Cuộc thẩm vấn tạm thời bước vào giai đoạn nghỉ ngơi. Luật sư Liêu sau khi xác nhận lại các tình huống liên quan với Trịnh Thư Quân thì biểu cảm cũng không có nhiều thay đổi.
Triệu Huyền tìm đến Lý Giai Trinh. Cô cầm một ly cà phê nóng kiểu Mỹ, đi đến trước mặt Lý Giai Trinh.
“Đội phó Lý, tôi cho rằng Trịnh Thư Quân không có khả năng giết Tiêu Chiêu Nam.” Triệu Huyền đưa ra quan điểm của mình. Video giám sát chỉ có thể chứng minh rằng Trịnh Thư Quân có thể là người cuối cùng gặp Tiêu Chiêu Nam mà thôi.
Còn việc có phải anh ta đã giết Tiêu Chiêu Nam hay không, lại là chuyện khác.
“Tôi biết.” Lý Giai Trinh nhận ly cà phê từ tay Triệu Huyền, thở dài: “Nhưng người dân và cấp trên đều cần một lời giải thích.”
Lý Giai Trinh và Triệu Huyền có chung lập trường, chỉ là Lý Giai Trinh phải gánh vác cả danh dự của cục cảnh sát. Vụ án không có nghi phạm sẽ ảnh hưởng đến uy tín của cảnh sát và làm người dân mất lòng tin.
Hiện tại trong thị trấn, mọi người đều rất hoang mang và lo sợ. Các trung tâm mua sắm lớn nhỏ đều đóng cửa sớm. Với một thị trấn, ảnh hưởng như vậy là rất nghiêm trọng.
“Lời giải thích không phải là sự thật.” Triệu Huyền nhìn vào những bức ảnh trên bàn. Những vết cắt trên thi thể bị phân xác rõ ràng không phải do một công tử bột gầy yếu như Trịnh Thư Quân có thể thực hiện được.
“Tạm thời giam giữ đã.” Lý Giai Trân bất lực nhìn Triệu Huyền. Chị ấy chỉ làm theo đúng quy trình. Chứng cứ hiện tại chỉ ra ai là nghi phạm thì bắt người đó.
Luật sư Liêu và Trịnh Thư Quân bước vào buổi thẩm vấn thứ hai. Luật sư Liêu trình bày bản ghi hình từ camera giám sát tại bệnh viện huyện.
“Dữ liệu giám sát cho thấy, vào rạng sáng 1 giờ ngày 15 tháng 2, Trịnh Thư Quân có mặt tại bệnh viện huyện. Trong hai ngày tiếp theo không rời khỏi khu vực quanh bệnh viện. Chứng cứ này đủ để chứng minh thân chủ của tôi không có thời gian để giết Tiêu Chiêu Nam và phân xác cô ấy.” Luật sư Liêu lướt tay trên màn hình máy tính bảng. Các mốc thời gian hiển thị rõ ràng trên màn hình, đặt trước mặt Lý Giai Trinh.
Khoé miệng Lý Giai Trinh khẽ giật, dường như không hài lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác.
“Luật sư Liêu này quả là không tầm thường.” Từ phòng quan sát, Từ Chí thốt lên cảm thán.
“Hẳn là nhận ủy thác từ Trịnh Cường, đã điều tra tường tận lịch trình của Trịnh Thư Quân trong vài ngày. Xem ra, nghi ngờ của Trịnh Thư Quân coi như đã được rửa sạch rồi.” Văn Văn nhìn người đàn ông trong phòng kính. Ánh mắt sắc lạnh không để ý đến bất kỳ ai của ông ta khiến Văn Văn cảm thấy hơi sợ.
“Xong rồi, lại quay về điểm xuất phát.” Từ Chí xoa đầu, ngâm nga một bài hát, cố gắng làm dịu bầu không khí căng thẳng của mọi người.
Vụ án lại quay trở về vạch xuất phát.
Triệu Huyền nhìn luật sư Liêu qua lớp kính, có cảm giác quen thuộc.
Lúc này, Lưu Tuệ Lan cũng đi cùng Trịnh Cường đến đón con trai. Lý Giai Trinh lập tức tiến lên, hy vọng có thể lấy được manh mối mới từ Lưu Tuệ Lan.
