Từ Chí và Văn Văn đứng trong căn hộ nhỏ của Tiền Dư Dư. Nơi từng ấm cúng nay lại trở nên lạnh lẽo.
Chú mèo Coca đứng cạnh hộp cây leo mèo, nó không hiểu chuyện gì xảy ra, đứng dậy cào cào hộp, phát ra tiếng động.
“Dư Dư vừa gọi điện cho tôi, bảo ăn xong thì qua tìm cô ấy.” Từ Chí nói, vẻ mặt hoảng loạn. Anh ấy biết rằng chỉ mới mất tích 2 tiếng thì chưa thể lập án được. Bản thân anh ấy là cảnh sát, giờ lại rối bời hơn bất kỳ ai.
“Tôi ăn xong gọi lại thì thấy điện thoại tắt máy. Đến nhà cô ấy thì không thấy ai cả. Tôi dùng chìa khóa vào nhà, nhưng vẫn không thấy cô ấy. Cô ấy không gọi cho cô à?”
Từ Chí nói rất nhiều, nhưng lời có ích thì chẳng được bao nhiêu. Sự lo lắng khiến lời lẽ của anh ấy trở nên lộn xộn, không đầu không đuôi. Triệu Huyền cảm thấy có linh cảm chẳng lành.
“Đưa điện thoại cho Văn Văn đi.” Triệu Huyền cho rằng Văn Văn bình tĩnh hơn Từ Chí, lúc này có thể cung cấp nhiều thông tin hơn.
“Tiên Nhi.” Giọng Văn Văn bên kia đầu dây nghe bình tĩnh hơn nhiều, mặc dù tiếng la hét hoảng loạn của Từ Chí vẫn vọng vào tai.
“Cây leo mèo được giao đến chưa?” Triệu Huyền nghe thấy tiếng giấy hộp trong nền âm thanh.
“Rồi.” Tuy Văn Văn không hiểu tại sao Triệu Huyền hỏi điều này, nhưng chắc chắn cô có lý do. Lúc này, Triệu Huyền như chiếc phao cứu sinh cuối cùng của họ.
“Đặt ở đâu? Trước tường phía nam trong phòng ngủ à?” Triệu Huyền hỏi nhanh, rồi giơ tay ra hiệu cho Khâu Thiên Tề.
“Đúng.” Văn Văn trả lời, nhìn lại vị trí hộp giấy, quả thực nó đang dựa vào tường phía nam.
Ngay khi nhận được câu trả lời, Triệu Huyền lập tức ngắt máy.
“Đi bắt hung thủ không?” Triệu Huyền ngước mắt hỏi Khâu Thiên Tề.
Hai người leo lên xe máy giao hàng, lao vào dòng xe cộ. Tranh thủ thời gian, Triệu Huyền gửi vị trí định vị cho Văn Văn.
Trên đường, cô giải thích suy luận của mình với Khâu Thiên Tề. Vương Cương đã bắt cóc Tiền Dư Dư, vì cô ấy thỏa mãn điều kiện để giết của gã ta.
“Cô làm sao biết được đó là Vương Cương?” Khâu Thiên Tề thắc mắc. Anh ta đã nghe toàn bộ cuộc gọi của Triệu Huyền, nhưng cô không hề nhắc tới Vương Cương.
“Bởi vì cây leo mèo. Trước đó, Dư Dư từng nói muốn bán bàn trang điểm đi để đặt cây leo mèo. Bàn trang điểm vốn đặt trước tường phía nam. Nếu cây leo mèo đặt ở đó, điều đó có nghĩa là đã có người đến lấy bàn trang điểm rồi.” Triệu Huyền giải thích suy luận, mắt nhìn đèn giao thông đổi màu, thúc giục Khâu Thiên Tề vượt đèn đỏ để tăng tốc.
Khâu Thiên Tề nghe lời, không do dự vặn ga, lao nhanh qua các con đường nhỏ. Chỉ chưa đầy 10 phút, họ đã đến nhà máy tái chế.
Biển hiệu Z-POWER sáng rực thường ngày nay đã tắt, chỉ còn vài ánh đèn lẻ loi trong nhà máy. Xung quanh là những ngọn núi thấp và con đường nhỏ dẫn thẳng vào nhà máy.
Camera trước cổng đã không còn sáng đèn xanh. Những chiếc xe ba bánh vẫn đỗ gọn gàng trong gara gần cổng. Triệu Huyền nhận ra một trong số đó có bàn trang điểm của Tiền Dư Dư, được che phủ một phần bởi tấm bạt lớn.
