Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 46

Mất bao lâu mới đến lượt ngồi, vậy mà Tiền Dư Dư vẫn chỉ trò chuyện với Trương Khâu, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt đầy ghen tuông của Từ Chí ở phía sau. Gương mặt anh ấy đã xanh như quả cà tím rồi.

Văn Văn chỉ vỗ vai an ủi người anh em với biểu cảm đầy thấu hiểu kiểu tôi hiểu mà.

Năm người vào bàn, mỗi người chọn một món, tổng cộng năm món ăn và một món tráng miệng.

Gà hấp gừng sả, canh bò hầm, tôm xào trứng, rau muống xào, hủ tiếu xào bò và tào phớ.

Gà hấp gừng sả có lớp da giòn rụm, thịt bên trong mềm mịn, tứa nước. Vị gừng sả tươi mát làm trung hòa sự béo ngậy khiến món ăn trở nên vô cùng hài hòa.

Trước khi ăn, Trương Khâu chăm chỉ chụp từng món, điệu bộ trông rất chuyên nghiệp, cậu ta còn không quên trò chuyện với Tiền Dư Dư về cách làm sao để chụp món ăn trông hấp dẫn hơn.

“Cậu chụp đẹp thật đấy.” Tiền Dư Dư nghiêng người đến gần cậu ta, khoảng cách vừa đủ để nhìn rõ màn hình điện thoại: “Tiên Nhi, cô xem này, cậu ấy giỏi thật.”

Triệu Huyền bị kéo vào xem ảnh, các bức chụp rất tinh tế. Đèn chiếu bổ trợ nhỏ xíu đã cải thiện ánh sáng trong không gian vốn hơi tối, làm bức ảnh sáng bừng. Triệu Huyền gật đầu công nhận.

“Chụp đẹp thật.” Nhưng cô không quá hứng thú với chuyện chụp ảnh, vẫn tập trung hơn vào việc thưởng thức món ăn.

“Dư Dư định làm blogger về lĩnh vực nào? Mỹ phẩm à? Cô xinh đẹp thế, chắc chắn sẽ phù hợp.” Trương Khâu nhận ra Tiền Dư Dư có hứng thú với nghề blogger, liền hỏi thêm và không quên khen ngợi cô ấy.

“Ừ... Tôi muốn làm về thú cưng. Tôi có một chú mèo nhỏ tên là Coca, giờ được 5 tháng rồi.” Nhắc đến điều này, Tiền Dư Dư ngay lập tức đặt đũa xuống, mở điện thoại cho Trương Khâu xem từng bức ảnh của Coca.

Trương Khâu biết rằng làm blogger thú cưng khó kiếm tiền, đường đua này cũng không dễ, nhưng vẫn mỉm cười nhìn ảnh và nhẹ nhàng khích lệ.

“Rất đáng yêu mà, thử xem sao.” Trương Khâu vẫn giữ thái độ lạc quan. Cậu ta đã quen giữ thái độ lạc quan giả tạo với mọi người. Chính sự dễ gần này làm Triệu Huyền nghĩ cậu ta có chút giống Văn Văn, nhưng thực tế vẫn có nét khác biệt.

“À đúng rồi, Tiên Nhi, cô xem cái kệ leo cho mèo này có được không?” Nói về Coca, Tiền Dư Dư chợt nhớ ra mình đã muốn mua kệ leo cho mèo từ mấy ngày trước, nhưng vì phòng thuê quá nhỏ nên mãi chưa quyết định được.

“Không phải nói là phòng không đủ chỗ à?” Triệu Huyền nhớ cô ấy từng đề cập đến vấn đề này.

“Đúng là không đủ, nhưng tôi định bán bàn trang điểm đi. Dù sao cũng có bàn làm việc, dùng để trang điểm cũng được, như vậy vừa đủ chỗ đặt kệ.” Tiền Dư Dư chia sẻ kích thước của kệ leo và bàn trang điểm cho Triệu Huyền xem.

“Ừ... Cái màu kem này đẹp này, hợp với phòng cô và cả màu lông của Coca nữa.” Triệu Huyền chỉ vào ảnh trong đường link mà Tiền Dư Dư gửi, rất nghiêm túc giúp cô ấy chọn lựa.

