Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 25

Chiếc xe khách này có động cơ rất mạnh, hàng ghế sau chỉ có bốn chỗ ngồi, rộng rãi và thoải mái. Triệu Huyền chọn ngồi ở ghế phụ.

Cảm giác khác hẳn khi ngồi xe cảnh sát. Ghế phụ của xe cảnh sát thường rất cứng, khi đi trên con đường núi này dễ bị xóc nảy. Còn chiếc xe này lại rất thoải mái, khung gầm ổn định, hệ thống treo được điều chỉnh mượt mà hơn.

“Nghe đài FM tí nhé, sắp đến rồi.”

Văn Văn vặn âm lượng loa lớn hơn. Triệu Huyền có thể cảm nhận được âm sóng rung động phát ra từ hệ thống âm thanh bên cạnh.

Chỉ cần nghe chất âm này cũng có thể đoán được chiếc xe này không hề rẻ.

Văn Văn liếc nhìn đồng hồ, đạp ga đi nhanh thêm một chút. Chiếc xe lao đi mạnh mẽ, luồn lách trên con đường núi.

Cuối cùng, cả hai lên đến đỉnh núi. Triệu Huyền mở cửa xe, luồng không khí lạnh bên ngoài ùa vào khiến cô tỉnh táo ngay lập tức.

Triệu Huyền thích không khí mùa đông, cái cảm giác lạnh buốt ấy khiến người ta thấy sảng khoái và dễ chịu.

Văn Văn tắt máy, anh đến bên cạnh Triệu Huyền, đứng ở phía sau và chếch sang bên cạnh cô. Cô vẫn đeo tai nghe trên cổ, Văn Văn từ phía sau giúp cô chỉnh tai nghe lên đầu.

“3…2…1”

Triệu Huyền không nghe được tiếng Văn Văn đếm ngược, chỉ nhìn thấy trên bầu trời phía xa lóe lên một tia lửa. Trong chớp mắt, vô số pháo hoa nổ tung trên trời, những tia sáng rơi xuống tạo thành màn mưa lấp lánh. Những vệt pháo bạc như rèm ánh sáng, không phô trương như những màn pháo hoa mừng năm mới mà mang lại một cảm giác sang trọng hơn hẳn.

Như hàng vạn ngôi sao băng rơi xuống dải ngân hà.

Trong ánh mắt của Triệu Huyền là bầu trời ngập tràn những đóa hoa bạc. Nhịp tim cô cũng theo sự bùng nổ của pháo hoa mà dần tăng lên.

Văn Văn đứng sau lưng cô, nhẹ nhàng nói.

“Chúc mừng năm mới, Tiên Nhi.”

“Còn nữa... Anh thích em.”

Trong tai nghe của Triệu Huyền chỉ có âm thanh của pháo hoa đang nổ, vì đeo tai nghe nên âm thanh lớn này đã được giảm đi rất nhiều. Giọng của Văn Văn cũng giống như cơn gió bắc lướt qua giữa pháo hoa, không để lại dấu vết.

Văn Văn cũng không mong cô nhận ra, tốt nhất là mãi mãi không nhận ra. Anh không khao khát điều gì từ cô cả, chỉ cần thấy cô hạnh phúc thì anh cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Triệu Huyền trước mắt anh lúc này đang rất vui. Trong đôi mắt cô ngập tràn ánh sáng của pháo hoa, những tia lửa rực rỡ như ánh sao bay qua. Cả bầu trời như muốn được chiếu sáng.

Văn Văn không nhìn pháo hoa mà cúi đầu ngắm nhìn Triệu Huyền. Những lọn tóc của cô gái bị gió lạnh trên đỉnh núi thổi tung, may mà tai nghe giữ lại được, chỉ có đuôi tóc nhẹ bay, giống như một cảnh trong phim nào đó.

Rất thích cô.

