Ngày hôm sau, báo cáo xét nghiệm DNA đã có kết quả, xác nhận người chết chính là Tiêu Chiêu Nam. Văn Văn và Triệu Huyền nhìn nhau.
“Đội phó Lý.” Văn Văn lên tiếng trước, trình bày suy đoán của mình: “Trước khi Tiêu Chiêu Nam qua đời, tôi đã từng gặp cô ấy. Không chỉ tôi mà Từ Chí cũng từng nhìn thấy.”
Từ Chí lập tức nhảy dựng lên.
“Cái gì? Khi nào?” Từ Chí nhìn bức ảnh trên bảng trắng, rồi chợt nhớ ra: “Cô gái tóc hồng đó phải không!?”
Lý Giai Trinh không hiểu họ đang nói gì nên Văn Văn kể lại một cách đơn giản chuyện họ đến H5 hôm đó.
“Ồ? Vậy trước khi chết, Tiêu Chiêu Nam cũng từng gặp người tên Trịnh Thư Quân à?” Lý Giai Trinh dường như nhớ ra cái tên này.
“Không chỉ vậy, bố của anh ta, Trịnh Cường, cũng có vẻ có mối liên hệ với Tiêu Chiêu Nam.”
Sáng nay, Triệu Huyền đã xem qua thông tin khách hàng của Tiêu Chiêu Nam và tìm được một khách quen có mức chi tiêu rất cao. Đó chính là Trịnh Cường.
Mà hôm đó ở H5, Văn Văn cũng đã chào hỏi Trịnh Cường và nói sơ qua về thông tin của ông ta.
“Được rồi, chiều nay Văn Văn và Từ Chí đi tới nhà Trịnh Cường một chuyến. Tôi sẽ trình báo cáo DNA, còn Triệu Huyền xem qua nhật ký của Tiêu Chiêu Nam. Kết quả xét nghiệm DNA từ hai chiếc cốc cũng sắp có, ghi lại một chút. Ngoài ra, còn phải thúc giục kiểm tra giao dịch thẻ ngân hàng của Tiêu Chiêu Nam nữa.” Lý Giai Trinh sắp xếp công việc xong lập tức quay đầu đi vào văn phòng.
“Rõ.”
Ba người đồng thanh, phối hợp rất ăn ý.
Khi Triệu Huyền cầm quyển nhật ký lên và đọc một phần, cô đã hiểu sơ qua tình hình của Tiêu Chiêu Nam.
Cuốn nhật ký có bìa da mềm màu xanh da trời nhạt, trông rất tươi sáng. Trang đầu tiên ghi lại ngày Tiêu Chiêu Nam chuyển đến đường Đồng Xưởng.
[Ngày 20 tháng 1, trời nắng. Hy vọng từ hôm nay, may mắn sẽ luôn đồng hành cùng mình.
Hôm nay là ngày thứ 3 mình đến huyện Trần Châu. Vài ngày trước, mình đều ở trong quán net. Không ngờ tìm được chỗ trọ không cần đặt cọc nhanh như vậy. Mình cứ tưởng sẽ phải ở trong quán net cả tháng cơ. Mùi khói thuốc ở đó thật sự quá nồng, không chịu nổi.
Vì đã bắt đầu một cuộc sống mới, mình nên ghi lại mỗi ngày. Đây cũng chính là ý nghĩa của việc viết cuốn nhật ký này.]
Rất nhiều người khi viết nhật ký đều nghĩ như vậy: Mình nhất định sẽ kiên trì viết mỗi ngày để ghi lại cuộc sống. Nhưng đa số chỉ kiên trì được một, hai tuần rồi bỏ dở.
Trong đầu Triệu Huyền hiện lên hình ảnh Tiêu Chiêu Nam ngồi trước chiếc bàn trang điểm, chăm chú viết nhật ký. Khi ấy, chắc hẳn cô ấy vẫn còn mái tóc đen.
Những trang nhật ký trước đây đều rất bình thường, chẳng qua chỉ ghi lại thời tiết và mấy chuyện nhỏ nhặt ở khu phố.
[Ngày 24 tháng 1, trời âm u, tìm được việc mới rồi.
