Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 47

Khi nhìn thấy tin tức, Khâu Thiên Tề vô cùng phấn khởi. Hôm nay anh ta đặc biệt xin nghỉ phép để đến nhà họ Triệu chờ Triệu Huyền tan làm.

Khâu Thiên Tề vốn là một đứa trẻ thành phố được nuông chiều từ bé, nhưng vài năm gần đây khi theo chân Trần Khải Minh đi khắp nơi, anh ta đã học được rất nhiều thứ.

Đến nhà họ Triệu, anh ta cũng không chịu ngồi yên, chủ động giúp Triệu Lan mang chăn màn và bàn ghế trong nhà ra sân phơi. Hôm nay trời nắng đẹp, giống như tâm trạng của Khâu Thiên Tề vậy.

Mặc dù tin tức trên báo không đề cập chi tiết, chỉ cần biết hung thủ đã bị bắt là đã đủ để Khâu Thiên Tề vui mừng rồi.

[Không biết... A Minh trên trời có nhìn thấy không.]

Khâu Thiên Tề cầm một chiếc chăn bông trắng dày, nhìn lên bầu trời xanh bất tận, cảm thấy cuộc đời trở nên rộng mở hơn.

Nhớ lại những ngày đã qua, dường như Trần Khải Minh lúc nào cũng giữ khuôn mặt lạnh lùng. Khi hai người ở bên nhau, rất hiếm khi thấy anh ấy cười.

“Anh luôn cảm thấy mình nợ chị gái một mạng sống.”

Dù chuyện chị gái của Trần Khải Minh bị hại không liên quan đến anh ấy, nhưng trong mắt Trần Khải Minh, đó vẫn là một món nợ. Từ nhỏ, anh ấy đã biết rằng người lớn trong nhà đối xử tốt với chị gái hơn với mình. Thế nên những gì người lớn cho anh ấy, anh ấy đều lén để dành lại cho chị mình.

Nếu có cơ hội, Trần Khải Minh chắc chắn sẽ chăm sóc thật tốt cho cô gái đã bế mình từ khi còn nằm trong tã lót.

Nhưng... đã không còn cơ hội nữa rồi.

Khâu Thiên Tề sắp xếp chăn gối ngay ngắn, phơi trên ghế. Những chiếc ghế gỗ này rất nặng, nhưng sau một năm làm công việc vận chuyển, anh ta đã quen với việc nâng đồ nặng như thế rồi.

Triệu Lan bưng một cốc trà nóng, đứng trong nhà vẫy tay gọi anh ta.

“Tiểu Khâu, lại đây uống nước. Vất vả rồi.” Chấn thương ở chân của Triệu Lan sắp khỏi hẳn, chỉ cần chống gậy là có thể đi lại dễ dàng. Bà có thể nhận ra hôm nay tâm trạng của Khâu Thiên Tề rất tốt.

“Cảm ơn bà ạ.” Khâu Thiên Tề ngồi ngay ngắn, nhìn đồng hồ treo trên tường. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, anh ta chờ Triệu Huyền trở về để nghe câu trả lời chi tiết hơn.

Khi đêm xuống, trời đầu xuân vẫn còn chút se lạnh. Sau khi uống xong bát canh, Triệu Lan lên lầu. Dạo này Triệu Huyền thường không về nhà ăn cơm tối nên bà cũng cảm thấy thoải mái hơn.

“Tiên Nhi.” Khâu Thiên Tề nhìn thấy ánh đèn xe điện từ xa, biết ngay là Triệu Huyền đã về, lập tức chạy ra đón.

“Chào anh.” Triệu Huyền dừng chiếc xe điện nhỏ. Từ khi thời tiết ấm lên, cô đã từ chối để Văn Văn đưa đón, chuyển sang tự lái xe điện đi làm.

“Vụ án của Tiêu Chiêu Nam...” Khâu Thiên Tề nhiệt tình cầm lấy túi xách Triệu Huyền đang cầm: “Hung thủ thực sự là người tên Lục Văn Hạo hả? Gã ta chết rồi đúng không? Đúng là trời cao có mắt.”

