Thời gian trong kỳ nghỉ trôi nhanh gấp 3 lần bình thường, thời khắc giao thừa đến rất nhanh.
Triệu Huyền giúp bà dán hoa cửa sổ và tranh Tết. Ngôi nhà cũ trở nên rực rỡ như một ông già mặc áo hoa. Điều này không có gì lạ cả, điều lạ là lại có khách đến nhà từ sáng sớm.
“Bà ơi~” Miệng Từ Chí ngọt như mật, tay còn xách theo rất nhiều quà.
Nhà họ Triệu từ sau biến cố đã không còn một cái Tết nào ra hồn nữa. Triệu Huyền vốn là người tính cách lạnh nhạt, nhưng Từ Chí đến là không khí thay đổi ngay.
Ngôi nhà dán giấy đỏ bỗng chốc ấm áp như một nồi lẩu sôi sùng sục.
Từ Chí đi theo sau Triệu Lan, lúc thì giúp bà đi chợ, lúc thì phụ bà băm nhân sủi cảo. Cứ như bà nội của cô là bà ruột của anh ấy vậy.
“Bà ơi, bà để cháu làm cho.”
“Bà ơi, hồi trước bà cháu cũng làm nhân sủi cảo thế này đấy. Nhà cháu cũng thích ăn cải chua với nấm hương lắm.”
“Bà ơi...”
Thế là Triệu Huyền được rảnh rang. Cô cầm một cuốn sách mượn trước kỳ nghỉ, ngồi giữa phòng khách đọc say sưa như không hề có ai bên cạnh.
Ban đầu Đại Bảo còn sủa Từ Chí vài tiếng, nhưng chó con vẫn là chó con, chẳng bao lâu đã bị nhân sủi cảo của Từ Chí chinh phục.
Thế là nó cũng chạy theo Từ Chí lên tầng xuống tầng không ngừng.
Còn Triệu Lan, sau khi biết được hoàn cảnh của Từ Chí thì đối xử với anh ấy như nửa đứa cháu ruột.
Trước Tết, Lý Giai Trinh đã đặc biệt đến nhà Triệu Lan, kể cho bà nghe về hoàn cảnh của Từ Chí.
“Bố mẹ Từ Chí đã ly hôn từ khi cậu ấy còn nhỏ. Cậu ấy sống với bà nội hơn nửa đời người. Đến khi học cấp ba thì bà nội qua đời nên cậu ấy không muốn học nữa.”
“Hồi đó cậu ấy lang thang ngoài đường, bị cháu bắt mấy lần, rồi dần quen biết nhau.”
Lý Giai Trinh kể chuyện với vẻ xúc động. Không ngờ Từ Chí giờ đã trở thành một cảnh sát có thể đảm đương mọi việc.
“May mà lúc đó chỉ phạm vài lỗi nhỏ, toàn là trộm cắp vặt, sau đó đã trả tiền lại nên đối phương cũng bỏ qua.”
“Cháu khuyên rất nhiều lần rồi nhưng cậu ấy vẫn không chịu thay đổi.”
Khi nói đến đây, bầu trời bỗng rơi những hạt mưa lất phất, Lý Giai Trinh cùng Triệu Lan vào nhà.
Đúng lúc Triệu Huyền đang đọc sách trong nhà, Lý Giai Trinh cũng không ngại, chị ấy cảm thấy cô không phải là người nhiều chuyện. Dù cô biết cũng không sao cả.
“Có một lần khá nghiêm trọng. Cậu ấy tham gia một ẩu đả có vũ khí. Khi cháu đến thì người kia đang cầm dao, lưỡi dao chỉ cách giữa trán cậu ấy 2cm.”
“Từ Chí lúc đó sợ đến đờ đẫn, chỉ nhắm mắt lại, không động đậy, chờ kết thúc cuộc đời mình.”
Triệu Lan đưa cho Lý Giai Trinh một tách trà. Chị ấy nhấp một ngụm rồi kể tiếp.
“Trong chớp mắt, cháu bẻ gãy ngón tay người kia. Cuối cùng Từ Chí cũng nhận ra rằng cứ sống như thế này là không được.”
Lý Giai Trinh thở dài, dường như nhớ lại vẫn còn chút sợ hãi. Chị ấy không sợ ẩu đả, nhưng chị ấy sợ người bên cạnh mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy. Đặc biệt là đứa trẻ lớn lên dưới sự quan sát của chị ấy.
Mưa rơi nặng hạt hơn, từng tiếng tí tách vang lên từ mái hiên, rơi xuống bậc thềm đá trước cửa.
