Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 52

Triệu Huyền không hiểu vì sao mình lại mơ thấy giấc mơ đó. Cô cảm thấy mình không hề bị Vương Cương ảnh hưởng, chỉ là phản ứng bản năng của cơ thể trước nỗi sợ hãi mà thôi.

Trong gương, khuôn mặt Triệu Huyền thanh tú và lạnh nhạt. Cô tin vào ý chí của bản thân, tin rằng mình sẽ không dễ dàng bị ảnh hưởng bởi lời nói của người khác.

Lau mặt xong, Triệu Huyền bước ra khỏi nhà vệ sinh. Lúc này sắc mặt Văn Văn mới dần dịu đi.

“Lông mày anh nhíu chặt thành dây thừng luôn rồi.” Triệu Huyền nhìn Văn Văn với đôi lông mày đang cau lại, buông một câu trêu chọc.

Văn Văn nhớ lại cảnh tượng vài ngày trước, trong lòng vẫn rất sợ hãi. Nếu người bị bắt làm con tin là mình thì có lẽ anh đã không sợ đến thế này.

Nhưng cô gái trước mắt với mái tóc lòa xòa trước trán còn vương vài giọt nước nhỏ, gương mặt hoàn toàn không có chút phòng bị nào cả. Cô ngước lên nhìn anh, như thể chuyện xảy ra ngày hôm trước chưa từng tồn tại.

“Sao thế?” Triệu Huyền nhận ra những thay đổi của Văn Văn mấy ngày nay. Từ lúc anh đưa cho cô chiếc bùa hộ mệnh, chàng trai từng rạng rỡ như ánh nắng giờ đây như bị mây đen bao phủ.

“Tiên Nhi, làm thế nào để chiến thắng nỗi sợ?” Văn Văn đưa cho Triệu Huyền một cốc nước ấm, còn mình cầm một ly cà phê Americano, dựa vào tường rồi nhìn cô.

Anh hy vọng có thể tìm được cách giải quyết vấn đề từ cô.

“Không cần phải chiến thắng.” Triệu Huyền nhận lấy cốc nước ấm, ngồi lại lên giường bệnh.

“Không cần phải chiến thắng?" Văn Văn rõ ràng không hiểu ý nghĩa trong lời cô nói.

Ánh trăng trong trẻo chầm chậm bò lên bậu cửa sổ. Triệu Huyền liếc nhìn ánh trăng rồi quay sang Văn Văn.

“Giống như mặt trăng muốn chiến thắng bóng tối vậy.” Triệu Huyền đưa ra một ví dụ: “Nỗi sợ hãi và bóng tối luôn tồn tại song song, nhưng mặt trăng cũng sẽ luôn tồn tại.”

Có lẽ Văn Văn không ngờ Triệu Huyền lại sử dụng một phép so sánh mang tính triết học như vậy. Ban đầu, anh nghĩ cô sẽ đưa ra những phương pháp mang tính khoa học hơn để giải quyết vấn đề này.

“Tất nhiên, nếu anh muốn dùng thuốc trị liệu PTSD, có thể tìm bác sĩ tâm lý để kê đơn Paroxetine.” Triệu Huyền híp mắt nhìn Văn Văn, thì chàng trai thường ngày như mặt trời cũng có lúc bị nỗi sợ làm bận lòng.

“Nếu anh cần gấp, tôi cũng có vài viên đấy.” Triệu Huyền chỉ vào hộp thuốc của mình, bên trong có vài viên thuốc màu vàng. Đó là Paroxetine hydrochloride mà bác sĩ đã kê cho cô.

“Uống thuốc có tốt hơn không?” Văn Văn đoán được lý do tại sao Triệu Huyền có loại thuốc này. Dù sao cô cũng là bệnh nhân, việc cô có thuốc điều trị tâm lý là điều bình thường.

“Sẽ đỡ hơn, nhưng nỗi sợ sẽ không biến mất chỉ vì Paroxetine đâu.”

Triệu Huyền thò nửa người ra khỏi chăn, dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào trán Văn Văn.

“Tôi khuyên anh nên dùng niềm vui và sự thỏa mãn để lấp đầy chỗ của nỗi sợ.”