Pháo hoa chỉ kéo dài chưa đầy 3 phút. Triệu Huyền vẫn chưa thỏa mãn, cô bị cảnh đẹp rực rỡ trước mắt cuốn hút đến mức không muốn chớp mắt.

“Đi thôi, về xem chương trình đón giao thừa nhé.”

Lúc Văn Văn lên tiếng thì Triệu Huyền mới quay đầu lại, nhìn thấy anh đang đứng trong gió, rụt cổ vì lạnh. Tóc mái anh đã dài ra, bị gió thổi bay trên trán.

“Ừ.”

Triệu Huyền mở cửa xe, tự nhiên ngồi lại ghế phụ.

“Có phải cô đã phát hiện ra tôi từ lúc ở sân bay rồi không?”

Văn Văn hơi ngượng ngùng.

“Tôi chỉ nghi ngờ thôi." Triệu Huyền đưa tay ra trước khe sưởi ấm.

“Ồ, tôi còn tưởng cô biết chắc rồi chứ?”

“Tôi chưa từng đến sân bay đó, chỉ có thể dựa vào cảm giác thôi. Tôi đã xem bản đồ rồi nhưng cũng không chắc chắn lắm.” Triệu Huyền chia sẻ suy nghĩ của mình.

“Chưa từng đến nơi đó mà cô cũng có thể nhận ra à?”

Văn Văn kinh ngạc, chuyện này không phải ai cũng làm được.

“Nếu có công trình kiến trúc và cây cối thì có thể dựa vào đó để xác định tọa độ gần đúng.” Triệu Huyền nói một cách nhẹ nhàng.

“Thế thì sau này không lừa được cô nữa rồi, chả vui chút nào cả.” Văn Văn đùa cợt.

“Thế à? Tôi lại thấy cũng khá thú vị. Suýt nữa thì tôi bị lừa thật rồi.”

Triệu Huyền cười, nụ cười rất tự nhiên mà cô hiếm khi thể hiện được. Văn Văn nhìn thấy khoảnh khắc đó qua gương chiếu hậu.

Lúc bọn họ trở về nhà họ Triệu thì Triệu Lan và Từ Chí đã dọn dẹp bát đũa xong, còn đặc biệt để lại những món mà Văn Văn thích ăn, bày gọn gàng trên những chiếc đĩa nhỏ.

“Chúc mừng năm mới. Cháu không khách sáo nữa nhé.” Văn Văn cởi áo khoác, dáng vẻ như muốn ăn đến no căng bụng.

“Ăn nhiều vào, không đủ thì bà lại làm thêm.” Triệu Lan mỉm cười, coi cả ba đều là cháu ruột của bà.

Ăn uống no nê xong, mọi người ngồi trong phòng khách xem TV, còn Triệu Lan vì buồn ngủ nên đã về phòng nghỉ sớm.

“Chơi đánh bài không?” Từ Chí đề xuất một trò chơi.

Những tiết mục cuối của chương trình đón giao thừa như đang thôi miên. Anh ấy thực sự không thể xem thêm được nữa, cố gắng gợi ý đánh bài.

“Được đấy.” Văn Văn gật đầu: “Chương trình này đúng là chán thật.”

“Ừ.” Triệu Huyền cũng đồng ý.

Nhưng chưa chơi được mấy ván, Từ Chí đã bỏ bài xuống, thà quay lại xem TV còn hơn.

“Không được rồi. Cô ấy nhớ bài như thế thì chơi kiểu gì?” Từ Chí nhìn Triệu Huyền, lộ ra vẻ mặt như muốn nói “cô gái này hết cách cứu rồi”.

“Không nhớ bài thì chơi thế nào được?” Triệu Huyền cũng hỏi lại.

May mắn là 12 giờ đến đúng lúc. Lại thêm một năm bình an. Trước khi tiếng chuông vang lên, Triệu Huyền đã đeo tai nghe vào. Ngoài trời pháo hoa và pháo nổ râm ran, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng bầu trời như ban ngày.