“Cái nào, cái nào? Anh đã xem chưa?” Từ Chí cuối cùng cũng lên tiếng, cố gắng tham gia vào câu chuyện để mình không bị lãng quên.

“Hai ngày trước em gửi cho anh, anh bảo không có thời gian xem còn gì.” Tiền Dư Dư bĩu môi. Hóa ra cô ấy đã giận vì chuyện này từ trước, chỉ là Từ Chí không nhận ra mà thôi.

“Ôi dào, lúc đó anh bận thật mà, không tin em hỏi Triệu Huyền đi.” Từ Chí nghiêm túc nói, mỗi lần nghiêm túc, anh ấy lại gọi cả họ tên đầy đủ. Triệu Huyền ngơ ngác nhìn Từ Chí.

“Hai ngày trước? Không phải 7 giờ tan làm là anh về chơi game à?” Triệu Huyền rút điện thoại ra, mở lịch sử chấm công.

“Món hủ tiếu xào bò này ngon lắm. Tiên Nhi, cô ăn thêm đi. Tôi dùng đũa chung gắp cho.” Văn Văn thấy tình hình không ổn, lập tức kéo Triệu Huyền về phía mình. Trong khi Tiền Dư Dư và Từ Chí đã bắt đầu cãi nhau.

Hai người tranh luận sâu sắc xem việc chơi game sau giờ làm có được tính là “bận rộn” hay không.

Trương Khâu ngồi một bên xem trò vui, khi chán rồi thì dịch ghế lại gần chỗ Triệu Huyền.

“Tiên Nhi, tôi có thể gọi cô là Tiên Nhi không?” Trương Khâu hoàn toàn phớt lờ ánh mắt đầy sát khí của Văn Văn, không biết sống chết mà kéo ghế ngồi sát Triệu Huyền.

“Ừ, tất nhiên rồi," Triệu Huyền nuốt miếng hủ tiếu xào, nghiêm túc trò chuyện với cậu ta.

“Tôi thấy cô không giống người vùng này.” Trương Khâu quan sát xung quanh. Con gái ở Trần Châu thường có đặc điểm mũi nhỏ và hơi thấp, trong khi sống mũi của Triệu Huyền lại cao và thẳng.

“Ồ? Vậy cậu đoán tôi giống người vùng nào?” Văn Văn bất ngờ kéo ghế Trương Khâu lại gần mình, mặt gần như chạm vào mặt đối phương.

“Có lẽ là người Giang Nam.” Trương Khâu không hề nổi giận, ngược lại còn cười trả lời: “Anh có chất giọng đặc trưng, đoán cũng dễ thôi.”

Bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên căng thẳng, như sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào. Triệu Huyền lại rất điềm nhiên, cô gắp một phần tôm xào trứng, đặt vào giữa hai người.

“Tôm xào trứng để lâu sẽ nguội, nguội rồi ăn không ngon đâu.”

Văn Văn nhanh như chớp giật lấy bát nhỏ từ tay Triệu Huyền, như muốn khẳng định quyền ưu tiên tuyệt đối của mình.

“Giành cái gì chứ, còn cả một đĩa đầy kia kìa.” Triệu Huyền nhìn tay Trương Khâu đang lơ lửng giữa không trung, chỉ vào đĩa đầy trên bàn.

Sau khi ăn uống no say, mỗi người đều ôm tâm trạng riêng. Tiền Dư Dư và Từ Chí vẫn đang cãi nhau vì chuyện chơi game. Triệu Huyền thì trăn trở về manh mối trong vụ án của Trịnh Cường, không biết liệu Tiêu Chiêu Nam có thật sự bị Lục Văn Hạo sát hại hay không.

Còn Văn Văn và Trương Khâu chen chúc nhau, không ai muốn để người kia đến gần Triệu Huyền thêm chút nào. Cuối cùng cả hai cùng bước lên trước dẫn đầu.

“Cậu có biết nam nữ khác biệt không đấy?” Văn Văn bá vai Trương Khâu, ghé sát tai thì thầm bằng giọng của ác quỷ.

“À… nhưng đó không phải lý do để anh đứng sát tôi thế này đấy chứ.” Trương Khâu hơi ngượng ngùng cúi đầu, tai đỏ bừng.

