“Hả?” Khâu Thiên Tề không ngờ Triệu Huyền lại có phản ứng như vậy. Anh ta cố gắng sắp xếp lại cảm xúc rồi lắp bắp trả lời
“Chắc là được.”
Khâu Thiên Tề nhớ rõ bóng dáng người mà Trần Khải Minh từng miêu tả với mình. Cho dù không nhận ra được 100%, thì nhận ra được khoảng 80-90% cũng là có thể rồi, phải không?
“Tại sao anh nghĩ mình có thể nhận ra bóng lưng của hung thủ?” Triệu Huyền đặt thêm một câu hỏi mới.
“Bởi vì những thứ này.”
Khâu Thiên Tề lấy từ trong túi hồ sơ ra các bức ảnh và bản phác họa. Những bức ảnh này đều là do Trần Khải Minh trước đây nhờ người chụp, hy vọng có thể tái hiện lại bóng dáng tương tự.
“Đây là những thứ A Minh đã nhờ người chụp lại trước đây. Anh ấy nói nếu tôi nhìn thấy bóng lưng tương tự thì cũng có thể để ý.” Khâu Thiên Tề cố gắng dùng những tài liệu này để chứng minh rằng mình có thể nhận ra bóng lưng của hung thủ.
“Nhưng những thứ này không chính xác. Dáng người khi khoác lên chiếc áo khoác dày nặng thì trông đều giống nhau.” Triệu Huyền xem qua từng bức ảnh và bản phác họa, phủ nhận lời của Khâu Thiên Tề.
Tuy nhiên, những bóng lưng trong các bức phác họa khiến cô cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Triệu Huyền nhìn vào mái tóc đen trong bức tranh, có một điểm sáng bất thường ở giữa. Đó là gì nhỉ?
“Không, không giống đâu. A Minh đã nói rằng bóng dáng đó, cả đời anh ấy cũng không thể quên được.” Lời nói của Khâu Thiên Tề quá mang tính chủ quan, nhưng những tài liệu mà anh ta cung cấp lại rất hữu ích cho phía cảnh sát. Nhưng mà A Minh đã không còn nữa…
Nghĩ đến đây, Khâu Thiên Tề không muốn mở miệng nói thêm nữa. Dường như có nói gì Triệu Huyền cũng sẽ không tin.
Có bốn nạn nhân. Theo thứ tự thời gian, họ lần lượt là Vương Lệ Quân (35 tuổi), Trần Tề Mỹ (18 tuổi), Lý Nam Nam (21 tuổi), và Chu Phân (45 tuổi). Trong đó, Vương Lệ Quân và Trần Tề Mỹ bị c**ng b*c và sát hại, nhưng không bị phân xác.
Vương Lệ Quân bị đâm nhiều nhát vào tim bằng dao nhỏ dẫn đến tử vong, hung khí có dấu hiệu bị lau chùi kỹ lưỡng. Còn Trần Tề Mỹ bị chặt đầu bằng một chiếc rìu, tay chân cũng bị chặt đứt. Hành vi cực kỳ tàn nhẫn. Thi thể của họ đều được tìm thấy trong đám lau sậy gần bờ sông, không có camera giám sát xung quanh, thời gian đã lâu nên thông tin có thể tham khảo rất ít.
Còn Lý Nam Nam và Chu Phân thì bị phân xác sau khi bị sát hại. Kỹ thuật phân xác rất thành thạo, vết cắt rất sạch sẽ. Thi thể của họ bị phân tán trong cống thoát nước và bãi rác, đến giờ vẫn chưa tìm thấy toàn bộ phần còn lại.
Từ những vụ án này có thể thấy tay nghề của hung thủ ngày càng chuyên nghiệp, để lại càng ít manh mối hơn. Đến vụ của Tiêu Chiêu Nam đã gần như không còn bất kỳ thông tin hữu ích nào tại hiện trường nữa rồi. Có thể suy đoán rằng hung thủ chắc chắn có một địa điểm rất thích hợp để phân xác và có thể dọn dẹp sạch sẽ.
Triệu Huyền cầm những bức ảnh của các nạn nhân, so sánh từng cái một. Có rất nhiều điểm có thể tham khảo. Lý Nam Nam và Chu Phân đều bị đập mạnh vào sau đầu bằng búa và chết ngay lập tức. Theo báo cáo điều tra của cảnh sát, cách chết của họ rất giống với Tiêu Chiêu Nam.
Còn một đặc điểm nữa. Triệu Huyền cầm ảnh của Lý Nam Nam và Chu Phân để đối chiếu. Có nhân chứng cho biết, lúc ra ngoài cả hai đều mặc quần tất. Điều này giống với Tiêu Chiêu Nam.
