Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 49

“Đến nơi rồi.” Lý Giai Trinh cũng mặc đồ của đội đặc nhiệm, tóc búi gọn gàng sau đầu. Khí chất thân thiện ngày thường giờ đã biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng đầy sắc sảo.

“Cô nghĩ Triệu Huyền còn sống không?” Trác Chính Thành hỏi, giọng điệu không chút cảm xúc.

“Có, còn sống. Cô ấy chắc chắn còn sống.” Lý Giai Trinh tin tưởng vào Triệu Huyền. Trong tình huống như thế này, lựa chọn tốt nhất chính là đặt niềm tin vào cô.

Trác Chính Thành cầm ống nhòm nhìn ra phía bờ sông. Có hai bóng người mơ hồ đang tựa vào nhau, không rõ đó là đôi tình nhân hay con tin bị bắt giữ.

“Ở phía Bắc sông Lục Lan có một nhà máy phát điện bằng gió, có thể lên đó bố trí vị trí bắn tỉa. Văn Văn và Trương Khâu sẽ phụ trách bắn tỉa. Tôi sẽ phục kích ở ven sông.” Trác Chính Thành đưa ống nhòm cho Lý Giai Trinh: “Ở chỗ kia, cách bờ sông khoảng 3m, từ đây đến đó tầm 500m. Cô có 12 phút để dẫn đội bố trí xong vị trí bắn tỉa. Xong thì báo cho tôi.”

“Rõ, đội trưởng. Nhưng để Văn Văn vào vị trí bắn tỉa à?” Lý Giai Trinh nhận ra tâm lý của Văn Văn không ổn. Chị ấy định đề nghị Trác Chính Thành thay một cảnh sát khác.

Trác Chính Thành liếc nhìn Văn Văn đang đứng thất thần bên xe, gương mặt anh đầy vẻ lo lắng. Trong nhiệm vụ, thường sẽ tránh để người có liên quan trực tiếp nổ súng. Nhưng Trác Chính Thành lại nhớ về ngày đầu tiên anh ấy gặp cậu trai trẻ này.

Ngày đầu tiên đến học viện cảnh sát để diễn thuyết, Văn Văn giống như một cái đuôi nhỏ, luôn bám theo Trác Chính Thành để hỏi cách anh ấy phá những vụ án như thế nào.

Văn Văn nhanh chóng khiến Trác Chính Thành chú ý. Nhưng trong danh sách đề cử của cục cảnh sát thành phố lại không có tên anh.

Lớp trưởng của Văn Văn đã đưa bảng đánh giá năng lực của anh cho Trác Chính Thành xem. Ngoại trừ phần tâm lý, mọi hạng mục khác của Văn Văn đều gần như đạt điểm tuyệt đối.

[Cậu ấy rất toàn diện, nhưng tâm lý không ổn định. Cục cảnh sát thành phố không cần những cảnh sát hình sự không thể bắn súng.] Lời của lớp trưởng rất thẳng thắn, cũng khiến giấc mơ nhiều năm được vào cục cảnh sát thành phố của Văn Văn tan vỡ.

[Ai mà biết được. Hôm nay không bắn được, chẳng lẽ ngày mai cũng vậy à?] Trác Chính Thành nhìn bảng đánh giá, rồi nói: “Nhân tài thế này, tôi nhận. Sau này đừng đến xin lại đấy.”

Vấn đề của Văn Văn rất rõ ràng. Anh có quá nhiều sự đồng cảm, luôn lo lắng quá nhiều, dẫn đến việc do dự khi phải nổ súng. Thông thường, những người như vậy không thể trở thành cảnh sát hình sự được.

Không ai muốn tuyển một cảnh sát không thể nổ súng cả.

Nhưng Trác Chính Thành không lo lắng. Lý Giai Trinh và anh ấy đều là những xạ thủ hàng đầu của học viện cảnh sát. Văn Văn chỉ có một điểm yếu này. Dù cả đời anh không thể vượt qua, anh ấy cũng có thể che chắn cho Văn Văn mãi được.

Huống chi, Văn Văn có thể bắn.

Trác Chính Thành đã từng thấy Văn Văn bắn bia, không một phát nào lệch mục tiêu cả.

Chỉ vì một lần thất bại trong nhiệm vụ mà kết luận một cảnh sát giỏi là “vô dụng” thì quá bất công rồi.

