Văn Văn lấy bàn chải đánh răng cùng một số vật dụng cá nhân trong phòng tắm để trích xuất DNA, xác định xem người chết có phải là Tiêu Chiêu Nam hay không.
Từ Chí thì chịu trách nhiệm chụp lại tình trạng hiện trường.
Triệu Huyền mở ngăn kéo bàn trang điểm, phát hiện bên trong có hai thẻ ngân hàng, sau đó cô tiến vào bếp.
Điều khiến cô bất ngờ là trong bồn rửa bát có hai chiếc cốc đang ngâm nước. Có lẽ trước khi Tiêu Chiêu Nam rời đi, đã có người từng đến đây gặp cô ấy.
Triệu Huyền gọi Văn Văn đến, nhờ anh hỗ trợ thu thập bằng chứng vào túi vật chứng.
Ba người chia nhau công việc, nhanh chóng hoàn tất việc kiểm tra hiện trường.
“Chúng toi cần chứng minh thư của bà để xác nhận thông tin cá nhân.” Văn Văn nói với Vương Mẫn Hà sau khi xử lý xong mọi việc.
“À, được, được, mời các anh xuống tầng.” Vương Mẫn Hà đang buồn chán nghịch ngón tay của mình, đột nhiên bị Văn Văn gọi, nhất thời chưa kịp phản ứng.
“Đây là chứng minh thư, đây là giấy tờ nhà.” Vương Mẫn Hà dẫn ba người xuống tầng một.
Tầng một được thiết kế mở thông giữa hai căn hộ, diện tích khoảng 70m².
Căn nhà mang phong cách trang trí từ những năm 1990. Đồ nội thất gỗ dán, tông màu nâu sẫm, ánh sáng trong nhà không được tốt lắm.
“Người ra vào khu này bà đều có thể nhìn thấy à?” Từ Chí chỉ vào cánh cửa sắt chưa đóng kín.
“Tôi giống như bảo vệ ở đây vậy. Chuyện lớn nhỏ gì tôi cũng đều nắm được.” Vương Mẫn Hà móc từ túi ra một bao thuốc lá. Thói quen của bà ta là mời người khác. Lần này bà ta đưa cho Từ Chí và Văn Văn.
Từ Chí lắc đầu từ chối, nhưng Triệu Huyền lại nhận lấy một điếu, điều này làm Vương Mẫn Hà ngạc nhiên. Bà ta nghĩ rằng Triệu Huyền là kiểu nhân viên văn phòng dịu dàng.
“Tháng 2 có ai từng đến nhà của Tiêu Chiêu Nam không?” Văn Văn nhớ đến hai chiếc cốc mà Triệu Huyền phát hiện nên hỏi tiếp.
“Nhiều người lắm. Nào là sếp của cô ấy, đồng nghiệp của cô ấy, rồi cả khách hàng nữa… Tôi không nhớ nổi.” Nói xong, Vương Mẫn Hà nhận lại chứng minh thư từ tay Văn Văn. Biểu cảm của bà ta không được tự nhiên, lời nói hơi mất kiên nhẫn.
“Vương Mẫn Hà, chúng tôi đã chụp lại chứng minh thư rồi. Bà quen Tiêu Chiêu Nam thế nào?” Văn Văn không bỏ qua cơ hội hỏi thêm.
“À... khoảng 1 năm trước, chắc cũng tầm gần Tết. Khi đó căn nhà này đang để trống, tôi cho thuê với giá rẻ, ai thấy quảng cáo thì đến xem.” Vương Mẫn Hà liên tục liếc mắt sang trái, dường như việc nhớ lại chuyện này làm bà ta thấy mệt.
“Ôi, chuyện lâu rồi, tôi chỉ nhớ là khi đó Tiêu Tiêu không có tiền. Cô ấy nói phải đến tháng sau mới trả được tiền cọc.” Giọng điệu của Vương Mẫn Hà rất do dự, không rõ là không nhớ nổi hay đang cố tình che giấu điều gì: “Tôi thấy cô ấy trông thật thà, kiểu mà... không biết nói sao. Nhưng tôi cảm giác là kiểu người sẽ trả tiền, nên tôi đã cho cô ấy thuê.”
Văn Văn từng thực hiện nhiều bản ghi chép lời khai, nhưng người như Vương Mẫn Hà, nói gì cũng không rõ ràng, thì đây là lần đầu tiên. Lời lẽ của bà ta rất lộn xộn, nói năng vòng vo như thể không muốn để người khác biết sự thật vậy.
