Mấy ngày liên tiếp, cuộc điều tra không có tiến triển gì mới. Mãi tới khi mẹ của Lục Văn Hạo cuối cùng cũng trình báo con trai mất tích thì Lý Giai Trinh và các đồng đội mới có lý do để đến nhà máy điều tra.
“Tiên Nhi, chiều nay cô muốn đến nhà máy đốt rác hay trạm tái chế?” Lý Giai Trinh bước ra từ văn phòng, trên tay cầm một tách hồng trà.
Dường như đã lâu rồi chị ấy không trang điểm, trên khuôn mặt hiện rõ vài phần mệt mỏi. Trà đỏ có lẽ sẽ giúp chị ấy tỉnh táo hơn.
“Đến trạm tái chế đi.” Triệu Huyền muốn kiểm tra nơi ở của Lục Văn Hạo.
“Được. Hôm nay thiếu người, tôi và Từ Chí sẽ đến nhà máy đốt rác, cô và Văn Văn đi trạm tái chế.” Lý Giai Trinh xem lại lịch trình hôm nay, buổi chiều 4 giờ còn một buổi báo cáo trực tuyến nữa.
Công việc của cảnh sát hình sự vốn đã phức tạp, còn tầng tầng lớp lớp báo cáo khiến nhiệm vụ điều tra càng khó khăn hơn nhiều.
Văn Văn và Triệu Huyền lái xe đến trạm tái chế. Hôm nay dường như không có nhiều người ở nhà máy, có lẽ họ đều ra ngoài làm việc cả rồi.
“Ít người cũng tốt. Lúc chúng ta điều tra sẽ dễ thu thập được thông tin hơn.” Văn Văn luôn suy nghĩ theo hướng lạc quan nhất. Anh đưa máy ghi âm cho Triệu Huyền, còn mình thì cất khẩu súng vào lớp áo bên trong.
“Cái chị lần trước… Chu…” Văn Văn nhớ lại người phụ nữ họ từng hỏi chuyện, dường như chị ấy có thể cung cấp thêm một số manh mối.
“Chu Mai.” Triệu Huyền đáp ngay lập tức.
Trạm tái chế vẫn giống như lần trước họ đến, chỉ khác là những chiếc xe ba gác đỗ ngoài cổng đều đã được mang đi. Triệu Huyền bước đến căn nhà tạm mà họ từng ghé qua, gõ cửa sắt.
Bên trong vang lên giọng của một người phụ nữ mang theo chút mệt mỏi, có lẽ chị ấy vừa ngủ trưa dậy.
“Đợi chút. Ra ngay đây.”
Lúc Chu Mai mở cửa, trên mắt chị ấy vẫn còn vệt ghèn, nhưng chị ấy đã nhanh chóng dụi mắt để lấy lại vẻ tỉnh táo.
“Đồng chí cảnh sát.” Chu Mai nhận ra Văn Văn và Triệu Huyền: “Sao rồi? Tóm được kẻ phạm tội chưa?”
“Chào buổi chiều, chị Chu. Chúng tôi đã xác định được nghi phạm. Lần này đến là để hỏi thêm về chuyện của Lục Văn Hạo.” Văn Văn giữ thái độ hồ hởi, cố gắng giả vờ như đã tìm ra thủ phạm.
“Ồ, thế thì tốt. Chuyện của Hạo Tử à? Hạo Tử làm sao? Cậu ấy không phải đã nghỉ việc rồi à?”
Giọng điệu của Chu Mai rất bình tĩnh, không giống như đang giả bộ, có thể nhận ra chị ấy rất quan tâm đến Lục Văn Hạo.
“Là thế này, theo điều tra của chúng tôi, Lục Văn Hạo mất tích sau khi vào nhà máy đốt rác. Vì vậy chúng tôi muốn đến chỗ ở của anh ta để tìm thêm thông tin.” Văn Văn giải thích ngắn gọn mục đích của họ.
“Ồ, là như vậy à?” Chu Mai gật đầu, nhưng trong lòng lại nảy sinh một chút nghi ngờ: “Để tôi đi lấy chìa khóa cho hai người.”
Nhà máy đốt rác và trạm tái chế thuộc hai đơn vị quản lý khác nhau. Người ở trạm tái chế thỉnh thoảng có gửi đồ sang đó, nhưng thường thì chồng của Chu Mai, Chương Gia Quân, hoặc ông Vương Cương lớn tuổi mới là người đi. Lục Văn Hạo rất hiếm khi đến nhà máy đốt rác.
Hơn nữa, Lục Văn Hạo luôn nói bên nhà máy đốt rác quá nhiều khói, hễ đến đó là anh ta lại ho. Vậy lần này, anh ta qua đó để làm gì?