Triệu Huyền bước ra từ phòng trong. Cô thích nghe tiếng mưa. Mùa đông hiếm khi có mưa, tiếng mưa cũng khác biệt.
Cô chào Lý Giai Trinh, dường như hoàn toàn không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa chị ấy với Triệu Lan.
“Thằng nhóc Từ Chí kia không có chỗ nào để đón Tết cả. Trước giờ vẫn ăn Tết ở nhà cháu. Năm nay cục bận rộn, cháu còn không chắc mình có thời gian, huống chi là ăn Tết với cậu ấy.”
“Vậy nên cháu muốn làm phiền hai người một chút. Bà đừng để ý bộ dạng miệng lưỡi đó của cậu ấy, thực ra cậu ấy rất chăm chỉ, lại hiếu thảo với người già nữa. Điều này chắc bà cũng nhìn ra rồi.”
Lý Giai Trinh dường như đang “ký thác niềm tin”, khiến Triệu Lan không khỏi áy náy.
“Đừng nói vậy, Tết mà, càng đông càng vui, thêm người thêm đôi đũa, thêm phúc khí. Nhà bà rất hoan nghênh”
Triệu Lan nắm lấy tay Lý Giai Trinh. Thế là Từ Chí thuận lý thành chương đến nhà Triệu Huyền.
Trước đó, tất nhiên anh ấy đã có hỏi ý kiến Triệu Huyền rồi, nhưng cô không để tâm lắm.
Như lúc này, sau lưng cô, Từ Chí đang cầm đèn lồng múa lân, Triệu Lan cười nghiêng ngả, mà Triệu Huyền thì hoàn toàn thờ ơ.
“Bà ơi, Tiên Nhi đang thiền à?”
Triệu Lan cầm một que tre gõ lên đầu Từ Chí.
“Nói linh tinh gì đấy, con bé đang chăm chú đọc sách thôi. Tính Tiên Nhi là thế, làm việc gì cũng sẽ không để ý đến người xung quanh.”
“Thế nếu mà cháy thì sao ạ?”
Từ Chí cố tình đưa đèn lồng đến gần Triệu Huyền. Ngay khi ngọn lửa sắp chạm vào tóc cô, Triệu Huyền mới chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng vào anh ấy.
Từ Chí giật mình, vội vàng rút đèn lồng lại.
“Tôi không cố ý mà.”
Đôi khi Từ Chí chẳng khác nào một học sinh tiểu học cả.
Ngay sau đó, anh ấy lại ăn thêm một que nữa của Triệu Lan. Thấy Triệu Huyền chẳng có phản ứng gì, Từ Chí kéo Triệu Lan ra sân phơi nắng và đan giỏ.
Nhà đông người, mọi việc chuẩn bị đón Tết cũng hiệu quả hơn hẳn.
Đến cả bữa tối cũng làm nhanh hơn nhiều so với trước. Nhìn Triệu Huyền và Từ Chí, Triệu Lan bỗng cảm thấy cuộc sống thêm phần ý nghĩa.
Trước đây bà cũng vui, nhưng năm nay thật sự là như vẽ thêm hoa lên gấm, càng thêm hoàn mỹ hơn. Nhà càng đông người càng tốt, người già thường nghĩ thế.
Nếu Triệu Huyền lấy chồng rồi dẫn chồng về cùng thì còn tuyệt hơn nữa.
Triệu Lan chưa từng nghĩ nhiều về chuyện Triệu Huyền kết hôn hay sinh con. Nhưng năm nay, xem ra có thể bàn một chút chuyện hôn nhân rồi.
Sinh con thì vất vả quá, bà cũng không muốn cháu gái mình phải chịu khổ.
Mà đoán chừng Triệu Huyền cũng chưa nghĩ đến. Chỉ cần cô suy nghĩ nhiều hơn một chút là tốt rồi.
Triệu Lan múc cho Triệu Huyền một bát canh giò heo. Giò heo đã hầm cả ngày, mềm nhừ, thấm vị, đậu cũng tan ngay khi đưa vào miệng.
Cả bàn ăn bày đầy những món nóng hổi, từng món lần lượt được lấy ra từ xửng hấp. Mùa đông ăn thế này mới giữ được hơi ấm.
Cả ngày hôm nay Triệu Huyền đều đeo tai nghe, mọi tiếng ồn bên ngoài chẳng ảnh hưởng gì đến cô. Đây là lần đầu tiên cô thật sự tận hưởng Tết. Yên tĩnh, không còn tiếng pháo bất ngờ vang lên nữa. Một cái Tết mang đến sự bình yên trong lòng.
