Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 23

Thời gian trôi nhanh hơn tưởng tượng. Đến khi Triệu Huyền nhận được tiền lì xì năm mới thì cô mới phát hiện chỉ còn 2 ngày nữa là đến giao thừa rồi.

“Tiên Nhi, chúc mừng năm mới!”

Lý Giai Trinh vẫn chưa được nghỉ, nhưng Triệu Huyền thì được nghỉ rồi. Vì vậy chị ấy chuẩn bị sẵn một phong bao lì xì nhỏ cho Triệu Huyền.

“Cảm ơn.”

Triệu Huyền nhất thời không biết phản ứng thế nào. Đây là lần đầu tiên cô nhận được lì xì từ lãnh đạo khiến cô cảm thấy hơi bối rối.

“Đội phó Lý, chúng tôi thì sao, lì xì của chúng tôi đâu?” Từ Chí thò đầu ra từ chỗ nào đó. Gần đây có nhiều tranh chấp dân sự nên anh ấy thường xuyên phải ra ngoài giải quyết, hiếm khi thấy có mặt ở văn phòng.

“Hai cậu vẫn chưa được nghỉ, tuần sau mới được nghỉ, đúng không?” Lý Giai Trinh lấy lý do hợp lý để đẩy lùi câu hỏi của Từ Chí.

“Chịu thật, cả năm bận rộn.” Từ Chí tuy than phiền nhưng khi có việc thì anh ấy luôn là người xung phong đầu tiên, bởi anh ấy ghét phải ngồi văn phòng làm việc liên quan đến giấy tờ.

“Tiên Nhi, mai cô nghỉ rồi, có dự định gì không?”

Văn Văn dường như có kế hoạch gì đó nên hỏi Triệu Huyền trước.

“Không có. Xem chương trình đón giao thừa có được tính không?” Triệu Huyền trả lời mà không cần suy nghĩ.

Những năm trước, đêm giao thừa của Triệu Huyền và Triệu Lan luôn là hai người quây quần bên bếp lửa xem chương trình đón giao thừa. Đây chính là cách mà gia đình họ trải qua đêm giao thừa.

Thực ra, Triệu Huyền không mong chờ Tết lắm, vì pháo và pháo hoa nổ liên tục sẽ khiến cô phát bệnh. So với “Tết vui vẻ”, đối với cô, nó giống như “Tết ngạt thở” hơn.

“Được.”

Văn Văn cười, dường như đã đạt được ý muốn.

Từ Chí mang vẻ mặt nhìn thấu nhưng không nói.

Vào ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, Triệu Huyền đã mời Văn Văn đi ăn đúng như lời hứa.

Quán ăn này là nơi Triệu Huyền thích nhất, có thể nói cô đã ăn ở đây từ nhỏ đến lớn. Cô từng nghĩ nếu ông chủ không kinh doanh nữa, có lẽ cô sẽ cố gắng kiếm tiền để mua lại công thức nấu ăn của họ.

Quán không lớn, là một nhà hàng gia đình điển hình. Mẹ làm thu ngân, bố đứng bếp, còn con cái thì ngồi ở bàn trống làm bài tập.

Văn Văn vốn nghĩ Triệu Huyền sẽ chọn một nhà hàng cao cấp và sạch sẽ hơn, nhưng nơi này rõ ràng không phải như vậy.

Tấm bảng hiệu gỗ ngoài cửa có tên quán được viết tay. Chữ viết khá đẹp nhưng mang đến cảm giác cũ kỹ và tồi tàn.

Có lẽ vì đã gần Tết nên trong quán không đông khách, tổng cộng có 10 bàn nhưng chỉ có 2 bàn có người.

Văn Văn không phải là người khó tính, nhưng cánh cửa sắt gỉ ngoài quán thực sự khiến anh lo lắng.

Khi bước vào, anh nghĩ đây là một quán nhỏ kém vệ sinh, dù hương vị có thể không tệ nhưng vấn đề vệ sinh chắc sẽ không ổn. Văn Văn rất ngạc nhiên khi Triệu Huyền lại chọn quán này.