Khâu Thiên Tề liên tục nói ra những suy nghĩ của mình. Do không tiếp xúc nhiều với Triệu Huyền nên anh ta không hiểu cách nói chuyện của cô. Chỉ thấy cô chống cằm, ngồi đối diện với mình, ánh mắt có vẻ đăm chiêu.

“Câu hỏi đầu tiên, hung thủ thật sự có phải Lục Văn Hạo không?” Triệu Huyền khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng vào mắt Khâu Thiên Tề: “Dựa trên các chứng cứ hiện tại thì anh ta là nghi phạm số một.”

“Câu hỏi thứ hai, anh ta đã chết rồi đúng không.” Sắc mặt Triệu Huyền không hề thay đổi: “Đúng vậy.”

“Đúng là trời cao có mắt.” Triệu Huyền cầm chiếc bình giữ nhiệt trên bàn, rót cho mình một cốc nước: “Trong Phật giáo, “thiên đạo” là một trong lục đạo luân hồi, thuộc thiện đạo. Người hành thiện có thể trở thành thiên nhân. Trong Đạo giáo, Đạo Đức Kinh nhắc đến “không nhòm qua cửa sổ mà biết thiên đạo”. Thiên đạo là những quy luật của trời đất, nhưng tất cả những điều đó chẳng liên quan gì đến kết cục của Lục Văn Hạo cả.

Hai câu hỏi đầu tiên thì Khâu Thiên Tề nghe hiểu, nhưng đoạn cuối, anh ta chỉ nhớ được rằng Lục Văn Hạo là “nghi phạm số một”.

“Vậy còn các vụ án khác thì sao? Có phát hiện được manh mối nào ở chỗ ở của Lục Văn Hạo không?” Khâu Thiên Tề nóng lòng. Những vụ án này giống như tảng đá đè nặng trong lòng anh ta, chưa kết thúc thì chưa thể thở phào được.

“Hiện tại chưa tìm được chứng cứ nào khác,” Triệu Huyền thành thật trả lời: “Hơn nữa, dấu vân tay của Lục Văn Hạo lưu lại ở đồn cảnh sát không trùng khớp với dấu vân tay thu được trong các vụ án trước đó.”

Nói rồi, Triệu Huyền đưa tấm ảnh của Vương Cương cho Khâu Thiên Tề xem.

“Người này có vài nét giống bóng lưng trong bức phác họa của anh, đúng không?” Triệu Huyền hỏi.

“Bảy, tám phần. Nhưng anh ta không có phần tai phụ mà?” Khâu Thiên Tề nhìn tấm ảnh, rõ ràng người trong ảnh không có phần tai phụ. Dáng người thì có vài phần tương đồng, nhưng đến lúc này anh ta vẫn không dám chắc chắn hoàn toàn.

Dù sao, anh ta cũng không phải người đã trực tiếp nhìn thấy hung thủ.

“Trong danh sách phẫu thuật tai đính liền, có tên anh ta.” Triệu Huyền bổ sung.

“Vậy tại sao không điều tra tiếp?” Khâu Thiên Tề không hiểu. Chẳng lẽ vì người kia đã chết thì thanh danh của anh ta không còn quan trọng nữa sao?

“Tôi chỉ là một nhân viên hợp đồng, không có nhiều quyền phát ngôn như vậy.” Triệu Huyền thẳng thắn nói ra sự thật. Từ khi Trác Chính Thành quay lại, rõ ràng Lý Gia Trinh không còn bàn bạc vụ án với cô nữa. Từ việc cung cấp bằng chứng đến lúc kết án, cô hoàn toàn không được tham gia vào.

“Tiên Nhi, tôi tin vào phán đoán của A Minh, cũng tin vào phán đoán của cô. Nếu cả hai đều cảm thấy vụ án có điểm đáng nghi, vậy chắc chắn vẫn còn điều gì đó mà cảnh sát chưa phát hiện ra.”

“Tôi đồng ý với quan điểm của anh, cũng đồng ý với suy luận của Trần Khải Minh trước đây. Hung thủ là cùng một người, mà đối tượng nhắm đến là những phụ nữ mặc quần tất đen và có em trai.” Triệu Huyền nói. Những ngày qua, cô đã đọc nhiều bài nghiên cứu về tâm lý tội phạm, cũng như các tài liệu và khóa học liên quan. Phân tích của cô hoàn toàn hợp lý, hung thủ có thể bị ám ảnh với kiểu phụ nữ này.