“Chúc mừng năm mới!”

“Chúc mừng năm mới!”

“Chúc mừng năm mới!”

Ba người không đồng thanh nhưng lại cùng hô lên lời chúc năm mới tới đối phương. Từ Chí không biết lấy từ đâu một chiếc pháo giấy nhỏ, bắn ngay trước mặt Triệu Huyền, làm những mảnh giấy nhiều màu bao quanh cô. Văn Văn thì mở máy ảnh quay lại toàn bộ khoảnh khắc này.

“Chụp ảnh nào, bức ảnh đầu tiên của năm mới.”

Từ Chí kéo Triệu Huyền và Văn Văn lại gần, tự giơ tay cao lên để chụp một bức ảnh.

Trong ảnh, Triệu Huyền không nhìn vào máy ảnh, còn Văn Văn và Từ Chí cười vô cùng khoa trương.

-

“Nhìn biểu cảm của Triệu Huyền trong bức ảnh này đi. Rốt cuộc là không muốn chụp đến mức nào chứ?” Từ Chí đưa bức ảnh trong điện thoại của mình cho Lý Giai Trinh xem.

“Tôi thấy đẹp mà, trông như một tiểu tiên nữ. Còn hai cậu trông như mấy tên bảo vệ đang ép tiên nữ chụp chung ý.” Lý Giai Trinh nhìn kỹ bức ảnh trong điện thoại của Từ Chí.

“Đúng là thiên vị mà.” Từ Chí giả vờ giậm chân rồi bỏ đi.

Vừa nghỉ phép trở lại, tinh thần mọi người đều rất tốt, chỉ là trạng thái làm việc vẫn chưa được ổn định lắm.

“Ngày mai là lễ tình nhân rồi đấy.” Từ Chí ghé sát vào Văn Văn, nói nhỏ.

“Cậu có kế hoạch gì không?” Từ Chí nhướng mày, lại là vẻ mặt hóng chuyện đầy tò mò đó.

“Cậu thì có kế hoạch gì? Đừng có làm lỡ việc của Dư Dư đấy.” Văn Văn liếc anh ấy một cái.

“Chậc, cậu nói linh tinh gì thế. Tôi chỉ hẹn ăn một bữa tối thôi được chưa? Hơn nữa, chúng tôi chỉ là tình bạn trong sáng thôi.”

Miệng nói vậy nhưng mặt Từ Chí lập tức đỏ bừng.

“Không có kế hoạch gì cả.” Văn Văn cầm một xấp hồ sơ: “Đây là hồ sơ do Tiên Nhi mới dọn dẹp xong, đồ tồn đọng của kỳ nghỉ lễ đấy.”

“Tha cho tôi đi.” Từ Chí tỏ vẻ cầu xin.

“Đi mua cà phê cho Tiên Nhi đi, có khi cô ấy sẽ giúp cậu làm đấy.”

Văn Văn chỉ cho Từ Chí một con đường sáng.

Thế là cà phê cả tuần của Triệu Huyền đã có người lo liệu.

Đến giờ ăn trưa, cả phòng ban ngồi cùng nhau. Bàn bên cạnh là tổ pháp y, hai thực tập sinh pháp y đang nói chuyện với Triệu Huyền.

Khi Từ Chí và Văn Văn bưng đồ ăn đến liền bị khả năng giao tiếp xã hội của Triệu Huyền làm cho bất ngờ.

“Thật luôn à? Cô quen hai thực tập sinh này hả?” Từ Chí đặt bát canh vừa lấy xuống bàn.

Sau kỳ nghỉ lễ, đồ ăn trong căng tin đã có cải thiện lớn, nghe nói có quỹ tài trợ quyên góp một khoản tiền cho cơ quan, yêu cầu duy nhất là nâng cao chất lượng bữa ăn.