Cuộc đời không phải chỉ có một cơ hội.

“Tiểu Văn, mạng sống của Triệu Huyền từ giờ phút này dựa trên viên đạn của cậu.” Trác Chính Thành dùng ngón tay chạm nhẹ vào lồng ngực của Văn Văn, nơi trái tim đang đập mạnh mẽ.

Văn Văn gật đầu, dần tỉnh khỏi cơn mơ màng. Anh nhận lấy chiếc ống nhòm từ tay Trác Chính Thành, nhìn vào bóng dáng nhỏ bé ở bờ sông. Anh không còn sự lựa chọn nào khác.

Qua ống nhòm, gương mặt của Triệu Huyền tái nhợt, các đường nét không rõ ràng, cũng không thể thấy rõ biểu cảm của cô. Văn Văn cầm lấy khẩu súng bắn tỉa mà Lý Giai Trinh đưa rồi bước lên xe.

[Tôi sẽ bảo vệ cô.] Văn Văn đạp mạnh chân ga, trong đầu vang lên lời hứa với Triệu Huyền.

Trong đội, ngoài hai đội trưởng, khả năng bắn súng tốt nhất thuộc về anh. Hai đội trưởng cần tập trung chỉ huy toàn đội, hôm nay chỉ có mình anh có thể đảm nhận vị trí bắn tỉa này.

Văn Văn nhìn về phía nhà máy điện ở xa, những ngọn đèn chống va chạm đang nhấp nháy trên cao. Đó chính là nơi anh phải đến để đặt súng.

Trong màn đêm, Trác Chính Thành tiến đến dưới chân cầu, chỉ còn chưa đầy 200m nữa là đến vị trí của Vương Cương và Triệu Huyền. Anh ấy đeo tai nghe, giữ liên lạc với Lý Giai Trinh và Văn Văn mọi lúc.

-

Bờ sông gió mạnh, người thưa, nước sông cuồn cuộn đánh vào bờ, từng đợt sóng nối tiếp nhau. Những tảng đá bị đập đến không còn sức phản kháng, giống như trạng thái hiện giờ của Triệu Huyền.

Vương Cương ôm chặt Triệu Huyền trong lòng, trông giống như một cặp tình nhân. Những người đi ngang qua cũng không ngoái đầu nhìn lại.

“Chiếc bàn trang điểm trong nhà Tiền Dư Dự biến mất, tủ giày ở nhà Tiêu Chiêu Nam cũng bị thay thế. Họ đều nghĩ là Lục Văn Hạo làm, nhưng đây đều là do anh sắp đặt, đúng không? Nhưng việc của các người cần hai người thực hiện, phải không? Anh chính là đồng phạm của Lục Văn Hạo.” Triệu Huyền bắt đầu run rẩy. Cái chết là một nỗi sợ nguyên thủy, không cách nào ý chí có thể xóa tan được.

Thân hình Triệu Huyền so với một cô gái bình thường không quá nhỏ nhắn, nhưng đối với một người đàn ông quen lao động nặng nhọc như Vương Cương thì chẳng khác gì một con chim nhỏ.

Chỉ cần gã bóp nhẹ, cổ họng của cô sẽ bị trật khớp. Triệu Huyền không muốn, cũng không chấp nhận phải chết ở một nơi thế này.

“Nhưng tôi làm rất tốt mà. Cô không có chứng cứ, đúng chứ?” Vương Cương kiên quyết bảo vệ những gì mình đã làm. Như một đứa trẻ thời đi học bị phát hiện làm sai bài tập nhưng cố bám lấy giáo viên để tranh luận cho rõ ràng.

“Có... 7 năm trước.” Triệu Huyền nhắc đến vụ án 7 năm trước. Tay của Vương Cương dường như nới lỏng một chút khi nghe đến đó. “Trần Tề Mỹ. Anh để lại một dấu vân tay trên chiếc nhẫn của chị ấy. Vì khi đó công nghệ chưa đủ hiện đại nên không thể tìm ra chứng cứ liên quan. Sau đó anh đổi chứng minh thư nên cũng không thể tìm được anh nữa. Nhưng giờ thì khác, chỉ cần so sánh dấu vân tay là có thể chứng minh anh có liên quan đến vụ án.”