Tuy nhiên, khi cả hai bước vào quán, Văn Văn phát hiện ra có mấy chai dung dịch sát khuẩn đặt trong bếp. Khu vực bếp được mở hoàn toàn, có thể nhìn thấy rõ mọi thứ.

Bàn ăn được lau bóng loáng, không có một vết dầu mỡ nào cả, còn sạch hơn cả căng tin ở trong cục.

Các dụng cụ bếp núc đều gọn gàng và sạch sẽ, thậm chí đáy nồi cũng sáng bóng. Thật khó tưởng tượng đây chỉ là một quán ăn nhỏ.

Có thể thấy nơi mà Triệu Huyền chọn nhất định là nơi vô cùng chất lượng.

Đồ ăn lại là các món ăn của Hoài Dương.

“Những món này chúng tôi không làm thường xuyên đâu, là bà Triệu đã gọi điện đặt trước mấy ngày, bảo chúng tôi chuẩn bị để đãi khách đấy. Nếu không thì chúng tôi sẽ không làm những món này.” Bà chủ quán ở quầy thu ngân nhận ra vẻ ngạc nhiên của Văn Văn.

Văn Văn vốn là người Hoài Dương, những món này còn chuẩn vị hơn cả ở quê nhà anh. Chỉ nghe giọng của bà chủ, anh đã biết bà ấy cũng là đồng hương rồi.

Gà om xé phay. (Thịt gà xé nhỏ thành sợi, om với giăm bông và đậu phụ khô)

Lươn trộn tẩm dầu. (Lươn luộc chín được xé thành sợi, chiên cùng hàng lá, gừng và tương đậu)

Cá quế chiên xù.

Nấm hương xào cải ngọt.

Hai người ăn mấy món thế này, có thể nói là rất xa xỉ.

Văn Văn như nhà quê mới lên thành phố, không ngừng khen ngợi. Anh đến huyện Trần Châu đã được một năm rồi nhưng chưa từng ăn món quê nhà chuẩn vị như thế này lần nào.

Hôm nay Triệu Huyền cũng ăn nhiệt tình hơn bình thường rất nhiều. Thậm chí cô còn lấy hai cái bát để tách riêng cơm và thức ăn ra.

Lươn trộn tẩm dầu tươi ngon ngọt, mềm mại và thấm vị, dùng để trộn cơm thì quả thực là tuyệt phẩm. Nếu có thêm một bát mì dương xuân, Văn Văn có thể ăn sạch cả cánh cửa sắt gỉ trước quán này cũng nên.

Nhà hàng mà Triệu Huyền đưa Văn Văn đến có thể được coi là quán ăn nấu đồ Hoài Dương ngon nhất trong huyện. Văn Văn ăn đến no căng bụng, nhưng vẫn gọi thêm một bát mì dương xuân.

Mì thơm béo mùi mỡ heo, chỉ cần kèm vài lá rau xanh cũng có thể ăn hết cả bát. Huống chi trên bàn còn có cả một loạt món ngon.

Nhìn Văn Văn ăn ngon lành, sắc mặt bà chủ quán rõ ràng tốt hơn rất nhiều, nhiệt tình hỏi anh có muốn thêm một bát canh không.

“Canh hôm nay miễn phí.”

Câu này vừa dứt, Văn Văn không chút do dự lại gọi thêm một bát nữa.

Khi hai người bước ra khỏi nhà hàng, Văn Văn đã cúi người, trông như thể không đi nổi nữa.

“Cần tôi cõng anh không?” Triệu Huyền nhìn dáng vẻ khoa trương của anh, lạnh lùng buông một câu.

“Thật hả?” Văn Văn cảm thấy tính cách của Triệu Huyền không giống kiểu người hay nói đùa.

