Sau khi Lý Giai Trinh và Từ Chí hoàn thành việc ghi lời khai của Tiền Dư Dư, ba người cùng nhau quay lại phòng bệnh.
Khi bước vào phòng, họ thấy Triệu Huyền đang cắt trái cây cho Văn Văn, người đang ngồi trên ghế cạnh giường bệnh.
…
Tình huống gì đây?
Rốt cuộc ai mới là bệnh nhân?
“Đội phó Lý, Từ Chí, chào hai người.” Triệu Huyền gật đầu chào họ, tay đang cầm miếng táo vừa gọt xong.
“Mọi người muốn ăn táo không?” Câu hỏi có ý quan tâm tới đồng nghiệp nhưng Triệu Huyền chỉ nhận lại ba cái lắc đầu dứt khoát.
“Tôi vừa ghi xong lời khai của Tiền Dư Dư. Đợi Vương Cương hồi phục thêm, tuần sau chúng ta có thể bắt đầu thẩm vấn rồi.” Lý Giai Trinh nói, đồng thời kéo Văn Văn đứng dậy khỏi chiếc ghế cạnh giường.
“Cậu đến thăm bệnh nhân chứ không phải để làm bệnh nhân.” Chị ấy vỗ mạnh vào vai Văn Văn, tiếng vỗ vang rõ ràng.
“Biết rồi.” Văn Văn hoàn hồn, anh đứng dậy từ ghế và vươn vai một cái: “Khi nào chúng ta về thế?”
Anh nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, thế mà đã 2 giờ chiều, ở cục cảnh sát vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
“Tiên Nhi cần phải ở lại bệnh viện thêm một ngày nữa. Tôi thì có thể xuất viện luôn, nhưng hôm nay tôi sẽ ở lại đây để chăm sóc cô ấy.” Tiền Dư Dư nắm lấy tay Triệu Huyền, trong ánh mắt lộ rõ vẻ biết ơn.
“Vậy thì được.” Lý Giai Trinh tiến đến bên Triệu Huyền, đưa cho cô xem lời khai mà Từ Chí đã ghi lại.
“Vương Cương lợi dụng tính cách vui vẻ, dễ gần của những nạn nhân nữ. Gã ta tỏ ra lịch sự, trò chuyện vài câu để giảm bớt sự cảnh giác, rồi đề nghị tiện đường chở họ đi. Sau đó, khi đến vị trí đỗ xe mà gã ta đã chuẩn bị trước thì nhanh chóng làm họ bất tỉnh và thực hiện tội ác.” Lý Giai Trinh chia sẻ suy đoán của mình. Triệu Huyền gật đầu đồng tình với chị ấy.
“Vương Cương luôn điều tra trước về các nạn nhân, từ đó chọn ra thời điểm mà gã nắm rõ hoàn cảnh để ra tay.” Triệu Huyền phân tích dựa trên chi tiết mà Tiền Dư Dư kể về chiếc xe đỗ ở góc khuất, cô cho rằng Vương Cương chắc chắn đã do thám khu chung cư của Tiền Dư Dư từ trước khi Tiền Hữu Hữu xuất hiện.
Gã ta đã tìm ra góc chết của camera giám sát gần nhà Tiền Dư Dư, quan sát tình hình trong nhà cô ấy và lên lầu sau khi thấy Tiền Hữu Hữu rời đi.
“Tiền Dư Dư khớp với tiêu chí mà Vương Cương đặt ra cho nạn nhân. Cô ấy mặc quần tất đen, sống một mình và có em trai.” Lý Giai Trinh tiếp lời phân tích của Triệu Huyền.
“Nhưng tôi không ngờ rằng Vương Cương lại phạm tội nhanh đến vậy.” Triệu Huyền cầm bút, khoanh một vòng trên cuốn sổ ghi chú: “Chỉ cách vụ trước có 50 ngày.”
“Có lẽ những phát ngôn từ phía cảnh sát đã khiến gã mất cảnh giác. Gã là một kẻ rất tự phụ.” Lý Giai Trinh đứng dậy, rót cho Triệu Huyền một cốc nước.
“Cảm ơn đội phó Lý.” Giọng của Triệu Huyền hơi khàn, chính cô cũng không nhận ra điều đó.
