Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 50

Khi mở mắt ra lần nữa, Triệu Huyền đã ở trong phòng bệnh. Cô không bị thương quá nặng, nhưng cơn ác mộng khiến cô cảm thấy vô cùng kiệt sức.

“Tiên Nhi!” Triệu Lan túc trực bên giường, thấy cô mở mắt lập tức gọi y tá.

“Bà ngoại.” Cơ thể Triệu Huyền hơi mệt, chỉ khẽ gọi một tiếng yếu ớt.

“Cô ấy không sao, chỉ là bị kinh hãi quá mức, cộng với bệnh cũ khiến phản ứng cơ thể dữ dội hơn chút thôi.” Y tá kiểm tra các chỉ số của Triệu Huyền rồi nói.

Tiền Dư Dư nhanh chóng nghe tin từ trạm y tá cũng chạy tới phòng bệnh. Cô chỉ bị gây mê nên lúc tỉnh dậy tinh thần sảng khoái như vừa ngủ một giấc ngon lành.

“Sợ chết đi được. Cô biết không, tôi chẳng biết chuyện gì xảy ra cả. Sau đó Từ Chí nói với tôi, tôi sợ đến mức suýt khóc. Trời ơi!” Tiền Dư Dư nắm tay Triệu Huyền. Nếu Triệu Huyền không đến kịp, e là cô ấy đã mất mạng rồi.

“Không sao đâu, cô đừng sợ.” Ngược lại, Triệu Huyền lại an ủi Tiền Dư Dư. Cô cầm điện thoại lên xem tin nhắn. Lần này bắt được Vương Cương khiến cả cục cảnh sát bận rộn hẳn.

“Đừng nói không sao, cô đã cứu mạng tôi! Cô! Triệu Huyền! Cô cứu mạng tôi! Từ hôm nay cô chính là ân nhân cứu mạng của tôi!” Tiền Dư Dư vừa nói vừa định quỳ xuống bên giường Triệu Huyền.

Triệu Huyền giật mình, sợ đến mức suýt đứng bật dậy khỏi giường.

“...Tôi... Cô... Không cần... Triệu Huyền nghĩ mãi cũng không tìm được từ thích hợp, cố gắng đỡ Tiền Dư Dư đứng lên.

Tiền Dư Dư chỉ đùa một chút, sau đó quay người ngồi xuống mép giường của Triệu Huyền.

“Cục cảnh sát dạo này náo nhiệt thật đấy.” Tiền Dư Dư chỉ vào điện thoại của Triệu Huyền.

[Lãnh đạo tỉnh sẽ tới huyện tham gia cuộc thẩm vấn tiếp theo vào tuần sau.]

[Giám đốc cục cảnh sát thành phố, phó giám đốc và ủy viên giám sát sẽ tới vào cuối tuần.]

Thông báo của Lý Giai Trinh được ghim trên đầu nhóm chat, Triệu Huyền liếc mắt là thấy ngay. Cả cục cảnh sát đều bị huy động, Văn Văn và Từ Chí bận tối mặt, thậm chí còn bận hơn cả lúc làm nhiệm vụ.

“Nhiều lãnh đạo đến thế. Mà tên Vương Cương đó đã giết 5 người đấy, giờ điều tra ra hết rồi.” Tiền Dư Dư lấy quả trứng gà ấm và cốc sữa đậu nành trong túi đưa cho Triệu Lan: “Bà ăn cái này đi ạ.”

Bữa sáng của Triệu Huyền là do bệnh viện chuẩn bị, đặt ngay cạnh giường. Cô cảm thấy đói nên ngồi dậy uống một bát cháo trắng.

“Hôm đó tại sao cô lại lên xe của gã ta?” Triệu Huyền hơi thắc mắc. Tiền Dư Dư không phải kiểu người dễ dàng lên xe của người lạ, nhưng Vương Cương muốn bắt cóc cô ấy, nhất định phải khiến cô ấy tự bước ra khỏi phạm vi giám sát của camera khu dân cư.

“À, vì gã nói tiện đường chở tôi đi tìm Từ Chí. Cô cũng biết khu nhà tôi cách chỗ anh ấy ăn cơm chỉ hai cây số thôi, gọi xe thì không đáng. Người ta nhiệt tình... nên tôi chỉ là nghĩ tiện đường thôi.” Tiền Dư Dư kể lại đầu đuôi sự việc cho Triệu Huyền nghe, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

“Là tại tôi không đề phòng. Ôi, tôi luôn nghĩ mọi người xung quanh đều tốt bụng, chẳng bao giờ nghĩ đến những chuyện xấu cả.” Gia đình Tiền Dư Dư hòa thuận, bạn bè xung quanh đều là bác sĩ và cảnh sát. Có thể nói cô ấy chưa từng gặp phải người xấu nên lần này là bài học lớn với cô ấy.