Nhưng có một điểm kỳ lạ là trong các chuỗi bằng chứng sau đó lại không hề tìm thấy quần tất hay quần bó của các nạn nhân.
Hiện trường các vụ án, dựa trên bản đồ mà Trần Khải Minh đã vẽ, thực sự là từ sông Lục Lan chạy dài về phía Nam, băng qua vài thành phố. Hung thủ mang theo một kiểu ám ảnh đặc biệt khi gây án. Một khi tìm thấy mục tiêu, gã ta sẽ dành thời gian tìm hiểu về tình trạng của nạn nhân rồi mới hành động.
Văn Văn và Từ Chí đã dành rất nhiều thời gian tìm kiếm các phần thi thể và chứng cứ, gần như tìm kiếm theo kiểu lưới toàn bộ thị trấn, nhưng vẫn không tìm thấy quần tất của Tiêu Chiêu Nam.
Chỉ có một dấu vân tay không hoàn chỉnh.
Trong những vụ án này, hung thủ chỉ để lại duy nhất một dấu vân tay trong vụ án của Trần Tề Mỹ cách đây 7 năm. Dấu vân tay này được thu thập từ chiếc nhẫn của nạn nhân. Chi tiết này là manh mối mà chỉ có cảnh sát mới biết được.
Triệu Huyền rất chăm chú khi xem tài liệu, gần như không nghe thấy gì xung quanh. Văn Văn và Khâu Thiên Tề ngồi bên cạnh, tay cầm tách trà nóng. Không biết từ lúc nào, Đại Bảo cũng chạy vào phòng rồi ngồi dưới chân ba người.
“Cô ấy... sao không có phản ứng gì vậy?” Khâu Thiên Tề gọi tên Triệu Huyền nhưng lại phát hiện cô như không nghe thấy gì.
“À... cô ấy rất tập trung. Một khi đã bắt đầu thì sẽ hoàn toàn chìm đắm vào tài liệu.” Văn Văn thử giải thích hành động của Triệu Huyền: “Chúng ta tạm thời đừng làm phiền cô ấy.”
“Hiện tại mọi người đã có nghi phạm chưa?” Khâu Thiên Tề chưa hỏi xong câu hỏi thì nhận ra mình nói sai, vội vàng lắc đầu: “Đúng, đúng rồi, không thể nói cho tôi biết. Tôi đã bị nhắc nhở ở cục cảnh sát rồi.”
“Xem ra anh đúng là có kinh nghiệm.” Văn Văn mỉm cười. Nụ cười của anh có một sức mạnh như đang chữa lành. Khâu Thiên Tề trong khoảnh khắc thấy được bóng dáng của Trần Khải Minh trong nụ cười đó.
Phòng khách rơi vào yên lặng, cho đến khi Triệu Lan chống gậy đi từ dưới tầng lên. Bà nhìn thấy Văn Văn và Khâu Thiên Tề dựa vào bàn ghế sắp ngủ gật đến nơi thì vội vàng gọi Triệu Huyền.
“Tiên Nhi? Tiên Nhi?” Triệu Lan đẩy nhẹ vai Triệu Huyền. Triệu Huyền lúc này mới từ từ quay đầu lại, nhìn vào đồng hồ treo tường, ngạc nhiên khi thấy đã là 11 giờ đêm. Cô đã xem tài liệu 1 tiếng rồi.
“Các cậu mệt rồi đúng không? Bà nấu cho mấy đứa chút sủi cảo, nhân cải thảo và thịt heo, nhớ ăn cùng hành nhé.” Triệu Lan nhìn Khâu Thiên Tề, đoán anh ta chắc chỉ hơn Triệu Huyền vài tuổi. Vì thường xuyên đến nhà giao hàng nên Triệu Lan cũng cảm thấy anh ta rất gần gũi.
“Để cháu làm cho.” Triệu Huyền rất ít khi chủ động làm những việc này: “Họ đã chờ lâu như vậy rồi. Tài liệu này rất hữu ích, sẽ giúp ích rất nhiều cho cuộc điều tra sau này, chỉ là hiện tại vẫn cần thêm nhiều chứng cứ hơn.”
“Hả?” Triệu Lan cũng hơi bất ngờ. Triệu Huyền có làm những việc này, nhưng thường ngày rất ít khi làm: “Vậy cũng nấu cho bà một bát đi.”
“Vâng.”
