Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 28

Hôm sau, Văn Văn và Lý Giai Trinh lái xe đến Lục Châu.

Lục Châu là một spa phong cách tân cổ điển Trung Quốc, được trang trí thanh nhã với chủ đề chính là tre. Trước cửa tiệm còn có các món đồ trang trí làm từ tre đan.

Bên trong tiệm sáng sủa, ngay lối vào có một chiếc camera giám sát nổi bật, đèn xanh đang sáng như thể nhắc nhở khách ghé thăm nên cẩn trọng lời nói và hành động.

Quầy lễ tân có một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú. Cô ấy không trang điểm đậm mà mặc một bộ đồng phục màu vàng nhạt trông rất chuyên nghiệp.

Không gian chung tạo cảm giác dễ chịu, thoang thoảng mùi hương cao cấp của gỗ đàn hương. Bảng giá dịch vụ được đặt trên bàn quầy lễ tân, trình bày giống một cuốn sách tinh tế.

“Chào mừng quý khách đến với Lục Châu.”

Mặc dù Văn Văn và Lý Giai Trinh mặc đồng phục cảnh sát nhưng đối phương vẫn lịch sự chào hỏi.

“Chào cô, chúng tôi là cảnh sát hình sự. Tôi là Lý Giai Trinh, còn đây là Văn Văn.”

Có mặt Lý Giai Trinh, Văn Văn không cần phải lên tiếng.

“Chào mọi người, tôi họ Chu, tên là Chu Tĩnh.” Cô ấy giới thiệu một cách điềm tĩnh: “Có điều gì tôi có thể giúp không, hay là tôi nên gọi quản lý của chúng tôi?”

Chu Tĩnh chỉ tay về phía một tấm kính trong suốt. Hóa ra đó là một cánh cửa ẩn. Ở góc không mấy dễ chú ý, có một tấm biển kim loại nhỏ ghi chữ “Quản lý”.

Lý Giai Trinh và Văn Văn không làm khó nhân viên, trực tiếp bước vào văn phòng của quản lý.

Phòng làm việc này rất nhỏ, chỉ có một chiếc bàn, một chiếc ghế làm việc và hai màn hình hiển thị. Khi bước vào, Văn Văn liếc nhìn và thấy màn hình hiển thị trực tiếp hình ảnh từ camera giám sát bên ngoài.

“Chào hai vị cảnh sát, tôi là Hoàng Tự Cường, quản lý của tiệm này.”

Hoàng Tự Cường đứng dậy, lịch sự bắt tay với Lý Giai Trinh và Văn Văn, sau đó đưa cho họ một tấm danh thiếp.

“Chào anh, lần này chúng tôi đến là để hỏi về tình hình của Tiêu Chiêu Nam.”

Lý Giai Trinh khi điều tra thường không sử dụng giọng điệu chất vấn, chị ấy hay dùng cách hỏi nhẹ nhàng để đối phương bớt đề phòng.

Hoàng Tự Cường dường như cũng đoán được, dù sao vụ án này quá nghiêm trọng nên đã làm náo động cả thị trấn.

“Tiểu Chiêu… Tiểu Chiêu… Có phải là…” Đồng tử của Hoàng Tự Cường lộ vẻ kinh ngạc, cả người ngã phịch xuống ghế.

Văn Văn quan sát bức tranh treo phía sau Hoàng Tự Cường. Đó là một bức tranh sơn thủy đơn giản, nhiều cửa tiệm thường treo các bức tranh hợp phong thủy, nhưng bức tranh này lại mang vẻ thanh nhã và không tầm thường.

“Haiz…”

Hoàng Tự Cường thở dài.

“Đã gần 1 tháng Tiểu Chiêu không đến tiệm rồi… Tôi đáng lẽ phải nhận ra…”

Anh ta rất hợp tác với cảnh sát, giao cho Văn Văn bản sao chứng minh nhân dân, số điện thoại, địa chỉ và một số đồ dùng cá nhân của Tiêu Chiêu Nam.

“Lần cuối cùng Tiêu Chiêu Nam đến tiệm là khi nào?” Lý Giai Trinh hỏi một câu quan trọng nhất.

“Ngày 14 tháng 2. Vì là lễ Tình nhân nên cô ấy đã xin nghỉ trước một ngày. Điều này không giống với tính cách của cô ấy. Tôi còn hỏi qua nhưng cô ấy không nói gì cả.”

Hoàng Tự Cường lại thở dài, không rõ là tiếc thương cho cái chết của Tiêu Chiêu Nam hay đang che giấu điều gì.

