Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 26

Sau bữa ăn, cả nhóm lái xe đến H5.

H5 là một tòa nhà hình khối lăng trụ, cửa chính cũng được thiết kế hình lăng trụ, trông rất hiện đại và mang đậm phong cách công nghệ.

Đêm nay là lễ tình nhân, trước cổng tòa nhà có rất nhiều xe sang đỗ kín. May mà Từ Chí thông minh, bảo Văn Văn đỗ xe ở bãi gần cổng trước.

Văn Văn vốn là người từng trải, nhưng khi thấy chiếc Bugatti thì cũng phải ngạc nhiên. Chiếc xe trị giá hơn 20 triệu tệ, biển số đặc biệt, đỗ yên lặng ở bãi xe ngoài trời, thậm chí bánh xe còn dính bùn và nước mưa. Điều này cho thấy những người đến H5 tiêu tiền không phải hạng tầm thường.

“Chiếc này có giá gần 28 triệu nhân dân tệ khi lăn bánh, tăng tốc từ 0-100 km/h trong 2,5 giây, động cơ 1001 mã lực của Veyron mà cũng phải đỗ ngoài trời cơ đấy.” Từ Chí vốn đam mê xe, thấy Bugatti thì lập tức mở điện thoại ra chụp liên tiếp.

Người giàu thường có một đặc điểm chung là khá rộng lượng.

Nếu đã đỗ ở đây thì chứng tỏ họ không ngại việc người khác chụp ảnh chiếc xe của mình.

Bên cạnh còn có một bảo vệ mặc đồng phục xanh nhưng anh ta cũng không lên tiếng ngăn cản hành động của Từ Chí.

Mưa bắt đầu nặng hạt, cả nhóm đã che ô nhưng vẫn không chịu nổi. Dù vậy, dòng người xếp hàng phía trước không hề giảm.

Lúc này, một người đàn ông mặc áo sơ mi giản dị bước ra từ cửa chính. Không rõ là áo của thương hiệu nào, nhưng nhìn thái độ cung kính của bảo vệ dành cho ông ta đủ để thấy người này là khách quen của H5.

Bảo vệ cầm ô che cho người đàn ông, lúc đi qua chỗ Văn Văn thì ông ta đột nhiên quay đầu lại.

“Ơ, Tiểu Văn!” Người đàn ông nhận ra Văn Văn, lập tức bảo bảo vệ dừng lại.

“Ơ, anh Cường!” Văn Văn cũng nhận ra người quen.

Người này tên Trịnh Cường, làm nghề thu mua phế liệu ở Trần Châu. Đừng ai nghe mà xem thường ngành này, chính nhờ nó mà Trịnh Cường đã làm nên cơ nghiệp, hoạt động rất thành công ở Trần Châu. Đây gần như là một ngành kinh doanh không vốn, lợi nhuận cao đến mức Văn Văn cũng không dám nghĩ tới.

Trịnh Cường năm nay 39 tuổi, vẻ ngoài hào nhoáng, phong thái và cách giao tiếp toát lên sự chững chạc của một người thành đạt.

Ông ta thì thầm với bảo vệ vài câu, bảo vệ gật đầu ngay lập tức.

“Không cần xếp hàng đâu. Cậu đến thì cứ bảo anh cậu nói một tiếng là được vào thẳng.” Trịnh Cường dường như có mối quan hệ khá thân thiết với anh trai của Văn Văn.

“Cảm ơn anh!”

“Nhanh vào đi, đừng để ướt. Anh còn chút việc, ăn uống gì cứ tính vào tài khoản của anh.” Trịnh Cường hào phóng, thậm chí không hỏi Văn Văn đi cùng bao nhiêu người, cứ thế để cả nhóm vào.

Tiền Dư Dư và Từ Chí ngạc nhiên đến ngẩn người. Họ biết gia đình Văn Văn có tiền, chỉ cần nhìn màn đốt pháo hoa dịp Tết cũng đủ hiểu anh là “heo vàng” rồi. Nhưng họ không ngờ nhà anh lại có những mối quan hệ như thế này nữa.

“Đang ngẩn ngơ gì thế? Trời mưa kìa.” Triệu Huyền quan tâm đến cơn mưa bên ngoài hơn.

