Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 36

Văn Văn và Từ Chí lập tức lấy thẻ cảnh sát ra, đỡ mẹ của Tiêu Chiêu Nam xuống khỏi bàn của Triệu Huyền.

Triệu Huyền như trút được gánh nặng, nhanh chóng quay lại chỗ ngồi và sắp xếp lại bàn làm việc, kiểm tra xem có mất tài liệu nào không. May mắn là tài liệu tuy dính phải một chất lỏng không rõ ràng nhưng không bị thất lạc.

“Xin chào, tôi là Văn Văn, đây là Từ Chí. Các vị đến vì Tiêu Chiêu Nam đúng không?” Nụ cười dịu dàng của Văn Văn nhanh chóng làm tan biến cơn giận của mẹ Tiêu Chiêu Nam.

“Chào cảnh sát đồng chí, tôi là Mã Phân Phân. Đây là chồng tôi, Tiêu Quế Bảo, còn đây là con trai tôi, Tiêu Gia Diệu. Con gái chúng tôi chết oan uổng lắm. Nuôi con khôn lớn vất vả, chúng tôi chỉ muốn đòi lại công bằng thôi.” Mã Phân Phân nước mắt nước mũi giàn giụa, vội vàng dụi vào lòng Tiêu Quế Bảo, trông như chịu ấm ức ngất trời.

“Đồng chí cảnh sát, con gái chúng tôi đã chết, chỗ làm của nó không phải chịu trách nhiệm à? Chúng tôi đã hỏi anh Đường của mình rồi, anh ấy là luật sư. Anh ấy nói theo pháp luật, chỉ cần chết khi đang làm việc thì nhất định phải được bồi thường.” Tiêu Quế Bảo nói một cách nhẹ nhàng, hoàn toàn không quan tâm đến cái chết của con gái. Điều ông ta quan tâm là tiền bồi thường từ tiệm mát-xa Lục Châu mà thôi.

“Chuyện là thế này, Tiêu Chiêu Nam bị hại vào ngày nghỉ phép. Cô ấy không ký hợp đồng lao động với Lục Châu, cô ấy còn tự nguyện ký thỏa thuận từ chối bảo hiểm rồi. Vì vậy, chủ sử dụng lao động không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào cả.” Văn Văn trả lời bằng giọng ôn hòa.

“Người chết mà không cần bồi thường hả? Vậy cảnh sát các người để làm gì?” Tiêu Quế Bảo tức giận ra mặt. Gương mặt ông ta đỏ bừng vì uống rượu thường xuyên, trông như chỉ cần bất cẩn là có thể đột tử.

Còn Tiêu Gia Diệu, người từ nãy giờ không lên tiếng, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Cậu ta đứng lên, xem dáng vẻ thì chắc vừa lên đại học. Cậu ta phủi bụi trên quần jean, chậm rãi nói.

“Điều 41, đơn vị sử dụng lao động phải nộp phí bảo hiểm tai nạn lao động theo quy định pháp luật. Khi xảy ra tai nạn lao động, đơn vị lao động phải chi trả chế độ bảo hiểm tai nạn lao động. Nếu đơn vị không chi trả, Quỹ bảo hiểm tai nạn lao động sẽ chi trả trước.”

Lời của Tiêu Gia Diệu rất có lý. Cậu ta mang cả quy định pháp luật cụ thể ra, rõ ràng là đã chuẩn bị kỹ càng, là một người thông minh.

“Cậu là Tiêu Gia Diệu phải không? Trước tiên, tiêu chuẩn xác định tử vong do tai nạn lao động là trong thời gian làm việc và tại nơi làm việc, do phát bệnh đột ngột hoặc tử vong sau khi cấp cứu trong vòng 48 tiếng. Rõ ràng trường hợp tử vong của chị cậu không đáp ứng tiêu chuẩn xác định này.” Triệu Huyền thu dọn tài liệu xong, lười biếng ngước mắt lên, nhìn cậu thanh niên không biết trời cao đất dày này. Cậu ta tưởng rằng học được vài điều luật là có thể đến đồn cảnh sát đối đầu với người chuyên nghiệp à?