“Họ là thực tập sinh bên pháp y. Mấy hôm trước xảy ra chút sự cố, bị Tiên Nhi phát hiện ra. Cô ấy lập tức chỉ ra vấn đề, thế là giờ họ thân với cô ấy lắm.” Lý Giai Trinh liếc qua bàn bên cạnh, giải thích với Từ Chí và Văn Văn.

“Cảm ơn đàn chị~” Hai chàng trai này chắc vừa tốt nghiệp đại học, lớn tuổi hơn cả Triệu Huyền, vậy mà lại ngọt ngào gọi cô là đàn chị.

“Khụ.” Văn Văn bưng bốn bát cơm trộn Hàn Quốc từ lối đi vào, cố tình ho khan một tiếng, rồi từ trên cao liếc nhìn hai thực tập sinh kia.

Văn Văn mang dáng vẻ điển hình của dân thể thao, còn hai thực tập sinh lại là kiểu sinh viên ngành y, bị Văn Văn trừng mắt thì hơi bối rối.

Sau đó Văn Văn đưa đồ ăn cho Triệu Huyền, còn cô thì chẳng có vẻ gì bận tâm, cầm đũa và thìa lên bắt đầu ăn như không có chuyện gì xảy ra.

“…” Từ Chí lắc đầu: “Không ổn đâu, cậu bạn à.”

Văn Văn vỗ mạnh vào vai Từ Chí, nhưng lần này Từ Chí không im miệng.

Ngược lại, anh ấy ghé sát vào Văn Văn nói nhỏ.

“Hay là thế này, tôi với Du Dư giúp cậu che giấu, bốn người chúng ta cùng đi chơi, thế nào? Hẹn hò Valentine nhé~”

Văn Văn ngẩng đầu nhìn Triệu Huyền đang chăm chỉ làm việc, lén lút gật đầu đồng ý.

“Quyết định vậy nhé.”

Ngày lễ tình nhân hôm đó trời mưa, may mắn là nhà hàng mà Từ Chí chọn nằm ở ngoại ô thành phố. Trong chuyện hẹn hò thì anh ấy đáng tin hơn Văn Văn nhiều.

Nhà hàng mà Từ Chí chọn là một quán cà phê kiểu Nhật, là một trong những quán hiếm hoi trong huyện, hương vị rất đậm đà và chính thống. Nó nằm ở khu ngoại ô giáp với trung tâm thành phố. Nếu không phải vì tình yêu với nghề thì kiểu cửa hàng như thế này có lẽ sẽ rất khó để có lãi.

Chỉ riêng việc trang trí cũng đủ để thấy chủ quán đã bỏ ra không ít công sức rồi. Diện tích nhà hàng không lớn nhưng trang trí lại rất ấm cúng và dễ thương, vừa bước vào đã như lạc vào trong một bộ phim Nhật Bản.

Từ Chí gọi món sườn bò nướng rượu vang đỏ, rau hầm kem và cơm lươn, còn Triệu Huyền thì gọi cơm trộn trà mơ, Văn Văn gọi mì udon xào, Tiền Dư Dư gọi một đĩa salad gia đình và cơm heo chiên.

Quán có diện tích nhỏ nên bàn ghế cũng khá nhỏ. Từ Chí và Văn Văn đều cao hơn 1m8, ngồi vào bàn có cảm giác hơi chật chội.

Bốn người ngồi quanh bàn nhỏ, ăn uống rất vui vẻ. Sườn bò mềm, mì udon cũng rất vừa miệng, hầu như không có món nào gây thất vọng cả.

Tiền Dư Dư luôn ngồi bên cạnh Triệu Huyền. Cả hai hôm nay đều mặc áo khoác màu cà phê, trông như hai chị em.

“Tiên Nhi, tôi nói cô nghe, Từ Chí chỉ giỏi chọn nhà hàng thôi. Bình thường đi chơi hầu hết chỉ có ăn uống và xem phim, mà phim còn phải để tôi chọn. Đúng là kiểu trai thẳng đến mức quá đáng luôn.”