Triệu Huyền chỉnh lại tai nghe. Hình ảnh của Văn Văn bỗng hiện lên trong tâm trí cô.
Cũng đúng thôi, nhờ có anh mà cô mới có những ngày tươi đẹp như thế này.
Phải cảm ơn anh thế nào đây?
Triệu Huyền vừa ăn cơm vừa suy nghĩ đến mức xuất thần.
“Tiên Nhi, cháu đang ăn gừng đấy...”
Triệu Lan nhắc nhở thì Triệu Huyền mới nhận ra mình gắp nhầm một miếng gừng to chứ không phải khoai tây. Cũng may cô không ghét mùi vị này, chỉ cần nhả ra là được.
“Ồ, ồ, ồ, chắc là đang nghĩ ngợi gì rồi đây.Tiên Nhi của chúng ta mà cũng có tâm sự hả?”
Từ Chí nhướn mày, vẻ mặt đầy vẻ nghịch ngợm.
Triệu Huyền không đáp lại. Ngay khi cô vừa đặt đũa xuống thì cuộc gọi video của Văn Văn tới.
“Tiên Nhi! Bà! Từ Chí! Đêm giao thừa vui vẻ~”
Giọng của Văn Văn vẫn tràn đầy sức sống như mọi khi. Triệu Huyền nhìn lịch sử trò chuyện, hóa ra sau khi cô cảm ơn anh lần trước thì cả hai chưa hề liên lạc lại.
“Đêm giao thừa vui vẻ.” Cô đáp lại bằng giọng điệu bình thản, khó đoán ra được cảm xúc.
“Văn Văn, bao giờ cháu về thế?” Triệu Lan vui vẻ chào hỏi.
“Văn Văn, anh trai cháu đâu? Anh cậu đâu? Tôi muốn thấy hai người đứng chung!” Từ Chí tò mò hỏi thăm Văn Hào.
“Anh!”
Văn Văn hét lên, một người đàn ông có ngoại hình giống anh đến chín phần xuất hiện phía sau.
Vừa đúng lúc, qua khe hở, có thể thấy bối cảnh phía sau họ dường như là một trung tâm thương mại với hai biển hiệu miễn thuế.
“Wow.”
Mỗi lần nhìn thấy cặp song sinh này đứng chung, Từ Chí đều tỏ vẻ kinh ngạc. Song sinh lúc nào cũng khiến người khác tò mò.
Văn Hào cũng gửi lời chào tới mọi người ở bên này.
Anh ấy nhanh chóng chú ý đến Triệu Huyền. Vẻ lạnh nhạt và bình thản của cô thực sự rất dễ khiến người khác phải để tâm, ít nhất là với Văn Văn, dù sao đó cũng là điều anh thích.
“Còn mấy ngày nữa cháu mới về được. Ở đây còn chút việc, có lẽ đến lúc cục cảnh sát mở lại cũng chưa chắc cháu kịp quay về.”
Trong giọng nói của Văn Văn có chút tiếc nuối. Có lẽ anh muốn sớm gặp Triệu Huyền hơn.
“Mấy ngày nữa là bao nhiêu ngày?” Triệu Huyền thích những câu trả lời chính xác nên lên tiếng hỏi.
Văn Văn khẽ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh chút tinh nghịch.
“Sao thế, nhớ tôi rồi à?”
Có lẽ không ngờ Văn Văn lại hỏi vậy, Triệu Huyền sững người, không biết nên đáp thế nào.
May mà có Từ Chí, anh ấy lập tức thò đầu vào màn hình.
“Nhớ cậu chết đi được, mau về đi~~~”
Từ Chí hát một bài lệch tông. Bên đầu dây kia vang lên tiếng một cô gái gọi tên Văn Văn,và cuộc gọi bị cúp.
“Xem ra bận rộn thật nhỉ?” Từ Chí cố ý nhìn biểu cảm của Triệu Huyền.
Nhưng gương mặt cô không lộ ra chút cảm xúc nào, thật khó đoán.
Từ Chí chẳng hiểu nổi tại sao Văn Văn lại thích một người lạnh lùng như thế này.
Rồi anh ấy quay lại, thấy Triệu Huyền đang chăm chú nhìn bản đồ thế giới thì lại càng khó hiểu hơn.
Ai lại đi xem bản đồ thế giới vào đêm giao thừa chứ?