Yeah! Mình là Tiêu Tiêu giỏi nhất thế giới ~ Đây hẳn là một tiệm mát-xa chính quy, ở cửa còn có giấy phép kinh doanh nữa. Chắc không cần lo lắng gì đâu nhỉ?
Đúng rồi, để chúc mừng tìm được việc, hôm nay mình đã nấu một nồi giò heo. Ông La hàng xóm ngửi thấy mùi thì đến ngay, còn chối là không phải do thèm. Mình đành múc cho ông ấy một bát. Ông La sống một mình ở đây, chẳng biết con cái ông ấy ở đâu. Liệu có giống mình, là những đứa con bất hiếu không nhỉ?
Không đúng, mình không phải là đứa bất hiếu. Mình cũng cần có cuộc sống riêng chứ. Ở nhà chỉ làm cái “máy kiếm tiền nuôi em trai”, mình không chịu nổi!]
Nhật ký không dài, Triệu Huyền đọc rất nhanh, chỉ vài giây đã nắm được nội dung chính. Hóa ra vào ngày 24 tháng 1 năm ngoái, Tiêu Chiêu Nam đã quen biết La Nguyên. Hơn nữa, Tiêu Chiêu Nam còn có một người em trai. Nhưng điều khiến cô chú ý là Tiêu Chiêu Nam đã mất tích gần một tháng mà gia đình cô ấy không hề trình báo. Chứng tỏ hoàn cảnh gia đình cô ấy rất phức tạp, có lẽ liên quan đến người em trai này.
“Tiêu Chiêu Nam.” Triệu Huyền khẽ nhẩm cái tên: “Chiêu… Nam…”
Cô dường như cảm thấy khó chịu với cách đặt tên này. Hóa ra, số phận của Tiêu Chiêu Nam đã được định đoạt từ lúc cô ấy nhận cái tên này rồi. Khi một cô gái không được yêu thương lại có thêm một người em trai, cuộc sống của cô ấy sẽ như thế nào đây?
“Chiêu Nam… Cầu con trai.” Lý Giai Trinh bất ngờ xuất hiện sau lưng Triệu Huyền. Hình như chị ấy đã nộp xong tài liệu nên đang tranh thủ nghỉ ngơi, cầm cốc giữ nhiệt ngồi xuống bên cạnh Triệu Huyền.
“Đây là thông tin hộ khẩu của Tiêu Chiêu Nam. Cô ấy đúng là có một người em trai, tên là Tiêu Gia Diệu.” Lý Gia Trinh nhấp một ngụm trà, còn Triệu Huyền thì tỏ vẻ đã đoán trước được thông tin này.
[Ngày 30 tháng 1, chúc mừng năm mới.
Ông La hàng xóm đã được con trai đón đi rồi. Thật tốt, ông ấy có con trai ở bên đón Tết cùng.
Đương nhiên, mình – Tiêu Tiêu cũng rất giỏi! Hôm nay mình đã mua một con thỏ bông, nấu một nồi lẩu. Mình có thể tự ăn thịt bò cuộn mà không cần nhường Gia Diệu nữa rồi. Hì hì. Dù vẫn phải rửa bát, nhưng chỉ rửa bát của mình thôi thì nhẹ nhàng hơn rửa bát cho cả nhà nhiều.
Mình còn mua một cân quýt đường nữa. Một cân hẳn hoi! Trước đây nhà mua mười mấy cân cũng chẳng cho mình ăn được hai quả. Lúc nào cũng phải nhìn Gia Diệu và bố ngồi trên ghế sô pha ăn quýt, xem TV. Hồi trước còn bị bỏng tay khi thay than cho nhà, may mà mình là Tiêu Tiêu thần kỳ, bỏng cũng không để lại sẹo.
Hôm nay! Đúng vậy, chính hôm nay! Mình cũng sẽ ngồi trên ghế ăn quýt và xem TV! Hí hí, lớn lên thật tốt!
Ông chủ nói lát nữa sẽ đưa mình đi xem pháo hoa. Hì hì! Ông chủ đúng là tốt nhất! Ồ, đúng rồi, mình cảm thấy ông chủ với chị Chu Chu là một cặp, nhưng sao họ không kết hôn nhỉ? Không hiểu nổi.
Nói thêm lần nữa, chúc mừng năm mới! Mình không dám nghĩ năm nay sẽ có bao nhiêu điều tốt đẹp xảy ra nữa!]