Chu Mai giữ những nghi ngờ này trong lòng, không nói với Triệu Huyền và Văn Văn, chỉ thành thật mang chìa khóa ra.
Triệu Huyền liếc nhìn vào căn phòng của Chu Mai. Chiếc bàn nhỏ ở giữa đã được gấp lại và cất đi, khiến không gian trong phòng rộng rãi hơn trước
Chu Mai dẫn hai người lên tầng hai, đến căn phòng trong cùng.
“Đây là phòng của Hạo Tử.” Chu Mai đưa chìa khóa cho Văn Văn: “Cảnh sát, hai người vào đi.”
Văn Văn nhận chìa khóa rồi mở cửa phòng.
Bên trong căn phòng rất lộn xộn, nhỏ hơn phòng của Chu Mai khá nhiều. Trong phòng cũng có hai chiếc giường tầng, quần và tất của Lục Văn Hạo bị vứt lung tung trên đầu giường và ghế. Chỉ có một chiếc laptop nằm im lìm ở đầu giường dưới.
“Lục Văn Hạo cũng không có bạn cùng phòng à?” Văn Văn nhìn quanh, phát hiện chỉ có một chiếc cốc và một cái bàn chải đánh răng.
“Đúng vậy, một số công nhân đã được điều chuyển sang nhà máy đốt rác rồi, phòng ở đây cũng trống dần. Ông chủ nói không cần tuyển thêm người mới, sau này sẽ điều chỉnh hướng phát triển của công ty. Tôi cũng không rõ, dù sao tháo dỡ căn nhà này cũng tốn tiền nên mọi người cứ mỗi người một phòng thôi.” Chu Mai nói, giọng hơi lo lắng. Chị ấy vẫn không ngừng nghĩ về chuyện của Lục Văn Hạo.
Triệu Huyền mở chiếc laptop, màn hình phát sáng lên ánh sáng xanh nhạt.
[Vui lòng nhập mật khẩu.]
Triệu Huyền đã xem qua thông tin hộ khẩu của Lục Văn Hạo, cô nhập ngày sinh của anh ta hai lần, quả nhiên đã đăng nhập được.
Các trang web không có gì bất thường. Cập nhật tiểu thuyết, bài viết về game, vài cuộc tranh cãi trên diễn đàn và một số ít các tìm kiếm liên quan đến ô nhiễm không khí. Số lượng rất ít, chỉ cần liếc qua là thấy hết.
Trên bàn gấp có một lon Coca-Cola, bọt khí đã bay hết từ lâu. Triệu Huyền lật qua vài cuốn tạp chí trên bàn, hai cuốn là tiểu thuyết tuần san, hai cuốn còn lại là tạp chí màu.
Bài viết trong tiểu thuyết tuần san là một tiểu thuyết giải trí, kể về một nam chính nghèo khổ quay trở lại, “vả mặt” tất cả những người từng xem thường anh ta.
Văn Văn kiểm tra giường của Lục Văn Hạo. Trên giường có vài vết bẩn, có lẽ là từ nước súp mì gói. Phần đệm phía trong đã ố vàng. Dù có mùi hôi khó chịu nhưng Văn Văn vẫn cẩn thận lục soát. Bỗng anh phát hiện góc đệm có một vật gì đó nhô lên.
“Tiên Nhi.” Văn Văn gọi Triệu Huyền đến kiểm tra.
Triệu Huyền cúi người xuống, đưa tay giúp Văn Văn nhấc tấm đệm lên. Quả nhiên, mặt trong của tấm đệm có một lớp lót với một đường may rõ ràng, đường may này đã được người ta dùng chỉ đen khâu lại.
“Nè.” Văn Văn đưa con dao Thụy Sĩ mang theo cho Triệu Huyền.
Triệu Huyền khéo léo cắt đường chỉ, một chiếc túi nhựa màu đen lộ ra. Cô cẩn thận mở túi.
“Cái gì vậy?” Từ góc độ của mình, Văn Văn không thấy được dưới đệm nên cúi đầu hỏi.
“… Tất lưới.” Triệu Huyền nhớ lại trang phục mà Tiêu Chiêu Nam mặc khi còn sống. Nếu không nhầm, đây chính là đôi tất lưới của cô ấy.
“Tốt quá!” Văn Văn hạ tấm đệm xuống, bỏ vật chứng vào túi đựng vật chứng: “Xem ra chuyến này không uổng công rồi. Thật không ngờ hung thủ lại là tên Lục Văn Hạo này.”