Triệu Huyền cảm nhận được hơi thở phía sau lưng mình. Một tiếng cười khẽ vang lên, Vương Cương đang cười nhạo chính mình khi xưa.

“Lúc đó còn trẻ, làm việc chưa được gọn gàng lắm.” Vương Cương có vẻ tiếc nuối, trách cứ bản thân vì đã để lại dấu vân tay.

“Không phải là anh không gọn gàng, mà là có người đã theo đuổi anh suốt 7 năm nay. Những chứng cứ này đều là do người đó cung cấp cho tôi.” Triệu Huyền tiết lộ cách cô có được thông tin.

“Hả? Người đó đâu? Chắc không phải là cậu nhóc vừa nãy đấy chứ?” Vương Cương nhận ra cậu thanh niên đó có khả năng phòng bị và năng lực điều tra yếu kém, ít nhất là không bằng Triệu Huyền. Cậu ta không thể tìm ra thông tin về mình được.

“Anh ấy chết rồi, bị tai nạn giao thông.” Triệu Huyền bình thản nói ra, nhưng những ngón tay của cô vẫn run rẩy. Áp lực trên cổ họng và hơi thở nóng hổi phía sau làm cô vô cùng khó chịu.

Cô sợ, sợ bản thân phát bệnh vào lúc này. Cô cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn trong đầu, giữ bình tĩnh, ép bản thân tiếp tục đối thoại với Vương Cương.

“À, cô xem, ngay cả ông trời cũng đứng về phía tôi, đúng không?” Vương Cương lại bật cười. Nhưng hơi thở của gã ta trở nên gấp gáp, nhịp tim đập nhanh hơn. Gã muốn nói thêm điều gì đó với Triệu Huyền. Gã thấy cô thông minh, là người có thể nói chuyện được với mình.

“Không đúng, bởi vì hôm nay tôi đã tìm ra anh rồi.” Sắc mặt Triệu Huyền bắt đầu tím tái, não bộ thiếu oxy nghiêm trọng. Nhưng cô vẫn không hề tỏ ra yếu thế trước Vương Cương.

Tầm nhìn dần mờ nhòe, nhưng thính giác nhạy bén vẫn giúp cô nghe rõ mọi âm thanh xung quanh. Tiếng động cơ xe ô tô ồn ào đột nhiên dừng lại, mặt nước gợn lên từng đợt sóng nhẹ. Triệu Huyền nhìn về phía đối diện, cố gắng nhận biết điều gì đó.

Ở đầu kia của ống ngắm, Văn Văn quan sát hành động của Vương Cương. Anh đang chờ lệnh từ Trác Chính Thành và Lý Giai Trinh.

“Tay anh đang run đấy.” Trương Khâu ngồi bên cạnh Văn Văn, ôm theo một đống thiết bị. Thái độ thờ ơ của cậu ta khiến Văn Văn cảm thấy bực mình.

“Liên quan gì đến cậu?” Văn Văn cứng rắn nói, nhưng tay vẫn không thể ngừng run rẩy. Gương mặt Triệu Huyền và vai của tên tội phạm gần nhau đến mức, gần hơn bất cứ bia tập bắn nào mà anh từng bắn.

“Chuẩn bị sẵn sàng, chờ thời cơ. Mục tiêu là vai, không được phép sai sót.” Giọng nói của Lý Giai Trinh truyền qua tai nghe.

“Rõ.”

Văn Văn và Trương Khâu đồng loạt trả lời.

“Cô không có gì muốn hỏi à?” Vương Cương tò mò hỏi Triệu Huyền. Gã có rất nhiều thắc mắc, nhưng Triệu Huyền lại có vẻ tự tin và điềm tĩnh. Cô chẳng hỏi gì, cũng chẳng nói gì.

“Không.” Triệu Huyền có lẽ đã đoán được cách hành động của Vương Cương, cũng hiểu được mục đích của gã ta. Đối với Triệu Huyền, Vương Cương như một tờ giấy trắng, cô không muốn tìm hiểu thêm nữa.

“Tôi cứ tưởng chắc chắn cô sẽ hỏi tôi tại sao lại phạm tội chứ?” Vương Cương tự mình nêu câu hỏi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt không quan tâm của Triệu Huyền, gã ta không còn muốn tiếp tục nữa.