Triệu Huyền sắp xếp lại các tài liệu, phân loại từng vụ án rồi dùng các miếng ghi chú khác nhau để phân chia. Trong đó còn nhiều ghi chú cô vừa viết. Vì thời gian gấp gáp nên cô chưa thể xem hết được.
Khâu Thiên Tề và Triệu Huyền không quá thân quen. Anh ta chỉ cảm thấy Triệu Huyền là kiểu người không gần gũi với những thứ tầm thường, nhưng lúc này cô lại vào bếp khiến anh ta rất bất ngờ.
“Nhờ phúc của anh rồi. Tôi chưa bao giờ ăn sủi cảo do Tiên Nhi nấu cả.”
Triệu Huyền luôn nghĩ rằng nếu ai đó cho cô cái gì, cô phải có một sự đáp trả nhất định, giống như một chương trình ứng dụng vậy. Khâu Thiên Tề cung cấp manh mối cho cô trong khi cô chưa thể bắt được hung thủ, cho nên cô chỉ có thể nấu một bát sủi cảo để bày tỏ lòng biết ơn.
Khói bếp bốc lên từ trong gian bếp. Không lâu sau, Triệu Huyền bưng ra bốn bát sủi cảo. Sủi cảo Triệu Lan mới làm hôm qua, tỏa khói nóng hổi xua tan nỗi buồn về đêm.
Khác với sủi cảo do Triệu Lan nấu, Triệu Huyền chuẩn bị một loại gia vị mà cô yêu thích, gồm tỏi băm chín, dầu mè, nước tương và giấm.
“Gia vị này tôi thích ăn, rất ngon. Nếu các anh muốn loại khác, có thể ra bếp lấy.” Triệu Huyền sắp xếp bát đũa cho mỗi người, tất cả đều đối diện với trung tâm của bàn.
Sau khi xong xuôi, Triệu Huyền hài lòng ngồi xuống.
Thực ra, đối với Triệu Huyền, cô thích nấu ăn và làm việc nhà. Điều này giúp đầu óc cô thư giãn, giống như một cách để nghỉ ngơi. Nhưng để giải thích cho Triệu Lan thì khá khó khăn. Vì vậy để khiến bà vui lòng, cô rất ít khi làm những việc này.
Người lớn luôn cho rằng đứa trẻ phụ thuộc vào mình là điều hạnh phúc nhất Triệu Huyền chỉ âm thầm thực hiện nghĩa vụ này để làm Triệu Lan vui lòng.
“Thơm quá trời.” Văn Văn không thích ăn tỏi sống, nhưng tỏi chiên giòn này chỉ có mùi thơm của tỏi mà không hăng, tỉ lệ xì dầu và giấm cũng hoàn hảo.
“Ngon đúng không, đây là công thức bí mật của tôi đấy.” Triệu Huyền nói với giọng rất vui vẻ. Mỗi lần Văn Văn khen cô, đều khiến cô cảm nhận được sự chân thành.
Không phải kiểu giọng điệu chính thức như thầy cô trên bục giảng, mà là sự khen ngợi xuất phát từ tận đáy lòng, là lời khen dành riêng cho cô.
“Gia vị này thật sự rất ngon, có phải đã cho một ít đường vào không?” Khâu Thiên Tề thử tìm hiểu công thức gia vị.
“Không có, chỉ có nước tương, giấm, tỏi băm và dầu mè thôi. Nhưng nước tương sẽ có một chút vị ngọt. Nếu canh đúng lửa sẽ có vị thơm ngọt như thế này.” Triệu Huyền giải thích cho Khâu Thiên Tề.
Còn Triệu Lan không nói gì, chỉ im lặng ăn sủi cảo và nhìn Triệu Huyền. Cô gái trước mắt bà không giống bà chút nào, nấu ăn cũng không giống nhau. Đôi khi Triệu Lan nghĩ, một ngày nào đó Triệu Huyền sẽ rời khỏi Trần Châu, rời khỏi ngôi nhà cũ này, rời xa một người già như bà.
Ăn xong sủi cảo, Triệu Huyền chụp lại các tài liệu đã được sắp xếp và gửi cho Lý Giai Trinh qua điện thoại.
[Đã nhận, sáng mai tôi sẽ xem.] Lý Giai Trinh cũng chưa ngủ nên trả lời rất nhanh. Vụ án càng lúc càng phức tạp, thời gian ngủ của Lý Giai Trinh cũng ngày càng ít đi.
Đại Bảo đưa Khâu Thiên Tề và Văn Văn ra ngoài cửa. Trong lúc Đại Bảo vẫy đuôi tiễn biệt, hai người họ rời đi.