May mà chương trình Gala Mùa Xuân bắt đầu rồi. Triệu Lan bật ti vi, cả nhà ngồi quanh lò sưởi, vừa xem vừa ăn hạt dưa và uống sữa dừa.
Từ Chí nhìn thấy diễn viên hài quen thuộc bước ra từ hậu trường, cười không khép miệng được, bất giác thốt lên: “Bà ơi, con kể với bà về người này rồi mà.”
Nhưng ngay sau đó, anh ấy nhớ ra mình không còn ở nhà nữa, bà nội của anh ấy cũng đã mất từ lâu rồi. Cảm giác chua xót bỗng chốc dâng lên.
“Cậu ấy năm nào chẳng xuất hiện.” Triệu Lan chỉ đáp lại một cách bình thường.
Tảng đá trong lòng Từ Chí dường như đã rơi xuống. Anh ấy ngẩng đầu lên, giả vờ cười theo tiểu phẩm trên tivi để giấu đi nước mắt đang dâng trào.
Lúc này, anh ấy lại cảm thấy tính cách của Triệu Huyền thật tốt. Cô không bận tâm đến chuyện người khác, cũng không cố gắng chiều theo cảm xúc của mọi người xung quanh, khiến nỗi buồn của anh ấy trở nên bé đi.
Thật tốt.
Triệu Huyền ngồi trước tivi, vẻ mặt bình thản, điều này khiến Từ Chí thấy an lòng.
Như một người chị vậy.
Nhưng thật ra cô lại là một đứa trẻ nhỏ hơn anh ấy mấy tuổi.
Giọng của Triệu Lan có chút giống với bà của anh ấy. Có lẽ giọng của những người già đều có điểm tương đồng.
Trong khoảnh khắc đó, Từ Chí như cảm thấy mình đang ở nhà.
Chương trình ca múa tiếp tục, trang phục và hóa trang có thể nói là phối hợp “không theo lý lẽ” nào cả. Đỏ, xanh lá, vàng, cái gì rực rỡ đều xuất hiện, cái gì chói mắt là dùng hết. Dường như chẳng ai quan tâm tới cảm giác của người xem.
Nhưng Triệu Lan lại xem rất say sưa, trong khi Từ Chí và Triệu Huyền thì bắt đầu chê bai.
“Chương trình này đúng là trứng xào cà chua.” Ai cũng bất ngờ vì người mở miệng đầu tiên lại là Triệu Huyền.
Dù lời nói có phần lạnh lùng, nhưng khi kết hợp với hình ảnh trên ti vi lại rất sinh động.
Từ Chí không ngờ lại bị cô chọc cười.
Ngay lúc đó, điện thoại của Từ Chí reo lên. Anh ấy lén nhìn Triệu Huyền rồi vội nói.
“Tiên Nhi! Đại Bảo ở dưới lầu bị người ta bắt mất rồi!”
Từ Chí chỉ vào chiếc xe khách dưới tầng.
Triệu Huyền lập tức đứng dậy, lấy áo khoác và chạy ra ngoài.
Ở nông thôn, trộm chó rất nhiều. Nhưng Đại Bảo vốn cảnh giác, lại được nuôi trong sân nên bình thường khó mà bị bắt được.
Lúc chạy xuống lầu, gió lạnh thổi qua khiến Triệu Huyền tỉnh táo lại. Cô đột nhiên nhớ ra trong cuộc gọi video, Văn Văn đang ở cửa hàng miễn thuế tại sân bay.
Và chiếc xe khách kia, nếu không có gì bất ngờ thì là của Văn Văn. Trộm chó thường lái xe bán tải hoặc xe van rẻ tiền thôi.
Bước chân của cô chậm lại, Văn Văn đã đứng ở cửa, đang trêu chọc Đại Bảo. Anh mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đen, quấn thêm khăn xám làm điểm nhấn, trông vô cùng có tinh thần, giống hệt như trong video.
“Biết ngay là không thể lừa được cô mà.” Văn Văn thấy Triệu Huyền bước xuống một cách chậm rãi, lập tức biết rằng mưu kế của mình đã thất bại rồi.
“Không phải, ít nhất cũng lừa được tôi 5 giây rồi đấy.” Triệu Huyền tự nhiên đi tới bên cạnh anh.
“Đưa cô đến chỗ này.”
Triệu Huyền liếc nhìn lên tầng, thấy Từ Chí đang đứng cạnh Triệu Lan trước lan can. Triệu Lan mỉm cười vui vẻ vẫy tay với cô.
“Được.”