Cuối cùng, cả bốn người cũng vào được H5. Vừa qua cửa liền tới quầy gửi đồ, ở đó có các cô nhân viên tiếp tân mặc váy hai dây, trên đầu đội tai thỏ màu hồng. Có vẻ như hôm nay chủ đề của quán là màu hồng.

Sau khi gửi áo khoác, mỗi người được bảo vệ đóng một dấu dạ quang lên tay, biểu thị rằng họ là khách được ghi nợ. Từ khi bước qua cửa, mọi chi phí của họ đều được tính vào tài khoản của Trịnh Cường.

“Anh Văn, em gọi một chai Black Spade A được không?” Từ Chí nhìn cảnh tượng sang trọng, mặt dày hỏi.

“... Không hay lắm đâu.”

Black Spade A là loại rượu vang sủi nổi tiếng, được gọi chủ yếu để tạo không khí. Khi gọi sẽ có đèn hình lá bài Át, thông báo cho cả phòng biết có người vừa gọi một chai. Giá cả của nó cũng tương xứng với sự phô trương này.

“Rượu rửa tay 8.000 tệ , phí phạm quá.”

Văn Văn không tiếc tiền, chỉ là anh thấy Black Spade A thực sự không ngon. Trước đây khi đi bar với anh trai, họ hay gọi loại này chỉ vì thú vui khui sâm panh, nhưng sau khi khui xong thì chẳng ai uống, vẫn quay lại với whisky.

“Người ta mời đấy, uống hai ly là được rồi, còn đòi mở chai nữa.” Tiền Dư Dư véo vào hông Từ Chí. Cô ấy cũng biết Từ Chí chỉ đùa mà thôi.

“Tôi chỉ muốn dẫn mọi người trải nghiệm thôi mà.” Từ Chí tỏ vẻ oan ức.

Vì không đặt trước phòng riêng nên cả bốn người chỉ có thể đứng trong sảnh chính. Những tia laser lướt qua người họ, khi DJ quay lại sân khấu làm không khí lập tức bùng nổ, mọi người nhanh chóng hòa mình vào âm nhạc sôi động.

Văn Văn lo lắng nhìn Triệu Huyền, nhưng may mắn DJ này thuộc dạng bình thường, âm nhạc lại rất hay, đến mức Triệu Huyền còn muốn tìm kiếm bài gốc để nghe.

“Tiếng ồn thế này có ổn không?” Văn Văn cầm ly Martini, cúi gần tai Triệu Huyền để hỏi. Hơi thở của anh phảng phất mùi gin nhẹ nhàng.

“Không sao, hay lắm, cũng thú vị nữa.” Triệu Huyền hiếm khi nói lớn như vậy, mắt cô nhìn quanh không gian tràn đầy ánh sáng công nghệ, cảm giác như bước vào thế giới tương lai.

Ở khu vực ghế VIP trung tâm, vài cô gái đang nhảy quanh một chàng trai khá điển trai.

“Hình như tôi biết người đó.” Văn Văn nhìn về phía ghế VIP cạnh sàn nhảy, vẻ mặt trầm ngâm.

“Biết à? Anh Văn đi lấy một gói giấy ném thử đi.”

Giấy ném trong H5 bán với giá 99 tệ một gói, thực chất chỉ là những mảnh giấy vụn dùng để tạo không khí. Khu vực quanh ghế VIP đã rải đầy giấy.

“Hình như là con trai của Trịnh Cường. Tên là... Trịnh Thư Quân.” Văn Văn vừa uống rượu vừa nói chuyện với Từ Chí.

Trong khi đó, Triệu Huyền bị Tiền Dư Dư kéo vào sàn nhảy. Dưới sự hướng dẫn của cô ấy, Triệu Huyền bắt đầu nhảy theo. Tuy động tác của cô trông hơi vụng về, nhưng nhờ gương mặt xinh đẹp nên cô lại toát lên vẻ đáng yêu ngốc nghếch.

“Nhà họ giàu thế hả?” Từ Chí tiếp tục hỏi, anh ấy đã uống whisky đến mức bắt đầu ngà ngà say.