Lưu Tuệ Lan dường như không có ý định che giấu. Từ sau khi tự sát không thành, cả con người bà ấy đã thay đổi. Bà ấy không còn quan tâm đến chuyện của Trịnh Cường nữa rồi.
“Chào chị, tôi là Lý Giai Trinh, phó đội trưởng ở đây. Chuyện là chúng tôi tìm thấy một cặp ly tại nơi ở của Tiêu Chiêu Nam.” Nghe đến đây, sắc mặt Lưu Tuệ Lan hơi thay đổi, sau đó bà ấy thở dài.
“Đội phó Lý, tôi cũng không vòng vo với cô nữa. Chiều hôm đó tôi đã đến nhà Tiêu Chiêu Nam.” Lưu Tuệ Lan thừa nhận nhanh hơn tưởng tượng: “Tôi nghĩ rằng cô ta ít nhiều cũng có chút tình cảm với Trịnh Cường, có thể là về thể xác, hoặc là tinh thần. Nhưng khi tôi hỏi, tôi mới biết, hóa ra cô ta không hề có gì với Trịnh Cường cả.”
Trong mắt của Lưu Tuệ Lan hiện lên một chút âm u khó hiểu.
“Tôi có nói chuyện với cô ta vài câu. Cô ta nói sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào với Trịnh Cường nữa. Nhưng tôi cũng hiểu, dù cô ta rời đi thì vẫn còn hàng ngàn hàng vạn người phụ nữ khác. Bất kể tôi làm gì thì điều không thể thay đổi chính là bản chất của Trịnh Cường.” Lưu Tuệ Lan nhớ lại ngày hôm đó. Lúc bà ấy gặp Tiêu Chiêu Nam, cô gái ấy dường như còn sống thấu đáo hơn cả bà ấy.
“Sau đó chị về nhà luôn phải không?” Lý Giai Trinh nhìn thoáng qua là biết Lưu Tuệ Lan đang nói thật. Bà ấy đến nhà Tiêu Chiêu Nam vào lúc 3 giờ chiều, điều đó có nghĩa là lúc đó Tiêu Chiêu Nam vẫn còn sống. Lưu Tuệ Lan không có thời gian gây án, vì thời gian tử vong của Tiêu Chiêu Nam là sau nửa đêm, lúc đó Lưu Tuệ Lan đang ở bệnh viện.
“Tôi không thể cung cấp được nhiều manh mối, nhưng mà...” Nói đến đây, Lưu Tuệ Lan liếc nhìn con trai trong xe. Trịnh Thư Quân cúi đầu, vẫn chưa thoát khỏi bóng đen từ cuộc thẩm vấn vừa rồi. Lưu Tuệ Lan nuốt lại nuốt những lời định nói vào bụng.
“Nhưng vẫn cảm ơn các cô đã không làm khó con trai tôi. Nó vô tội. Cảm ơn các cô đã nhìn thấu sự thật.” Sau khi nói lời cảm ơn, Lưu Tuệ Lan cũng lên xe rồi vẫy tay chào tạm biệt Lý Giai Trinh.
Mấy ngày liên tiếp không có manh mối mới. Chủ nhật, Tiền Dư Dư hẹn Triệu Huyền đi đến một cửa hàng mỹ phẩm và đồ dùng mới khai trương.
Thời tiết bắt đầu ấm dần lên, mưa xuân rả rích không ngừng trong tiếng than phiền của mọi người. Triệu Huyền cầm ô, đi trên con đường nhỏ. Tiền Dư Dư từ bên kia đường đã vẫy tay với cô.
Cửa hàng mỹ phẩm mới khai trương này là nơi tập trung đông đảo các cô gái trong thị trấn. Không gian rộng rãi, sáng sủa, được trang trí bằng ánh đèn trong trẻo. Các loại mỹ phẩm dưới ánh đèn ấy càng trở nên lung linh hơn.
Tiền Dư Dư kéo Triệu Huyền đến khu vực dành cho sản phẩm tạo khối và highlight. Cô ấy lấy một lọ mẫu thử, bôi lên xương mày và sống mũi mình.