“Anh có thể nói đơn giản về tình hình của Tiêu Chiêu Nam được không? Cô ấy đến làm việc ở tiệm từ khi nào?” Lý Giai Trinh tiếp tục hỏi.

“Tiểu Chiêu đến tiệm từ năm ngoái. Lúc đó cô ấy vừa tròn 19 tuổi. Tôi thấy cô ấy tính cách vui vẻ, lạc quan, lại có vẻ ngoài xinh xắn nên đã nhận vào làm. Đừng nhìn dáng vẻ cô ấy yếu ớt, thực ra Tiểu Chiêu rất nhanh nhẹn, học mát-xa cũng rất nhanh. Chu Tĩnh thường hay khen cô ấy lắm. Trong tiệm có Mĩ Mĩ và Tiểu Hoa đến làm trước, nhưng trong một năm qua, Tiểu Chiêu lại là người làm việc nhiều giờ nhất. Tiểu Chiêu thường không về quê. Cô ấy hiếm khi nhắc đến chuyện ở quê. Haiz, thật sự là một nhân viên tốt.”

Nói đến đây, Hoàng Tự Cường khẽ nuốt nước bọt, đôi mắt dường như đỏ lên. Có thể thấy anh ta là người dễ xúc động.

“Chúng tôi xin chia buồn.” Lý Giai Trinh an ủi một câu. Chị ấy và Văn Văn ngồi chen chúc trên một chiếc ghế nhỏ.

“Xin lỗi, chỗ này chật quá. Hay chúng ta lên tầng trên trò chuyện nhé?” Lúc này Hoàng Tự Cường mới nhận ra văn phòng nhỏ này chỉ dùng để làm việc chứ không phải nơi tiếp khách.

“Được, tiện thể chúng tôi cũng muốn xem môi trường làm việc của Tiêu Chiêu Nam.”

Bên trái quầy lễ tân là lối đi lên tầng hai. Tầng hai rộng rãi hơn tầng một rất nhiều, vừa bước vào đã thấy một tủ trưng bày sản phẩm, bày các loại tinh dầu và kem mát-xa.

Cách bài trí trên tầng hai yên tĩnh hơn so với tầng một. Tường được sơn màu xanh đậm tạo cảm giác thanh bình, nhẹ nhàng. Ánh sáng dịu của đèn càng làm cho không gian thêm phần dễ chịu.

Phía sau tủ trưng bày là hai hàng phòng đối xứng nhau. Mỗi phòng đều có một giường mát-xa với lỗ tròn để nằm úp mặt.

Phòng đầu tiên đang có khách nên Hoàng Tự Cường dẫn hai vị cảnh sát đến phòng cuối cùng.

Phòng này lớn nhất, có hai giường mát-xa, một chiếc tivi lớn, cùng hai chiếc ghế chờ thoải mái. Ở bên cạnh là tủ kéo, bên trong chứa quần áo mát-xa của khách.

Hoàng Tự Cường bật đèn LED lớn trong phòng lên, ra hiệu cho Văn Văn và Lý Giai Trinh ngồi xuống một chiếc ghế thoải mái. Còn anh ta thì kéo một chiếc ghế đẩu nhỏ từ cửa vào để ngồi.

“Phòng này cách âm rất tốt, cửa ra vào cũng có gắn camera giám sát.”

“Nhìn là biết tiệm của anh làm ăn rất nghiêm chỉnh.” Văn Văn vừa bước vào đã nhận ra, với số lượng camera như vậy, mức độ chuyên nghiệp của tiệm hẳn là rất cao.

“Đúng vậy. Phương châm của tôi là mát-xa để thư giãn cơ thể và tâm trí, khác hẳn với mấy tiệm mát-xa làm mấy việc không đứng đắn kia.”

Hoàng Tự Cường tỏ vẻ tự hào, như thể mình là một người quân tử, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

“Ừ, tránh xa tệ nạn là nghĩa vụ của mỗi công dân,” Lý Giai Trinh gật đầu đồng tình, rồi hỏi tiếp: “Vậy tại sao anh không đóng bảo hiểm xã hội cho Tiêu Chiêu Nam?”

Lý Giai Trinh đề cập đến vấn đề bảo hiểm, vốn là nguyên nhân gây tranh chấp giữa nhiều tiệm và nhân viên.

“Là thế này, ở đây lương cơ bản là 1200 tệ, chưa đủ mức để đóng bảo hiểm. Hơn nữa, Tiểu Chiêu cũng tự nguyện không đóng bảo hiểm xã hội hay bảo hiểm y tế vì cô ấy muốn nhận được nhiều tiền hơn.”