“Chuyện này đâu thể trách cháu được. Ai mà ngờ lòng người lại ác đến thế.” Triệu Lan đưa tay vỗ vai Tiền Dư Dư: “Miễn là các cháu không sao. Không sao là tốt rồi.”

Ba người trò chuyện thêm vài câu. Tiền Dư Dư được nghỉ phép 2 ngày, hôm nay cô ấy cũng nghỉ ngơi và được theo dõi tại bệnh viện. Giường của cô ấy nằm đối diện giường của Triệu Huyền. Vì là nhân chứng quan trọng nên cảnh sát cử hai nhân viên đứng gác trước cửa phòng bệnh của họ.

Đến giờ nghỉ trưa, Từ Chí, Văn Văn và Lý Giai Trinh cùng đến bệnh viện huyện. Văn Văn cầm một bó hoa loa kèn, còn Từ Chí thì mang theo một bó hoa cẩm chướng.

Từ Chí vừa đến cửa thì gặp Tiền Dư Dư đang định ra ngoài phơi nắng.

“Không hổ là Dư Dư của chúng ta, chẳng bị làm sao cả.” Từ Chí đưa hoa cho Tiền Dư Dư, nhìn dáng vẻ tinh thần của cô ấy, anh ấy cũng yên tâm hơn nhiều.

“Cơ thể cô bây giờ thế nào rồi?” Lý Giai Trinh hỏi thăm sức khỏe Tiền Dư Dư. Chị ấy hy vọng có thể nhanh chóng ghi lời khai của cô ấy.

“Rất khỏe mạnh!” Tiền Dư Dư ôm bó hoa, xoay một vòng tại chỗ.

“Vậy thì tốt. Tôi sẽ lấy lời khai của cô trước nhé.” Lý Giai Trinh vừa định mở cửa phòng bệnh thì Tiền Dư Dư liếc nhìn Văn Văn rồi lại nhìn sang Triệu Huyền đang ở trong phòng.

“Đội phó Lý, chúng ta ra bãi cỏ lớn đi. Tôi đang muốn tắm nắng, tiện chụp vài tấm ảnh với hoa.” Tiền Dư Dư kéo Từ Chí định ra sân.

Lý Giai Trinh ngước mắt nhìn Văn Văn. Chị ấy đã thấy rõ biểu hiện của Văn Văn hôm qua. Chuyện của Triệu Huyền chính là nút thắt trong lòng anh. Anh cần gặp cô để tháo gỡ điều đó.

Văn Văn gật đầu với Lý Giai Trinh, sau đó đẩy cửa phòng bệnh. Triệu Huyền đang đứng trước cửa sổ vươn vai. Mái tóc dài như dòng suối đổ xuống chiếc áo bệnh nhân trắng tinh, ánh nắng buổi trưa xuyên qua khe hở trên quần áo.

“Tiên Nhi, cô không sao chứ?” Văn Văn cầm bó hoa bước đến phía sau Triệu Huyền, chăm chú nhìn bóng dáng của cô, anh muốn chắc chắn rằng cô vẫn ổn.

“Ừ, không sao cả. Cục cảnh sát chắc bận lắm hả?” Triệu Huyền quay lại, đưa tay buộc tóc ra sau rồi nhận lấy bó hoa từ tay Văn Văn.

“Đẹp quá.” Triệu Huyền nhìn những bông hoa trắng muốt, cánh hoa cong cong như những chiếc kèn nhỏ, trông thật đáng yêu.

“Cô thích là được rồi.” Văn Văn đã tìm qua hơn một trăm trang trên diễn đàn về loại hoa thích hợp để tặng bệnh nhân, cuối cùng mới tìm được bó hoa đáng yêu này ở thị trấn.

Anh gãi nhẹ sau cổ, ánh mắt tránh né cái nhìn của Triệu Huyền.

“Cái này là gì vậy?” Triệu Huyền nhanh chóng phát hiện ra một lá bùa màu vàng nhạt được bọc trong nhựa nằm giữa bó hoa.

“Là bùa hộ mệnh bà ngoại tôi xin cho tôi. Giờ tôi tặng nó cho cô.” Từ khi Văn Văn trở thành cảnh sát, bà ngoại đã tặng anh lá bùa này. Từ đó đến giờ, anh chưa từng bị thương nghiêm trọng trong khi làm nhiệm vụ. Hôm nay, anh quyết định tặng nó cho Triệu Huyền.

“Cảm ơn.” Triệu Huyền có phần bất ngờ. Cô cầm lá bùa, đặt vào trong ốp lưng điện thoại: “Để ở đây được không?”

