Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 32

Cùng lúc đó.

Lúc Từ Chí và Văn Văn đến nhà họ Trịnh thì vừa đúng giờ cơm. Gia đình này sống trong một căn biệt thự độc lập, từ cổng khu đến cửa nhà phải mất hơn 10 phút lái xe.

“Nói chứ, người giàu sống thật khác biệt.” Từ Chí cảm thán. Từ nhỏ anh ấy đã sống trong nhà dân bình thường, đây là lần đầu tiên đến khu biệt thự như thế này.

“Ừ...” Văn Văn không nói gì nhiều, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại lần đầu tiên gặp Trịnh Cường.

Người đàn ông ấy vô cùng phong độ, tự tin bày ra kế hoạch kinh doanh lớn trước mặt Văn Văn và Văn Hào, thể hiện một thái độ chắc chắn: Chỉ cần hợp tác với ông ta, việc độc chiếm thị trường đồ cũ tại địa phương chỉ còn là vấn đề thời gian.

Đây là một miếng bánh ngọt. Trịnh Cường chỉ cần một khoản đầu tư nhỏ là có thể thâu tóm toàn bộ Trần Châu. Ban đầu, Văn Hào rất muốn hợp tác với ông ta.

“Con phải nhìn cho rõ. Đó là Trịnh Cường đấy.” Sau khi về nhà, Văn Hào thảo luận chuyện này với mẹ nhưng bị bà kiên quyết phản đối.

Trịnh Cường làm ăn thì không chê vào đâu được, tầm nhìn kinh doanh của ông ta rất độc đáo. Nhưng có một vấn đề: Ông ta lăng nhăng vô độ.

Lúc mới bắt đầu kinh doanh và kiếm được một số tiền lớn, Trịnh Cường đã theo đuổi hoa khôi thời học sinh, cũng chính là vợ ông ta hiện tại, Lưu Tuệ Lan.

Lưu Tuệ Lan là bạn học của mẹ Văn Văn, Văn Gia Hân. Lưu Tuệ Lan nhỏ hơn Văn Gia Hân một lớp. Hai người quen biết nhau qua các buổi học phụ đạo do bố của Lưu Tuệ Lan tổ chức.

Trịnh Cường đã dùng cái gọi là sự chân thành để theo đuổi Lưu Tuệ Lan. Nhưng sau khi kết hôn, ông ta nhanh chóng bộc lộ bản chất của mình. Đàn ông mà, làm sao có thể trói buộc mãi ở một nơi được.

Ban đầu, Lưu Tuệ Lan nhắm mắt làm ngơ, miễn là chồng về nhà, chuyện gì nhịn được thì nhịn.

Nhưng thời gian trôi qua, Lưu Tuệ Lan cũng đã già đi, nhan sắc phai tàn. Bà ấy bắt đầu đi làm các liệu trình thẩm mỹ để níu kéo tuổi xuân. Giờ đây, Lưu Tuệ Lan đã không còn mang bóng dáng của thời trẻ, mà trở thành một con người hoàn toàn khác.

Dù vậy, bà ấy vẫn không giữ được trái tim của Trịnh Cường.

May thay, Lưu Tuệ Lan còn có một người con trai, Trịnh Thư Quân, là lá bài cuối cùng giúp bà ấy duy trì vị trí trong gia đình họ Trịnh.

Bố của Văn Văn cũng tương tự. Văn Hào quen biết Trịnh Cường thông qua mối quan hệ của bố họ. Tưởng Vĩnh Thanh, bố của Văn Văn và Văn Hào, có danh tiếng rất tốt trong giới kinh doanh. Nhưng danh tiếng đó được xây dựng sau khi ông ta ly hôn với Văn Gia Hân và kết hôn với con gái của một đại gia.

Khi hai anh em học lớp 10, Tưởng Vĩnh Thanh đã đề nghị ly hôn với mẹ bọn họ. Ông ta chỉ để lại cho Văn Gia Hân một căn nhà và không nhận nuôi bất kỳ đứa con nào. Số tiền tiết kiệm của bà cũng chỉ đủ để cho một người đi du học.

Mà Văn Hào từ lâu đã ấp ủ ước mơ được ra nước ngoài học ngành kinh tế.

Vì vậy, Văn Văn đã tự nguyện từ bỏ cơ hội ấy, chọn học trường cảnh sát có học bổng.