“Chỉ là nói đùa thôi. Anh cứng nhắc thật đấy.” Triệu Huyền cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng vẫn có phần gượng gạo.

Văn Văn bất lực, thôi được, lại bị người “cứng nhắc” nhất gắn cho cái mác “cứng nhắc”.

Hai người một trước một sau đi trên đường về nhà họ Triệu. Văn Văn ngày mai còn phải đi làm, nhưng bây giờ anh chẳng thấy mệt chút nào. Đi được một lúc, tiêu hóa xong đống đồ ăn trong bụng, anh nhanh chóng lấy lại tinh thần.

“Bệnh viện huyện.” Triệu Huyền chỉ về phía bệnh viện ở không xa.

“Không phải cô không thích bệnh viện à?” Văn Văn nhớ rõ sở thích của Triệu Huyền, mà bệnh viện là nơi cô không thích.

“Ừ…” Triệu Huyền gật đầu: “Nhưng tôi muốn biết chuyện của con mèo đó. Tiền Dư Dư đã nuôi nó được nửa tháng rồi nhỉ?”

Triệu Huyền không thích vòng vo, có gì muốn nói thì sẽ nói thẳng.

“Ôi trời, sao cô không nói sớm. Tôi bảo Từ Chí gửi số liên lạc của Tiền Dư Dư cho cô. Cô cứ hỏi thẳng cô ấy là được.” Văn Văn cuối cùng cũng hiểu ra, lập tức lấy điện thoại nhắn tin cho Từ Chí.

Chưa đợi Triệu Huyền kịp phản ứng, yêu cầu kết bạn từ Tiền Dư Dư đã gửi đến điện thoại của cô.

Triệu Huyền rất bất lực. Cô và Văn Văn hiếm khi liên lạc, nếu không phải vì công việc, có khi 10 ngày nửa tháng cũng không gửi được một tin nhắn nào.

Nhìn yêu cầu kết bạn vừa gửi đến, Triệu Huyền rơi vào trầm tư.

Văn Văn thì nhìn cô, không hiểu tại sao cô lại ngẩn người nhìn màn hình điện thoại.

“Xác nhận đi.”

Văn Văn đứng sau lưng Triệu Huyền. Anh cao hơn cô một cái đầu, cánh tay dễ dàng vươn qua vai cô, bình tĩnh nhấn nút xác nhận.

“Đây mới là đứa trẻ ngoan lễ phép.”

“…”

Tiền Dư Dư hôm nay rất bận, sau khi gửi yêu cầu kết bạn cũng không nói chuyện với Triệu Huyền thêm câu nào nữa.

Về đến nhà, Triệu Huyèn nhìn hình đại diện con mèo nhỏ trong danh sách bạn bè, có phần không biết phải làm gì.

Mở lời thế nào đây?

Nếu đối phương đang bận thì nên nói vào lúc nào mới khiến người ta cảm thấy thoải mái?

Nếu đối phương không muốn chia sẻ tình hình của chú mèo thì phải làm sao để hóa giải sự ngượng ngùng đấy?

Trong đầu Triệu Huyền xuất hiện cả trăm kịch bản. Cô cần giải quyết từng vấn đề một trước khi chủ động nhắn tin.

Ba tiếng sau, Tiền Dư Dư tan làm, cuối cùng cũng có thể cầm điện thoại lướt mạng xã hội rồi.

Chợt nhớ ra hôm nay Từ Chí bảo cô ấy kết bạn với Triệu Huyền. Tiền Dư Dư tìm ảnh đại diện của Triệu Huyền và gửi một tin nhắn “Hi~” kèm một biểu cảm mèo đáng yêu.

Nhưng Tiền Dư Dư không biết rằng, điều Triệu Huyền kém nhất chính là xử lý biểu cảm hình ảnh.

Một đêm trôi qua.

Màn hình điện thoại của Triệu Huyền vẫn sáng.

Tiền Dư Dư đành nhắn tin cho Từ Chí để hỏi tình hình. Giọng của Văn Văn vọng lại qua điện thoại.

