“Lục Văn Hạo biến mất ở nhà máy đốt rác hả?” Từ Chí cầm một túi hạt dẻ rang đường, vội vàng đẩy cửa bước vào.
Lý Giai Trinh đã sớm trở về văn phòng của mình. Chị ấy nhìn đoạn video mà Triệu Huyền đã chỉnh sửa, xác nhận rằng không có bất kỳ ghi chép nào về việc Lục Văn Hạo rời khỏi nhà máy từ cửa chính hay cửa phụ cả.
“Cậu thấy có khả thi không? Một người đang sống sờ sờ làm sao có thể biến mất được chứ.” Văn Văn lấy từ tay Từ Chí mấy hạt dẻ, định bóc vỏ ăn, nhưng nhớ đến thói quen ăn uống của Triệu Huyền, anh lập tức lấy dung dịch sát khuẩn không cần rửa lại để lau tay.
“Chính xác mà nói, Lục Văn Hạo đã mất tích một tháng rồi. Vì anh ta đi làm ăn xa nên gia đình cũng không phát hiện ra.” Triệu Huyền mở máy tính, tìm thông tin gia đình của Lục Văn Hạo.
“Một tháng không gọi điện về nhà à?” Văn Văn hơi ngạc nhiên, bởi anh ấy thường gọi về nhà ít nhất ba lần mỗi tuần.
“Đội phó Lý đã gọi điện hỏi mẹ của Lục Văn Hạo rồi. Bà ấy nói rằng lúc nghỉ Tết, hai mẹ con cãi nhau một trận lớn. Sau đó, Lục Văn Hạo không liên lạc với gia đình nữa.” Từ Chí cắn mở một hạt dẻ, nuốt chửng cả miếng, suýt chút nữa bị nghẹn.
“Lý do cãi nhau là...” Từ Chí bị nghẹn, lập tức xua tay ra hiệu. Văn Văn liếc anh ấy một cái, đưa một cốc nước đến.
Vì Từ Chí giải thích không rõ ràng nên Triệu Huyền tiếp lời.
“Lý do là Lục Văn Hạo cho rằng công ty Z-power gây ô nhiễm môi trường và làm giả bằng sáng chế.” Triệu Huyền mở quyển sổ ghi chép lời khai: “Tôi nói thằng đó bị hâm rồi. Ông chủ làm gì thì liên quan gì đến nó. Thế mà nó cứ đòi nghỉ việc, còn nói muốn tranh luận với ông chủ cơ. Tôi với bố nó đều thấy nó điên rồi. Chưa hết Tết, thằng Hạo đã tự mình quay lại làm rồi.”
Triệu Huyền bắt chước giọng điệu của mẹ Lục Văn Hạo, lặp lại những lời trong bản ghi chép.
Nhờ khả năng bắt chước giọng nói xuất sắc như một chú vẹt thiên tài, lời lặp lại của Triệu Huyền nghe như giọng của một người khác, hoàn toàn khác với giọng thật của cô.
Từ Chí và Văn Văn nghe đến ngây người. Hai người nhìn nhau.
[Cậu nói xem, cô ấy là robot à?]
[Đừng nói linh tinh. Đây là thiên tài lồng tiếng bẩm sinh.]
[Không thể nào, chắc chắn là AI.]
Chỉ với ánh mắt và nét mặt, hai người đã hoàn thành toàn bộ cuộc trao đổi. Trong khi Triệu Huyền hoàn toàn không nhận ra biểu cảm kỳ quặc của họ.
“Tôi nghi ngờ sự mất tích của Lục Văn Hạo có liên quan đến công ty Z-power. Mà Trịnh Cường đã trở thành nghi phạm số một rồi.” Triệu Huyền trình bày suy luận của mình, cô ngẩng đầu lên, thấy hai người kia đang nháy mắt với nhau.
“Khụ khụ. Đúng vậy. Xét về mặt chứng cứ hiện tại thì đúng là như vậy.” Văn Văn lập tức gật đầu, thể hiện vẻ chuyên nghiệp và nghiêm túc.
“Tôi cũng đồng ý. À, tôi hỏi thêm một câu được không?” Từ Chí không muốn bỏ lỡ cơ hội.
“Tất nhiên được.” Triệu Huyền bắt đầu sắp xếp lại bàn làm việc. Còn ba phút nữa là tan ca, cô định tối nay sẽ đi xem một bộ phim.