Cả hai anh em đều học giỏi, giúp giảm bớt gánh nặng cho mẹ.

Nhưng sau này Văn Gia Hân mới phát hiện, căn nhà mà bà nhận được vẫn còn một khoản vay chưa trả hết. Khi đó, Tưởng Vĩnh Thanh đã lừa bà, nói rằng số tiền dùng để trả nợ đã được dùng vào việc kinh doanh, cũng nhờ đó mà quen được “người thứ ba”.

Văn Gia Hân bắt đầu làm việc. Từ những ngày đầu khó khăn thiếu thốn, dần dần xoay sở và bước chân vào giới kinh doanh. Nhờ không ngại khó và khả năng giao tiếp khéo léo, bà đã kiếm được một khoản tiền.

Mà điều giúp gia đình Văn Gia Hân thực sự khởi sắc là nhờ vào sự thiện lương của bà.

Một ngày nọ, khi Văn Văn đang học năm nhất đại học, có một người đồng hương tên Lôi Khải tìm đến Văn Gia Hân để vay tiền. Lôi Khải kinh doanh điện thoại di động, nhưng bị một nhà sản xuất chip lừa gạt mất một khoản tiền lớn. Dù vậy, dây chuyền sản xuất vẫn hoạt động bình thường nên ông ấy cần tiền để xoay vốn.

Năm đó, khi Văn Gia Hân bị Tưởng Vĩnh Thanh bỏ rơi, chính Lôi Khải đã đứng ra bênh vực bà, thậm chí suýt đánh nhau với Tưởng Vĩnh Thanh. Vào dịp Tết, chỉ có mình ông ấy đến nhà Văn Gia Hân để lì xì cho Văn Văn và Văn Hào. Một chút ân tình ấy đã được Văn Gia Hân ghi nhớ mãi.

Những năm đó, giá nhà đã tăng gấp đôi. Văn Gia Hân bán nhà, tự trả khoản vay hàng chục nghìn tệ, rồi đưa toàn bộ số tiền còn lại cho người đồng hương ấy.

Từ nhỏ, Văn Gia Hân luôn dạy Văn Văn rằng, giúp người không phải chờ đến khi mình giàu có, mà nên giúp họ lúc họ cần nhất.

Cũng nhờ vào sự nhìn xa trông rộng của bà mà gia đình họ Văn đã hoàn toàn đổi đời.

Đến khi Văn Văn tốt nghiệp đại học, công ty của Lôi Khải đã lên sàn chứng khoán, giờ đây đã trở thành nhà sản xuất điện thoại lớn nhất cả nước. Số cổ phần mà Văn Gia Hân đầu tư ngày càng tăng giá, giúp bà không cần làm việc nữa mà vẫn sống sung túc nhiều đời.

Văn Văn chưa bao giờ biết gia đình mình có bao nhiêu tiền, chỉ biết rằng từ lâu anh đã không cần nhìn giá khi mua đồ rồi. Ngay cả khi mua nhà, Văn Gia Hân cũng chỉ cần nhìn qua chủ đầu tư là có thể trả toàn bộ bằng tiền mặt.

“Trịnh Cường không đáng tin. Không chỉ vào mặt nhân cách, mà cả cách làm việc của ông ta chỉ gói gọn trong hai chữ “tàn nhẫn”. Hợp tác với ông ta, con sẽ bị ăn sạch không còn gì.” Đó là cách Văn Gia Hân nhận xét về Trịnh Cường.

Chuyện hợp tác kinh doanh cuối cùng không thành. Khi đó Văn Hào còn thiếu kinh nghiệm, cộng thêm Lôi Khải khuyên nên cân nhắc kỹ, cuối cùng cả nhà quyết định bỏ qua.

Vì cái gọi là “làm ăn giữ chữ tín” nên Trịnh Cường không gây khó dễ cho gia đình Văn sau vụ việc đó. Nhưng ông ta quả thật là kiểu người ăn tươi nuốt sống đối tác, bất kể là Tưởng Vĩnh Thanh hay Văn Hào.

Cổng sắt nhà họ Trịnh cao tới 5m. Sau khi xác nhận qua điện thoại có hình, cổng tự động mở.

Từ Chí lái xe vào bãi đỗ dưới tầng hầm, sau đó đi theo sự hướng dẫn của người giúp việc, họ lên thang máy tới sảnh tầng một.