“Ai nói là lý do đó chứ!?” Văn Văn bất lực buông vai Trương Khâu ra, phẫn nộ nói: “Tránh xa Tiên Nhi ra. Xa chút nữa, xa hơn nữa!”

Giọng anh ép xuống thấp hết mức, vừa sợ Triệu Huyền nghe thấy, vừa sợ Trương Khâu không nghe rõ.

Trương Khâu không hiểu chuyện gì, chỉ nhìn Triệu Huyền với ánh mắt đầy ẩn ý.

Trong khi đó, Tiền Dư Dư đang trò chuyện với Triệu Huyền. Cô ấy mở tài khoản của Trương Khâu ra và chia sẻ với Triệu Huyền.

“Cô xem này, đây là Trương Thu Thiên. Sau tên cậu ấy có một lá cờ cầu vồng. Cô biết ý nghĩa của nó chứ?” Tiền Dư Dư chỉ vào cái tên trên điện thoại, ám chỉ Triệu Huyền, đồng thời nhìn Văn Văn đang khoác vai Trương Khâu với ánh mắt đầy ý tứ.

Vì Trương Khâu thuộc cộng đồng LGBT nên Tiền Dư Dư khi gần gũi với cậu ta sẽ không bận tâm cảm xúc của Từ Chí. Cô ấy cứ nghĩ chuyện này hiển nhiên, nên không nói rõ với Từ Chí.

Nhưng bây giờ, nhìn phản ứng ngốc nghếch đáng yêu của Từ Chí, cô ấy quyết định tiếp tục giấu kín sự thật này với hai người đàn ông.

“LGBT?" Triệu Huyền nhỏ giọng trả lời, rồi quay sang nhìn Văn Văn. Văn Văn và Trương Khâu đứng càng ngày càng gần, trông như rất thân thiết.

“Đúng rồi. Này, đừng nói với Văn Văn và Từ Chí nhé. Bí mật, bí mật. À, tôi đặt đơn hàng cho cái tháp leo mèo này đây, Coca dạo này lớn nhanh lắm.” Tiền Dư Dư vừa trò chuyện vừa định thanh toán đơn hàng tháp leo mèo, nhưng khi chuẩn bị thanh toán, cô ấy lại phát hiện một đơn hàng chưa giao.

Hóa ra Từ Chí đã mua sẵn tháp leo mèo mà cô ấy muốn, màu sắc đúng là cái Triệu Huyền vừa chọn lúc nãy.

Tiền Dư Dư lập tức thấy vui vẻ, cơn giận lúc nãy tan biến như mây khói. Từ Chí đi phía sau, nhẹ nhàng kéo tay cô ấy.

Cô ấy quay lại, mười ngón tay đan vào tay Từ Chí. Hai người sóng vai đi bên nhau, vô cùng tình cảm.

Triệu Huyền thở dài, lặng lẽ đi ở giữa hai nhóm. Cô cầm điện thoại, kiểm tra thông tin vụ án mình đã tổng hợp và gửi những manh mối liên quan đến “phẫu thuật dính tai” cho Tiền Dư Dư.

“À, cái này tôi nhớ, nhớ là hình như 2 tháng gần đây chỉ có một bệnh nhân làm phẫu thuật này thôi.” Tiền Dư Dư dù được Từ Chí ôm trong lòng vẫn không quên xem tin nhắn của Triệu Huyền.

“Cô tra thử rồi gửi tôi nhé.” Triệu Huyền vẫn hy vọng vào manh mối này.

Chắc chắn có điều gì đó họ đã bỏ sót. Giữa Lục Văn Hạo và Tiêu Chiêu Nam, nhất định có một sự liên kết rất rõ ràng mà họ chưa nhìn ra.

Ngày hôm sau, Trác Chính Thành cầm bản lời khai của Trịnh Cường cùng những chứng cứ thu được trong phòng Lục Văn Hạo để tóm tắt lại vụ án.

Báo chí và các nền tảng trực tuyến đều đưa tin về vụ việc này. Lục Văn Hạo được xác định là hung thủ sát hại Tiêu Chiêu Nam, còn Trịnh Cường bị kết luận là vô ý g**t ch*t Lục Văn Hạo.

