Chỉ dựa vào vài bài đăng trên mạng thì Triệu Huyền không thể kết luận được gì. Vì vậy, cô cầm điện thoại tra cứu các điểm giao nhận bưu kiện gần nhà mình và nhanh chóng tìm ra trạm giao hàng nơi Khâu Thiên Tề làm việc.
Sau giờ tan làm, Triệu Huyền đi vòng qua phía bên kia chân núi. Những người giao hàng mặc áo gile xanh qua lại vội vã, không ai chú ý đến cô cả.
“Tiên Nhi?”
Khâu Thiên Tề nhảy xuống khỏi chiếc xe máy điện, khuôn mặt đầy vẻ vui mừng, dường như rất trông đợi lần gặp mặt này với Triệu Huyền.
“Có rảnh không?” Triệu Huyền lấy từ túi áo khoác ra một bao thuốc. Cô chìa ra trước mặt Khâu Thiên Tề. Anh ta cười rồi xua tay.
“Có rảnh, nhưng tôi không hút thuốc.” Khâu Thiên Tề chỉ về phía trạm giao hàng, nơi những kiện hàng chất đống thành núi. Đúng là không thích hợp để hút thuốc.
Khâu Thiên Tề dẫn Triệu Huyền tới một cửa hàng tiện lợi. Triệu Huyền châm một điếu thuốc, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Trong chốc lát, cô không biết bắt đầu từ đâu. Trong đầu cô có quá nhiều câu hỏi.
Lần này cô đến quá vội, những câu hỏi ấy cứ chồng chất trong tâm trí, như một mớ bòng bong chưa thể tháo gỡ.
Triệu Huyền chỉ im lặng v**t v* chiếc cúc áo khoác của mình, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ. Trong khi đó, Khâu Thiên Tề lại đón lấy một điếu thuốc từ tay cô.
“Cô đã nhìn thấy bài đăng rồi đúng không?” Khâu Thiên Tề chủ động nhắc đến danh tính của mình. Điều này khiến Triệu Huyền nhẹ nhõm hơn.
“Anh chính là QTQ, còn người tên A Minh là người thân của nạn nhân, đúng không?” Triệu Huyền dồn hết mọi suy đoán của mình vào câu hỏi: “Vụ án lần này rất giống với vụ án giết người hàng loạt mà anh đã viết trong bài đăng.”
“Nhưng tôi không tìm thấy bất kỳ thông tin nào liên quan trong cơ sở dữ liệu cả. Tất cả các vụ án đều được coi là những vụ riêng lẻ, không hề được xếp vào dạng án giết người hàng loạt.”
Triệu Huyền đã tra cứu cơ sở dữ liệu từ rất sớm. Dọc theo các huyện ven sông Lục Lan, xảy ra không ít vụ cưỡng h**p rồi giết và phân xác, nhưng không vụ nào được nhận định là án giết người hàng loạt cả.
“Phân tích của cô khá chính xác. Tôi có đầy đủ các bài báo cắt dán và một số tài liệu mạng nữa. Vì các vụ án đều xảy ra quanh thời điểm Tết, mà đặc điểm và độ tuổi của nạn nhân lại khác nhau nên nhiều cục cảnh sát đã đơn giản hóa tính chất của vụ án. Nói thẳng ra là không ai muốn gánh trách nhiệm, cũng không ai muốn vụ án ở huyện mình trở thành đại án cả.”
Khâu Thiên Tề rít một hơi thuốc, động tác có vẻ lóng ngóng. Rõ ràng anh ta không thường hút thuốc, nhưng nhịp thở khi hút lại rất mượt mà, có lẽ trước đây từng hút.
“Những tài liệu đó, anh có thể đưa cho chúng tôi không?” Triệu Huyền rất mong có được thêm nhiều thông tin. Càng nhiều thông tin, cơ hội tìm ra sự thật càng lớn.
“Tất nhiên, tôi vẫn luôn chờ cô hỏi tôi câu này mà.” Khâu Thiên Tề có vẻ rất biết ơn sự can thiệp của Triệu Huyền. Những bài đăng của anh ta trước giờ gần như không mang lại hiệu quả gì.
“Tôi và A Minh phát hiện kẻ sát nhân gây án dọc theo sông Lục Lan. Nhưng trước đây, các cảnh sát đều không tin chúng tôi. Họ bảo chúng tôi đừng lo chuyện bao đồng. Chị gái của A Minh đã bị hại cách đây 7 năm. Tần suất gây án của hung thủ không cao nên chúng tôi không thể lần ra được manh mối nào. Lần này đến Trần Châu cũng là do A Minh suy đoán hành tung của hung thủ, cho rằng gã ta có thể sẽ gây án ở khu vực này...”
“À... Đợi tôi xử lý xong công việc ở trạm giao hàng, tối 10 giờ tôi sẽ mang tài liệu đến nhà cô.”