“Thế nào, có phải trông sống mũi tôi cao lên ngay không?” Tiền Dư Dư hào hứng nhìn Triệu Huyền. Nhờ lớp highlight, sống mũi và xương mày của cô ấy trở nên nổi bật hơn rất nhiều.
“Cô có mắt nhìn đấy, loại highlight này giúp làm sáng tự nhiên, nhìn vào gương thì thấy điểm sáng rõ ràng mà không hề lố.” Nhân viên bán hàng còn trả lời nhanh hơn cả Triệu Huyền.
…
Điểm sáng.
Triệu Huyền đột nhiên nhớ lại bức ảnh chụp bóng lưng mà Khâu Thiên Tề từng cho cô xem. Ở phần tai có một điểm sáng nổi bật. Lúc đầu cô chỉ thấy kỳ lạ, không hiểu điểm sáng ấy là gì.
Phần nhô ra sẽ tạo thành điểm sáng, và điểm sáng ấy sẽ xuất hiện ở phần nhô ra.
Điểm sáng trên tóc, ở vùng tai nhô ra, rất có thể là tai phụ.
Hồi nhỏ, Trần Khải Minh từng nhìn thấy bóng lưng của hung thủ. Đứa trẻ ngây ngô khi ấy thấy một thứ gì đó nhô ra ở tai đối phương, nhưng không biết đó là gì nên khi vẽ phác họa đã biểu đạt bằng một chấm trắng.
Chấm trắng đó, ngay cả bản thân anh ấy cũng không biết là gì.
Hung thủ có tai phụ. Nhưng khi Triệu Huyền lướt qua trong đầu tất cả những người mình từng gặp, không có ai có đặc điểm này cả.
Tất nhiên, trong số những người cô chưa từng gặp, vẫn còn một người.
Lục Văn Hạo.
“Tiên Nhi? Tiên Nhi?” Tiền Dư Dư nhận ra Triệu Huyền đã ngẩn ngơ rất lâu nên nhẹ nhàng gọi cô.
“Hả?” Triệu Huyền cuối cùng cũng hoàn hồn. Không biết từ lúc nào hai người đã đi đến khu vực trưng bày son môi.
“Cô hoàn toàn không nghe tôi nói gì cả!” Tiền Dư Dư giả vờ không vui, tay cầm một thỏi son màu anh đào.
“Thỏi này trông khá đẹp.” Triệu Huyền chỉ vào thỏi son trên tay Tiền Dư Dư.
“Nếu tô mỏng, sẽ ra màu mận nhạt rất tươi tắn.” Tiền Dư Dư giơ thỏi son lên, đưa đến gần môi Triệu Huyền: “Thử xem?”
Triệu Huyền chưa từng trang điểm, nhưng cô đã thấy người khác thoa son môi. Lý Giai Trinh thường xuyên thoa son để trông có sức sống hơn.
Sau khi thoa son, Triệu Huyền đứng trước gương, quan sát sự thay đổi trên gương mặt mình. Một cô gái bên cạnh cũng bước tới.
“Chị ơi, chị đang dùng màu son nào vậy? Đẹp quá, làm sáng da ghê!” Cô gái chỉ vào thỏi son trong tay Triệu Huyền, trông cứ như bị “đốn tim” rồi vậy.
“Hả?” Triệu Huyền hơi bối rối, lo lắng nhìn xung quanh, cuối cùng thấy bóng dáng Tiền Dư Dư bước tới.
“427.” Tiền Dư Dư kịp thời giải nguy cho Triệu Huyền. Cô gái kia liên tục cảm ơn rồi rời đi.
“Nếu cô làm beauty blogger chắc cũng không tệ đâu. Dễ dàng “dụ” người khác thế cơ mà.” Tiền Dư Dư nhìn khuôn mặt tinh tế, xinh đẹp của Triệu Huyền. Dường như không cần trang điểm cầu kỳ, cô vẫn toát lên vẻ đẹp thuần khiết.
“Thật à? Làm blogger cũng không tệ lắm.” Triệu Huyền nghĩ một lúc, cảm thấy công việc đó ít nhất sẽ có nhiều thời gian tự do.