Cô và Khâu Thiên Tề cùng bước đến phòng tắm đang sáng đèn. Triệu Huyền đẩy cửa, phát hiện Tiền Dư Dư bị trói trong phòng, bên cạnh là một vòi nước đang chảy.
Tiền Dư Dư đã không còn ý thức, ngã gục trên sàn, nhưng may mắn không có vết thương hay tổn hại gì trên cơ thể, quần áo vẫn nguyên vẹn.
Hung thủ dường như đã rời đi. Triệu Huyền đứng sau Khâu Thiên Tề, lắng nghe xung quanh với sự cảnh giác cao độ, nhưng tiếng nước chảy làm cô khó phân biệt được hướng âm thanh.
Không có kinh nghiệm điều tra nên Khâu Thiên Tề xông thẳng vào, cố gắng tháo dây trói trên người Tiền Dư Dư ra. Nhưng những dây buộc nhựa chặt hơn anh ta tưởng.
Lúc này, một người đàn ông mặc áo khoác da đen từ góc khuất trong buồng tắm bước ra, chậm rãi tiến lại phía Khâu Thiên Tề. Trước khi Triệu Huyền kịp lên tiếng, người đàn ông đã dùng một cây gậy gỗ đánh Khâu Thiên Tề ngã xuống đất.
“Vương Cương, tôi đã báo cảnh sát rồi.” Triệu Huyền lập tức gọi tên gã ta, cố tình khiến gã ta hiểu rằng mình không còn đường thoát, mọi thông tin về gã ta đã bị nắm giữ.
“Thế à? Nhưng nếu tôi giết họ ngay bây giờ, cô có thể làm gì được?” Vương Cương không tỏ ra sợ hãi, liếc nhìn Tiền Dư Dư. Sau đó gã ta chuyển ánh mắt lạnh lùng về phía Triệu Huyền.
“Tương tự, anh cũng không làm được gì.” Ánh mắt Triệu Huyền lạnh lùng, vẻ mặt vô cảm khiến Vương Cương bị cô thu hút.
“Cô là nữ cảnh sát lần trước tới đây, phải không? Tên cô là Triệu Huyền?” Khi nhìn rõ Triệu Huyền, Vương Cương có chút ngạc nhiên, như thể không tin rằng cảnh sát có thể lần ra mình.
“Không phải vụ án đã kết thúc rồi à?” Vương Cương lấy từ túi áo ra một gói khăn giấy, lau sạch đôi găng tay của mình. Dù đang đeo găng tay nhưng gã vẫn muốn giữ tay sạch sẽ.
“Tôi không phải nữ cảnh sát, chỉ là một nhân viên văn phòng thôi. Vụ án vẫn chưa được kết án.” Triệu Huyền giữ phong cách đáp lời của mình, không bỏ qua câu hỏi nào.
“À, là chiêu đánh lạc hướng à? Đáng tiếc thật.” Vương Cương bấy giờ mới nhận ra điều mà những bản tin đã đề cập.
“Tôi không giết cô ấy, nhưng tôi muốn biết, làm sao cô biết đó là tôi?”
Vương Cương buông cây gậy trong tay xuống, tiến thẳng đến gần Triệu Huyền. Cô không có đường trốn chạy, xung quanh toàn là vết nước loang lổ. Cô chưa kịp phản ứng thì tóc đã bị túm lấy.
Mái tóc dài của Triệu Huyền bị giật mạnh. Cánh tay của Vương Cương rất rắn chắc, một tay nắm chặt tóc cô kéo về phía mình, tay kia giữ chặt lấy cả hai tay cô. Triệu Huyền cố gắng vùng vẫy, nhưng trước sự chênh lệch của sức mạnh, mọi nỗ lực của cô đều trở nên vô ích.
“Đi dạo bờ sông Lục Lan không?” Vương Cương như đang cho Triệu Huyền một sự lựa chọn, nhưng thực chất gã ta đã kéo cô ra khỏi nhà máy tái chế, túm lấy tóc cô mà lôi đi.
Trên con đường không đèn, ánh sáng từ nhà máy không thể chiếu tới, Triệu Huyền gần như bị Vương Cương kéo lê trên mặt đất. Cô bước đi loạng choạng, cố gắng bắt kịp bước chân hắn, nhưng do bị túm tóc, cô không có cơ hội để nhìn đường.
[Có lẽ mình sẽ chết.]
Hình ảnh Tiêu Chiêu Nam thoáng hiện lên trong đầu Triệu Huyền. Khi ấy, Vương Cương cũng kéo Chiêu Nam vào nhà tắm công cộng, làm nhục cô ấy, sau đó phân xác cô ấy thành nhiều phần.