Khâu Thiên Tề trở nên rất phấn khích khi nói về vụ án, nhưng nói được nửa chừng thì anh ta dường như nhớ ra điều gì đó và ngừng lại, không nói thêm gì nữa.
“Được.” Triệu Huyền cũng không hỏi thêm. Điều cô cần lúc này chính là những tài liệu đó, mà cô đã nhận được lời hứa của Khâu Thiên Tề rồi nên không muốn tiếp tục thúc ép nữa.
Khâu Thiên Tề đưa tay xin Triệu Huyền một điếu thuốc nữa. Triệu Huyền đưa cả bao thuốc cho anh ta.
“Bình thường tôi không hút thuốc.” Triệu Huyền lấy bao thuốc này từ Tiền Dư Dư, còn Tiền Dư Dư lại lấy từ Từ Chí.
Từ Chí luôn nói với Tiền Dư Dư rằng sẽ cai thuốc, nhưng mỗi lần anh ấy chỉ cai được nửa chừng. Một tuần hút, một tuần không hút, khiến Tiền Dư Dư rất bực mình, cứ thấy anh ấy hút thuốc là cô ấy sẽ tịch thu.
Nhưng cầm mấy điếu thuốc đó cũng chẳng để làm gì. Triệu Huyền thỉnh thoảng hút một hai điếu nên cô ấy liền tặng cho Triệu Huyền.
Vũng nước trên mặt đất phản chiếu gương mặt Khâu Thiên Tề. Triệu Huyền không hiểu sự im lặng của anh ta, cũng không biết tại sao anh ta lại chấp nhất với kẻ giết người hàng loạt như vậy. Khâu Thiên Tề trông không giống người phẫn nộ, chỉ biết rằng anh ta có mối liên hệ phức tạp với A Minh.
Khói thuốc bay qua gò má Khâu Thiên Tề. Ngũ quan của anh ta rất tuấn tú, nhưng gió sương đã để lại nhiều dấu vết thời gian trên làn da.
Khâu Thiên Tề trông già hơn vài tuổi so với tuổi thực của mình. Triệu Huyền không giỏi nói chuyện phiếm nên tạm biệt Khâu Thiên Tề.
“Cô đi xe máy điện phải không, vậy tôi không tiễn cô nữa.” Khâu Thiên Tề vẫy tay với Triệu Huyền, ánh mắt có cảm xúc khó tả.
Về nhà, Triệu Huyền tổng hợp lại cuộc điều tra hôm nay thành tài liệu rồi gửi cho Lý Giai Trinh.
Gần đây Lý Gia Trinh tham gia buổi diễn thuyết đại diện “không thua kém gì đàn ông” ở trên thành phố, cơ bản là ngày nào cũng phải thuyết trình.
[Vụ án này rất phức tạp. Hiện tại không có chứng cứ trực tiếp để tiến hành khám xét.]
Lý Giai Trinh xem tài liệu rất nhanh, xem xong sẽ phản hồi ngay cho mọi người. Có lãnh đạo như vậy thực sự rất yên tâm.
Còn Từ Chí thì gửi một tin nhắn riêng cho Lý Giai Trinh.
[Đội phó Lý, tôi thấy vài tin tức tiêu cực về Z-power trên mạng, tôi gửi cho chị ngay.]
Từ Chí là chuyên gia lướt web, thường xuyên lướt các ứng dụng nổi tiếng tìm bài đăng. Anh ấy tìm được mấy bài tố Z-power gian lận, Z-power đốt rác để phát điện khiến cư dân gần đó bị ảnh hưởng nặng nề bởi chất độc.
[Đốt rác để phát điện.]
Bài đăng của Từ Chí được gửi lên nhóm, Triệu Huyền cũng thấy tin này. Nhà máy đốt rác đó cách hiện trường vụ án rất xa, nhưng lái xe đến cũng chỉ mất 20 phút. Toàn là đường núi, ít người qua lại.
Việc đốt rác để phát điện là một dự án thực nghiệm mới được phê duyệt, mà dự án trước đây Trịnh Cường muốn thảo luận với Văn Hào chính là cái này. Mặc dù không thảo luận thành công với Văn Hào, nhưng ông ta lại tự mình có được chứng nhận đủ điều kiện. Việc đốt rác này không nghi ngờ gì đã mang lại ô nhiễm không khí rất nghiêm trọng cho người dân địa phương. Nhưng trong tuyên bố của công ty, Trịnh Cường đã nhiều lần nhấn mạnh rằng nhà máy của mình đáp ứng tiêu chuẩn bảo vệ môi trường.
[Có cơ hội nào để kiểm tra nhà máy đốt rác này không?] Lý Giai Trinh đã đưa ra một khả năng mới.