“Cô là vẹt à?” Từ Chí vừa nói xong thì Văn Văn đập một tay xuống bàn.
“Cậu mới là vẹt.” Văn Văn nhìn Từ Chí với vẻ bất lực, đẩy ghế của anh ấy lùi ra sau: “Báo cáo tử thi vẫn chưa xong, đi làm báo cáo đi.”
Từ Chí làm một động tác “chào thân thiện” với Văn Văn.
Triệu Huyền lại không cảm thấy khó chịu. Ngược lại, cô hơi nghi ngờ nhìn Văn Văn.
“Sao thế?” Văn Văn vừa đưa cho Triệu Huyền một ít hạt dẻ đã bóc vỏ, đặt lên khăn giấy sạch.
“Tại sao anh ấy lại gọi tôi là vẹt?” Triệu Huyền thực sự không hiểu câu nói của Từ Chí. Cô cúi đầu nhìn bộ đồ màu xám mình đang mặc, trên khuôn mặt cô cũng không có điểm gì giống chim cả.
Hôm nay Triệu Huyền mặc một chiếc áo len kiểu Hàn Quốc màu xám, cổ áo cắt chéo, rất tôn dáng. Triệu Huyền thường thích màu xám và trắng, hầu hết mọi trang phục của cô đều thuộc hai màu này.
Đúng là chẳng có gì liên quan đến vẹt hết.
“À... Vì anh ấy nghĩ cô bắt chước giọng điệu của người khác rất giống, cái này không phải ai cũng làm được, chỉ có vẹt mới làm được thôi.” Văn Văn trả lời câu hỏi của Triệu Huyền một cách nghiêm túc.
“... Các anh không làm được à?” Triệu Huyền có vẻ không nhận ra rằng đây là một khả năng không phải ai cũng có thể làm được.
“À...” Văn Văn lắc đầu: “Bắt chước không giống.”
Triệu Huyền thử bắt chước giọng của Văn Văn, nói cùng một câu.
“Bắt chước không giống.”
Y hệt luôn!
Văn Văn cảm thán, khả năng điều khiển cơ thể của Triệu Huyền vượt xa người bình thường. Mặc dù anh đã biết cô không giống người khác, nhưng mỗi lần phát hiện một tài năng mới của Triệu Huyền, Văn Văn đều cảm thấy rất ngạc nhiên.
Đối với Văn Văn, Triệu Huyền như một chiếc hộp bí ẩn, không bao giờ hết sự mới mẻ.
“Rốt cuộc cô làm thế nào vậy?” Văn Văn rất tò mò không biết Triệu Huyền làm thế nào để bắt chước giọng nói.
“Thông qua điều chỉnh vị trí của cổ họng, khoang mũi và khoang miệng. Ví dụ như thế này, khi khoang mũi đưa ra trước thì có thể phát ra tiếng như vậy.” Triệu Huyền cố gắng giải thích lý thuyết cho Văn Văn.
Văn Văn bắt chước một lần, hơi giống nhưng không thể chính xác như Triệu Huyền.
“Giọng tôi có âm vực khá rộng, nhưng mấy anh chàng giọng trầm rất nặng thì tôi cũng không bắt chước được.” Triệu Huyền giải thích đơn giản rồi lại nhìn điện thoại của mình.
[Tuyệt vời thật.]
Văn Văn nhìn Triệu Huyền với ánh mắt ngưỡng mộ, khiến Từ Chí không nhịn được mà gửi tin nhắn cho Tiền Dư Dư để phàn nàn.
[Dư Dư, nói thật đi. Cô thấy Tiên Nhi có phải là AI không?] Từ Chí cấp thiết muốn có sự đồng ý từ Tiền Dư Dư.
Thật không may, Tiền Dư Dư đã coi Triệu Huyền như bạn thân. Cô ấy lập tức gửi một biểu tượng cảm xúc đánh đấm.
[Anh đang nói gì vậy, Triệu Huyền là AI mạnh nhất trên thế giới.]
[Biểu cảm tức giận.]
Cuối cùng, Từ Chí đành im lặng.
Kim giờ chỉ đúng 6 giờ, Triệu Huyền đã thu dọn xong túi xách và vội vàng rời khỏi văn phòng.