Dù đón Tết một mình nơi xa nhưng Tiêu Chiêu Nam vẫn rất vui vẻ. Từ nhật ký của cô ấy có thể thấy, trong gia đình, cô ấy không nhận được sự tôn trọng hay bất kỳ điều gì cô ấy mong muốn cả. Ngay cả việc ăn uống, cô ấy cũng phải nhường thịt cho em trai. Nhưng đây có lẽ không phải lý do chính khiến cô ấy rời khỏi nhà.
[Ngày 10 tháng 2, trời nhiều mây, sao mà khó giữ khách thế này?
A, Tiêu Tiêu, phải mạnh mẽ, phải kiên cường, có ai vừa bắt đầu làm việc đã đứng đầu đâu chứ. Hu hu, mình cảm giác mình đã rất cố gắng rồi mà. Có nên thử cách của chị Chu Chu không nhỉ? Dù sao cũng chỉ là chụp vài tấm hình đăng lên khoảnh khắc thôi. Mình cũng muốn chụp những bức hình đẹp, dọn dẹp nhà cửa rồi chụp thử xem sao!
Không chỉ muốn trở thành kỹ thuật viên mát-xa giỏi nhất, mình còn muốn là kỹ thuật viên đáng yêu và xinh đẹp nhất nữa ~]
Có thể thấy Tiêu Chiêu Nam là người tính cách đơn thuần. Dù không rõ chuyện gì đã xảy ra trong gia đình cô ấy, nhưng từ những dòng chữ này có thể cảm nhận được cô ấy là một cô gái mạnh mẽ.
Trên nhật ký còn có vài dấu vết gạch xóa. Chữ viết của Tiêu Chiêu Nam rất thanh tú. Đôi khi cô ấy còn vẽ vài hình nhỏ không đầu không đuôi trên sổ, như thỏ, hoa, chó con, v.v.
Hình ảnh của Tiêu Chiêu Nam hiện lên sống động trước mắt Lý Giai Trinh và Triệu Huyền. Vì một số lý do, cô ấy rời khỏi quê nhà, một mình đến huyện Trần Châu để tìm cách thoát thân. Nhưng cô ấy không than thân trách phận, mà luôn giữ thái độ lạc quan và tích cực.
Cô ấy tràn đầy lòng biết ơn và dịu dàng với mọi thứ trong thế giới này.
Còn người tên Chu Chu kia, hẳn là Chu Tĩnh. Có vẻ Chu Tĩnh đã đề nghị Tiêu Chiêu Nam giao tiếp nhiều hơn với khách hàng và đăng bài lên khoảnh khắc. Từ góc độ kinh doanh, điều này không sai. Vì tự quảng cáo bản thân cũng là một kỹ năng bán hàng. Nhưng mức độ này rất khó kiểm soát, có lẽ chỉ một chút sơ suất cũng có thể khiến cô ấy rơi vào vòng xoáy không lối thoát.
[Ngày 20 tháng 3, trời nắng, người đang đứng trước các bạn đây chính là Tiêu Chiêu Nam với mức lương hơn chục nghìn tệ!
Trời ơi, 10.000 tệ, 10.000 tệ! Mình làm cả tháng không nghỉ, cuối cùng cũng nhận được toàn bộ hoa hồng. Tết còn được tiền lương gấp 3 và thêm một vài khoản phụ cấp nữa. Tổng cộng được 10.000 tệ. Hì hì, từ bỏ bảo hiểm xã hội quả nhiên là quyết định đúng. Dù sao mình cũng không mua nổi nhà, sức khỏe thì rất tốt, chẳng cần đóng mấy thứ đó! Yeah!
Làm xong hôm nay mình sẽ nghỉ ngơi một chút. Hình như đã hai tuần mình không có ngày nghỉ rồi. Mệt chết đi được, tay sắp gãy mất rồi. Ngày mai mình xin nghỉ để đi chăm sóc tay, làm móng mới, còn có hẹn hò nữa! Hẹn hò! Hì hì.]
Triệu Huyền lập tức ghi lại thời gian liên quan, lục tìm trong đầu và nhận ra đúng như những gì cô dự đoán. Trong bảng danh sách khách hàng, vào tháng 3 năm ngoái, Trịnh Cường bắt đầu thường xuyên đến Lục Châu. Đồng thời, giữa ông ta và Tiêu Chiêu Nam dường như đã xảy ra một số thay đổi trong mối quan hệ.