Điều gì đã khiến Vương Cương tăng tốc độ phạm tội? Chỉ có thể hỏi chính gã mới biết được.
“Tôi không làm phiền cô thêm nữa, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, tuần sau thẩm vấn chắc chắn cô cũng phải có mặt đấy.” Lý Giai Trinh siết nhẹ tay Triệu Huyền, nói thêm: “Bình an là tốt rồi.”
Dù không phản ứng quá mức như Văn Văn nhưng Lý Giai Trinh cũng không khỏi lo lắng cho Triệu Huyền.
Khi adrenaline phát sinh từ tình huống tan biến, cô mới nhận ra sự sợ hãi ùa đến.
“Sau này đừng hành động một mình nữa, nhớ chưa?” Lý Giai Trinh dặn dò, chị ấy không chắc Triệu Huyền có thực sự ghi nhớ lời này không.
“Lúc đó tình huống quá cấp bách, tôi không nghĩ ra cách nào nhanh hơn để tới đó cả.” Triệu Huyền nhớ lại. Khi ấy cô đang chạy đua với thời gian, bếu đến muộn một chút, người mất mạng sẽ là Tiền Dư Dư.
Với Vương Cương, việc giết một người phụ nữ chẳng khác gì làm thịt một con gà.
Gã ta ra tay nhanh gọn, một đòn chí mạng. Nếu không phải vì sự xuất hiện bất ngờ của Triệu Huyền thì gã ta đã ra tay với Tiền Dư Dư rồi.
“Hơn nữa, tôi còn có một phó đội lợi hại như chị mà.” Triệu Huyền lật bàn tay, đặt lên tay của Lý Giai Trinh, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo.
“Cô học được chiêu nịnh nọt của Từ Chí từ bao giờ vậy... May mắn là hai người không sao, thật may mắn.” Lý Giai Trinh mỉm cười, sau đó quay sang nhìn Tiền Dư Dư. Sắc mặt cô ấy vẫn hồng hào, chỉ bị hít phải một lượng nhỏ thuốc mê, không gây hại nhiều đến cơ thể.
Còn Triệu Huyền thì sắc mặt tái nhợt, trên cổ vẫn còn hằn dấu tay của Vương Cương. May mà không nguy hiểm đến tính mạng, có thể thấy đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Lý Giai Trinh nói thêm vài câu, sau đó dẫn Từ Chí và Văn Văn rời khỏi bệnh viện.
Buổi tối, bố mẹ Tiền Dư Dư mang một nồi canh hầm cả ngày đến thăm con gái.
“Bố, mẹ, đây là Triệu Huyền.” Tiền Dư Dư giới thiệu: “Mọi người có thể gọi cô ấy là Tiên Nhi. Chính cô ấy đã cứu con. Nếu không, con gái bố mẹ giờ đã...”
Tiền Dư Dư lè lưỡi, làm bộ mặt tinh nghịch.
Bố mẹ Tiền gật đầu với Triệu Huyền.
“Phi phi, không được nói linh tinh thế.” Mẹ Tiền lập tức lấy một quả dâu tây từ túi ra nhét vào miệng con gái.
“Đúng đó, lớn thế rồi mà còn ăn nói lung tung, bình an là tốt rồi.” Bố Tiền cũng lên tiếng, tay vẫn không ngừng bận rộn. Ông ấy lấy bát đũa từ túi, cẩn thận đổ canh từ bình giữ nhiệt ra.
Mẹ Tiền thì mở từng hộp trái cây đã cắt sẵn, từ dâu tây đến táo, đủ năm sáu loại khác nhau.
“Bố, mẹ, con đâu có bệnh đâu.” Tiền Dư Dư bất lực nhìn bố mẹ bận rộn, cố gắng ngăn họ lại.
“Bị dọa một trận thế còn không tính là bệnh hả? Bố với mẹ con còn suýt ngất đây này.” Mẹ Tiền nhẹ nhàng trách, dáng vẻ dịu dàng với mái tóc xoăn ngang vai được chải chuốt gọn gàng. Dù bận rộn cả ngày nhưng bà ấy vẫn giữ được phong thái chỉn chu.
“Triệu Huyền đúng không? Để bác múc cho con một bát canh.” Bố Tiền nghiêm túc nói rồi đưa bát canh cho Triệu Huyền.