Bộ phim này là tác phẩm mới của một đạo diễn châu Âu mà Triệu Huyền rất yêu thích. Thế nhưng, thật đáng tiếc, bộ phim không đạt kỳ vọng. Khi bước ra khỏi rạp chiếu phim, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Tiền Dư Dư. Cô ấy nàng đang lén lút bám theo một người đàn ông tầm 50 tuổi.
Người đàn ông này hói đầu, nhưng lại mặc một bộ vest cao cấp. Trên tay ông ta là chiếc đồng hồ hàng hiệu có giá trị không nhỏ. Tiền Dư Dư theo sát phía sau, nhưng cách theo dõi của cô ấy không mấy tinh vi lắm. Đối phương dường như đã phát giác, lập tức quay đầu lại và tiến thẳng về phía Tiền Dư Dư.
“Tiền Dư Dư, sao cô lại ở đây?” Giọng nói của người đàn ông không mấy thân thiện, rõ ràng đã bắt đầu nghi ngờ Tiền Dư Dư.
“Dư Dư.” Triệu Huyền cầm một cốc nước ngọt trên tay, tay còn lại là vé xem phim, tiến đến đứng cạnh Tiền Dư Dư.
Vốn đang lúng túng, Tiền Dư Dư lập tức thẳng lưng, liếc mắt nhìn vé xem phim trong tay Triệu Huyền.
“Đương nhiên là tôi đến xem phim rồi. Viện trưởng Tả, ông xem phim gì vậy?” Tiền Dư Dư liếc nhìn tấm vé trong tay người đàn ông.
“Ồ, cũng phải. Tôi xem bộ phim này.” Viện trưởng Tả không che giấu, hào phóng giơ vé xem phim ra cho Tiền Dư Dư xem.
Triệu Huyền nhanh chóng quan sát trang phục của viện trưởng Tả. Bộ đồ may bằng chất liệu len cao cấp, chiếc ghim cài áo lại là mẫu mới năm nay của thương hiệu LH, loại mà cô đã thấy trong tạp chí của Văn Văn, ít nhất cũng phải 50.000 tệ. Còn chiếc đồng hồ trên tay viện trưởng Tả chính là mẫu Rolex đắt đỏ, Blue Submariner.
Một viện trưởng của bệnh viện trong huyện nhỏ lại có thu nhập cao đến mức này?
Dường như nhận ra ánh mắt của Triệu Huyền, viện trưởng Tả vội vàng chỉnh lại trang phục, giấu chiếc đồng hồ vào trong tay áo.
“Vậy chúng tôi đi trước đây.” Tiền Dư Dư vẫy tay với viện trưởng Tả rồi kéo Triệu Huyền rời khỏi rạp chiếu phim.
Viện trưởng Tả thoáng nghi hoặc, nhưng không dừng lại mà bước thẳng vào trong rạp.
Khi cả hai đi đến một quán trà kiểu Hong Kong ở tầng một của trung tâm thương mại, Tiền Dư Dư mới thả lỏng, thở dài nhẹ nhõm.
Quán trà này nằm gần cửa bên của tầng một, người ra vào tấp nập. Lúc này, đợt khách đầu tiên vừa tan, nhân lúc khoảng trống, Triệu Huyền và Tiền Dư Dư nhanh chóng chọn một bàn đôi và ngồi xuống.
Hai người gọi đơn giản hai ly trà sữa Hong Kong và một miếng bánh dứa. Triệu Huyền lấy điện thoại ra, tra cứu thông tin về viện trưởng Tả. Hồ sơ của ông ta trên bách khoa toàn thư quả thực không có kẽ hở nào.
Tả Kinh Nghiệp, tốt nghiệp thạc sĩ liên thông từ đại học y khoa hàng đầu cả nước, sau đó còn sang Đức, một trong những quốc gia dẫn đầu thế giới về y học để tiếp tục học tiến sĩ. Chỉ riêng danh sách các bài luận văn mà ông ta công bố cũng đã đủ khiến người ta đọc không hết rồi.
“Tiên Nhi, viện trưởng Tả chắc chắn có nguồn thu nhập không minh bạch. Mấy ngày trước, lúc tôi trực ở khoa Nhi, mỗi lần có ca đăng ký trẻ sơ sinh là họ đều tìm cách đuổi tôi đi. Hôm trước, tôi tận mắt thấy viện trưởng Tả tự mình đến phòng chăm sóc trẻ sơ sinh. Cô đoán xem, ngày hôm sau có chuyện gì xảy ra? Cả tuần này, 3 bé gái sơ sinh đã biến mất rồi!”