“Vậy bây giờ phải làm sao? Cảnh sát không điều tra nữa thì hung thủ thật sự chẳng phải sẽ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật à?” Khâu Thiên Tề đứng bật dậy, lo lắng đi đi lại lại trong phòng. Nếu vụ án khép lại như vậy, tất cả công sức trước đây của anh ta và Trần Khải Minh đều sẽ đổ sông đổ biển hết.

Khâu Thiên Tề nghĩ đến bao công sức mấy năm qua anh ta và Trần Khải Minh, nước mắt bỗng dưng không kiềm chế được mà tuôn trào. Anh ta không muốn mọi chuyện kết thúc thế này, càng không muốn Trần Khải Minh ra đi mà không có một câu trả lời.

“Tiên Nhi, cầu xin cô, cầu xin cô. Hãy thuyết phục họ tiếp tục điều tra đi.” Khâu Thiên Tề nắm lấy vạt áo Triệu Huyền, nước mắt trào ra như dòng lũ không thể ngăn.

Triệu Huyền không bị nước mắt của anh ta làm lay động bởi vì cô cũng không cam lòng, giống như Khâu Thiên Tề.

Tại sao hung thủ có thể đùa bỡn mọi người trong lòng bàn tay như thế? Tại sao đồng nghiệp ở đồn cảnh sát lại gạt cô ra khỏi đội điều tra? Tại sao cô không tìm ra được vị trí của hung thủ?

Tại sao lại không có chứng cứ?

Cô không cam lòng. Trong trò chơi “mèo vờn chuột” này, cô lại trở thành con chuột.

[Thủ đoạn phân xác không để lại dấu vết.]

[Đôi tất đen giấu dưới đệm.]

[Bản video giám sát bị thiêu hủy.]

[Chiếc USB để lại.]

Từng hình ảnh hiện lên trong đầu Triệu Huyền, sắp xếp thành một sơ đồ tư duy có trật tự. Những manh mối dày đặc kết nối với các khung cảnh mà cô từng đến, tạo thành hình ảnh sống động trong não cô. Tay cầm bút, cô vạch lên mặt bàn, như thể đang cố tìm ra hung thủ thực sự từ những ký ức này.

Hình ảnh Tiêu Chiêu Nam rời H5 cùng với Trịnh Thư Quân đi vào một khu rừng nhỏ hiện rõ trong tâm trí cô. Sau cuộc vui, Trịnh Thư Quân nhận được cuộc gọi báo tin mẹ anh ta tự sát. Anh ta lập tức lái xe rời đi, để lại Tiêu Chiêu Nam một mình trong khu rừng.

Khu rừng không quá rậm rạp, nhưng Tiêu Chiêu Nam không muốn một mình quay lại H5. Cô ấy biết nếu trở về trong tình trạng ấy sẽ bị người ta cười nhạo là thứ phụ nữ rẻ tiền bị bỏ rơi.

Nhìn vào số dư tài khoản trên điện thoại, Tiêu Chiêu Nam bật cười, tâm trạng phấn chấn hẳn lên, rồi cô ấy gặp một người quen.

Theo chỉ dẫn từ ứng dụng bản đồ, cô ấy biết mình còn cách đường chính vào thị trấn 2km nên quyết định lên xe của người quen này.

Sau đó, cô ấy bị đánh bất tỉnh và bị xâm hại.

May mắn là cái chết đến rất nhanh. Đối phương không để cô ấy phải cảm nhận quá nhiều đau đớn.

Trong đầu Triệu Huyền là hình ảnh đầu của Tiêu Chiêu Nam rơi xuống đất, cô như nhìn thấy được cảnh thân thể cô ấy bị phân xác, hiện lên rõ mồn một trước mắt. Kẻ đó có vóc dáng cường tráng, mạnh mẽ và ra tay dứt khoát. Chỉ trong chốc lát, cơ thể Tiêu Chiêu Nam đã bị chặt ra thành nhiều mảnh.

Chắc chắn có điều gì đó bị che giấu trong những cảnh tượng này.