[Rất khó, đó là một dự án thử nghiệm, nghe nói đã nhập khẩu một công nghệ mới có thể xử lý rác thải một cách vô hại hơn. Vì vậy bình thường không cho phép người ngoài vào kiểm tra.] Triệu Huyền lấy chứng chỉ của nhà máy ra và gửi vào nhóm.
[Chúng ta nghĩ cách khác đi.] Văn Văn hình như đã nghĩ ra một ý tưởng hay.
[Được, tôi bên này còn vài ngày nữa.] Lý Giai Trinh dùng bút bi gõ trán, mặt đầy vẻ chán chường. Những bài diễn thuyết này nội dung quá hình thức và rỗng tuếch, không thực sự giúp phụ nữ trong ngành đạt được sự đối xử bình đẳng. Mọi người chỉ muốn nói những lời hoa mỹ trên sân khấu mà thôi. Chị ấy thực sự không thích nổi những điều sáo rỗng như vậy.
Đêm đó, Khâu Thiên Tề đi xe máy điện đến dưới nhà Triệu Huyền. Đại Bảo gặp anh ta nhiều lần nên rất thân thiện.
“Đại Bảo ngoan quá~” Khâu Thiên Tề xuống xe, lúc này Triệu Huyền mới thấy anh ta đeo ba lô du lịch lớn sau lưng.
Triệu Huyền chạy xuống mở cửa cho Khâu Thiên Tề. Hai người cùng bước lên tầng. Cách đó không xa, Văn Văn hạ cửa sổ xe, trên ghế phụ có hai túi bánh su kem. Đây là tiệm bánh su kem mới mở ở huyện, anh xếp hàng từ sau giờ làm đến giờ mới mua được.
Văn Văn không biết có nên lên tầng không. Anh nhìn vào những chiếc bánh su kem mình vừa mua, bất chợt cảm thấy mình có phần tự mình làm chuyện thừa.
Triệu Huyền chưa bao giờ nói cần những thứ này, cô cũng chưa bao giờ chủ động tìm anh cả.
Nghĩ vậy, cảm giác tủi thân dâng lên trong lòng. Anh mở một túi bánh su kem rồi nhét vào miệng. Nhưng Triệu Huyền chắc không hiểu, tại sao anh đối xử tốt với cô, tại sao anh luôn dính lấy cô. Trong mắt cô, có lẽ anh chỉ giống như Đại Bảo mà thôi.
Nghĩ vậy, Văn Văn lại ăn thêm một cái bánh su kem. Anh tự giận dỗi trong xe, chẳng giải quyết được vấn đề gì. Anh nhìn phòng khách nhà Triệu Huyền sáng đèn, còn phòng của cô thì không.
“Biết đâu anh ta đi thăm bà thì sao?” Văn Văn đập đùi, như tìm ra lời giải.
Anh cất túi giấy, đỗ xe cẩn thận rồi đi về phía cổng.
“Đây là các bài báo cắt của 4 vụ án.” Khâu Thiên Tề lấy từ ba lô ra một cặp tài liệu, nhét đầy báo.
“Đây là tài liệu liên quan đến vụ án của chị A Minh, có một số là tài liệu cảnh sát đưa.” Khâu Thiên Tề hít mũi.
“Còn đây là biểu đồ nhân vật do A Minh làm. Một số thông tin nhân vật liên quan đều được đánh dấu trong tài liệu, thậm chí cảnh sát cũng chưa chắc có đầy đủ như vậy.” Khâu Thiên Tề nhớ lại những lời A Minh nói với mình trước khi mất. A Minh nói những chuyện này với anh ta rất kiên quyết, như kiểu “gửi gắm” vậy.
Lúc này Văn Văn bước lên, nhìn bàn đầy tài liệu, mặt tỏ vẻ như đã đoán được trước.
“Đây là gì”" Anh đưa túi bánh su kem cho Triệu Huyền: “Bà ơi, cháu đến rồi.”
Văn Văn định chào Triệu Lan, nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại.
“Đây là Khâu Thiên Tề, bà đi sang nhà bên đánh mạt chược rồi.” Triệu Huyền chỉ vào nhà hàng xóm có đèn vàng ấm áp.
“À, à.” Văn Văn gật đầu, chen vào giữa hai người.
“Vậy A Minh là ai?” Văn Văn không biết đầu đuôi sự việc, chỉ tò mò hỏi.
Khâu Thiên Tề thở dài, anh ta ngẩng đầu lên, mắt ngấn lệ, làm Văn Văn giật mình.
“A Minh, tên đầy đủ là Trần Khải Minh. Anh ấy có một người chị lớn hơn 5 tuổi tên là Trần Tề Mỹ. Anh ấy nói nghe tên tôi thấy thân thuộc vì trong tên tôi cũng có chữ Tề, giống tên chị của anh ấy.”
