triệu Huyền, hơi ngại ngùng.

“Cái này mang cho bà Triệu nhé.”

Văn Văn rất ít khi nấu ăn, mỗi lần mua rau đều là để mang cho Lý Giai Trinh. Giờ đây, anh cũng tiện thể đưa về cho nhà Triệu Huyền.

“Đã không dùng, anh còn mua làm gì?”

Triệu Huyền tỏ vẻ khó hiểu.

“Ừ thì... trời lạnh mà.” Văn Văn kéo áo chặt hơn: “Họ bán hết rồi sẽ về nhà. Nhà thì ấm hơn.”

Văn Văn dường như cũng biết cách làm của mình có phần ngớ ngẩn, nhưng anh không định thay đổi nó.

“...Liên quan gì đến anh đâu?” Triệu Huyền hỏi thẳng, giọng nói vừa thẳng thắn vừa hơi nhẫn tâm.

“Giúp được thì giúp thôi. Nào, lên xe nhanh đi.”

Văn Văn sờ mũi một cái, lập tức mở cửa xe cho Triệu Huyền, không cho cô thêm cơ hội truy hỏi nữa.

Sau khi lên xe, Triệu Huyền cũng khéo léo không hỏi thêm gì nữa.

Cô nghịch chiếc điện thoại mới mà Văn Văn vừa đưa ngay trên xe. Điện thoại vẫn còn pin, nhưng đã được cài đặt lại trước đó nên không có app nào bên trong cả.

Chỉ riêng chất lượng ảnh chụp và âm thanh đã tốt hơn hẳn so với chiếc điện thoại cũ của Triệu Huyền rồi.

Vỏ ngoài cũng không có dấu hiệu bị trầy xước, có lẽ Văn Văn chỉ đổi điện thoại mới vì muốn thử cái mới mà thôi.

“Anh trai tôi năm nào cũng mua cho tôi điện thoại mới. Những cái trước đó đều đem đổi lấy máy mới rồi. Cái này tôi định để làm máy dự phòng, giờ cho cô dùng cũng được.”

Văn Văn lái xe thường ít nói chuyện.

Triệu Huyền dùng điện thoại mới kết nối với Bluetooth và mạng Wi-Fi từ điểm phát sóng rồi bật một bản nhạc.

“Trong những cuộc gặp gỡ khác nhau

Khi tôi nhận ra em trong khoảnh khắc

Có một sự dịu dàng không thể diễn tả thành lời

Trước khi bóng tối của đêm dài biến mất

Chạm vào khuôn mặt em

Tôi nguyện rằng đó là một ảo giác

Còn hơn là một lời từ biệt”

Bên ngoài, tuyết bắt đầu rơi. Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm nay ở Trần Châu.

Thế giới dường như trở nên yên tĩnh trong khoảnh khắc ấy, như lời bài hát, lặng yên và lấp lánh như đá sao.

Khi bài hát kết thúc, Triệu Huyền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Tuyết lành báo hiệu một năm được mùa.”

Dường như cô rất thích tuyết rơi như thế này.

“Tôi còn tưởng cô không nghe mấy bài nhạc thị trường kiểu này cơ.” Lúc này Văn Văn mới lên tiếng, không muốn cắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Huyền.

“Tôi nghe nhiều loại nhạc khác nhau, giống như đọc rất nhiều sách vậy.”

Văn Văn như nghĩ đến điều gì, khóe miệng bất giác nở một nụ cười.

“Biết rồi.”

“Có phải anh hơi có định kiến với tôi không?” Triệu Huyền mân mê chiếc điện thoại mới. Dường như nó có rất nhiều tính năng mà điện thoại cũ của cô không dùng được.

“Hả?”

Văn Văn vội vàng lắc đầu. Anh thật sự không có, hoàn toàn không có.

“Có lúc, việc mọi người cố tình quan tâm tôi sẽ khiến tôi hơi tự mãn.” Triệu Huyền dường như hơi ngại. Cô không cảm thấy mình thiếu nợ, chỉ cảm thấy có chút hãnh diện.

“Thì cứ tự mãn đi. Cô xứng đáng mà.” Văn Văn bật cười, cảm thấy Triệu Huyền rất thú vị.

“Nhưng bà tôi từng nói, làm người không được tự mãn, nếu không sẽ như hồi ở trường.” Triệu Huyền nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ, lặng lẽ rơi như mưa phùn.

“Không đâu, bọn tôi chăm sóc cô vì biết lúc bọn tôi cần, cô cũng sẽ giúp lại.” Văn Văn giải thích.

“Đây là lợi dụng à?” Triệu Huyền hỏi thẳng.

“Không phải, đây là sự giúp đỡ lẫn nhau.” Văn Văn lập tức đáp lời: “Con người sống với nhau chính là như vậy.”

Triệu Huyền gật đầu, dường như cô đồng ý với câu trả lời này.

Vì bản thân cô có khả năng làm được một số việc nên Lý Giai Trinh mới đặc biệt tìm cô làm nhân viên của phòng hồ sơ. Nếu cô không có năng lực này, có lẽ cũng không thể làm việc cùng Văn Văn và mọi người được.

Thế thì cứ thoải mái nhận lấy thiện ý của họ thôi.

Chiếc xe dừng lại một cách ổn định trước cửa nhà Triệu Huyền. Khi cô bước xuống xe, một bông tuyết đúng lúc rơi xuống đỉnh đầu cô.

Triệu Huyền đột nhiên quay lại, đặt tay lên cửa kính xe.

“Tôi cảm thấy anh là một người rất tốt.” Cô nghiêm túc nói câu này.

Cô giơ túi cải xanh trong tay lên, vẫy chào tạm biệt Văn Văn.

Văn Văn nhìn bóng dáng trắng muốt của Triệu Huyền từng bước bước lên cầu thang, cho đến khi cô khuất dạng trong màn đêm.

Chỉ còn tuyết vẫn không ngừng rơi.

“Thật kỳ lạ, lại được phát thẻ người tốt.”

Văn Văn bật cười ngốc nghếch trong xe.

Lúc này, điện thoại của anh nhận được một lời mời từ Triệu Huyền.

[Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, mời anh ăn cơm. Cảm ơn sự chăm sóc của anh.]

Bình Luận (0)
Comment