Tin tức này gây chấn động lớn trong thành phố. Một mặt, mọi người khen ngợi khả năng điều tra của Trác Chính Thành, cho rằng anh ấy làm việc hiệu quả. Mặt khác, người ta bàn tán về việc tại sao một người trẻ tuổi như Lục Văn Hạo lại có thể tàn nhẫn đến mức sát hại và phân xác nạn nhân được. “Kẻ yếu thế thường bị đẩy ngã”, nhiều người thân và bạn bè của Lục Văn Hạo đứng ra lên tiếng.

[Lục Văn Hạo vốn dĩ có tính cách cực đoan, từ nhỏ đã như vậy.]

[Thích chơi game, suốt ngày đánh nhau, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến con người.]

Những lời nhận xét như thế này, khi đối tượng đã bị kết tội, chẳng thể nào hợp lý hơn. Những người thân này ngày thường có thể không giúp đỡ gì, nhưng lúc cần dìm người khác xuống thì lại rất thành thạo.

Diễn đàn huyện Trần Châu lại càng náo loạn. Những người từng tiếp xúc với Lục Văn Hạo đều tỏ ra hoảng sợ.

[Trước đây tôi gặp cậu ta còn thấy khá đẹp trai nữa cơ.]

[Đúng vậy, cao ráo, đẹp trai, không ngờ lại là người như thế.]

[Hồi trước cậu ta còn đến nhà tôi giúp thu gom giấy cũ nữa, nghĩ mà sợ!]

[Ê, tôi nhớ có một chú lớn tuổi cũng thường đi cùng người này để thu mua ve chai nhỉ, nghĩ thấy sợ quá, may là chú ấy đã già rồi.]

Triệu Huyền rất ít khi có thời gian lên diễn đàn, nhưng vì Trác Chính Thành đã quyết định khép án, nên cô, một nhân viên phụ trách hồ sơ, chẳng còn cơ hội nào để góp ý nữa. Gần đây, đến cả các buổi họp cũng không gọi cô tham gia.

Vì thế, Triệu Huyền có thêm thời gian để sắp xếp lại các chứng cứ, tài liệu, rồi thỉnh thoảng lướt diễn đàn xem có tìm được manh mối nào không.

Đúng lúc này, Tiền Dư Dư gửi đến danh sách những người thực hiện “phẫu thuật dính tai”, chỉ có một người duy nhất, tên là “Vương Cương”.

Triệu Huyền lập tức nhận ra cái tên này, nhưng đây là một cái tên phổ biến, người trùng tên rất nhiều. Cô nhập số chứng minh thư để kiểm tra, và thật bất ngờ, đúng là người đó.

[Cảm ơn nhé!]

Triệu Huyền trả lời Tiền Dư Dư kèm theo một biểu cảm cún con cảm ơn. Văn Văn thường xuyên gửi cho cô những biểu cảm dễ thương như thế, nên cô cũng đã sử dụng một cách thành thạo.

“Tiên Nhi, gửi tài liệu này vào email cho tôi.” Lý Giai Trinh từ phòng họp bước ra, xoa xoa thái dương.

“Phó đội trưởng Lý... tôi nghĩ hung thủ...” Triệu Huyền chưa kịp nói hết câu thì Trác Chính Thành vừa bước ra đã chặn lời.

“Hung thủ? Hung thủ chết rồi. Vụ án này khép lại rồi. Cô là Triệu Huyền đúng không? Sau này chỉ cần phụ trách truyền tài liệu, làm tốt việc ghi chép là được.” Trác Chính Thành đặt tập tài liệu xuống bàn cô một cách trịnh trọng.

“Vâng, tôi biết rồi.” Triệu Huyền không phản bác. Cô ít nhiều hiểu được quy tắc nơi văn phòng. Nói trắng ra, cô chỉ là người làm công, không phải người phá án.

Nhưng trong lòng cô vẫn còn vướng mắc, cảm giác khó chịu này không có chỗ trút bỏ, chỉ đành đứng đó, nhìn theo bóng dáng của Trác Chính Thành rồi ngẩn người.

Trác Chính Thành hài lòng quay lưng đi, anh ấy tiến lại gần Lý Giai Trinh, tiện mồm hỏi: “Uống gì thế?”

Lý Giai Trinh dịu dàng đáp là hồng trà. Chị ấy nhìn về phía phòng hồ sơ, nơi Triệu Huyền đang đứng như thể muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Bình Luận (0)
Comment