Tiêu Gia Diệu sững sờ. Cậu ta chỉ tra các nội dung liên quan đến tai nạn lao động chứ không phải tử vong do tai nạn lao động, khiến lúc này cậu ta đứng trước mặt Triệu Huyền trông thật nực cười .

“Nhưng không ký hợp đồng lao động cũng là sai đúng không?” Cuối cùng, Tiêu Gia Diệu cũng tìm được một lỗ hổng, cố gắng bật ra vài lời, mong kéo lại chút thế cân bằng từ Triệu Huyền.

“Đúng vậy. Nếu đơn vị sử dụng lao động vi phạm quy định không ký hợp đồng lao động không xác định thời hạn với người lao động thì phải trả gấp đôi lương hàng tháng kể từ ngày lẽ ra phải ký. Chị cậu làm việc chính thức với mức lương cơ bản là 1500 tệ, đã làm việc được 8 tháng, 24.000 tệ là toàn bộ số tiền cậu có thể nhận được sau khi khiếu nại lên cơ quan lao động.” Triệu Huyền giải thích rõ ràng tình hình của Tiêu Chiêu Nam cho Tiêu Gia Diệu.

“24.000 tệ? Làm sao có thể? Chị tôi rõ ràng tháng trước còn gửi cho chúng tôi 50.000 tệ. Làm sao mỗi tháng chị ấy chỉ kiếm được 1.500 tệ cơ chứ?” Tiêu Gia Diệu tức giận đến phát điên, không thể chấp nhận lời của Triệu Huyền.

“Đúng vậy, làm sao có thể? Lương nó không thể nào thấp như vậy được!” Mã Phân Phân cũng hét lớn, như thể đang chất vấn lời của Triệu Huyền.

“Thu nhập của Tiêu Chiêu Nam có một phần là thu nhập không chính đáng. Hiện tại, cảnh sát vẫn đang xác minh điều này. Dựa trên lời khai của mấy người, số tiền 50.000 tệ mà cô ấy đưa cho các người có thể bị xem là thu nhập bất hợp pháp và bị thu hồi. Nếu số tiền bất hợp pháp đạt từ 20.000 đến 30.000 tệ trở lên, có khả năng sẽ bị coi là thu nhập từ hoạt động kinh doanh trái phép, tình tiết nghiêm trọng hơn đấy.” Triệu Huyền lập tức bắt được điểm yếu từ lời nói của họ.

Văn Văn và Từ Chí đã từng nghe qua những quy định này nhưng vì ít sử dụng nên dễ quên. Còn Triệu Huyền thì khác, cô có thể áp dụng nhuần nhuyễn mọi điều luật mà mình từng đọc vào tình huống hiện tại.

Lúc nghe nói số tiền này có thể bị điều tra và thu hồi, Mã Phân Phân và Tiêu Gia Diệu lập tức im bặt. Mã Phân Phân kéo Tiêu Quế Bảo định ra ngoài, vừa lắc đầu vừa liếc nhìn về phía Triệu Huyền.

Cả gia đình này thực sự rất ồn ào.

Văn Văn thầm nghĩ. Anh không hiểu vì sao con gái đã chết lại không nhận được chút thương cảm nào từ bố mẹ. Họ đến đây không phải để đòi công bằng mà để vắt kiệt chút giá trị cuối cùng từ con gái mình. Trong khi đó, ông cụ hàng xóm La Nguyên, người từng đến báo án, lại thực lòng lo lắng cho Tiêu Chiêu Nam.

Trong mắt của Mã Phân Phân và Tiêu Quế Bảo, Tiêu Chiêu Nam là gì?

Có lẽ cô ấy chỉ là một bàn đạp để sinh con trai mà thôi, không hơn không kém. Họ tính toán từng giá trị của cô ấy, ngay cả khi cô ấy đã trốn đến Trần Châu cũng vẫn không thể thoát khỏi sự truy đuổi của gia đình này.

Thậm chí sau khi cô ấy đã qua đời, cặp cha mẹ này vẫn suy nghĩ làm thế nào để vắt cạn giá trị cuối cùng từ một thi thể.