Đúng lúc giờ ăn cơm, bàn ăn trong sảnh đã được bày biện sẵn sàng. Trịnh Thư Quân ngồi trên ghế bành chơi máy game, không thèm ngẩng đầu khi thấy Văn Văn và mọi người bước vào, trông anh ta đầy vẻ nổi loạn.

“Văn Văn. Haiz, nếu biết cháu đến thì chúng ta đã chuẩn bị thêm vài món rồi.” Trịnh Cường vẫn giữ dáng vẻ khách sáo, dường như không mảy may lo lắng trước sự xuất hiện của Văn Văn.

“Không cần khách sáo đâu ạ, chú Trịnh. Lần này bọn cháu đến là để thực thi nhiệm vụ, có vài việc cần xác nhận với chú.” Văn Văn cũng nói với giọng điềm đạm, không để lộ thêm thông tin nào trước mặt Trịnh Thư Quân.

“Được, tất nhiên là được rồi. Nhà chú luôn sẵn sàng phối hợp với cảnh sát, công dân gương mẫu mà.” Trịnh Cường cười, chỉ tay về phía thang máy: “Lên phòng tiếp khách nhé?”

“Để Trịnh Thư Quân lên luôn đi ạ. Bọn cháu cũng muốn nói chuyện với cậu ấy.” Văn Văn liếc nhìn về phía Trịnh Thư Quân.

“Thư Quân?” Trịnh Cường có vẻ hơi bối rối. Ban đầu, ông ta tưởng đây chỉ là một vụ án thương mại cần phối hợp mà thôi, nhưng giờ cảnh sát lại muốn hỏi cả Trịnh Thư Quân khiến ông ta khó hiểu.

“Là thế này, liên quan đến vụ án của Tiêu Chiêu Nam.” Từ Chí lấy ra bức ảnh của Tiêu Chiêu Nam. Trong khoảnh khắc, sắc mặt Trịnh Thư Quân tái nhợt.

Rõ ràng anh ta có dính líu ít nhiều đến chuyện này.

Trịnh Cường thì lại rất bình tĩnh. Ông ta gật đầu, gọi Trịnh Thư Quân, sau đó dẫn cả ba người lên tầng.

Tầng hai có phong cách trang trí đơn giản hơn nhiều so với tầng một, mang tính chất công việc hơn. Có lẽ cuộc sống sinh hoạt thường ngày của họ diễn ra ở tầng ba, còn tầng này được dùng làm không gian làm việc.

Sắc mặt Trịnh Thư Quân từ đầu đến giờ vẫn rất tệ. So với dáng vẻ bất cần và lơ đễnh lúc Văn Văn vừa vào thì giờ hoàn toàn khác.

Khi bước vào phòng làm việc, Văn Văn quan sát qua căn phòng. Trần nhà ở đây rõ ràng thấp hơn tầng một, nhưng không gây cảm giác ngột ngạt. Phong cách thiết kế với tông màu xám đen tạo cảm giác lạnh lùng và trầm ổn.

Bàn làm việc bằng gỗ nguyên khối, rất hợp với độ tuổi và gu thẩm mỹ của Trịnh Cường. Bên cạnh có một bàn tiếp khách, cả bốn người cùng ngồi xuống đó.

Trịnh Thư Quân ngồi sát bên Trịnh Cường, như đang tìm kiếm sự che chở. Trông như một chú chim non hoang mang không biết phải làm gì.

“Đừng căng thẳng như vậy, cảnh sát không ăn thịt người đâu.” Từ Chí bắt đầu cầm một miếng trái cây khô và đồ ăn vặt trên bàn lên thưởng thức.

“Haha, vị cảnh sát này thật hài hước.” Trịnh Cường vẫn giữ vẻ lão luyện của một con cáo già: “Chúng ta có thể vào thẳng vấn đề rồi.”

Văn Văn ngồi thẳng người, chỉnh lại bộ đồng phục cảnh sát.

“Chuyện là thế này. Chúng tôi phát hiện một cánh tay bị đứt ở sông Lục Lan. Ban đầu nghi ngờ nạn nhân là một kỹ thuật viên ở tiệm SPA Lục Châu, tên là Tiêu Chiêu Nam.” Văn Văn đơn giản trình bày vụ án.

“Xin hỏi ông Trịnh Cường có quen biết Tiêu Chiêu Nam không?” Từ Chí tiếp lời, cầm một miếng vải khô trên tay, mùi vị ngọt ngào lan tỏa.