“Là Trịnh Cường.” Triệu Huyền trải các tài liệu ra, sắp xếp và kết nối các mốc thời gian, rồi bày trước mặt Lý Giai Trinh.
“Có khả năng này. Dựa trên mốc thời gian của cô, Trịnh Cường rất đáng nghi.” Lý Giai Trinh chưa nắm đủ chứng cứ nên không dám đưa ra kết luận trực tiếp.
Nhưng Triệu Huyền lại rất chắc chắn, vì trong hóa đơn chi tiêu của Trịnh Cường, có nhiều khoản không được hưởng chiết khấu. Trịnh Cường là một thương nhân, không thể nào không biết rõ các gói chiết khấu nào có lợi nhất.
Hơn nữa, dựa vào lịch sử chi tiêu, trước đây khi Trịnh Cường sử dụng dịch vụ của kỹ thuật viên tên Tiểu Hoa, ông ta luôn dùng gói chiết khấu hội viên kim cương của mình. Nhưng khi đến Tiêu Chiêu Nam, ông ta lại chuyển sang mua thẻ năm trả góp. Hoa hồng từ thẻ trả góp cao hơn nhiều so với gói hội viên kim cương.
“Phần hoa hồng từ thẻ năm trả góp của Trịnh Cường cao hơn nhiều so với thẻ hội viên thông thường. Tôi nghĩ Trịnh Cường hoàn toàn có khả năng trả hết một lần chi phí thẻ năm. Việc ông ta chọn phương thức trả góp này chẳng qua là để Tiêu Chiêu Nam nhận được nhiều hoa hồng hơn.”
Triệu Huyền lấy bảng ghi chép chi tiêu trong điện thoại của mình ra, Lý Giai Trinh kiểm tra rồi gật đầu.
“Nếu nói như vậy thì có khả năng, một khả năng rất lớn.” Lý Giai Trinh không trực tiếp khẳng định.
Khi chưa nắm rõ tình hình cụ thể của Trịnh Cường, quả thực không nên vội vàng đưa ra kết luận. Cả hai tiếp tục đọc nhật ký.
[Ngày 5 tháng 4, trời mưa, mưa không ngừng.
Hôm nay tiệm có một kỹ thuật viên mát-xa mới, tên là Mạn Mạn. Ôi, mình thấy tính cách cô ấy thật sự không hợp với nghề này, nhưng cô ấy cũng chẳng còn cách nào khác. Gia đình bảo nếu không ra ngoài làm việc thì sẽ bắt cô ấy kết hôn. Mình hiểu, mình thực sự hiểu!
Khi nghe Mạn Mạn kể chuyện này, mình nhớ lại đêm trước khi rời khỏi nhà. Nửa đêm mình dậy đi vệ sinh thì nghe mẹ và bố đang bàn chuyện xem nhà ở làng bên sẽ cho bao nhiêu tiền sính lễ. Họ còn nói làng mình tiện qua lại, có thể nhờ làm việc nhà nên giảm sính lễ một chút cũng được. Thật kinh khủng!
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này thôi mình vẫn còn thấy sợ. Nếu hôm đó mình không thức dậy vào ban đêm, có lẽ mình đã bị ép kết hôn rồi. Đêm đó, mình lén lấy trộm chứng minh thư rồi hôm sau chạy đi ngay. May mà mình thông minh, nếu không thì cả đời sẽ bị giam cầm ở nhà mất.
Nhưng liệu mình làm vậy có phải là bất hiếu không? Mình luôn đối xử tốt với ông La, chỉ là để làm dịu cảm giác tội lỗi trong lòng mình thôi. Mình cũng là một người xấu. Mình chẳng thật lòng gì cả.]
Triệu Huyền và Tiêu Chiêu Nam trạc tuổi nhau. Dù hoàn cảnh gia đình của Triệu Huyền không phải giàu có, nhưng so với cuộc sống của Tiêu Chiêu Nam thì rõ ràng không khác gì thiên đường và địa ngục.
Đây là trang cuối cùng của nhật ký. Hai trang giấy sau đó đã bị xé bỏ, không còn ghi chép nào nữa.