“Chắc là cô ấy không có biểu cảm hình ảnh phù hợp với mèo, nhưng cô ấy muốn biết tình trạng của chú mèo nhà cô. Cô cứ trực tiếp nói tình hình của nó là được rồi.”

Nhờ lời giải thích của Văn Văn, Tiền Dư Dư cuối cùng cũng có được chìa khóa để trò chuyện với Triệu Huyền.

Sáng hôm sau, cô ấy gửi mấy bức ảnh của chú mèo nhỏ kèm theo tình hình đến.

[Tôi đặt tên nó là Cola, vì tôi mong nó sẽ luôn vui vẻ. Hôm nay nó đã bắt đầu ăn thức ăn cho mèo rồi.]

[Bây giờ nó rất khỏe, cô không cần lo lắng đâu. Tôi sẽ chăm sóc Cola thật tốt.]

Cách đặt tên này rất đúng với tính cách của Tiền Dư Dư, đồng thời cũng mở ra cánh cửa trò chuyện cho Triệu Huyền.

[Vậy thì tốt rồi, trông nó rất khỏe mạnh.]

[Cô có khỏe không? Nhớ giữ ấm nhé.]

Cách diễn đạt của Triệu Huyền giống như dịch từ tiếng Anh sang tiếng Trung vậy, Tiền Dư Dư cảm thấy cô thật đáng yêu.

[Khỏe, tôi đang uống trà sữa đây. Cô cũng phải giữ ấm nhé. Có lẽ cô không thích uống trà sữa đâu, trông cô có vẻ khỏe mạnh hơn tôi nhiều.]

Nhìn bức ảnh trà sữa Tiền Dư Dư gửi, lần đầu tiên Triệu Huyền được trải nghiệm cuộc trò chuyện giữa bạn bè với nhau.

Cô đã từng thấy những bức ảnh bạn bè chia sẻ trên mạng. Các cô gái dường như rất thích chia sẻ ảnh về bữa ăn và trà sữa với bạn bè, vì vậy...

Tiền Dư Dư coi cô là bạn để chia sẻ.

Đối với Triệu Huyền, tình cảm giữa cô và Văn Văn có vẻ khác biệt so với tình cảm với Tiền Dư Dư.

Tiền Dư Dư sẽ nói rất nhiều điều với cô khi được nghỉ, giống như một chiếc hộp nhạc không bao giờ ngừng lại.

Có đôi khi Triệu Huyền quên trả lời, Tiền Dư Dư cũng không tức giận, cô ấy sẽ hỏi lại cô một lần nữa..

Vài ngày sau, Triệu Huyền dường như đã quen với việc Tiền Dư Dư trò chuyện với cô vào buổi chiều khi cô ấy không bận rộn.

Có lúc Tiền Dư Dư còn cùng Triệu Huyền thảo luận về Từ Chí và Văn Văn nữa. Đây là một loại tình cảm vừa xa lạ vừa gần gũi mà Triệu Huyền chưa từng có.

Cô cũng không nhận ra mình đã có một người bạn sẽ chia sẻ với cô về mèo con và trà sữa.

Hôm trước Tết Nguyên Đán, Triệu Huyền thức dậy sớm như mọi ngày. Đồng hồ sinh học của cô quyết định rằng cô không thể ngủ nướng. Vừa rời khỏi giường, cô đã thấy Triệu Lan đang chuẩn bị bánh bao và bánh hấp ở tầng một rồi.

“Bà nội, bà dậy sớm quá.” Triệu Huyền liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách, mới chỉ hơn 7 giờ thôi.

“Cháu mới dậy sớm ấy, sao không ngủ thêm chút nữa? Bà già rồi không cần ngủ nhiều như thế.” Triệu Lan cũng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, chân bà vẫn chưa khỏi, việc tháo bột đã bị hoãn lại.

Triệu Huyền lắc đầu, nghe tiếng động bên ngoài, dường như hôm nay không có ai đốt pháo cả.