Triệu Huyền mỉm cười nhìn Văn Văn. Nụ cười của cô tự nhiên hơn trước rất nhiều, có thể thấy cô đã luyện tập không ít lần.

“Ừ... được.” Văn Văn nắm nhẹ ngón tay của Triệu Huyền, kéo tay cô áp vào ngực mình một chút.

Đột nhiên, đèn ở cửa phòng bệnh bật sáng, Tiền Dư Dư khe khẽ mở khóa cửa và bước vào.

“Hai người vẫn chưa ngủ à?” Tiền Dư Dư tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Văn Văn và Triệu Huyền vẫn còn thức.

Cô ấy chăm chú nhìn tay Văn Văn đang nắm lấy tay Triệu Huyền.

“Có phải tôi về không đúng lúc lắm nhỉ?” Tiền Dư Dư cười tinh quái.

“Không phải... bọn tôi...” Văn Văn luống cuống, nhanh chóng đẩy tay Triệu Huyền vào trong chăn.

Triệu Huyền tự nhiên nằm lại trong chăn, cuộn mình trong lớp bông, nhìn Tiền Dư Dư.

“Ăn gì rồi?” Triệu Huyền hỏi.

“Cháo niêu.” Tiền Dư Dư treo áo khoác lên móc, kéo rèm giường của mình lại, thay đồ bệnh nhân rồi chạy đến bên cạnh Triệu Huyền.

“Cô thì sao, không khó chịu chứ?” Tiền Dư Dư ân cần hỏi han, giọng nói dịu dàng.

“Vẫn ổn, có nôn một lần.” Triệu Huyền không giấu giếm, thẳng thắn kể lại tình trạng của mình.

“Có lẽ là chút di chứng sau chấn thương. Còn gì nữa không? Cổ họng có đau không?” Tiền Dư Dư quan sát kỹ cổ Triệu Huyền.

“Không, không đau.” Triệu Huyền kéo cổ áo của mình lên, để Tiền Dư Dư xem qua cổ cô. Không có dấu hiệu sung huyết hay sưng tấy nghiêm trọng nào.

“Vậy là tốt rồi. Tôi đi ngủ đây. Hai người nếu muốn trò chuyện thì nói nhỏ thôi nhé.” Tiền Dư Dư ngáp một cái, có vẻ như cái bụng đã no nê nên cô ấy thoải mái leo lên giường, vừa nằm xuống đã ngủ ngon lành.

Làm y tá lâu năm, Tiền Dư Dư rất dễ ngủ. Bởi công việc quá mệt mỏi nên cô ấy gần như chạm giường là ngủ ngay.

“Cô cũng ngủ đi.” Văn Văn kéo chăn đắp lại cho Triệu Huyền.

“Anh không lạnh à?” Triệu Huyền nhìn Văn Văn ngồi bên cửa sổ phòng mình.

“Sao vậy, cô định mời tôi ngủ chung à?” Văn Văn thả lỏng hơn, đùa cợt một câu.

“Giường bên kia vẫn còn trống kìa.” Triệu Huyền chỉ tay sang chiếc giường trống bên cạnh, nơi có sẵn một chăn gối được gấp gọn gàng.

“…”

“Không cần. Tôi ngồi đây thôi.” Văn Văn chu môi như một đứa trẻ ngang bướng, không chịu di chuyển. Anh không rõ Triệu Huyền nghĩ gì, nhưng anh chỉ muốn ở bên cô mà thôi, anh sợ rằng nếu chỉ cần hơi lơ là thì cô sẽ biến mất.

May mà trong bệnh viện có hệ thống sưởi tốt nên căn phòng rất ấm áp. Văn Văn ngồi hai đêm cũng không cảm thấy khó chịu.

Trong tiếng thở đều đều của Văn Văn, Triệu Huyền dần chìm vào giấc ngủ.

Còn Văn Văn thì chống tay ngồi trước giường cô. Anh nhìn người trước mắt, như muốn khắc sâu hình ảnh cô vào đôi mắt của mình.