Khoảng cách từ nhà máy đến bờ sông Lục Lan còn khoảng 500m. Triệu Huyền cảm thấy như da đầu mình sắp bị xé ra. Cô bị kéo lê trong tình trạng nhếch nhác, tư thế bất thường khiến cột sống cũng bắt đầu đau nhức.
“Đến rồi.”
Vương Cương nhấc bổng Triệu Huyền lên như một chiếc túi nhựa. Một tay gã ta vẫn giữ chặt hai tay cô, tay kia buông tóc cô ra, chuyển sang bóp cổ cô.
“Nói xem nào, làm sao cô tìm ra tôi?” Giọng nói của Vương Cương lạnh lùng không chút biểu cảm. Gã ta sạch sẽ một cách kỳ lạ, như một tay đồ tể mắc bệnh sạch sẽ.
-
Trong khi đó, Từ Chí và Văn Văn báo vị trí Triệu Huyền đã gửi cho Lý Giai Trinh.
“Tiên Nhi không bắt máy à?” Lý Giai Trinh đã chuẩn bị đầy đủ trang bị. Chị ấy biết Triệu Huyền sẽ không mất liên lạc mà không có lý do, cũng không thể gửi vị trí xong rồi im lặng được.
“Đã hơn 15 phút rồi.” Văn Văn lái xe rất nhanh, phớt lờ mọi tín hiệu đèn giao thông, chỉ muốn tới cục cảnh sát để lấy vũ khí cứu Triệu Huyền.
Trong văn phòng của mình, Trác Chính Thành vừa báo cáo tiến độ vụ án với cấp trên xong. Ngay lúc tắt máy tính, anh ấy nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Đội trưởng Trác, có một phụ nữ tên Tiền Dư Dư mất tích. Bạn của cô ấy là nhân viên lưu trữ tư liệu của chúng ta, Triệu Huyền đã một mình tới nhà máy tái chế tìm người và hiện đã mất liên lạc. Tôi có lý do để tin rằng cả hai phụ nữ đều bị bắt giữ.” Lý Giai Trinh báo cáo nhanh nhất có thể. Dựa vào thông tin có sẵn, chị ấy chỉ có thể trình bày như vậy mà thôi.
“Ồ? Hung thủ mắc câu rồi.” Trác Chính Thành không tỏ ra bất ngờ như mong đợi. Anh ấy bình tĩnh thu dọn bàn làm việc, nói: “Gọi đội đặc nhiệm. Trang bị súng bắn tỉa và cử thêm người đàm phán. Thông báo 120, pháp y và giám định hiện trường đi.”
“Rõ.” Lý Giai Trinh lập tức rời khỏi văn phòng, ra hiệu cho Từ Chí và Văn Văn tới bộ phận trang bị.
Trác Chính Thành đã sớm biết Lục Văn Hạo không phải là hung thủ thực sự rồi. Mọi thông tin mà anh ấy nói đều nhằm mục đích dụ hung thủ thật vào bẫy. Kẻ đó rất xảo quyệt, nhưng anh ấy cũng không phải là người dễ bị qua mặt.
Chỉ có điều, càng ít người biết về cái bẫy này thì càng tốt. Ngoài Lý Giai Trinh, anh ấy không thông báo với đồng nghiệp nào khác. Trong báo cáo tình hình, anh ấy viết rất đơn giản, chỉ đưa Lục Văn Hạo vào danh sách nghi phạm hàng đầu, nhưng không có ý định kết luận vụ án ngay.
Những năm qua, Trác Chính Thành đã giải quyết rất nhiều vụ án lớn và quan trọng. Một số kẻ phạm tội rất xảo quyệt, chúng sẽ phản ứng dựa trên thông tin truy nã của cảnh sát, tung ra tin giả. Một mặt, chúng muốn làm cảnh sát mất cảnh giác, mặt khác, chúng cũng tranh thủ thời gian để chuẩn bị thêm.
Nhưng anh ấy không ngờ lần này kẻ phạm tội lại ra tay nhanh như vậy.
Thôi thì, để cho hung thủ thấy được sức mạnh thực sự của cảnh sát vậy.
Trác Chính Thành thay đồ trang bị của đội đặc nhiệm. Bộ đồ cảnh sát màu đen làm tôn lên vóc dáng cao lớn, cơ bắp vạm vỡ của anh ấy.
Văn Văn và Từ Chí cũng đã thay trang phục cảnh sát hình sự. Hai người bỏ súng vào bao và chuẩn bị hành động.
Văn Văn bình thường rất thích tập luyện thực chiến, lớp bắn súng cũng là một trong những môn anh yêu thích nhất. Nhưng lần này, khi tay anh chạm vào khẩu súng, anh lại cảm thấy sợ hãi.