”Bà ngoại, bà lại đi nói với họ à?”

Mỗi năm vào dịp Tết, Triệu Lan đều thương lượng với hàng xóm không đốt pháo trừ giờ lành.

“Họ cũng muốn đốt pháo đúng giờ để cầu may mà. Đốt ít có lợi cho môi trường, đốt liên tục thì toàn khói thôi.” Triệu Lan không muốn Triệu Huyền cảm thấy nặng nề, bà đã giải thích điều này nhiều lần.

Vì vậy, Triệu Huyền dẫn Đại Bảo ra ngoài đi dạo.

Mấy ngày trước trời có tuyết, hôm nay thì không có. Triệu Huyền mặc chiếc áo khoác lông màu hồng nhạt, đây là món quà mà Triệu Lan mua cho cô, bảo rằng trẻ con vào năm mới phải mặc đồ mới.

Còn Đại Bảo thì mặc chiếc áo len đỏ do Triệu Lan tự tay đan. Vì chân bà không tiện di chuyển nên gần đây bà thích ngồi nhà đan áo len, ai trong cục cảnh sát cũng được phát một chiếc.

Văn Văn và Từ Chí đều vui mừng khôn xiết. Từ Chí còn nói sẽ đến nhà Triệu Huyền ăn Tết nữa.

Nhớ đến điều này, Triệu Huyền bỗng nhiên nhớ lại lời của Từ Chí hôm đó.

Sau khi Triệu Huyền đưa áo len cho Từ Chí, anh ấy đã nói một tràng dài.

“Đêm giao thừa, tôi sẽ đến nhà cô ăn Tết. Dù sao tôi cũng chỉ có một mình, bà cô chắc chắn sẽ vui hơn khi có thêm người ở bên bà.”

“Coi như là cảm ơn bà ấy đi.”

Triệu Huyền đang sắp xếp các vụ tranh chấp dân sự chưa giải quyết xong, gần Tết kiểu vụ việc này thật sự rất nhiều, cô nhìn mà cảm thấy mệt mỏi. Hình như lúc đó cô không nghe thấy Từ Chí nói gì.

Cô chỉ nghe thấy câu “coi như để cảm ơn bà ấy đi.”

Vì vậy, Triệu Huyền gật đầu đồng ý, còn Văn Văn thì mặt mày nhăn nhó như vừa ăn phải thứ gì đó. Cô hoàn toàn không chú ý đến biểu cảm của anh.

Sau khi đi dạo với Đại Bảo về, Triệu Huyền ngạc nhiên khi thấy một chàng trai giao hàng đứng ở cửa nhà, là một khuôn mặt lạ.

Nhà của Triệu Huyền ở giữa sườn núi, bưu cục ở dưới núi, bình thường những người giao hàng không muốn giao lên tận nhà vì đường lên núi khó đi. Triệu Lan đã thương lượng mấy lần mà không thành công.

Chàng trai giao hàng nhìn có vẻ rất trẻ, chắc hẳn tuổi cũng không chênh lệch nhiều so với Triệu Huyền.

Triệu Lan đứng trước cửa nhà, rất nhiệt tình chào đón anh ta.

“Bọn họ đều lười biếng, bình thường chẳng bao giờ giao đến tận nhà cho chúng tôi cả. Cậu nhìn xem, chân tôi không tiện mà còn phải tự đi lấy hàng đấy.” Triệu Lan bắt đầu than phiền.

“Đúng, đúng. Cháu là công nhân đang được nghỉ Tết, nếu cháu có thể giao hàng thì chắc chắn sẽ giao đến tận nhà cho bà. Bà nhìn cũng giống bà của cháu nữa.” Chàng trai giao hàng dường như cũng rất vui tính, trò chuyện với Triệu Lan.

“Thật sao? Tôi thấy cậu cũng dễ mến, giống con trai tôi...” Triệu Lan nói đến đây thì im lặng.