“Thật không đấy? Cô thấy làm beauty blogger không tệ? Tôi cứ tưởng cô chỉ thích nghiên cứu mấy thứ…” Tiền Dư Dư suy nghĩ một lúc: “… mấy thứ liên quan đến logic và con số thôi chứ.”
“Ừ… trang điểm cũng là một dạng nghệ thuật. Nghệ thuật giúp con người đẹp hơn.” Triệu Huyền bày tỏ quan điểm: “Tôi cũng khá thích nghệ thuật.”
“Đúng là vậy…” Giỏ đồ của Tiền Dư Dư đã đầy ắp các món mỹ phẩm vừa chọn.
Lần đi mua sắm này, cả hai đều thu hoạch kha khá.
Ở bên Tiền Dư Dư, Triệu Huyền cảm thấy rất thoải mái, khác với những cô gái thời trung học luôn toát lên vẻ thực dụng và tính toán
Là con gái, Tiền Dư Dư dường như có khả năng chăm sóc người khác bẩm sinh. Cô ấy dịu dàng, lương thiện và thấu hiểu, miệng luôn nói nhưng lại không làm người khác khó chịu.
Triệu Huyền lặng lẽ lắng nghe những câu chuyện phiếm về bệnh viện mà Tiền Dư Dư kể, thỉnh thoảng đưa ra vài nhận xét rất chủ quan.
“À, cô nhớ không, lần trước tôi nói về vợ của người giàu ấy. Cô có biết đó là ai không? Tôi vừa mới biết, chính là vợ của Trịnh Cường, người mà các cậu đang điều tra ấy.” Tiền Dư Dư cầm ly trà sữa trân châu, đưa cho Triệu Huyền một ly trà chanh dây.
“Ừ, vợ của Trịnh Cường, đã từng tự tử bất thành vào dịp Valentine.” Triệu Huyền nhớ lại những lời của luật sư Liêu và vẻ mặt nửa muốn nói nửa muốn giấu của Lưu Tuệ Lan hôm đó. Cô hỏi: “Hôm đó Trịnh Cường và Trịnh Thư Quân đều đã quay về phải không?”
“Ừ, Trịnh Cường có mặt, nhưng gần sáng tôi kiểm tra phòng bệnh lại không thấy ông ta đâu. Chỉ có Trịnh Thư Quân luôn ở trong phòng thôi.” Tiền Dư Dư hồi tưởng lại tình hình hôm đó. Mọi người đều khen Trịnh Thư Quân hiếu thảo nên cô có ấn tượng khá sâu sắc về anh ta.
Về phần vợ Trịnh Cường, Lưu Tuệ Lan, Tiền Dư Dư chỉ cảm thấy bà ấy là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp nhưng ngốc nghếch.
Đến bữa tối, Tiền Dư Dư hẹn Từ Chí và Văn Văn. Cả bốn người cùng tụ họp tại một quán nướng Hàn Quốc.
Triệu Huyền đơn giản trình bày suy nghĩ của mình về chi tiết tai phụ với Văn Văn.
“Nhưng chỉ dựa vào suy đoán này để xác định hung thủ thì hơi vội vàng.” Văn Văn đưa ra ý kiến. Dù có tìm thấy người có tai phụ, cũng không thể chứng minh người đó là hung thủ được.
“Nhưng nó có thể chỉ ra khả năng đối phương là hung thủ.” Triệu Huyền lấy điện thoại ra. Quả nhiên, trong mỗi bức phác họa đều có một điểm sáng ở tai.
“Đây có thể là một hướng tham khảo, nhưng chúng ta cần chứng cứ.” Văn Văn nhìn nhận vấn đề một cách lý trí. Thực tế không phải là tiểu thuyết trinh thám, không thể chỉ dựa vào suy đoán mà đi tìm hung thủ được.
“Anh nói đúng. Gần đây có tin tức gì về Lục Văn Hạo không?”
Trong khi Triệu Huyền và Văn Văn nói chuyện về vụ án thì Tiền Dư Dư lại đang trò chuyện với Từ Chí về cách Triệu Huyền và Văn Văn tương tác.