Nghe Văn Văn nói vậy, Chu Mai bên cạnh nhíu mày. Chị ấy định nói gì đó rồi lại thôi. Việc Văn Văn cho rằng Lục Văn Hạo là hung thủ, chị ấy hoàn toàn không tin. Trong ấn tượng của chị ấy, tuy Hạo Tử nóng tính nhưng bản chất lại rất lương thiện.
Nhưng do thường ngày nghe lời chồng, Chương Gia Quân, nên Chu Mai luôn mang chút ác cảm với cảnh sát. Chị ấy không muốn tranh cãi với Văn Văn, nghĩ một lúc, cuối cùng lại không nói gì thêm.
Triệu Huyền lại không chia sẻ sự phấn khích cùng với Văn Văn. Lục Văn Hạo có lịch sinh hoạt không theo quy tắc nào cả, phòng của anh ta bẩn thỉu và lộn xộn, tiểu thuyết tạp chí cũng là loại đại trà. Một thiếu niên nổi loạn như vậy, dù trong cơn giận cũng khó mà thực hiện được hành vi giết người phân xác một cách tàn nhẫn được.
Hơn nữa, trên diễn đàn, Lục Văn Hạo từng chân thành thể hiện sự căm ghét đối với những vụ án cưỡng h**p, giết hại và phân xác các cô gái.
“Tiên Nhi, không phải cô từng nói hung thủ có thể có tai phụ à?” Văn Văn lục trong balo trên giường tầng trên, tìm được một bức ảnh. Đó là ảnh thẻ nền xanh của Lục Văn Hạo, trên tai của người đàn ông trong ảnh có tai phụ rất rõ ràng.
Văn Văn cũng từng xem ảnh trên chứng minh nhân dân của Lục Văn Hạo nhưng không nhận ra điểm này. Lần này, ở trong ảnh, tóc anh ta được vén sau tai, tai phụ lộ rất rõ.
Tất cả các bằng chứng dường như đều hướng về phía Lục Văn Hạo.
“Đúng vậy, hiện tại các bằng chứng cho thấy Lục Văn Hạo có nghi vấn rất lớn.” Triệu Huyền không phủ nhận suy đoán của Văn Văn: “Nhưng thời điểm Lục Văn Hạo vào nhà máy đốt rác lại trùng khớp với thời điểm Tiêu Chiêu Nam tử vong. Nếu anh ta ở nhà máy đốt rác, chẳng phải không thể giết Tiêu Chiêu Nam được à?”
“Đúng vậy, xét theo thời gian thì có mâu thuẫn. Thời điểm tử vong của Tiêu Chiêu Nam là khoảng 1 giờ sáng, mà lúc đó Lục Văn Hạo đang ở nhà máy đốt rác.” Văn Văn thu dọn các bằng chứng vào chiếc balo lớn anh mang theo, một dụng cụ không thể thiếu khi thu thập vật chứng.
“Cũng có một khả năng khác. Trong video giám sát chỉ thấy Lục Văn Hạo vào nhà máy đốt rác lúc 12 giờ đêm, cũng có thể sau đó anh ta đã lén rời đi, lợi dụng camera để tạo chứng cứ ngoại phạm.” Triệu Huyền đưa ra suy luận của mình. Đây là khả năng hợp lý nhất mà cô có thể nghĩ ra vào lúc này.
“Đúng, có thể là như vậy. Quãng đường từ nhà máy đốt rác đến khu H5 nếu đi xe đạp cũng chưa đầy 30 phút.” Văn Văn gật đầu. Suy đoán của Triệu Huyền đã giải thích hợp lý những thông tin mà Lục Văn Hạo để lại.
Nhưng bây giờ, Lục Văn Hạo đang ở đâu?
Dựa theo manh mối mà Khâu Thiên Tề cung cấp, cách đây 7 năm từng xảy ra một vụ án tương tự. Lúc đó, Lục Văn Hạo 20 tuổi, hoàn toàn phù hợp với điều kiện gây án.
Sau khi hoàn tất việc khám xét hiện trường, Văn Văn và Triệu Huyền đi xuống tầng. Chu Mai lặng lẽ đi theo phía sau họ.
“Chị Chu, bình thường nhà máy này có bao nhiêu người? Họ làm những công việc gì?” Lúc xuống tới tầng một, Triệu Huyền bất ngờ hỏi Chu Mai.
“À.” Chu Mai chưa kịp phản ứng, ngẩn ra một lúc: “Bình thường có 7 người, nhưng ở nhà máy thường xuyên thì chỉ có tôi, chồng tôi là Chương Gia Quân, đồng hương của anh ấy là Vương Cương, còn có Lục Văn Hạo và Tần Giản thôi.”