Triệu Huyền hơi ngượng ngùng nhận lấy. Cô xa bố mẹ từ nhỏ, tuy sống cùng Triệu Lan nhưng cô không biết cách đối xử với các bậc trưởng bối nam.
“Không cần khách sáo với bác. Chúng ta phải cảm ơn con vì đã cứu Dư Dư. Nó chẳng hiểu chuyện gì cả, cũng tại hai bác chiều nó quá.” Bố Tiền nghĩ rằng Triệu Huyền đang khách sáo, trông cô khá rụt rè.
“Đúng đó. À, bố mẹ con đâu? Họ có mang cơm tối cho con chưa?” Mẹ Tiền tiện miệng hỏi, rõ ràng bà hoàn toàn không biết gì về hoàn cảnh của Triệu Huyền.
Tiền Dư Dư vội kéo tay áo mẹ, nhỏ giọng nói hai câu.
“Cháu là trẻ mồ côi, sống với bà nội.” Triệu Huyền không né tránh, thẳng thắn nói về hoàn cảnh của mình.
Chưa dứt lời, Văn Văn đã một tay xách túi lớn túi nhỏ, tay kia dìu Triệu Lan bước vào phòng bệnh.
“Bà nội.” Triệu Huyền đứng dậy đỡ bà: “Văn Văn, anh cũng đến à?”
Văn Văn gật đầu, đặt đồ đạc xuống cạnh tủ đầu giường, lặng lẽ sắp xếp lại mọi thứ.
Nghe đến hoàn cảnh của Triệu Huyền, bố mẹ Tiền không tiện nói thêm, chỉ cẩn thận múc canh, đưa cơm, rồi dặn dò vài câu.
Có lẽ vì biết bố mẹ Tiền ở đây nên tối nay Từ Chí không đến.
Văn Văn mở nắp các hộp cơm, bày ra từng món gọn gàng. Trái cây được anh cắt sẵn, xếp gọn trong hộp bảo quản.
“Chào chú dì, cháu là Văn Văn, đồng nghiệp của Triệu Huyền, cũng là bạn của Tiền Dư Dư.” Văn Văn sắp xếp đồ ăn xong, để Triệu Huyền ăn trước rồi mới bước tới giường bệnh của Tiền Dư Dư giới thiệu.
“À, chào cháu.” Mẹ Tiền thấy Văn Văn khôi ngô, giọng nói trở nên cao hơn vài phần.
“Cháu là cảnh sát à?” Bố Tiền nhìn đồng phục của Văn Văn, hỏi một câu.
“Vâng ạ, cháu là cảnh sát hình sự, Triệu Huyền cũng vậy.” Văn Văn đứng trước giường bệnh của Tiền Dư Dư, nhưng ánh mắt vẫn không quên liếc về phía Triệu Huyền.
“Vậy à, tôi cứ cảm thấy gần đây Dư Dư đang hẹn hò với ai đó trong đội hình sự của các cậu. Cậu có quen người đó không?” Bố Tiền nói nhỏ, nhưng trong giọng điệu lại pha chút không vui.
“Chuyện này cháu không rõ lắm.” Văn Văn nhìn Tiền Dư Dư nháy mắt với mình, cũng hiểu rằng chuyện giữa cô ấy và Từ Chí chưa thể nói ra lúc này.
“Con gái lớn rồi, chuyện gì cũng giấu giếm. Bố mẹ chẳng lẽ lại hại con à?” Mẹ Tiền kéo nhẹ tay áo của bố Tiền, ra hiệu ông ấy đừng nói nữa.
“Vậy cháu không làm phiền mọi người nữa. Mọi người có gì cần thì cứ gọi cháu nhé.” Văn Văn chào bố mẹ Tiền xong thì quay về giường bệnh của Triệu Huyền.
Triệu Huyền ăn không nhiều, chẳng mấy chốc cô đã buông đũa.
“Đây toàn là món cháu thích, sao không ăn thêm chút nữa?” Triệu Lan sốt ruột. Từ nhỏ, Triệu Huyền chỉ cần chút vấn đề nhỏ về sức khỏe là bà đã lo lắng không yên, huống chi lần này suýt xảy ra chuyện lớn như thế. Lúc Văn Văn báo tin, bà suýt mất nửa cái mạng vì bị dọa sợ.