“Không lấy tiền cọc mà bà vẫn cho thuê, lá gan cũng lớn đấy nhỉ. Nhỡ nhà có chuyện gì thì làm sao?” Từ Chí, người từng thuê nhà, chưa bao giờ nghe nói đến việc thuê nhà không cần tiền cọc.
“Tôi là người mềm lòng mà, đàn ông các anh không hiểu đâu. Cô gái nhỏ này chắc hiểu đúng không? Nhìn một cô gái bôn ba bên ngoài, thật không dễ dàng gì.” Vương Mẫn Hà cố lấy lòng Triệu Huyền.
“Tiền thuê nhà 700 tệ, không cần tiền cọc. Bà làm từ thiện à?” Triệu Huyền chẳng khách khí. Trước khi bước vào, cô đã nhìn thấy tờ thông báo cho thuê dán ở cửa, căn phòng cần cho thuê chính là phòng 204.
Triệu Huyền bước ra cửa, dưới ánh đèn mờ, cô xé tờ thông báo cho thuê xuống.
“Cái này mới dán vài hôm đúng không? Giấy còn rất mới.” Cô liếc nhìn tờ giấy, không có một vết nhăn nào.
“Thì... người không ở nữa, tôi phải cho thuê lại chứ. Với cả tôi đâu có liên lạc được với cô ấy.” Sắc mặt Vương Mẫn Hà trở nên lúng túng, hối hận vì đã lắm lời, giờ lại bị vặn hỏi không ngừng.
“Đồ đạc bên trong vẫn còn mà bà đã định cho thuê lại hả?” Từ Chí lúc này mới chú ý đến tờ thông báo. Những tờ giấy đủ loại, dán loạn ở cửa khiến anh ấy không để ý từ trước.
“Thì... tôi cũng phải sống chứ.” Vương Mẫn Hà bĩu môi, như thể không muốn giải thích thêm gì nữa.
Thấy bà ta không nói gì thêm, Văn Văn và đồng đội hiểu rằng khó khai thác thêm được gì nên mang theo các vật chứng thu thập được rời đi.
“Có cuốn nhật ký rồi, chẳng lẽ không tìm ra hung thủ?” Từ Chí vừa lên xe đã huýt sáo.
“Không dễ vậy đâu.” Triệu Huyền đeo găng tay, lật giở cuốn nhật ký. Dù được gọi là nhật ký, nhưng người viết không có thói quen ghi chép mỗi ngày.
Có lẽ Tiêu Chiêu Nam từng muốn viết đều đặn, nhưng chỉ kiên trì được một tuần đã bỏ dở. Rõ ràng cô ấy không phải người giỏi ghi chép.
“Cuốn nhật ký này còn không được tính là nhật ký tuần nữa. Tiêu Chiêu Nam chỉ viết vài dòng khi cô ấy nhớ đến.” Văn Văn chỉ liếc qua các mốc thời gian.
“Ít nhất, nó cũng có thể cung cấp manh mối cho pháp chứng, giúp xác định danh tính nạn nhân. Những việc về sau sẽ dễ dàng hơn.” Triệu Huyền báo cáo tiến triển mới nhất với Lý Giai Trinh qua điện thoại, nhận lại một biểu tượng cảm xúc ngón cái từ đội phó.
Sau khi nộp chứng cứ, trong lúc chờ kết quả xét nghiệm DNA, Văn Văn và Từ Chí tiếp tục tìm kiếm các phần thi thể còn lại.
Triệu Huyền ở lại phòng hồ sơ, sắp xếp lại những vụ án cũ từ nhiều năm trước. Các vụ này thuộc đủ loại hình, trước đây cô đã phân loại qua một lần. Nhưng vụ án phân xác lần này khiến cô có cảm giác rất quen thuộc.
Trong vòng 20 năm qua, Trần Châu chỉ có 3 vụ án phân xác chưa phá được, trong đó có 2 vụ nạn nhân là nữ. Một trong 2 vụ đó là một nạn nhân lớn tuổi, được kết luận là vụ cướp có vũ khí và không liên quan đến vụ hiện tại.
Vụ còn lại, thi thể được tìm thấy tại cửa biển của sông Lục Lan, vì không thuộc phạm vi của Trần Châu nên không lưu vào hồ sơ của huyện.
Có thể nói, đây là lần đầu tiên trong vòng 20 năm Trần Châu mới lại xảy ra vụ phân xác nghiêm trọng như vậy.
