“Cô nói… rất thành thạo… là có ý gì?” Từ Chí bị lời của Triệu Huyền làm cho giật mình.
Triệu Huyền không để ý đến anh ấy mà đi thẳng về phía cánh tay bị cắt đứt.
Vết cắt ở cánh tay rất gọn gàng, da đã phồng rộp và vỡ ra nhưng trên móng tay vẫn có hình dáng rất đặc biệt. Triệu Huyền lập tức chụp lại hình ảnh.
Sau đó, bộ phận pháp y sẽ cung cấp báo cáo khám nghiệm tử thi chi tiết hơn.
“Hiện trường rất hỗn loạn, gần như không tìm được manh mối nào hữu ích cả.”
Lý Giai Trinh và Văn Văn đi về phía Triệu Huyền. Cô đang xem lại các ghi chép của mình, nhận thấy ngoài chi tiết về móng tay, phần còn lại của cánh tay gần như không có thêm bất kỳ thông tin giá trị nào.
“Dấu vân tay trên bàn tay này đã bị nước làm mất. Ngoài chi tiết về móng tay thì gần như không còn manh mối nào khác.”
Lý Giai Trinh cũng nhắc đến bộ móng tay.
Đây có phải là nhận thức chung tự nhiên của phụ nữ không?
Từ Chí há hốc miệng, trong mắt anh ấy, đó chỉ là móng tay màu hồng mà thôi. Nhưng rất nhanh, anh ấy phải ngậm miệng lại vì mùi hôi thối của xác chết trong không khí khiến người ta khó thở.
Không lâu sau, đội pháp chứng và pháp y cũng đến hiện trường. Họ chào hỏi nhóm của Lý Giai Trinh rồi bước qua hàng rào phong tỏa.
Khi trở về cục cảnh sát, Triệu Huyền giúp tra cứu danh sách người mất tích, tạo điều kiện cho đội của Lý Giai Trinh có thêm thời gian và thông tin để đi điều tra thực địa.
Lý Giai Trinh phân công Từ Chí và Văn Văn bắt đầu rà soát các cửa cống. Thông thường trong các vụ án phân xác bị ném xuống nước thì rất có khả năng phần thân chính sẽ bị ném vào cống.
Sau khi bỏ đi cánh tay, một phần thân phụ nữ có thể vừa vặn được thả xuống ống cống.
Đây là kinh nghiệm được tích lũy từ những vụ án trước và thường được ghi lại trong hồ sơ. Hung thủ sẽ không nắm được những thông tin này. Bọn chúng thường tự cho mình thông minh, sẽ chọn cách xử lý mà chúng cho là tiện lợi nhất.
Chính khoảng cách thông tin này đã trở thành chìa khóa để cảnh sát phá án.
Sau vài ngày, Từ Chí và Văn Văn tìm thấy phần thân chính ở một đường cống tại ngoại ô. Phần thi thể không có đầu khiến việc xác định thông tin cơ bản của nạn nhân rất khó khăn.
Người kéo thi thể lên đã nôn cả buổi chiều. Đường cống vốn đã có mùi khó chịu, dù được trang bị đầy đủ nhưng họ vẫn không chịu nổi sự kết hợp giữa mùi hôi của cống và xác chết.
Văn Văn và Từ Chí cả ngày không ăn uống gì, cảm giác buồn nôn và choáng váng bao trùm. Ngay cả Văn Văn, người ngày thường rất khỏe mạnh cũng không chịu nổi sự tra tấn này.
Chỉ có các anh em trong đội pháp y vẫn giữ được tinh thần tốt. Văn Văn lúc này quay sang giơ ngón tay cái về phía họ, như muốn nói “đỉnh!”.
Việc điều tra danh sách người mất tích không có tiến triển gì. Hiện tại chỉ xác định được đây là thi thể của một phụ nữ, độ tuổi từ 20 đến 30. Do thi thể bị ngâm nước quá lâu nên thời gian pháp y đưa ra báo cáo cũng bị kéo dài hơn bình thường.
Sau khi vụ án phân xác được phát hiện, người dân huyện Trần Châu trở nên hoang mang, đặc biệt là cánh phụ nữ. Sau 6 giờ tối, hầu như không thấy bóng dáng cô gái nào trên đường. Có người vì sợ hãi mà thậm chí đã nghỉ việc hoặc chuyển nhà đi nơi khác.