Nếu như... bắn trượt thì sao?
Một nỗi sợ vô hình xâm chiếm tâm trí Văn Văn. Bắn trượt, Tiên Nhi sẽ chết.
Khi nghĩ đến đó, đầu óc anh như tê liệt. Không thể suy nghĩ, không thể hành động, không thể tưởng tượng nổi.
“Đang mơ màng gì thế?” Từ Chí đụng vào tay Văn Văn. Anh ấy vốn thẳng thắn, lúc này cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ lo cứu người thôi.
“À, không có gì, lên xe thôi.” Không biết từ lúc nào, hai người đã đi đến bên xe cảnh sát. Lý Giai Trinh ở trong xe gọi họ.
Lý Giai Trinh, Từ Chí và Văn Văn cùng một xe. Còn Trác Chính Thành, Trương Khâu và Phương Thừa Vận đi một chiếc khác. Phía sau là xe của pháp y, pháp chứng và một đội đặc nhiệm.
Đèn cảnh sát nhấp nháy, tất cả các phương tiện đều nhường đường. Lý Giai Trinh nhìn qua gương chiếu hậu và thấy sắc mặt Văn Văn không ổn.
“Văn Văn, đừng quá lo lắng. Tiên Nhi thông minh lắm, cô ấy sẽ biết cách đối phó với tội phạm.” Lý Giai Trinh rất tin tưởng Triệu Huyền. Chị ấy biết rằng Triệu Huyền chọn đi một mình để kéo dài thời gian và khiến tội phạm mất cảnh giác, chắc chắn cô đã có cách để trì hoãn.
“Tôi biết.” Văn Văn sờ vào khẩu súng bên hông, trong đầu anh lại hiện lên khuôn mặt của Triệu Huyền và cơ thể nát bấy của Tiêu Chiêu Nam. Cảm giác xe chạy nhanh khiến Văn Văn lần đầu tiên cảm thấy chóng mặt.
“Biết cái gì mà biết. Tôi phục cậu luôn đấy, thường ngày luyện tập nhiều thế mà lúc này lại sợ hả? Anh bạn, cứu vợ, một chữ “làm” là xong.” Từ Chí lúc này cũng nhận ra Văn Văn không ổn. Anh ấy không hiểu tại sao bạn mình lại sợ, chỉ biết là lúc này anh đã nhụt chí rồi.
Văn Văn nắm chặt khẩu súng, gật đầu. Anh đã sợ rồi, thật sự rất sợ rồi.
Khi gần đến nhà máy tái chế, tất cả các xe cảnh sát đều tắt còi và đèn cảnh sát đi. Họ chạy yên lặng như những phương tiện giao thông bình thường.
Trác Chính Thành lái xe nhanh hơn Lý Giai Trinh. Anh ấy đã đến cổng nhà máy tái chế, tắt máy rồi xuống xe. Hai đội cảnh sát bắt đầu kiểm tra xung quanh một cách có trật tự và không phát hiện ra động tĩnh gì.
“Không có ai à?” Trác Chính Thành hỏi một cảnh sát đặc nhiệm trong đội tiên phong.
“Có hai hàng dấu chân mới ở cửa, trong nhà máy có hai người ngất xỉu. Đã xác nhận là Tiền Dư Dư và Khâu Thiên Tề. Pháp y, pháp chứng và nhân viên cứu hộ đều đã sẵn sàng.” Đội đặc nhiệm trả lời nhanh chóng.
Trác Chính Thành nhìn hai hàng dấu chân, một trước một sau, rõ ràng là tội phạm đã bắt cóc con tin. Anh ấy mở bản đồ trên điện thoại, thấy dấu chân đi theo hướng Bắc. Phía Bắc có một khu vực gần sông Lục Lan.
“Lý Giai Trinh.” Giọng Trác Chính Thành nghiêm túc và trầm thấp. Anh ấy tưởng kẻ phạm tội sẽ ở lại trong nhà máy, như thể dễ dàng bắt được chúng, nhưng rõ ràng kẻ phạm tội cũng đã có kế hoạch.
Lúc này nước sông Lục Lan chảy rất mạnh, xung quanh không có nơi để ẩn nấp, khó mà phục kích được. Nếu kẻ phạm tội muốn trốn dọc theo con sông thì cảnh sát sẽ rất khó truy đuổi.
[Không biết cô gái nhỏ ấy kéo dài được bao lâu.]
Trác Chính Thành chỉ có thể hy vọng Triệu Huyền sẽ chịu đựng được thêm một chút nữa.