Triệu Huyền uống một ngụm cà phê. Dạo này, sau khi bị Lý Giai Trinh rèn luyện, một ngày không uống một cốc cô cũng không trụ nổi.
“Tan làm thôi Tiên Nhi. Đừng cố quá.” Lý Giai Trinh nhìn đồng hồ, đuổi cô về nhà.
Vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát, Triệu Huyền đã thấy Văn Văn, Từ Chí và Tiền Dư Dư đứng ở cổng. Vừa nhìn thấy cô, Tiền Dư Dư lập tức vẫy tay rối rít.
“Bọn tôi còn cá cược xem cô tăng ca đến mấy giờ cơ.” Tiền Dư Dư chẳng ngại ngùng gì, lập tức chạy tới khoác tay Triệu Huyền.
Triệu Huyền hơi lúng túng, cô lùi lại một chút nhưng không rút tay ra.
“Mọi người làm gì ở đây thế?” Cô ngẩng lên, thấy Văn Văn đứng gần nên hỏi thẳng anh.
“Bọn tôi định đi ăn đêm, tôi bảo chắc cô cũng chưa tan làm, hay là đợi cô đi cùng luôn.” Văn Văn quàng khăn trắng, che kín nửa khuôn mặt.
“Ừ, đi đâu?” Triệu Huyền vừa trả lời vừa nhắn tin cho Triệu Lan báo trước.
Triệu Lan luôn ủng hộ cô ra ngoài, thậm chí còn khuyến khích rất nhiệt tình. Vì chỉ khi hòa nhập với thế giới bên ngoài, Triệu Huyền mới thực sự được sống, điều đó khiến Triệu Lan an tâm hơn.
Không rõ từ bao giờ, Triệu Huyền đã trở thành một phần của nhóm nhỏ này. Họ thường chờ cô trước cổng đồn để rủ đi ăn, rủ cô chơi bóng vào cuối tuần. Có những lúc Triệu Huyền không muốn ra ngoài, Tiền Dư Dư lại bảo Từ Chí lái xe đến tận nhà cô để đón tận nơi.
Ban đầu Triệu Huyền luôn từ chối, nhưng sau vài lần bị Triệu Lan mắng, cô không từ chối nữa. Dần dần, cô cảm nhận được niềm vui khi ở bên bạn bè.
Văn Văn và Từ Chí mua hai chai nước dừa và một chai Coca to. Bốn người quây quần quanh chiếc bàn nhỏ. Bàn trải tấm khăn, các món nướng bày đầy trên khay inox vuông.
Triệu Huyền và Văn Văn ngồi một bên, còn Từ Chí và Tiền Dư Dư ngồi bên kia. Họ trò chuyện vài câu, không khí vô cùng hòa hợp.
“Cái vụ án kia ấy…” Tiền Dư Dư hạ giọng rất thấp: “Thật kinh khủng, cứ như phim truyền hình vậy.”
Vụ án mà cô ấy nhắc đến, tất nhiên là vụ mà Văn Văn và Từ Chí đang điều tra.
“Khụ khụ, hết giờ làm rồi mà.” Từ Chí ho hai tiếng nhắc nhở.
“Ái chà, thế này cũng không được nói à? Mà bàn bên cạnh kìa, họ tám nãy giờ rồi đấy.” Tiền Dư Dư bĩu môi.
“Sao mà giống được chứ. Bọn tôi đâu thể tám chuyện vụ án với cô chứ?” Từ Chí nói nghe rất có lý.
“Thôi được, để tôi kể mọi người nghe chuyện này. Bệnh viện bọn tôi dạo này cũng có vụ đáng sợ lắm. Có một người phụ nữ tự sát, đưa vào viện toàn thân đầy máu.” Tiền Dư Dư lập tức đổi chủ đề, vẫn cứng cỏi như thường.
“Ồ? Sao lại tự sát vậy?” Từ Chí không tránh né chủ đề này, ngược lại còn rất tò mò kiểu tin đồn như thế.
“Đàn ông ngoại tình. Haiz, hiểu rồi chứ gì.” Tiền Dư Dư nhìn thẳng vào Từ Chí: “Kết cục của việc đàn ông ngoại tình là làm tổn thương tất cả mọi người.”
“Thật không đấy? Không phải cô vừa bịa ra à?” Từ Chí nhìn Tiền Dư Dư với vẻ nửa đùa nửa thật.