Ngày hôm sau, báo cáo xét nghiệm DNA và lệnh bắt giữ cùng được phát hành. Báo cáo xét nghiệm DNA cho thấy t*nh tr*ng còn sót lại trong cơ thể Tiêu Chiêu Nam có độ tương đồng với DNA của Trịnh Cường lên tới 99%. Có nghĩa là t*nh tr*ng trong cơ thể Tiêu Chiêu Nam thuộc về con trai Trịnh Cường, Trịnh Thư Quân.
“Không ngờ tôi vừa trở lại đã có chứng cứ quan trọng như thế này rồi.” Lý Giai Trinh búi tóc, khuôn mặt có vẻ mệt mỏi. Chị ấy liếc nhìn báo cáo từ các chuyên gia pháp chứng và pháp y, gần như có thể khẳng định Trịnh Thư Quân và Tiêu Chiêu Nam đã có hành vi gì đó vào ngày 14 tháng 2.
“Vậy thì trực tiếp đưa người đến đây đi.” Từ Chí cuối cùng cũng đến cục cảnh sát, vừa đúng vào phút cuối cùng để chấm công.
Triệu Huyền và Văn Văn không nói gì, chỉ im lặng nghe cuộc trò chuyện giữa Từ Chí và Lý Giai Trinh. Trong văn phòng vang lên tiếng vang của không gian rộng.
“Dù sao thì cũng phải đưa Trịnh Thư Quân đến đây. Cậu ta còn trẻ, dễ khai ra hơn.”
Lý Giai Trinh cầm một cốc cà phê, hơi nóng bao quanh làm khuôn mặt chị ấy mờ dần.
Liệu có dễ dàng như vậy không?
Lý Giai Trinh và Triệu Huyền gần như đồng thời nghĩ đến câu hỏi này.
Trong phòng thẩm vấn, Trịnh Thư Quân ngồi cạnh luật sư của mình.
“Xin chào, tôi họ Liêu.” Luật sư Liêu giới thiệu rất ngắn gọn. Dường như ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Từ lúc Từ Chí dẫn Trịnh Thư Quân từ nhà họ Trịnh ra ngoài đến khi ngồi trong phòng thẩm vấn, luật sư Liêu luôn đi cùng anh ta, không hề lộ vẻ sợ hãi hay căng thẳng.
“Chào anh, tôi là Lý Giai Trinh, phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Dựa trên chứng cứ hiện có, chúng tôi có lý do để nghi ngờ Tiêu Chiêu Nam bị hại có liên quan đến Trịnh Thư Quân.” Ánh mắt Lý Giai Trinh hơi mệt mỏi nhưng giọng nói vẫn vang lên rõ ràng, làm khuấy động cả phòng thẩm vấn.
“Đội phó Lý, điều này chỉ chứng minh được thân chủ của tôi đã có sự tiếp xúc với nạn nhân trước khi nạn nhân qua đời, nhưng không thể chứng minh thân chủ của tôi đã giết nạn nhân.” Tiếng phổ thông của luật sư Liêu rất chuẩn, mang chút giọng phát thanh, từng chữ rõ ràng. Nghe ra được ông ta là luật sư có nghiệp vụ rất cao.
“Đây là ảnh và video do thân chủ của tôi cung cấp tại H5. Có thể thấy, Tiêu Chiêu Nam rất sẵn lòng giao tiếp thân mật với thân chủ của tôi, có nhiều nhân chứng cũng nhìn thấy. Thân chủ của tôi không cần thiết phải ép buộc đối phương giao tiếp hay giết hại.” Luật sư Liêu cung cấp chứng cứ liên quan, cố gắng giải thích từ động cơ chủ quan rằng Trịnh Thư Quân không có ý định giết Tiêu Chiêu Nam.
“Nhưng theo tôi biết, Trịnh Thư Quân thân thiết với mẹ hơn và căm ghét việc cha mình lăng nhăng bên ngoài. Chúng tôi có lý do nghi ngờ Trịnh Thư Quân giết Tiêu Chiêu Nam để trả thù cho mẹ.” Lý Giai Trinh đặt lên bàn ghi chép chuyển khoản và ảnh chụp cuộc trò chuyện giữa Tiêu Chiêu Nam và Trịnh Cường.
Trịnh Thư Quân rõ ràng có phản ứng. Anh ta không thể tin nổi khi nhìn thấy cuộc trò chuyện và những bức ảnh trước mặt.
“Không, không, không thể nào. Đờ mờ!” Trịnh Thư Quân dường như hoàn toàn không biết chuyện này. Anh ta biết bố mình có bồ nhí, nhưng không biết bồ nhí đó chính là người mình đã qua đêm cùng.