Hoàng Tự Cường giải thích. Thực tế nhiều tiệm cũng áp dụng mô hình kinh doanh này, điều này cũng không thuộc phạm vi quản lý của đội cảnh sát hình sự.

“Cô ấy thiếu tiền đến vậy à?” Văn Văn vừa ghi chép vừa hỏi thêm.

“Không hẳn. Cô ấy thường xuyên đi làm móng, làm tóc, dùng mỹ phẩm cũng thuộc loại đắt tiền. Cô ấy chăm chỉ làm việc, nhưng cũng tiêu xài không ít.” Hoàng Tự Cường nhớ lại.

“Vậy có khi nào cô ấy từng mâu thuẫn với anh vì vấn đề tiền lương không?”

Nhiều vụ án xảy ra do mâu thuẫn tài chính nên nghi vấn của Lý Giai Trinh là hoàn toàn hợp lý.

“Không, không có. Chúng tôi luôn trả lương đúng ngày 20 hàng tháng. Chu Tĩnh là người phụ trách tài chính, các cô có thể kiểm tra.” Hoàng Tự Cường lập tức phủ nhận, dường như anh ta chợt nhớ ra điều gì.

“Nhưng mà, tháng trước, Tiểu Chiêu có mượn tôi một khoản tiền nhỏ.”

Hoàng Tự Cường đứng dậy, có vẻ như ngồi trên chiếc ghế đẩu không thoải mái.

Lúc này có tiếng gõ cửa từ bên ngoài. Hoàng Tự Cường dùng ánh mắt hỏi ý Lý Giai Trinh. Nhận được cái gật đầu đồng ý, anh ta mới cho phép người gõ cửa bước vào.

Một cô gái mặc đồng phục của kỹ thuật viên mát-xa đẩy khay trà từ bên ngoài bước vào. Bộ đồng phục này khá kín đáo, gồm áo ngắn tay màu xanh xám và quần dài màu đen, trông rất chuyên nghiệp.

Cô ấy nhanh chóng phục vụ trà chanh và trà hoa cho Lý Giai Trinh, Văn Văn và Hoàng Tự Cường. Động tác nhanh nhẹn, thuần thục, sau đó cô ấy mỉm cười rời khỏi phòng.

Khi cánh cửa vừa khép lại, Hoàng Tự Cường lấy một gói chanh sấy đưa cho Lý Giai Trinh.

“Thử đi, đây là hàng nhập khẩu từ Thái Lan đấy.”

Lý Giai Trinh khẽ lắc đầu. Chị ấy không phải kiểu người lẫn lộn giữa công việc và đời tư. Còn Văn Văn thì thầm nghĩ may mà Từ Chí không đến, nếu không chắc sẽ ăn sạch cả xe đồ ăn này mất.

“Được rồi, vừa nãy nói tới đâu rồi nhỉ?” Hoàng Tự Cường cười ngượng ngùng: “Đây không phải là tôi hối lộ đâu đấy nhé.”

“Không, không phải, chỉ là tôi không thích ăn đồ chua thôi.” Lý Giai Trinh mỉm cười trả lời: “Chúng ta đang nói đến chuyện tháng trước Tiêu Chiêu Nam hỏi vay tiền anh.”

“À đúng rồi, chỉ có 2.000 tệ thôi. Chắc là cô ấy có việc gấp.” Hoàng Tự Cường lấy điện thoại ra, mở lịch sử chuyển khoản và tin nhắn để Lý Giai Trinh kiểm tra.

Nội dung trò chuyện giữa họ rất trong sạch, Hoàng Tự Cường gần như không thường chủ động liên lạc với Tiêu Chiêu Nam. Những tin nhắn từ Tiêu Chiêu Nam chủ yếu xoay quanh việc đặt lịch, phòng riêng và các khoản chi phí của khách hàng.

Phần lớn là các cuộc thương lượng về giá cả, nhưng vì đây là tiệm niêm yết giá rõ ràng, chỉ những khách hàng thường xuyên và nạp tiền nhiều mới được giảm giá.

Ngay khi vừa xem xong tin nhắn, điện thoại của Hoàng Tự Cường nhận được tin nhắn từ Chu Tĩnh, nói rằng có vấn đề về tài chính cần kiểm tra.

“Xin lỗi, tôi có chút việc. Các vị còn vấn đề gì khác không?”

Hoàng Tự Cường nhìn màn hình điện thoại, rồi quay lại mỉm cười hỏi Lý Giai Trinh và Văn Văn.