Triệu Huyền cũng là phụ nữ, nhưng thời gian tan làm của cô lại càng ngày càng muộn. Đèn trong văn phòng của Lý Giai Trinh cũng thường xuyên sáng thâu đêm. Gần đây, Lý Giai Trinh là người đưa Triệu Huyền về nhà, tuy không có nguy hiểm gì nhưng đúng là rất vất vả.
“Đội phó Lý, tôi đã tìm được một tiệm làm móng trong huyện. Chị xem, kiểu móng này có giống với móng tay của nạn nhân không?”
Đã hơn 9 giờ, Triệu Huyền gõ cánh cửa đang mở rồi bước vào văn phòng của Lý Giai Trinh.
“Để tôi xem.” Lý Giai Trinh cầm lấy điện thoại của Triệu Huyền. Đó là một tiệm làm móng kiểu Nhật-Hàn, hình ảnh trên trang chính vừa được cập nhật cách đây vài ngày. Kiểu dáng là đá mắt mèo màu hồng, quả thật giống đến chín phần so với móng tay của nạn nhân.
“Rất giống.” Lý Giai Trinh gật đầu tán thành: “Ngày mai tôi sẽ cùng Văn Văn đến tiệm này xem thử. Ấy, thôi để cô đi với tôi. Cô chắc sẽ hợp hơn là Văn Văn.”
Với những nơi làm dịch vụ cho phụ nữ như thế này, việc Triệu Huyền đi sẽ tự nhiên hơn so với Văn Văn.
“Được, tôi sẽ gửi vị trí và tên tiệm cho chị.”
Triệu Huyền đồng ý.
“Mấy ngày nay cuối cùng cũng có chút tiến triển. Phía pháp y chắc ngày mai cũng có báo cáo rồi. Ông trời không phụ lòng người chăm chỉ mà.”
Dạo gần đây Lý Giai Trinh thức khuya không ít, quầng thâm dưới mắt hiện rõ. Chị ấy ngáp một cái dài, miệng há to mà chẳng buồn để ý đến hình tượng.
Hồi đầu năm, mỗi ngày Lý Giai Trinh đều cuốn tóc gọn gàng khi ra ngoài. Đừng nhìn chị ấy là phó đội trưởng đội hình sự mà lầm, bình thường chị ấy rất chú trọng hình ảnh. Chị ấy hay nói rằng nữ cảnh sát phải làm việc tốt hơn và nhiều hơn nam cảnh sát, nếu không sẽ nhanh chóng bị lu mờ.
”Tiên Nhi, cô giúp tôi xem qua báo cáo này đi. Tôi đi đắp mặt nạ một chút.”
Có lẽ vì nghĩ rằng ngày mai cần đi thực địa nên Lý Giai Trinh tranh thủ vài phút để dưỡng da. Nếu cứ tiếp tục thức đêm, e rằng mặt nạ cũng không cứu được nữa.
Bình thường đội trưởng Trác Chính Thành đều không có mặt, sau Tết anh ấy lại đi công tác ở thành phố. Mọi việc lớn nhỏ ở cục đều do Lý Giai Trinh xử lý. Dù là phó đội trưởng, nhưng chị ấy lại gánh vác trách nhiệm của một đội trưởng.
Lúc không có vụ án, chị ấy cũng không nghỉ ngơi. Nhưng khi phải điều tra thì chị ấy luôn là người đầu tiên xông pha. Giống như bây giờ, Văn Văn và Từ Chí đều đã nghỉ phép, nhưng Lý Giai Trinh thì không.
Trước đây, chị ấy vừa phải lo công việc hành chính vừa phải đảm nhiệm công tác thực địa. Bây giờ có Triệu Huyền ở đây, chị ấy đã được chia sẻ bớt một phần công việc giấy tờ. Điều này với Lý Giai Trinh là một sự giúp đỡ đúng lúc.
Đôi khi, Lý Giai Trinh cảm thấy áy náy với Triệu Huyền, bởi công việc và mức lương của Triệu Huyền thực sự không đáng để cô phải tăng ca liên tục như vậy.