“Tôi rất sợ mất em, còn sợ hơn cả việc đánh mất chính bản thân mình.”

Văn Văn khẽ thì thầm.

-

Một tuần sau.

Khi lại gặp Văn Văn ở cục cảnh sát, anh đã khôi phục dáng vẻ tràn đầy sức sống thường ngày.

Triệu Huyền vừa dừng chiếc xe máy điện nhỏ, chưa kịp tháo mũ bảo hiểm thì đã nghe thấy tiếng Văn Văn từ phía sau.

“Để tôi giúp cô.”

Với chiều cao vượt trội, Văn Văn nhẹ nhàng tháo chiếc mũ bảo hiểm trắng ra khỏi đầu Triệu Huyền, đặt nó vào cốp sau xe một cách gọn gàng.

Triệu Huyền soi gương chiếu hậu trên xe điện, chỉnh lại mái tóc dài vốn được búi gọn phía sau, thả xuống để xõa tự nhiên trên vai.

Khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một nắm tay, Văn Văn có thể ngửi thấy mùi thảo mộc nhè nhẹ từ mái tóc của cô. Anh không khỏi tò mò cô dùng loại dầu gội gì mà lại có mùi thơm thanh mát và mang hương gỗ như vậy.

“Đi thôi, để tôi xách cho. Chiều nay phải bắt đầu thẩm vấn rồi.” Văn Văn nhận lấy chiếc túi vải từ tay Triệu Huyền, thẳng bước về phía cửa đội cảnh sát hình sự.

Triệu Huyền nhìn bóng lưng của Văn Văn. Hôm nay anh mặc cảnh phục, dáng người cao ráo toát lên vẻ sáng sủa dưới ánh mặt trời, khiến cô nhớ lại hình ảnh lần đầu họ gặp nhau.

“Nhìn gì thế?” Văn Văn quay đầu lại, nụ cười quen thuộc nở trên môi.

“Hôm nay anh trông đẹp trai lắm.” Triệu Huyền thẳng thắn khen. Văn Văn lập tức đỏ mặt, quay đầu vội vã bước nhanh về phía văn phòng.

Hôm nay trong cục có nhiều gương mặt mới. Triệu Huyền ngồi xuống chỗ làm việc của mình, bắt đầu sắp xếp tài liệu liên quan đến vụ án.

Hôm qua Lý Giai Trinh đã gửi cô danh sách tài liệu cần in, bao gồm cả hồ sơ của các lãnh đạo liên quan.

Cô nhanh chóng tổng hợp danh sách từ cấp tỉnh đến huyện, nhận ra vụ án này đã thu hút sự quan tâm rất lớn.

“Lần này có mấy lãnh đạo cấp tỉnh sẽ đến phòng quan sát. Từ Chí và Văn Văn cùng vào phòng thẩm vấn đi.” Lý Giai Trinh vừa tiễn một nhóm lãnh đạo. Hôm nay chị ấy ăn mặc chỉnh tề, gương mặt được trang điểm nhẹ trông trẻ trung hơn vài tuổi.

“Cả Triệu Huyền cũng vào phòng thẩm vấn đi.” Trác Chính Thành bước ra từ văn phòng, vừa ngáp vừa nhìn chằm chằm vào Triệu Huyền.

Triệu Huyền cảm nhận được Trác Chính Thành là một lãnh đạo rất giỏi, nhưng cô cũng thấy cách suy nghĩ và hướng giải quyết vụ án của anh ấy không giống mình.

“Vâng, đội trưởng Trác.” Triệu Huyền gật đầu đồng ý, ánh mắt thoáng hiện một cảm xúc khó đoán.

Cả buổi sáng, Văn Văn và Từ Chí chạy khắp các phòng ban để chuẩn bị cho buổi thẩm vấn chiều nay. Trương Khâu và Phương Thừa Vận thì sắp xếp bữa trưa và việc đón tiếp các lãnh đạo.

Phòng thẩm vấn đã được lắp đặt thêm vài chiếc camera mới. Hai nhân viên quay phim đứng hai bên. Khi Lý Giai Trinh bước vào và chào họ, họ ra dấu “Ok” đáp lại.