“Tôi không có h*m m**n tìm hiểu cuộc đời của loại người như anh.” Triệu Huyền kiên quyết ngẩng đầu lên. Còn Vương Cương thì lại như vừa nghe được câu chuyện cười hay nhất trên đời.

“Loại người như tôi?” Tiếng cười của Vương Cương vang vọng trên mặt sông. Trong đêm yên tĩnh đến chết lặng, tiếng cười đó giống như tiếng thét của ma quỷ, khiến người ta rùng mình.

Tại sao người phụ nữ này lại có vẻ mặt như thể trời đất đều nằm trong tay mình như thế?

Bởi vì cô và gã là một loại người.

Sự tự tin coi thường mọi người, kiêu ngạo coi thường người bình thường, tất cả đều giống nhau.

“Triệu Huyền.” Ngón tay Vương Cương dần siết chặt, giọng điệu của gã ta cũng thay đổi theo: “Tôi và cô cùng là một loại người.”

Triệu Huyền bỗng mở to mắt, đồng tử giãn ra. Vương Cương siết chặt cổ cô. Cô há miệng, cố gắng hít thêm không khí.

“Không thì sao cô lại tìm ra được tôi? Bởi vì cô biết tôi đang nghĩ gì. Người bình thường họ không biết, nhưng cô... Triệu Huyền, cô hiểu. Cô và một kẻ giết người có suy nghĩ giống nhau.” Vương Cương lại cười, như thể tìm được tri kỷ. Gã thở phào nhẹ nhõm. Gã đã hiểu tại sao Triệu Huyền không hỏi rồi, bởi vì cô hiểu, cô thông cảm. Vậy nên cô sẽ không hỏi.

Vương Cương giơ tay, cố gắng siết chặt cổ Triệu Huyền. Mặt cô dần chuyển sang tím tái, gương mặt xinh đẹp giờ trở nên dữ tợn, đồng tử cũng đỏ ngầu.

“Không giống. Tôi không tự phụ như anh.” Triệu Huyền cố gắng nói ra vài từ qua kẽ răng. Cô nhìn sang bờ bên kia sông, ánh sáng đỏ đang bật. Triệu Huyền nhẹ nhàng giơ tay, làm một cử chỉ “Ok”.

Văn Văn nhìn qua kính ngắm, thấy Triệu Huyền quay đầu, lộ ra khoảng trống giữa vai Vương Cương. Cử chỉ “Ok” của Triệu Huyền rất có ích. Theo hướng tay cô chỉ, anh nhanh chóng tìm ra vị trí bắn.

Một viên đạn chính xác trúng vào vai Vương Cương. Sau đó một bóng người đàn ông xuất hiện từ trong nước.

Trác Chính Thành đã bơi đến bờ sông từ vài phút trước. Anh ấy chống chọi lại sức cản của dòng nước. Vào đúng khoảnh khắc viên đạn bắn trúng, anh ấy từ mặt nước lao lên, chính xác tóm lấy Vương Cương đang đứng trên bờ.

Lý Giai Trinh từ cây cầu cách đó 100m chạy xuống, bước chân ngày càng nhanh, cho đến khi dừng lại bên cạnh Triệu Huyền.

Triệu Huyền nhìn thấy gương mặt của Lý Giai Trinh, cơ thể cô cũng thả lỏng. Cô vừa mới chống đỡ nỗi sợ hãi bằng adrenaline, giờ nó vỡ vụn, tinh thần cô suy sụp một cách nhanh chóng. Cô ngã vào trong vòng tay của Lý Giai Trinh.

Lý Giai Trinh ngay lập tức phủ chiếc áo khoác lên thân thể run rẩy của Triệu Huyền. Triệu Huyền trong vòng tay của chị ấy không ngừng co giật, miệng không rõ ràng nói những lời lạ.

“Mang đi.” Trác Chính Thành ra hiệu cho các thành viên trong đội đặc nhiệm. Hai người lập tức đẩy Vương Cương vào xe cảnh sát. Trác Chính Thành lấy một chiếc chăn, lau khô người mình một chút.

Sau đó, anh ấy ra hiệu một dấu “Ok” về phía Văn Văn. Từ tai nghe truyền đến tiếng Văn Văn: “Rõ.”

Bình Luận (0)
Comment