“Bà ơi.” Triệu Huyền dẫn Đại Bảo vào trong, Đại Bảo nhìn thấy người lạ liền sủa mấy tiếng. Triệu Huyền quát một tiếng rồi đuổi Đại Bảo đi.

“Xin chào, cô là cháu gái của bà Triệu phải không, thật xinh đẹp.” Chàng trai giao hàng là người chân thành, lúc nhìn thấy Triệu Huyền mặc chiếc áo khoác lông màu hồng nhạt thì mắt anh ta đã ngây ra rồi.

Triệu Huyền nhìn anh ta một lúc. Từ đặc điểm ngoại hình, cô nhận ra anh chàng này không phải là người địa phương, giọng nói của anh ta giống như người ở các khu vực phía Tây Bắc hơn.

“Xin chào, tôi là Triệu Huyền. Cảm ơn, anh vất vả rồi.” Triệu Huyền chỉ tay về phía kiện hàng trên bàn.

“Không có gì, không có gì. Tôi là Khâu Thiên Tề. Tôi đã nói với bà là mấy ngày này tôi sẽ giao hàng tận nhà cho hai người rồi.” Khâu Thiên Tề nhìn Triệu Huyền bằng ánh mắt thẳng thắn và đầy sự ngưỡng mộ, giống như ngắm hoa bên đường, không mang theo ý đồ xấu khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Khâu Thiên Tề mặc một chiếc áo khoác lông màu xanh dương, bên ngoài còn khoác thêm áo gi-lê của nhân viên giao hàng. Anh ta trông sạch sẽ và gọn gàng hơn những nhân viên giao hàng khác, tóc cũng được vuốt keo.

Khi Triệu Huyền đi ngang qua Khâu Thiên Tề, cô ngửi thấy một mùi nước hoa nhẹ nhàng từ anh ta.

“Anh không phải người địa phương phải không?” Triệu Huyền nghe được sự khác biệt trong giọng của anh ta, hơi nghi ngờ hỏi.

“Đúng, tôi là người ở Vũ Xuyên.” Khâu Thiên Tề vuốt tóc: “Cái này mà cô cũng nghe ra được à. Người khác chẳng thể phát hiện ra đâu.”

“Ừ… Vũ Xuyên à? Không có gì đâu, cảm ơn anh.” Triệu Huyền chỉ tò mò hỏi một câu mà thôi.

“Cảm ơn nhé, cậu Khâu.” Triệu Lan ở trên tầng vẫy tay chào Khâu Thiên Tề lúc anh ta rời đi.

Ban đầu, Triệu Lan và Triệu Huyền không thích mua sắm online vì nhà họ không thể giao hàng tận nơi được, đi lấy hàng bằng xe điện cũng rất bất tiện. Nhưng sự xuất hiện của Khâu Thiên Tề đã giúp Triệu Lan có thể mua sắm mà không cần ra ngoài rồi.

Triệu Huyền cầm kéo mở chiếc hộp trên bàn ra. Đó là một chiếc hộp hình chữ nhật, bên trong là chiếc tai nghe chống ồn mới nhất của hãng SANY.

Không cần đoán cô cũng biết là ai gửi đến.

Trên tai nghe có khắc chữ “tranquil” (yên tĩnh).

Triệu Huyền không biết rằng Văn Văn đã dùng từ điển của anh trai mình để tìm được một từ thích hợp.

Chiếc tai nghe này có khả năng cách âm rất tốt. Khi đeo vào, Triệu Huyền như bước vào một thế giới khác. Tiếng pháo bên ngoài bất ngờ nổ mà cô cũng không hề nghe thấy.

Triệu Lan quay lại, hoảng hốt nhận ra Triệu Huyền đang đeo tai nghe nên không nghe thấy tiếng ồn bên ngoài thì bà mới yên tâm.

Đây là một cái Tết yên bình đầu tiên của Triệu Huyền.

Bình Luận (0)
Comment