“Không có. Anh cứ bận việc đi, chúng tôi muốn ghé nhà vệ sinh một chút rồi sẽ rời đi.” Văn Văn cũng nở nụ cười thân thiện.

“Được được, vậy tôi đi trước. Lần sau đến tôi giảm giá cho các vị nhé.”

Câu nói khách sáo này dường như là câu cửa miệng điển hình của mọi ông chủ.

Sau khi Hoàng Tự Cường rời đi, Lý Giai Trinh kiểm tra qua căn phòng vừa rồi. Mọi thứ rất gọn gàng, ngay cả quần áo treo trong tủ cũng có mùi nước khử trùng.

Hai người uống một ngụm nước sau đó bước ra ngoài. Khi đi ngang lối vào, Lý Giai Trinh thấy một kỹ thuật viên mát-xa đang đứng đó thì lập tức tiến tới bắt chuyện.

“Chào cô, chiếc vòng tay này đẹp quá.” Lý Giai Trinh không biết đã để ý đến chiếc vòng tay lấp lánh trên tay cô gái từ khi nào.

“Đây là Tiểu Chiêu tặng tôi.” Nghe Lý Giai Trinh nhắc đến chiếc vòng tay, cô gái lập tức không kiềm chế được, che mặt khóc nức nở.

Văn Văn và Lý Giai Trinh nhìn nhau, sau đó dẫn cô gái trở lại căn phòng vừa rồi.

“Này.” Văn Văn đưa giấy ăn cho cô gái.

“Tôi thực sự không thể ngờ được. Cô ấy tốt như vậy mà.” Cô gái vừa khóc vừa nói, khuôn mặt và sống mũi đỏ ửng lên vì xúc động.

“Cô và Tiêu Chiêu Nam rất thân à?” Lý Giai Trinh dịu dàng hỏi.

“Ầy... cũng không hẳn. Nhưng cô ấy đối xử tốt với mọi người lắm, là kiểu người rất nhiệt tình và quan tâm đến người khác. Tôi vốn khá nhút nhát, nhưng cô ấy... cô ấy luôn chủ động quan tâm tôi.” Càng nói, Mạn Mạn càng xúc động, giọng nghẹn lại.

“Được rồi, cô tên là Mạn Mạn đúng không?” Lý Giai Trinh nhìn bảng tên trước ngực cô ấy.

“Dạ vâng.” Mạn Mạn lau nước mắt và hỉ mũi, ngập ngừng kể: “Chiếc vòng tay này là quà Tiểu Chiêu tặng tôi vào ngày Valentine.”

Mạn Mạn tháo chiếc vòng tay ra khỏi cổ tay.

Chiếc vòng này là mẫu mới cho dịp Valentine. Văn Văn nhìn kỹ rồi nhận ra, đó là sản phẩm của một thương hiệu lớn và giá không hề rẻ.

“Tôi nghĩ, tôi đoán là... ông chủ không nói với các anh chị đâu.” Mạn Mạn dường như rất xúc động, nói năng có phần lộn xộn.

“Thật ra, chúng tôi vẫn giữ liên lạc riêng với khách hàng. Các anh chị có thể thấy điều này thật khó tin, nhưng việc giữ mối quan hệ với khách là điều rất quan trọng với chúng tôi. Đôi khi, chúng tôi còn đi ăn với khách nữa.” Mạn Mạn chia sẻ bí mật của ngành nghề với Lý Giai Trinh và Văn Văn, vẻ mặt cô ấy đầy đau buồn. Có vẻ như cô ấy thật sự tiếc thương cho cái chết của Tiêu Chiêu Nam, khác hẳn với sự xúc động có phần giả tạo của Hoàng Tự Cường.

“Nhưng giờ thì tôi chẳng bận tâm nữa.” Mạn Mạn vừa nói vừa khóc, nước mắt rơi như những chuỗi ngọc trai: “Chỉ cần tìm được kẻ đã giết hại Tiểu Chiêu thì tôi sẵn sàng nói tất cả. Dù mất việc cũng không sao cả.”

Mạn Mạn tỏ rõ sự quyết tâm. Cô ấy biết rằng sau khi nói ra những điều này, có lẽ cô ấy sẽ khó để tiếp tục công việc hiện tại.

“Ứng dụng nhắn tin riêng của chúng tôi yêu cầu phải gửi hình ảnh, phải duy trì trao đổi với khách hàng. Bề ngoài thì tất cả đều là giá cả công khai, chỉ là dịch vụ mát-xa thông thường. Nhưng chuyện sau đó thế nào thì còn tùy vào khả năng của mỗi người.”

Bình Luận (0)
Comment