“Chiều nay cháu ăn nhiều trái cây quá, giờ không đói.” Triệu Huyền chỉ vào giỏ trái cây bên cạnh, thực sự cô đã ăn khá nhiều.
“Được rồi, không đói là tốt.” Triệu Lan ngáp dài, từ đêm qua đến giờ bà chỉ ngủ được bốn tiếng, mà còn chẳng được yên giấc.
“Bà ơi, bà về nghỉ trước đi. Cháu ở đây trông cô ấy.” Văn Văn chủ động thu dọn bát đũa, buộc túi rác lại và đưa cho Triệu Lan.
“Được, được.” Triệu Lan cũng không cố gắng ở lại thêm. Lúc nấu cơm chiều bà đã cảm thấy kiệt sức rồi, giờ còn chóng mặt hoa mắt nữa.
Sau khi tiễn Triệu Lan về, không lâu sau bố mẹ Tiền cũng rời khỏi bệnh viện. Trong phòng bệnh giờ chỉ còn lại Tiền Dư Dư, Triệu Huyền và Văn Văn.
“Ăn khuya không?” Bố mẹ vừa đi, Tiền Dư Dư lập tức bật dậy khỏi chăn, chạy đến giường Triệu Huyền.
Triệu Huyền đang cầm một tập tản văn, ngẩng lên với ánh mắt mệt mỏi rồi lắc đầu.
“Tiên Nhi trông có vẻ không khỏe.” Văn Văn liếc nhìn điện thoại, nói: “Từ Chí đang đợi cô ngoài cửa đấy.”
Từ Chí đã hẹn Tiền Dư Dư đi ăn khuya từ trước rồi. Cô ấy chờ mãi mới đợi được bố mẹ rời đi.
“Vậy tôi đi đây.” Tiền Dư Dư cầm áo khoác, tô thêm son rồi kéo cửa định rời đi.
“Cẩn thận nhé, có gì nhớ nhắn tin ngay cho tôi.” Bình thường Triệu Huyền không nhắc nhở kiểu này, nhưng sau chuyện vừa xảy ra, cô thấy cần phải dặn dò Tiền Dư Dư cẩn thận hơn.
“Biết rồi mà~”
Sau khi Tiền Dư Dư đi, phòng bệnh lại yên tĩnh trở lại.
Triệu Huyền đọc sách thêm một lát, cảm thấy cơ thể uể oải nên dựa vào gối ngủ. Văn Văn ban đầu tựa vào tường cạnh giường cô, thấy cô ngủ rồi cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong giấc mơ, Triệu Huyền nhìn thấy Vương Cương. Gã ta đứng trong phòng tắm công cộng ẩm ướt, mặc một chiếc áo mưa màu đen giống như ngày hôm đó. Nước nhỏ giọt trên quần áo của gã, tiếng tí tách vang lên.
Mặt sàn xanh trắng không biết từ lúc nào đã loang lổ những vệt máu đỏ. Triệu Huyền quay người định rời đi, nhưng gương mặt của Vương Cương đã áp sát trước mặt cô.
“Tôi và cô, mới là đồng loại.” Giọng nói khàn khàn của Vương Cương vang lên, trong cổ họng phảng phất mùi bạc hà sạch sẽ, giống như mùi sau mỗi lần Triệu Huyền đánh răng.
Đồng loại.
Triệu Huyền mở mắt, cảm giác dạ dày quay cuồng. Cô kéo chiếc thùng rác bên cạnh, cúi xuống nôn thốc nôn tháo.
Văn Văn bị tiếng động làm tỉnh, vội đưa khăn giấy cho cô. Triệu Huyền cúi đầu lau vết bẩn trên miệng.
“Tôi muốn đánh răng lại.” Triệu Huyền đứng dậy, nhưng chỉ vừa nghĩ đến chuyện đánh răng, mùi bạc hà lại xộc lên mũi khiến cô buồn nôn thêm.
Cô lao vào nhà vệ sinh, nôn tiếp. Văn Văn đứng ở cửa, không dám bước vào.
Triệu Huyền ngẩng đầu, ánh sáng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cô.
“Đồng loại?”