Khi Lý Giai Trinh từ nhà vệ sinh quay lại, Triệu Huyền đã hoàn thành việc sắp xếp tất cả tài liệu, sửa các lỗi chính tả và định dạng lại kiểu chữ.
“Tiên Nhi, cô đúng là thiên thần của tôi.”
Hôm sau, Văn Văn và Từ Chí vẫn tiếp tục đến khu vực sông Lục Lan để tìm kiếm phần thi thể còn lại và các manh mối khác, còn Triệu Huyền thì đi cùng Lý Giai Trinh đến tiệm làm móng đó.
Neer Nail.
Tấm biển đề tên quán có nền màu hồng nhạt và chữ trắng, trông rất dịu mắt, rất phù hợp với phong cách của tiệm.
Đứng ở cửa chào khách là một cô gái trẻ ăn mặc dễ thương, ngay khi thấy Triệu Huyền, cô ấy đã nhanh chóng bước tới.
“Chị ơi, có muốn thử mẫu mới của bọn em không? Da chị đẹp thế này, làm xong sẽ đẹp hơn đó.”
Một câu chào bán hàng rất chuyên nghiệp. Triệu Huyền nhìn sang Lý Giai Trinh. Hôm nay, cả hai cố ý mặc đồ bình thường.
“Tiên Nhi, làm thử một bộ đi, mẫu này đẹp đó.” Lý Giai Trinh đẩy nhẹ Triệu Huyền vào trong.
Mặc dù vừa qua Tết, nhưng bảng giá trong tiệm vẫn là giá cũ, không tăng. Đây là một điểm rất đáng khen.
“Mẫu móng mèo màu hồng này là mẫu mới của tiệm em. Loại sơn này từ khi ra mắt đến giờ chưa được 3 tháng, tiệm em mới làm được 2 tháng, đảm bảo rất ít người đụng hàng.”
Cô nhân viên làm móng nhẹ nhàng giới thiệu với Triệu Huyền. Nhìn bàn tay thon dài và sạch sẽ của Triệu Huyền, cô ấy nhận ra đây là người chưa từng làm móng.
“Nếu chị làm lần đầu, em khuyên nên thêm phần dưỡng để tốt cho móng hơn.”
Nụ cười của cô ấy rất chân thành, đến mức Triệu Huyền cũng muốn làm ngay một bộ.
“Mẫu này chắc ít người làm lắm nhỉ, dù sao cũng mới ra mà?” Lý Giai Trinh đứng bên cạnh giả vờ hỏi một cách vô tình.
“Cũng không hẳn.” Cô nhân viên làm móng lấy điện thoại ra: “Những bộ đẹp, bọn em đều chụp lại. Chị xem, đây là ảnh thật, chụp bằng camera thường hết.”
Lý Giai Trinh nhận điện thoại, chăm chú nhìn. Triệu Huyền cũng nghiêng người để xem.
Cả hai nhanh chóng nhận ra bàn tay của nạn nhân. Mặc dù so với phần thi thể hiện tại đã khác nhiều nhưng từ hình dạng móng tay vẫn có thể nhận ra độ tương đồng đến bảy phần.
“Chào cô, chúng tôi là cảnh sát. Chúng tôi muốn hỏi cô về thông tin của khách hàng này.” Lý Giai Trinh lấy thẻ cảnh sát ra, khiến cô nhân viên làm móng ngỡ ngàng không thốt lên lời.
Có lẽ vì thói quen nghĩ rằng cảnh sát thường là nam giới nên cô nhân viên không dám tin nhìn hai người phụ nữ trước mặt, lắp bắp gọi chủ tiệm.
Chủ tiệm là một người đàn ông mặc áo khoác dạ màu xám, giọng nói nhẹ nhàng và êm ái.
“Chào các cô, tôi là chủ tiệm, tên tôi là Lý Hữu.”
Ngón út của ông chủ Lý đeo một chiếc nhẫn bạc nhỏ, móng tay được làm kiểu Pháp màu trắng, rất hợp với hình tượng của anh ta.
“Chào anh, ông chủ Lý. Vị khách này, tiệm anh có lưu hồ sơ không?” Lý Giai Trinh đưa bức ảnh cho Lý Hữu xem.