Triệu Huyền là một người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng Triệu Lan cũng thường đến chùa cầu nguyện. Những người cao tuổi thường cầu xin sức khỏe và bình an cho con cháu.

Triệu Lan từng nói với cô rằng thần Phật có thể không tồn tại, nhưng tấm lòng chân thành khi cầu nguyện là thứ đáng quý nhất. Điều này Triệu Huyền luôn ghi nhớ.

“Được chứ.” Văn Văn không bận tâm cô để ở đâu, chỉ cần lá bùa từng bảo vệ anh cũng sẽ bảo vệ cô là được.

“Đã lấy lời khai của Vương Cương chưa?” Triệu Huyền rất quan tâm đến vụ án. Điều đầu tiên cô muốn biết là tình hình của Vương Cương.

“Chưa. Gã ta vừa phẫu thuật xong, cần thời gian hồi phục.” Quá trình xử lý của cảnh sát không thể bỏ qua bước nào hết. Vết thương của hung thủ phải được chữa trị trước khi thẩm vấn.

“Cũng đúng, giờ lấy lời khai thì không nhân đạo lắm.” Triệu Huyền lấy một quả chuối từ rổ hoa quả đưa cho Văn Văn.

Không khí bỗng trở nên yên lặng. Văn Văn chợt nhận ra rằng ngoài việc điều tra ra, anh hầu như không có chủ đề để nói chuyện với Triệu Huyền. Anh luôn hỏi cô về vụ án, nhưng chưa bao giờ hỏi về cuộc sống của cô, cũng chưa từng chia sẻ điều gì về mình cả.

Văn Văn ngồi xuống bên giường Triệu Huyền. Mùi thuốc sát trùng trong phòng khiến anh nhớ đến người bà đã khuất của mình. Nhìn cô, anh chậm rãi mở lời.

“Năm ngoái bà ngoại tôi qua đời.” Văn Văn không biết vì sao lại nhắc đến chuyện này: “Mỗi lần vào phòng bệnh, tôi đều thấy rất khó chịu, giống như cô không thích bệnh viện vậy.”

“Tôi rất lo cho cô. Khi cô ngất đi, tôi sợ đến mức không biết phải làm gì. Khi lên kế hoạch phục kích, tôi sợ đến mức tay run rẩy.”

Văn Văn vừa ăn chuối vừa trải lòng. Anh có rất nhiều điều muốn nói với Triệu Huyền, như thể nếu không nói ngay bây giờ thì sẽ không còn cơ hội nữa.

“May mà cô không sao. Nếu không, tôi cảm giác mình cũng không sống nổi nữa.” Nghĩ lại cảnh tượng đêm qua khi Triệu Huyền bị Vương Cương khống chế, còn anh đứng trên tháp gió mà tay chân như bị điểm huyệt

“Tôi thật yếu đuối.” Ánh mắt Văn Văn nhìn vào cổ Triệu Huyền, vết tím đó khiến anh đau lòng. Vai anh khẽ run. Tiếp theo là một khoảng lặng.

“Tôi đã hứa với bà Triệu sẽ bảo vệ cô, nhưng tôi chẳng làm được gì cả.” Văn Văn siết chặt góc chăn trong tay. Ngón tay anh dùng sức đến mức phát ra tiếng ma sát trên vải.

Phản ứng của Văn Văn khiến Triệu Huyền bất ngờ. Cô không biết phải biểu cảm ra sao để an ủi anh, cũng không biết nói điều gì để giúp anh cảm thấy dễ chịu hơn.

Sau một hồi im lặng kéo dài.

Triệu Huyền bước đến bên giường, nhẹ nhàng ôm lấy Văn Văn. Mái tóc ngắn cứng cáp của anh chạm vào tay cô, hơi nhói, nhưng cô vẫn ôm lấy đầu anh, kéo anh vào lòng mình. Dáng ôm có phần gượng gạo, nhưng cơ thể cô lại rất mềm mại và ấm áp.

Triệu Huyền rất ít khi an ủi người khác, nhưng cô nhớ rõ cảm giác được an ủi trong vòng tay bà Triệu, rất ấm áp, như thể đó là nơi có thể bao dung tất cả.

Những dây thần kinh căng cứng của Văn Văn dần thả lỏng. Anh vùi đầu vào lòng Triệu Huyền, sự yếu đuối kéo theo nỗi hổ thẹn và ân hận vô bờ bến.

“Tôi cũng sợ lắm.” Triệu Huyền vuốt nhẹ tóc Văn Văn. Cô không rõ anh đang sợ điều gì, nhưng cô hiểu rằng ai cũng có quyền được sợ hãi.