Triệu Huyền chìm sâu vào suy nghĩ, tâm trí như thoát ly khỏi thế giới hiện thực, giống như đang mộng du. Khâu Thiên Tề thấy cô im lặng, nhỏ giọng gọi hai tiếng nhưng không thấy cô phản ứng, bèn đi lên tầng gọi Triệu Lan.

Rất lâu rồi Triệu Lan không thấy Triệu Huyền trong trạng thái này, chỉ khẽ khoát tay bảo Khâu Thiên Tề giữ yên lặng.

Trong tâm trí cô, gương mặt Lục Văn Hạo hiện lên. Không gian dần mở rộng. Trong căn phòng tạm bợ, anh ta đang cầm cuốn tiểu thuyết mình yêu thích nhất, vui vẻ mở máy tính chia sẻ cảm nhận với mọi người trên mạng.

Rồi anh ta kiểm tra lại những manh mối mình nắm được, cùng báo cáo của tổ chức. Anh ta nghĩ mình sắp trở thành anh hùng rồi.

[Báo cáo.]

Triệu Huyền nhớ lại ngày đến nơi ở của Lục Văn Hạo. Cô không thấy bất kỳ bản báo cáo được in nào cả, cũng không có lịch sử duyệt trang web liên quan trên máy tính của anh ta. Với tính cách của Lục Văn Hạo, anh ta sẽ không xóa những dấu vết này.

Có lẽ, ai đó đã giúp anh ta làm bản báo cáo đó và chính người này đã đẩy anh ta vào vực thẳm.

Cạm bẫy.

Một ý nghĩ u ám xuất hiện trong đầu Triệu Huyền. Cô cố gắng đặt mình vào góc nhìn của hung thủ. Cô muốn trở thành gã để có thể bắt được gã.

Gã đã nhận ra Lục Văn Hạo ngay từ ngày đầu tiên, phát hiện cậu trai này mạnh mẽ giống hệt như mình, cũng có tai phụ như mình.

Gã chủ động nhận làm thầy của cậu, thường xuyên giáo huấn, trách mắng nhưng cũng động viên và an ủi.

Đồng thời, một kế hoạch đê hèn đã nảy mầm trong lòng gã.

Gã nhìn Lục Văn Hạo trước mặt uống cạn 3 chai bia.

Gã cố tình kích động Lục Văn Hạo: “Hãy làm một người đàn ông thực thụ đi.” Quả nhiên, Lục Văn Hạo mang tất cả chứng cứ đến tìm Trịnh Cường.

“Đứng dưới camera, để lại bằng chứng.”

Vị trí của camera lại đúng ngay gần những chiếc máy ép và máy cắt khổng lồ.

Triệu Huyền đứng ở góc nhìn của hung thủ, suy diễn mọi thứ. Tất cả trở nên hợp lý. Gã hoàn toàn đứng ngoài cuộc.

Gã đã thành công biến Lục Văn Hạo thành kẻ chết thay. Mọi chuyện giờ đây đã sáng tỏ, nhưng còn chứng cứ thì sao?

Gã là kẻ mắc bệnh sạch sẽ, có chỉ số IQ cực cao và khả năng hành động đáng kinh ngạc. Gã không có đồng bọn, không có công việc ổn định và không liên lạc với người thân. Không có điều gì vướng bận cả.

Chỉ đơn thuần là giết người, vì muốn giết người.

Chỉ để trêu đùa cảnh sát, mà bày ra một ván cờ lớn.

“Mình sẽ không để hung thủ trốn thoát.” Ánh mắt của Triệu Huyền đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Cô thoát khỏi dòng suy nghĩ, cầm lấy điện thoại, nhìn vào bản ghi chép dân số vừa tải về. Lục Văn Hạo là con trai duy nhất của gia đình, nhưng hồ sơ hộ khẩu của Vương Cương lại trống rỗng.

Đúng lúc đó, chuông điện thoại của cô vang lên. Trên màn hình hiển thị là Văn Văn, nhưng giọng nói lại là của Từ Chí.

“Dư Dư mất tích rồi, Dư Dư mất tích rồi!” Từ Chí gấp gáp hét lên. Ngoài câu này ra, anh ấy không nói được thêm bất kỳ chữ nào nữa.

Bình Luận (0)
Comment