“Có, có chứ, chắc chắn là có. Đây là Tiểu Chiêu, khách quen của chúng tôi. Nói thật là đã nửa tháng cô ấy chưa đến rồi. Thường thì mỗi tuần cô ấy lại ghé một lần.” Lý Hữu rất hợp tác, lập tức tìm hồ sơ khách hàng cho Lý Giai Trinh.
“Tiêu Chiêu Nam.” Lý Giai Trinh chụp lại thông tin từ hồ sơ. Trong khi đó, Triệu Huyền âm thầm quan sát biểu cảm của Lý Hữu.
“Chúng tôi thường gọi cô ấy là Tiểu Chiêu. Cô ấy làm nghề massage, rất vất vả nên thường làm móng để tự thưởng cho mình. Có phải Tiểu Chiêu đã gặp chuyện gì rồi không?” Lý Hữu liếc nhìn Triệu Huyền, dường như nhận ra cô không phải người chủ động giao tiếp nên chỉ gật đầu.
“Cụ thể thì chúng tôi không tiện tiết lộ. Cảm ơn anh đã cung cấp thông tin.”
Dù nói vậy, nhưng cả huyện đều đã biết về vụ án nữ thi thể bị mất tay rồi. Giờ mà cảnh sát mặc thường phục đến điều tra thì người tinh ý có thể đoán ra ngay.
“Haiz… thật sự là bây giờ các cô gái trẻ ra ngoài làm việc cũng không dễ dàng gì.” Lý Hữu thở dài, anh ta như nhớ ra điều gì, mở điện thoại cho Lý Giai Trinh xem danh sách bạn bè trên mạng xã hội.
“Đây là bài đăng của Tiểu Chiêu. Tôi nhớ hôm Valentine cô ấy vẫn còn đăng ảnh.”
Lý Giai Trinh và Triệu Huyền cùng ghé mắt vào màn hình điện thoại của Lý Hữu. Trong bức ảnh, một cô gái với mái tóc bạch kim đang giơ ly rượu chào ống kính. Khung cảnh xung quanh khiến Triệu Huyền nhận ra ngay đó là sảnh lớn của H5!
Hai người nhanh chóng thu thập được nhiều thông tin hữu ích, lập tức lái xe trở về sở cảnh sát để kiểm tra thông tin cơ bản về Tiêu Chiêu Nam.
“Tiêu Chiêu Nam, nữ, 20 tuổi, quê ở Vũ Xuyên. Không có thông tin bảo hiểm xã hội nhưng có thông tin đơn vị làm việc. Cô ấy làm việc tại một tiệm massage tên là Lục Châu.”
Triệu Huyền in thông tin và hình ảnh của nạn nhân rồi dán lên bảng trắng. Đúng lúc này, Văn Văn và Từ Chí từ bên ngoài trở về.
“Người này nhìn quen lắm.” Văn Văn lẩm bẩm, vì không có trí nhớ tốt như Triệu Huyền nên anh nhất thời không nhớ ra đã từng nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu.
“Phía pháp y nói sao?” Lý Giai Trinh nhìn vào thông tin trên bảng trắng rồi hỏi Văn Văn và Từ Chí.
“Báo cáo pháp y đã có rồi. Phần thân của nạn nhân có vết xước trên bề mặt, có thể là bị đá sắc ở bờ sông làm trầy. Ngoài ra, phát hiện dấu hiệu xâm hại rõ ràng, đã lấy được một số mẫu t*nh d*ch, phía giám định DNA đang xử lý. Kỹ thuật phân xác rất chuyên nghiệp, vết cắt ở các phần thi thể rất phẳng. Có thể loại trừ khả năng hung thủ là phụ nữ. Kẻ gây án có thể là một người đàn ông khỏe mạnh. Kiểm tra gan cho thấy nạn nhân trước khi chết đã uống rất nhiều rượu. Tim của nạn nhân không có dấu hiệu bất thường, loại trừ khả năng tử vong do đột quỵ tim.”
Văn Văn tóm tắt báo cáo khám nghiệm tử thi cho mọi người. Những chi tiết cụ thể hơn đã được gửi vào nhóm.
“Nói cách khác, Tiêu Chiêu Nam có khả năng đã bị cưỡng h**p sau khi uống rượu, sau đó bị giết, phân xác và phi tang.”