“Văn Văn phản bác trực tiếp mà Triệu Huyền lại không hề tức giận.” Tiền Dư Dư rất ngưỡng mộ khả năng kiểm soát cảm xúc của Triệu Huyền. Cô dường như lúc nào cũng bình tĩnh và không để lộ cảm xúc.
“Cái này giống bài kiểm tra ấy. Cô biết không, bài kiểm tra tính cách nổi tiếng ấy. Hai người họ chắc đều là người lý trí, chú trọng đến logic và trình tự hơn là cảm xúc.” Từ Chí cũng nêu nhận xét của mình.
Nhân viên phục vụ mang lên cho họ hai đĩa thịt. Văn Văn vừa thảo luận với Triệu Huyền về Lục Văn Hạo và Chương Gia Quân, vừa gắp mấy miếng thịt bò ba chỉ vừa nướng xong vào bát của Triệu Huyền.
“Chương Gia Quân đã từng là lính à?” Triệu Huyền lấy điện thoại ra xem tài liệu Văn Văn vừa gửi.
“Đúng vậy, là lính nghĩa vụ. Vương Cương cũng là lính nghĩa vụ.” Văn Văn đưa tài liệu cho Từ Chí xem một lượt. Từ Chí chỉ gật đầu.
“Vậy Lục Văn Hạo thì sao?” Triệu Huyền ăn thịt nướng, vừa đeo găng tay vừa cẩn thận cuốn miếng thịt nướng và rau xà lách thành một miếng nhỏ.
“Lục Văn Hạo là sinh viên cao đẳng, không có mối quan hệ gì với hai người kia. Chỉ có điều rất kỳ lạ, đến giờ vẫn chưa tìm được dấu vết của Lục Văn Hạo. Không có bất kỳ dấu hiệu nào về việc anh ta ra khỏi cao tốc, cũng không có ghi chép mua vé tàu. Người này cứ như thể đã biến mất rồi vậy.” Văn Văn cũng gửi cho Triệu Huyền các báo cáo giao thông liên quan.
“À đúng rồi, anh nói lần trước có cách để điều tra nhà máy đốt rác. Là cách gì vậy?” Triệu Huyền nhớ lại lần trước Văn Văn có nói có cách điều tra nhà máy đốt rác của Trịnh Cường, nhưng đến giờ vẫn không thấy có tiến triển.
“Cái này, cần sự phối hợp của Tiền Dư Dư và Khâu Thiên Tề.” Văn Văn nhìn về phía Tiền Dư Dư, người đang ăn thịt rất ngon lành.
“Hả?” Tiền Dư Dư vội vàng nhai vài miếng rồi nuốt thịt xuống: “Tôi à?”
Ngày hôm sau, Tiền Dư Dư và Khâu Thiên Tề đến trước cổng nhà máy đốt rác. Tiền Dư Dư lái một chiếc xe cũ mới thuê, còn Khâu Thiên Tề đi xe điện nhỏ.
Hai người nhìn nhau, rồi không lệch chút nào đâm nhau ngay dưới camera giám sát cổng nhà máy.
“Xe này tôi thuê, camera hỏng thì liên quan gì đến tôi? Mấy người giao hàng như các anh chẳng có chút lý lẽ gì cả.” Tiền Dư Dư chỉ vào Khâu Thiên Tề rồi bắt đầu “nổi giận”.
Khâu Thiên Tề cũng không chịu thua kém.
“Lái xe thì giỏi lắm hả, lái xe là có thể đâm người hả? Chúng tôi làm nghề giao hàng cũng đâu có dễ dàng.” Khâu Thiên Tề ngồi bệt xuống đất, giả vờ như bị thương ở chân: “Chân tôi bị thương rồi, tôi muốn bồi thường.”
“Lừa đảo! Người đâu?!” Tiền Dư Dư hét về phía phòng bảo vệ.
“Chuyện gì thế?” Một người bảo vệ mặc đồng phục bước ra.
Còn ở một chỗ không xa, Văn Văn, Từ Chí và Triệu Huyền đang quan sát động tĩnh trước cổng nhà máy đốt rác qua kính viễn vọng từ trong xe cảnh sát.