Tiền Dư Dư nói những lời này với giọng thấp, như đang kể một câu chuyện đầy bí ẩn.
“Cô nói xem, viện trưởng Tả có phải ăn thịt trẻ con không?” Tiền Dư Dư lấy từ trong túi ra một cuốn tiểu thuyết, chính là “Sủi cảo”.
“Sủi cảo” kể về một người phụ nữ vì muốn giữ gìn nhan sắc để níu kéo chồng mình mà bắt đầu ăn nhau thai. Sau cùng, lòng tham khiến bà ta chuyển sang ăn thịt trẻ sơ sinh.
Dẫu vậy, đó chỉ là tiểu thuyết mà thôi. Thực tế rất hiếm khi xảy ra chuyện như vậy, huống chi viện trưởng Tả là một người đàn ông, trông cũng chẳng có vẻ gì cần phải giữ gìn nhan sắc cả.
Triệu Huyền nhất thời không tìm ra được manh mối nào cả. Công khai đưa trẻ sơ sinh đi, chắc chắn bố mẹ chúng sẽ phát hiện. Thế nhưng, không hề có ai báo án ở cục cảnh sát hết. Mà Tiền Dư Dư cũng không có thêm bằng chứng nào khác. Vì vậy Triệu Huyền khuyên cô ấy nên bình tĩnh trước đã.
“Dư Dư, bất kể có chuyện gì, cô nên thu thập bằng chứng trước đã. Khi có bằng chứng rõ ràng hơn, cô có thể đến cục cảnh sát trình báo. Đừng quên lưu lại bản sao.” Triệu Huyền không bác bỏ giả thuyết của Tiền Dư Dư, mà chỉ khuyên cô ấy hãy bình tĩnh hành động.
“Xin chào, trà sữa của hai vị.”
Người phục vụ mang đến hai ly trà sữa nóng. Hương trà thơm ngào ngạt. Khi có người đến gần, Triệu Huyền và Tiền Dư Dư lập tức chuyển chủ đề.
“Từ Chí đâu rồi? Hôm nay anh ấy nói phải tăng ca cơ mà.” Tiền Dư Dư hỏi khi thấy Triệu Huyền vừa xem phim xong, trong khi Từ Chí bảo là phải tăng ca.
“Hôm nay không phải tăng ca mà.” Triệu Huyền không định giúp Từ Chí che giấu. Cô trực tiếp đưa cho Tiền Dư Dư xem thông báo mở tài khoản trên nhóm chat.
“Tức chết mất! Tôi thì đi theo dõi tội phạm, anh ấy lại lừa tôi! Chắc chắn là đi chơi game rồi!” Tiền Dư Dư uống một ngụm trà sữa lớn đến mức hai bên má phồng lên.
Triệu Huyền nhìn vào điện thoại, thấy tài khoản của Văn Văn hiện đang chơi game, còn Từ Chí thì dường như đã tắt trạng thái rồi.
“Tôi thật không hiểu nổi đàn ông. Nếu muốn chơi game thì chỉ cần nói với tôi một câu không được à? Tại sao lại phải nói dối là đi tăng ca?” Tiền Dư Dư tức tối, trong khi Triệu Huyền chỉ lắc đầu.
Có những lúc Triệu Huyền không hiểu nổi. Tiền Dư Dư và Từ Chí ở bên nhau mà cứ cãi vã suốt. Lúc thì vì chuyện game, lúc thì vì Từ Chí nhìn lướt qua chân của cô gái khác trên phố, hoặc vì trong điện thoại anh ấy có những video của các cô gái khác.
Lý do họ cãi nhau thì đủ loại. Từ Chí đôi khi còn phàn nàn về việc Tiền Dư Dư làm móng quá đắt, bảo rằng thẻ phụ cần phải tiết kiệm hơn, hoặc ghen tuông chỉ vì Tiền Dư Dư thân thiện trò chuyện với bệnh nhân.
Sao yêu đương lại phức tạp thế?
Triệu Huyền đeo găng tay, cắn một miếng bánh dứa. Hương vị thơm ngọt của bơ lan tỏa trong miệng khiến cô cảm thấy vô cùng hài lòng.
Liệu tình yêu có thể ngọt ngào hơn cả bơ và bánh mì không?
Nếu không, tại sao mọi người lại sẵn sàng hy sinh nhiều như vậy, chỉ để đổi lấy trái tim của một người?