“Cũng được. Gần đây cậu có thấy video ngắn rất nổi không? Tiết lộ câu chuyện bên trong ngành thu gom phế liệu ấy.”

Văn Văn lấy điện thoại ra cho Từ Chí xem.

“À, video nói về việc thu gom miễn phí rồi bán lại với giá cao, nhưng lại núp dưới danh nghĩa từ thiện. Thực tế số tiền họ quyên góp chưa đến 0,1% lợi nhuận.”

“Có người bảo ngay cả 0,1% đó cũng là quỹ của họ tự lập ra. Ai mà biết được.” Văn Văn uống một ngụm rượu, lắc đầu.

“Vậy nhà cậu sao lại quen họ?”

“Trước đây họ muốn hợp tác với anh trai tôi. Nhà tôi làm về sản phẩm điện tử, hàng cũ lãi cũng cao.”

Văn Văn nói như không có gì, nhưng Từ Chí đã bắt đầu suy đoán thân thế thật sự của anh.

Bên bàn VIP, cô gái tóc đỏ ngồi cạnh Trịnh Thư Quân đang nói chuyện rất sôi nổi. Hai người gần như không còn khoảng cách.

Chẳng mấy chốc, Triệu Huyền và Tiền Dư Dư quay lại chỗ Văn Văn và Từ Chí. Còn cô gái kia và Trịnh Thư Quân đã rời khỏi nhóm người.

“Xem ra hôm nay có người được mở tiệc riêng rồi.” Từ Chí nhìn thấy, lắc đầu.

Quán bar là như thế, những cô gái ở đây không hẳn là nhân viên tiếp khách chuyên nghiệp, nhiều người tự nguyện đến chơi. Thời đại này đã không còn là thời đại đàn ông độc quyền chi tiêu nữa rồi.

“À... Cô thấy có vui không?” Văn Văn không quan tâm lắm đến chuyện bên ngoài, quay sang hỏi Triệu Huyền.

Gương mặt Triệu Huyền đỏ bừng vì hơi ấm, cô uống một ngụm Gin Tonic mà Văn Văn giữ giúp. Loại rượu này cô thường thấy trong sách, giờ mới có dịp thử, vị mạnh hơn cô tưởng.

“Vui.”

“Vui chứ, vui lắm luôn! Trời ơi, vừa nãy có một anh chàng còn tặng tôi hoa đấy!” Tiền Dư Dư giơ bông hồng trong tay cho Từ Chí xem.

“Người nào? Ai? Nam hay nữ? Cao hay thấp?” Từ Chí đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn xung quanh.

“Buồn cười chết được, người ta chỉ tốt bụng thôi mà.”

“Yên tâm đi, có Tiên Nhi ở bên cạnh, người ta không thèm để ý tới tôi đâu.” Tiền Dư Dư đưa mắt ra hiệu, ánh nhìn đặt hết lên khuôn mặt của Triệu Huyền.

Cô gái với gương mặt tự nhiên ửng hồng vì nóng bức nay lại mang thêm vài phần gợi cảm.

“... Ở đâu? Nam hay nữ?”

Lần này là Văn Văn lên tiếng.

Ba người cười phá lên, còn Triệu Huyền chỉ chậm rãi nhấp từng ngụm rượu, hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui mới mẻ.

-

Một tháng sau, tại văn phòng của cục cảnh sát.

Bộ phận Mạng và Điện tín báo cáo, có người vừa nhặt được một cánh tay ở bờ sông Lục Lan.

Nhóm cảnh sát hình sự vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm đồng loạt ngẩng đầu lên.

“Cánh tay?”

“Vụ án phân xác?”

Văn Văn và Từ Chí nhìn nhau, đây rõ ràng là một vụ án mạng nghiêm trọng.

Sông Lục Lan là một con sông dài 200km, chảy qua ba huyện. Hệ thống nhánh sông phức tạp khiến việc tìm kiếm trở nên cực kỳ khó khăn.

“Hiện tại vẫn chưa xác định được thực hư hiện trạng, chỉ là nghi ngờ.”

Lý Giai Trinh đặt điện thoại xuống. Chị ấy đã thông báo cho pháp y và giám định viên, tất cả mọi người đang lái xe tới hiện trường.