“Tôi cũng sợ đến ngất đi đấy.” Nhịp thở của Triệu Huyền đều đặn, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió xuân phảng phất, làm dịu những gợn sóng trong lòng Văn Văn.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, ấm áp dịu dàng. Văn Văn nắm lấy tay Triệu Huyền, như một đứa trẻ vừa được vỗ về, tìm thấy sự an ủi giữa cơn bão lòng.

-

Trên bãi cỏ lớn, Lý Giai Trinh cẩn thận gắn chiếc máy ghi âm vào áo trước của Tiền Dư Dư, sau đó đưa một cuốn sổ ghi chép cho Từ Chí.

“Chúng ta bắt đầu nhé.” Lý Giai Trinh bật công tắc máy ghi âm.

“Ngày 15 tháng 4, khoảng 7 giờ tối, tôi đặt một dịch vụ thu gom đồ nội thất cũ tại nhà, thông qua đặt hàng nhóm trên nền tảng Thiên Đoàn.” Tiền Dư Dư nhớ lại tình huống tối hôm trước.

“Khoảng 7 giờ 15 phút, Tiền Hữu Hữu... chính là em họ tôi, đến nhà lấy một chiếc loa bluetooth. Sau khi đưa loa cho nó, tôi chơi đùa với mèo một chút. Tầm 10 phút sau, Vương Cương đến nhà tôi.” Tiền Dư Dư thuật lại rất chi tiết, hy vọng giảm bớt khối lượng công việc cho Từ Chí.

“Vậy tức là, Vương Cương đến nhà cô vào khoảng 7 giờ 25 phút?” Lý Giai Trinh tóm tắt lại mốc thời gian quan trọng và ra hiệu cho Từ Chí ghi chép.

“Đúng rồi, tôi còn trò chuyện với gã ta vài câu nữa. Gã ta hỏi tôi có phải có một cậu em trai không, tôi trả lời là đúng thế. Tôi luôn coi Tiền Hữu Hữu như em trai ruột vậy.” Tiền Dư Dư kể lại cuộc trò chuyện với Vương Cương tối qua.

Cô ấy nhớ lại nét mặt của gã ta lúc đó. Ban đầu thấy không có gì bất thường, nhưng khi hồi tưởng lại, cô ấy mới cảm thấy rùng mình.

“Khoảng 15 phút sau, gã ta tháo rời bàn trang điểm của tôi ra. Trong lúc đó tôi cũng dọn dẹp vài thứ.” Tiền Dư Dư nói chậm rãi, như đang cố nhớ lại từng chi tiết liên quan.

Nhưng trong ký ức của cô ấy, trước khi làm cô ấy bất tỉnh, Vương Cương cư xử quá mức bình thường. Chính vì quá bình thường nên cô ấy mới tự nguyện lên xe của gã ta.

“Sau đó thì sao? Tại sao cô lại lên xe của gã ta?” Lý Giai Trinh tiếp tục hỏi.

“Vì Vương Cương trông rất thân thiện. Gã ta thấy tôi trang điểm thì hỏi một cách thân mật rằng có phải tôi định ra ngoài không. Rồi gã ta bảo sẽ chở tôi đi. Từ nhà tôi đến nhà hàng Từ Chí ăn tối rất gần nên tôi không muốn gọi taxi cũng không muốn đi xe buýt. Dù sao gã ta quay về nhà máy thu gom thì cũng tiện đường, thế nên tôi đồng ý luôn.” Tiền Dư Dư cảm thấy bản thân quá thiếu cảnh giác, vừa hối hận vừa sợ hãi.

“Vậy anh ta làm cách nào khiến cô bất tỉnh?” Lý Giai Trinh đặt câu hỏi trọng tâm.

“Ngay lúc tôi vừa lên xe.” Tiền Dư Dư nhớ rất rõ, bởi lúc đó cô ấy thấy xe đỗ ở một góc khuất. Nhưng cô ấy không nghĩ nhiều, cho rằng ở khu chung cư của mình thì có thể xảy ra chuyện gì chứ. Vì vậy, cô ấy bước đến và tự nhiên ngồi lên xe, nhưng ngay lập tức bị làm bất tỉnh.

“Lần sau phải nhớ, không được lên xe của người lạ nữa!” Từ Chí nghiêm nghị nhắc nhở.

“Biết rồi.” Tiền Dư Dư gật đầu đáp lời.

Trong khi đó, Lý Giai Trinh đang suy ngẫm về lời kể của Tiền Dư Dư. Quy trình mà cô ấy miêu tả rất có thể chính là cách mà Tiêu Chiêu Nam đã gặp nạn.

Bình Luận (0)
Comment