Văn Văn nhìn sang Triệu Huyền. Cô dường như không bị ảnh hưởng gì, chỉ lấy khăn lau khử trùng bàn làm việc của mình, như thể những chuyện vừa xảy ra chỉ là một cuộc tranh luận pháp lý thông thường mà thôi.

Triệu Huyền có vẻ nhận ra ánh mắt của Văn Văn. Cô ngẩng đầu, nở một nụ cười với anh. Nụ cười trong sáng và tự nhiên đến mức kéo Văn Văn thoát khỏi sự nặng nề trong lòng. Văn Văn vốn là người đa cảm, phản ứng của anh với thế giới xung quanh nhiều đến mức tự làm mình khổ sở, còn sự thản nhiên của Triệu Huyền lúc này lại giúp anh nhẹ nhõm hơn.

“Muốn ăn kẹo hồ lô không?” Triệu Huyền chỉ vào ông lão bán kẹo hồ lô đang đi ngang qua trước cổng cục cảnh sát.

“Đi. Tôi mời cô.” Văn Văn kéo tay Triệu Huyền, chạy về phía cổng.

Triệu Huyền kéo khăn quàng cổ, cánh tay cô bị Văn Văn nắm chặt. Dù lực của anh khá mạnh nhưng cô lại thấy rất yên tâm. Chính cô cũng không biết từ khi nào mà mình đã không còn cảm giác phản cảm với Văn Văn nữa.

Kẹo hồ lô được phủ một lớp đường óng ánh. Triệu Huyền chọn kẹo hồ lô vị dâu tây, vì kẹo làm từ táo gai quá chua, trong khi vị dâu tây vừa đủ. Còn Văn Văn thì mua hai xiên táo gai.

“Hai người đi từ lúc nào thế?” Từ Chí thò đầu ra khỏi bàn làm việc, hỏi. Vừa xử lý xong việc với gia đình Tiêu Chiêu Nam, anh ấy đã lập tức đi báo cáo với đội phó Lý.

“Mua cho cậu này.” Văn Văn đưa xiên kẹo hồ lô cho Từ Chí.

“Cũng còn có chút lương tâm đấy.” Từ Chí vừa ăn kẹo vừa quay sang hỏi Triệu Huyền: “Triệu Huyền, mấy điều luật đó cô học thuộc từ khi nào vậy? Chúng tôi thi thì có học, nhưng lúc áp dụng vào thực tế thì chẳng nhớ nổi nữa.”

Thực ra, thành tích thi cử của Từ Chí và Văn Văn không hề tệ, nhưng khi áp dụng vào thực tế thì họ rất khó liên hệ được với nội dung đã học.

“Lúc sắp xếp hồ sơ, nếu thấy các điều luật liên quan, tôi sẽ ghi nhớ lại. Các vụ án ở đây nhiều, cơ bản tôi đều đã xem qua rồi.”

Triệu Huyền cắn một miếng kẹo hồ lô, hương vị ngọt ngào lan tỏa giữa đôi môi và hàm răng. Đối với cô, việc ghi nhớ một điều luật chẳng khác gì việc hít thở, rất đỗi đơn giản.

“Ghen tị quá. Tôi cũng muốn có trí nhớ như vậy.” Từ Chí nhai ngấu nghiến kẹo hồ lô, tiếng đường và táo gai kêu rôm rốp trong miệng anh ấy.

Triệu Huyền không đáp lại. Trong những lúc như thế này, cô không giỏi bắt chuyện bằng những câu chuyện thú vị. Vì thế, cô mở máy tính và bắt đầu tra cứu thông tin về Lục Văn Hạo.

Lục Văn Hạo, Chương Gia Quân và Chu Mai đều là người huyện Ngũ Nhân. Lục Văn Hạo năm nay 27 tuổi, theo thống kê hộ khẩu, gia đình anh ta còn có một người anh trai.

Triệu Huyền nhìn vào thông tin hộ khẩu của Lục Văn Hạo. Gia đình anh ta rất êm ấm. Bố mẹ đều là công nhân nhà máy, còn anh trai thì mở một cửa hàng vật liệu xây dựng trong huyện.