“Bịa cái này làm gì. Đối phương còn là người có chút tên tuổi đấy, chỉ là tôi cũng không tiện nói ra thôi.” Tiền Dư Dư bắt chước giọng điệu của Từ Chí, diễn khá giống.
Triệu Huyền vốn không thích buôn chuyện, chỉ tò mò cách tự sát “cả người đầy máu” ấy là thế nào. Cô đoán có thể là cắt cổ tay, kiểu tự sát này cô thấy khá kịch tính.
“Chuyện của phụ nữ ấy mà, không tiện nói.”
Triệu Huyền gắp một miếng cải thìa. Bây giờ cô đã không còn kén ăn đồ bên ngoài nữa rồi. Ở một góc độ nào đó, cô cũng đã trở nên giống bao người bình thường khác.
“Ừ... mấy chuyện này không hiếm, nhưng nếu là người có tiền và danh tiếng thì đúng là ít gặp.” Tiền Dư Dư càng nói càng khiến Từ Chí càng thêm tò mò.
“Xin cô đấy, Dư Dư. Hôm nay mà không biết tôi chịu không nổi mất.” Từ Chí bắt đầu nài nỉ. Anh ấy là kiểu người nóng tính, chẳng muốn đợi đến ngày mai.
“Ôi, phải có đạo đức nghề nghiệp chứ.” Văn Văn thấy Tiền Dư Dư có vẻ hơi mủi lòng, liền chêm thêm một câu.
“Đúng vậy, đạo đức nghề nghiệp của y tá cũng chẳng thua gì cảnh sát đâu.” Triệu Huyền cũng góp lời, trêu chọc.
Tiền Dư Dư vừa định nói thì lại bị chặn ngay.
Nhìn Từ Chí sốt ruột đến mức gãi đầu gãi tai, Triệu Huyền và Văn Văn không nhịn được bật cười.
Ăn xong, Văn Văn đưa Triệu Huyền về nhà. Trên đường lái xe về, anh nhắc đến cô gái tên Tiêu Chiêu Nam.
“Tôi cứ cảm giác mình từng gặp cô ấy rồi.” Văn Văn nhớ lại tấm ảnh trên bảng trắng và cả những bức ảnh trên mạng xã hội của Tiêu Chiêu Nam. Mái tóc vàng đó lẽ ra rất dễ để nhận ra.
Nhưng dù Văn Văn cố gắng thế nào thì anh vẫn không thể nhớ ra mình đã gặp cô gái ấy ở đâu.
Dường như trong trí nhớ của anh không có màu tóc này.
Triệu Huyền có mái tóc đen, Lý Giai Trinh tóc hơi ngả vàng, còn Tiền Dư Dư là màu nâu nhạt. Một màu tóc rực rỡ như vậy, rốt cuộc đã gặp ở đâu?
“Anh cảm thấy đã gặp rồi.” Triệu Huyền nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một lúc.
Chiếc xe dừng lại êm ái trước cửa nhà. Triệu Lan đã ngủ, kể từ khi Văn Văn và Lý Giai Trinh thay phiên đưa Triệu Huyền về nhà, bà ấy ngủ sớm hơn trước nhiều.
Triệu Huyền cầm điện thoại lên, nhìn lại tấm ảnh của Tiêu Chiêu Nam. Trong ảnh chụp màn hình từ trang cá nhân, bức ảnh gần đây nhất là mái tóc vàng, một màu vàng rất nhạt. Cô lướt xem thêm vài bức nữa.
“Có phải ở H5 không?” Triệu Huyền đặt tay lên tay nắm cửa xe.
Dù chưa từng gặp Tiêu Chiêu Nam, nhưng sau khi quan sát có thể thấy cách ăn mặc của cô ấy có vài điểm tương đồng với cô gái mà họ tình cờ thấy ở H5. Màu tóc này dưới ánh đèn buổi tối có thể biến đổi thành một màu khác.
Văn Văn cố gắng nhớ lại. Hình ảnh một cô gái tóc đỏ và một cô gái tóc vàng lần lượt hiện lên trong trí nhớ. Ánh sáng rực rỡ nhiều màu chiếu lên mái tóc nhạt màu, tạo nên một cảm giác lạ lẫm.
“A, đúng rồi, chính là cô ấy.” Văn Văn quay sang nhìn Triệu Huyền qua cửa xe.
“Đó là cô gái đã rời H5 cùng Trịnh Thư Quân vào tối Valentine.”