Nói đến đây, Khâu Thiên Tề mỉm cười nhẹ, rồi tiếp tục kể.
“7 năm trước, Trần Tề Mỹ bị... giết, khi đó A Minh mới 13 tuổi. A Minh nói mỗi đêm anh ấy đều mơ thấy chị mình cười và nói mình sắp đi hẹn hò. Hôm đó chị ấy ăn mặc rất đẹp, mặc tất đen rất hiếm thấy. Anh ấy còn hỏi chị ấy có lạnh không. Nhưng lần đó, lại là lần vĩnh biệt.”
Nghe đến đây, Văn Văn cau mày. Còn Khâu Thiên Tề cũng cúi đầu, dường như không muốn nói tiếp.
“Gia đình của A Minh rất hạnh phúc, nhưng họ không chịu nổi thực tế về cái chết của con gái mình, nhìn thấy nhau là nhớ đến con gái đã mất nên hai người ly hôn. A Minh theo bà ngoại. A Minh rất giỏi, đỗ vào trường đại học rất tốt, anh ấy học luật. Chúng tôi gặp nhau trong lớp đại cương năm nhất, anh ấy rất lương thiện và chính trực. Tôi bị tính cách của anh ấy thu hút, rồi ở bên nhau.”
Khi nói những điều này, Khâu Thiên Tề như nhớ lại kỷ niệm đẹp. Anh ta liếc nhìn ghế bên phải trống rỗng, tiếp tục kể.
“Sau này tôi mới phát hiện ra rằng kỳ nghỉ đông hè anh ấy luôn lên thị trấn làm việc. Có khi làm nhân viên giao hàng, có khi làm quản lý tiệm net. Anh ấy không thiếu tiền, cũng không cần thiết phải đến những nơi đó. Tôi vì thế mà từng nghi ngờ liệu anh ấy có người ở bên ngoài không. Bất đắc dĩ, cuối cùng anh ấy mới kể cho tôi chuyện về chị gái của mình.”
Nói đến đây, Khâu Thiên Tề cười gượng một chút rồi nhíu mày. Một nụ cười đắng chát.
“Sau này tôi cũng theo anh ấy đi làm thêm, cùng nhau đăng tải các thông tin liên quan trên mạng. A Minh rất thông minh, anh ấy tìm được nhiều manh mối mà cả cảnh sát cũng không tìm ra, nhưng không thể tiến hành khám xét. Cuộc điều tra của chúng tôi thường bị đình trệ, không thể tiến sâu. Chúng tôi đã đến rất nhiều cục cảnh sát để cung cấp tài liệu, nhưng tài liệu đã giao mà chẳng nhận được tin tức gì. Trong quá trình điều tra, A Minh nhớ ra mình từng thấy bóng lưng của hung thủ, vì hôm đó khi tan học, anh ấy liếc thấy chị gái mình leo lên một chiếc xe đạp. Ban đầu, anh ấy tưởng rằng đó là bạn trai của chị gái, nhưng giờ nghĩ lại, bóng lưng đó hoàn toàn khác với dáng người gầy của bạn trai chị. Cho đến năm ngoái… A Minh nói, trên đường anh ấy nhìn thấy một người có bóng lưng rất giống hung thủ, nhưng chưa kịp tìm người đó thì đã gặp tai nạn giao thông rồi… Tôi không muốn nỗ lực của A Minh trở nên vô nghĩa. Đây là tâm nguyện của anh ấy, cũng là động lực duy nhất để tôi sống tiếp.”
Lúc này, Khâu Thiên Tề chỉ biết rơi nước mắt không ngừng. Sau khi Trần Khải Minh qua đời, suốt một thời gian dài anh ta chỉ ở nhà xem lại những bức ảnh và video cũ. Mãi cho đến khi nhìn thấy đoạn video cả hai cùng đi giao hàng, Khâu Thiên Tề mới tỉnh khỏi nỗi đau mất mát.
Anh ta nhìn đôi tay mình, đầy những vết thương do hộp giao hàng cắt phải. Anh ta đến Trần Châu vì A Minh từng nói rằng hung thủ rất có thể đã đến đây.
Văn Văn không biết phải an ủi thế nào, anh chỉ thở dài. Trên đời này thực sự có người như vậy sao?
Triệu Huyền đẩy hộp khăn giấy trên bàn đến trước mặt Khâu Thiên Tề. Dường như cô không quan tâm đến câu chuyện, ánh mắt lướt nhanh qua tập tài liệu đầu tiên trước mặt. Trong đó có mấy trang phác họa đều vẽ bóng lưng của một người, mà Triệu Huyền cũng cảm thấy quen quen.
“Vậy anh nhận ra bóng lưng của hung thủ chứ?”
Triệu Huyền dường như không cảm nhận được nỗi đau của Trần Khải Minh, ngược lại càng tò mò về kết quả hơn.