Một người như vậy thường sẽ không bị coi là kẻ sát nhân. Cũng có thể, như Văn Văn suy đoán, Lục Văn Hạo đã nhìn thấy điều gì đó nên mới rời khỏi nhà máy tái chế.

Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh. Dựa vào số điện thoại của Lục Văn Hạo, Triệu Huyền tìm được tài khoản mạng xã hội của anh ta. Trên tài khoản này, Lục Văn Hạo thể hiện hình ảnh một thanh niên căm phẫn với thế giới.

27 tuổi, đúng là cái tuổi rất dễ bất mãn với xã hội. Những bài đăng của anh ta có phần cực đoan nhưng lại mang tính chính nghĩa. Có một bài đăng khiến Triệu Huyền đặc biệt chú ý.

“Vụ án giết người hàng loạt... cưỡng h**p và giết nhiều phụ nữ...” Bài đăng này miêu tả một vụ án có nhiều điểm tương đồng với vụ của Tiêu Chiêu Nam. Kỹ thuật phân xác rất chuyên nghiệp, nạn nhân đều là phụ nữ nhưng độ tuổi khác nhau. Đặc biệt, họ đều có mối quan hệ không tốt với gia đình, khiến việc báo án xảy ra rất muộn sau khi bị sát hại.

Bình luận của Lục Văn Hạo là: [Smdx (thứ chết tiệt)! Kẻ giết người đáng bị chém nghìn nhát!!!]

Anh ta còn chèn thêm vài biểu tượng giận dữ. Có thể thấy rõ anh ta rất phẫn nộ.

Tuy nhiên, người đăng bài mới là điểm Triệu Huyền chú ý. ID của người đó là QTQ. Thoạt nhìn, những chữ cái này dễ bị hiểu nhầm là một biểu cảm, nhưng Triệu Huyền lập tức liên tưởng đến Khâu Thiên Tề.

Chữ cái đầu của tên Khâu Thiên Tề chính là QTQ và địa điểm bài đăng được ghi là huyện Vũ Xuyên. Thời gian Khâu Thiên Tề đến huyện Trần Châu cũng trùng khớp với thời điểm xảy ra vụ án mạng.

Triệu Huyền lần theo ID này và tìm được trang cá nhân của QTQ, nhưng không có bức ảnh nào có thể chứng minh đây là Khâu Thiên Tề cả. Tuy nhiên, cô phát hiện một bức ảnh hai chàng trai nắm tay nhau.

[Forever love.]

Một dòng trạng thái mang phong cách hơi không chính thống. Hai bàn tay đan vào nhau, đeo nhẫn bạc.

Trên trang cá nhân của QTQ, ngoài bức ảnh này ra thì phần lớn nội dung là các bài đăng liên quan đến những kẻ giết người hàng loạt.

Người bình thường chia sẻ các bài viết như vậy vì ý thức chính nghĩa, nhưng khi cả trang cá nhân chỉ toàn nội dung như thế thì rất có thể đó là người thân của một nạn nhân.

Triệu Huyền nhận thấy phần lớn các bài viết của QTQ đều được chia sẻ từ một tài khoản tên A Minh. Nhưng khi cô vào trang của A Minh thì tài khoản này đã ngừng hoạt động.

Bài đăng mới nhất của A Minh là vào tháng 5 năm ngoái, cũng liên quan đến một vụ án giết người hàng loạt.

[Giết người đền mạng, công lý ở đâu?]

Các bài đăng của A Minh đều rất kích động, đến mức trang cá nhân thường xuyên xuất hiện lỗi 404. Dựa trên những thông tin còn lại, Triệu Huyền suy đoán A Minh mới thực sự là người thân của nạn nhân.

Còn QTQ rất có thể chỉ giúp A Minh chia sẻ bài viết mà thôi.

Vụ án giết người hàng loạt.

Những vụ án được đề cập trong bài đăng có một số điểm tương đồng với vụ án của Tiêu Chiêu Nam. Để xác minh độ thật giả, có lẽ phải tìm Khâu Thiên Tề mới rõ được.

Bình Luận (0)
Comment