“Tiên Nhi có đi không?” Văn Văn đặt đồ xuống: “Cô đi ghi khẩu cung đi, chữ cô vừa đẹp vừa nhanh.”

“Đúng đúng, được tính là tăng ca đấy!” Từ Chí rất phấn khích khi để Triệu Huyền làm nhiệm vụ này bởi ngay chính anh ấy cũng không thể đọc nổi chữ viết như gà bới của mình.

Triệu Huyền không trả lời ngay mà nhìn sang Lý Giai Trinh. Cô rất muốn đi, chỉ còn chờ sự đồng ý của cấp trên thôi.

“Được, mang Tiên Nhi theo đi.”

Lý Giai Trinh biết Triệu Huyền có khả năng suy luận rất tốt. Có cô đi cùng, đội điều tra chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh.

Lúc tới hiện trường, tất cả mọi người đều sững sờ. Trước mắt họ là một cánh tay gần như nguyên vẹn. Do pháp y và giám định viên vẫn chưa đến nên Lý Giai Trinh dẫn theo Văn Văn tiến hành kiểm tra sơ bộ hiện trường.

Khu vực xung quanh là vùng ngoại ô, cách đường lớn hai đến ba cây số. Đây là một địa điểm lý tưởng để phi tang.

Cửa sông Lục Lan chảy xiết, nhưng đoạn sông qua huyện Trần Châu lại khá yên tĩnh và bình lặng.

Người phát hiện ra cánh tay là một người dân đi câu cá. Ông ấy vừa sắm một bộ đồ câu mới để thử vào dịp Tết, nhưng không ngờ lại “câu” được một cánh tay.

Có vẻ như bộ đồ câu này khá chất lượng...

Cánh tay bị câu lên vẫn còn nguyên vẹn nhưng dấu vân tay đã bị nước bào mòn. Người câu cá này có ý thức rất tốt, không hoảng loạn hay bỏ chạy. Sau khi định thần thì ông ấy lập tức báo cảnh sát.

Đúng là tâm lý của dân câu cá, luôn giữ vững niềm tin thì sẽ không bao giờ trắng tay.

Văn Văn lấy lời khai của người đầu tiên phát hiện vụ việc. Đối phương là một người dân bình thường, không có điểm gì khả nghi, có thể nói là một người qua đường hoàn toàn vô tình.

“Cánh tay là của phụ nữ.” Triệu Huyền đứng cách xa, chỉ liếc mắt một cái rồi nói chuyện với Từ Chí.

“Không hổ danh là Tiên Nhi, chuyện này mà cô cũng nhìn ra được à?”

Từ Chí cũng liếc về phía cánh tay. Làn da ở chỗ đứt đã bắt đầu phân hủy, các cơ bị phồng lên giống như những quả bóng, các đường vân trông như đá cẩm thạch, nhìn qua giống như bị thứ gì đó ký sinh. Thông thường tình trạng này sẽ rất khó để xác định giới tính.

“Làm sao cô nhìn ra được?”

Từ Chí tò mò hỏi.

“Móng tay.”

“Không phải chứ... Cô là siêu nhân à?”

Từ Chí hét lên một cách phóng đại.

Văn Văn và Lý Giai Trinh đang ở bên bờ sông cũng ngẩng đầu nhìn qua phía Từ Chí. Thấy vậy, anh ấy vội vàng ngậm chặt miệng.

“Còn gì nữa không? Cô còn nhìn ra điều gì nữa không?”

Triệu Huyền thậm chí không đến gần chỗ cánh tay nhưng đã xác định được giới tính, nếu cô tiếp tục dựa vào môi trường mà suy đoán thêm điều gì khác nữa cũng không phải điều đáng ngạc nhiên.

“Không nhìn ra gì nữa, nhưng hung thủ... rất thành thạo.”

Viền chỗ cắt của cánh tay rất gọn gàng, có thể đoán là dùng dụng cụ chuyên nghiệp như cưa điện để cắt. Điều duy nhất có thể nhìn ra là tên tội phạm này có vẻ chuyên nghiệp hơn cả cảnh sát.

Triệu Huyền lắc đầu. Cô có linh cảm rằng vụ án này sẽ rất khó nhằn.

Bình Luận (0)
Comment