Tiền Dư Dư bắt đầu than thở. Nhờ có Cola mà cô ấy và Triệu Huyền đã thân thiết hơn rất nhiều. Khi đã quen với cách nói chuyện của Triệu Huyền rồi thì thấy trò chuyện với cô thật đơn giản và thẳng thắn.

“Tôi thấy anh ấy với Văn Văn bên nhau thì không thẳng như vậy đâu.” Triệu Huyền có một câu châm chọc sắc bén khiến Tiền Dư Dư cười to, vội vàng đồng tình.

Bị Triệu Huyền châm chọc, Từ Chí càng không thể ngồi yên.

“Em họ tôi yêu sớm còn biết cách hơn anh ấy đấy.” Tiền Dư Dư lại tiếp tục châm biếm. Cô ấy có một đứa em họ tên Tiền Hữu Hữu đang học cấp ba ở trong huyện. Hôm trước vì yêu sớm nên đã gọi Tiền Dư Dư và Từ Chí đến.

Cậu em này tặng bạn gái một con thú nhồi bông tự làm bằng len, còn dẫn cô ấy đi chơi ở khu vui chơi trong nhà mới mở. Có thể nói là đã cùng nhau đi qua tất cả các nơi có thể chơi trong huyện luôn rồi.

“Này, sao em lại nói thế> Chuyện của Hữu Hữa anh còn ngại mất mặt nên không dám nói ra ấy. Hữu Hữu còn làm mấy con hạc giấy thủ công tặng bạn gái nữa chứ. Bây giờ là thời đại nào rồi còn làm chuyện đó?” Từ Chí rõ ràng không đồng ý. Anh ấy lấy điện thoại ra tìm bar mới mở sang trọng nhất gần đây.

“Bar H5 này, nơi này không cho người chưa đủ tuổi vào. Hôm nay anh sẽ dẫn em đi xem thử.”

H5 là một nightclub vừa mở vào tháng trước trong huyện. Thực ra nó không giống bar mà là một nightclub có quy mô lớn hơn nhiều. Nó sở hữu hệ thống âm thanh xa xỉ và ánh sáng rất hiện đại. Mỗi cuối tuần đều mời các DJ nổi tiếng đến biểu diễn.

Chi phí ở đây không phải ai cũng có thể chịu nổi. Các phòng VIP thường bắt đầu từ 5000, vào các ngày lễ thì giá lại càng tăng gấp đôi hoặc gấp 10 lần.

Tuy nhiên, tiêu chuẩn để được vào lại không cao, chỉ cần ăn mặc chỉnh tề là có thể vào rồi. Ngoài phòng riêng và phòng VIP thì không yêu cầu mức chi tiêu tối thiểu, tức là không có yêu cầu về mức chi tiêu bắt buộc. H5 còn có hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt nhất trong huyện nữa.

Mới đây có một ông chủ nhỏ không biết điều, trêu ghẹo một nữ sinh đại học trong sảnh lớn. Cậu ta chưa kịp đưa rượu cho cô gái kia thì đã bị bảo vệ dẫn đi rồi. Đối phương còn là một người đã tiêu tới 100.000 tệ.

Tất nhiên, những quy định này chỉ áp dụng ở khu vực sảnh. Còn đã vào phòng VIP thì bảo vệ không can thiệp được.

Không có quy tắc thì không thể thành công. Chính vì những quy tắc này mà H5 nhanh chóng trở thành nơi được giới trẻ tiếp nhận, hòa nhập và xem đó là một nơi tiêu chuẩn để tiêu tiền.

Chỉ trong hơn một tháng, H5 đã trở thành địa điểm tụ tập của những người trẻ và những người giàu có nhất trong huyện.

Bình Luận (0)
Comment