“Có, tôi là khách quen của Lục Châu. Tay nghề của Tiêu Tiêu rất tốt. Tôi thường đến để cô ấy mát-xa.” Trịnh Cường giữ vẻ điềm nhiên, vừa rót trà vừa nói. Văn Văn và Từ Chí không thể đọc vị được cảm xúc của ông ta.

“Vậy ngoài mát-xa ra, chú và Tiêu Chiêu Nam có qua lại riêng tư nào khác không?” Văn Văn muốn đánh trực diện, bất ngờ tấn công. Nhưng Trịnh Cường hoàn toàn không hề nao núng.

“Có. Ăn uống, uống rượu, thuê phòng, đều có cả. Nhưng là người trưởng thành mà, đôi bên đều tự nguyện.” Trịnh Cường gần như không hề do dự mà thừa nhận. Với ông ta, nói rõ ngay lúc này sẽ tốt hơn nhiều so với việc bị cảnh sát điều tra kéo dài.

Lần này ngược lại, đến lượt Từ Chí và Văn Văn không biết phải nói gì. Sau một thoáng suy nghĩ, Văn Văn tìm được lối thoát.

“Vậy, vợ chú cũng biết chuyện này à?” Văn Văn đưa Lưu Tuệ Lan vào câu chuyện. Điều này khiến Trịnh Cường hơi không vui.

“Không biết. Đừng nói chuyện này với vợ tôi. Gần đây sức khỏe bà ấy không tốt.” Trịnh Cường đặt tách trà xuống, giọng nói nghiêm nghị.

“Vậy có khả năng là chú không muốn để vợ biết nên muốn chia tay Tiêu Chiêu Nam. Nhưng cô ấy không đồng ý, nên chú đã...” Từ Chí làm động tác tay cắt qua cổ, ám chỉ hành động bạo lực.

“Vị cảnh sát này không chỉ hài hước mà còn rất giàu trí tưởng tượng đấy nhỉ.” Trịnh Cường chẳng để tâm đến lời của Từ Chí, vừa cười vừa nói.

“Vậy... Trịnh Thư Quân có quen biết Tiêu Chiêu Nam không?” Văn Văn thấy Trịnh Cường không chịu hợp tác thì chuyển hướng sang Trịnh Thư Quân. Quả nhiên, ngay khi bị hỏi, Trịnh Thư Quân bắt đầu run rẩy.

Anh ta lắc đầu, rồi lại suy nghĩ một lúc, sau đó lại gật đầu.

“Con quen cô ấy? Con quen ở đâu?” Trịnh Cường cũng tỏ ra bối rối nhưng vẫn dẫn dắt câu trả lời của Trịnh Thư Quân.

“Ở... ở H5.” Trịnh Thư Quân chỉ đơn giản nhắc lại lời của bố mình.

“À, chuyện phong lưu ấy mà. Con cũng 18 rồi, đừng sợ như vậy.” Trịnh Cường vỗ vai Trịnh Thư Quân, ấn mạnh như muốn ép anh ta tỉnh táo lại.

“Vâng... đúng vậy, chỉ gặp một lần.”

Lần thứ hai gặp lại thì Tiêu Chiêu Nam đã không còn toàn thây nữa rồi.

Điều này chẳng phải quá trùng hợp à?

“Lần ở H5, hai người đã làm gì?” Văn Văn muốn tiếp tục truy hỏi.

“À, phải rồi, tôi chưa thấy lệnh khám xét của các cậu đâu. Người quen cũng phải tuân thủ luật pháp chứ, đúng không?” Trịnh Cường lúc này mới nhắc đến lệnh khám xét.

“Đương nhiên là được.” Văn Văn đưa giấy tờ liên quan cho Trịnh Cường xem.

“À, được, được, giấy tờ làm rất tốt.” Trịnh Cường gật đầu, ông ta xem rất chậm, cố tình kéo dài thời gian. Trong khoảng đó, cảm xúc của Trịnh Thư Quân cũng đã dần ổn định lại.

“Rất tốt, rất tốt, vậy thì Thư Quân cứ giữ im lặng đi.”

“Được.” Văn Văn biết lần này đã gặp phải một “khúc xương cứng” thì lập tức chuyển câu hỏi: “Trịnh Cường, lần cuối chú gặp Tiêu Chiêu Nam là khi nào?”

Bình Luận (0)
Comment