“Vương Cương là người đàn ông chúng tôi gặp lần trước. Còn Tần Giản là ai? Chúng tôi đã gặp chưa?” Văn Văn theo lời của Chu Mai hỏi tiếp.
“Chắc là chưa. Tần Giản là bạn đồng hành của chồng tôi. Lần trước mọi người đến, anh ta đúng lúc đi qua nhà máy đốt rác rồi.” Chu Mai giải thích.
“Bạn đồng hành?” Triệu Huyền chú ý đến từ khóa trong lời của Chu Mai.
“Đúng vậy. Ở đây chúng tôi thường phải đến nhà dân để thu hồi đồ nội thất hoặc thiết bị điện. Công ty quy định phải đi theo cặp, chồng tôi và Tần Giản là một nhóm, còn Vương Cương và Lục Văn Hạo là một nhóm.” Chu Mai trả lời hợp lý.
“Lần nào cũng phải đi theo cặp à?” Triệu Huyền tiếp tục hỏi.
“Thật ra thì quy định là vậy. Nhưng lúc bận rộn, cũng khó mà tuân theo hoàn toàn được.” Chu Mai nói một cách tế nhị.
Điều đó có nghĩa là việc đến nhà dân thu hồi đồ có khi chỉ một người đi, có khi là hai người, không có sự sắp xếp cố định.
“Quan hệ giữa Vương Cương và Lục Văn Hạo tốt không?” Văn Văn cố gắng tìm manh mối về hành tung của Lục Văn Hạo thông qua các mối quan hệ.
“Có lúc tốt, có lúc không. Vương Cương là người thích tuân thủ quy tắc, không thích kiểu tính cách bộc trực của Lục Văn Hạo. Lục Văn Hạo còn trẻ, thỉnh thoảng làm việc không theo nề nếp.” Chu Mai bổ sung thêm thông tin.
“Rất cảm ơn chị. Nếu không có sự giúp đỡ của chị, cuộc điều tra lần này của chúng tôi khó mà thuận lợi đến vậy.” Văn Văn dùng chiến thuật quen thuộc của mình. Sự nhẹ nhàng và lịch thiệp của anh khiến Chu Mai nghe mà đỏ mặt.
Triệu Huyền vừa nghe cuộc trò chuyện vừa suy nghĩ.
Hung thủ thường có một mục tiêu rõ ràng khi gây án, còn giết người ngẫu nhiên thì khó mà dự đoán được.
Vậy nên giữa hung thủ và nạn nhân nhất định có một mối liên hệ nào đó. Ví dụ trong vụ án trước, giữa Lý Phương Minh và Chu Học Nghĩa tồn tại một mâu thuẫn gay gắt.
Nhưng với những manh mối hiện tại, giữa Lục Văn Hạo và Tiêu Chiêu Nam dường như không hề có mối liên hệ nào cả. Đây cũng chính là lý do Triệu Huyền chưa thể đưa ra phán đoán hung thủ là ai.
Động cơ và mục tiêu của hung thủ là gì?
Tại sao lại là Tiêu Chiêu Nam? Nếu hung thủ thật sự nhắm vào cô ấy, vậy mục đích của Lục Văn Hạo khi chọn giết Tiêu Chiêu Nam là gì?
Trong khi suy nghĩ những điều này, Triệu Huyền vô thức bước đến trước một căn phòng sáng sủa. Cô đứng thẫn thờ nhìn qua cửa sổ của căn phòng.
“Ai đấy?” Một giọng đàn ông từ trong phòng vang lên.
Chu Mai lúc này mới nhận ra Triệu Huyền đã đi đến cửa sổ nhà tắm công cộng, còn đứng ngẩn ngơ trước đó.
Văn Văn vội bước tới kéo Triệu Huyền ra.
“Xin lỗi.” Văn Văn vừa kéo Triệu Huyền vừa thay cô xin lỗi.
“Không sao. Bảo cô ấy chú ý một chút.” Giọng người đàn ông dừng lại khi tiếng nước cũng ngừng.
Chu Mai dẫn hai người rời khỏi nhà máy.
“Chắc là anh Vương rồi. Anh ấy vừa mới về, thường hay tắm lắm. Nhà tắm công cộng này chắc sắp bị anh ấy “bao thầu” luôn rồi.” Chu Mai cười, giọng điệu có chút hài hước, như thể việc một người đàn ông lớn tuổi quá thích tắm rửa là một chuyện buồn cười.
“Cảm ơn chị.” Văn Văn cảm ơn Chu Mai rồi dẫn theo Triệu Huyền, người vẫn đang thất thần, lên xe.
Đến khi Triệu Huyền tỉnh táo lại, cô phát hiện mình đã được đưa tới một quán thịt nướng kiểu Hàn Quốc.