Văn Văn đứng cạnh Triệu Huyền, còn Từ Chí đứng gần cửa, như ba vị “thần giữ cửa” mới.

Vương Cương được đẩy vào bằng xe lăn, Trác Chính Thành đi theo sau gã ta. Khuôn mặt của Vương Cương không có biểu cảm gì. Gã được đẩy đến trước bàn thẩm vấn, một chiếc đèn nhỏ trên bàn được bật lên. Trác Chính Thành ngồi đối diện với gã.

Chiếc bàn thẩm vấn hôm nay không giống bình thường, được đặc biệt thay thế bằng một chiếc bàn có máy tính. Lý Giai Trinh ngồi ở vị trí bên cạnh để ghi chép trên máy.

“Nói đi, 5 vụ án phân xác này có phải do anh làm không?” Trác Chính Thành đặt từng bức ảnh của 5 nạn nhân lên bàn. Mỗi bức ảnh đều ghê rợn đến mức khó có thể nhìn thẳng.

Trong phòng quan sát có tường kính, vài lãnh đạo mặc đồng phục cảnh sát ngồi uống trà nóng, nhìn chằm chằm tên tội phạm trước mặt. Vẻ mặt của họ nghiêm trọng như bước ra từ một bộ phim hình sự.

“Cảnh sát, không phải tôi làm.” Vương Cương, người vẫn đang quấn băng, cánh tay được treo trước ngực, cử động cổ một cách khó chịu. Gã vô tình nhìn thấy Triệu Huyền đang đứng bên cạnh.

Triệu Huyền đang cúi đầu, hôm nay không cần ghi chép nên cô đứng đây với tư cách là một nhân chứng. Ánh mắt cô đối diện thẳng với Vương Cương, không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt khiêu khích của gã ta.

Vương Cương nhếch môi cười, khóe miệng hơi co giật, nhìn Trác Chính Thành với vẻ khinh thường.

“Không làm à? Tuần trước, chúng tôi vừa bắt được anh khi anh đang bắt cóc Tiền Dư Dư và uy h**p Triệu Huyền đấy.” Trác Chính Thành đập tay xuống bàn, cố ý thu hút sự chú ý của Vương Cương về phía mình.

“Tôi không muốn nói chuyện với ông. Tôi muốn nói chuyện với cô gái kia.” Khuôn mặt Vương Cương hiện lên vẻ mỉa mai. Trong mắt gã, Trác Chính Thành không phải người tốt, chỉ biết mai phục và bắt người như một kẻ thực hiện chính nghĩa nguyên thủy, thật chán ngắt.

“Đây không phải việc anh có quyền lựa chọn.” Trác Chính Thành không muốn để Triệu Huyền nói chuyện với Vương Cương. Cô chỉ là một người dân bình thường, chưa trải qua huấn luyện. Nếu nói sai sẽ trở thành lý do để Vương Cương lợi dụng và trốn tội.

“Vậy thì tôi sẽ không nói gì cả.” Vương Cương duỗi chân, tỏ thái độ không hợp tác, phớt lờ câu hỏi của Trác Chính Thành.

“Đội trưởng Trác, hãy để Tiên Nhi thử đi. Cô ấy là nhân chứng, nếu cần đối chất với nghi phạm, chúng ta cũng đã chuẩn bị đầy đủ biện pháp để kiểm soát rồi.” Lý Giai Trinh đưa ra đề xuất, có thể thấy chị ấy rất tin tưởng Triệu Huyền. Trong tình huống này, sự im lặng của Vương Cương sẽ ảnh hưởng đến uy tín của cảnh sát.

Đặc biệt khi có nhiều lãnh đạo đang theo dõi trong phòng quan sát.

“Nhân chứng Triệu Huyền.” Trác Chính Thành gọi tên cô. Lý Giai Trinh chỉ vào vị trí bên cạnh mình, ra hiệu cho Triệu Huyền bước tới.

Triệu Huyền ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Lý Giai Trinh rồi gật nhẹ. Cô bước tới chỗ được chỉ định với dáng vẻ điềm tĩnh.

“Nói tôi nghe, anh nghĩ gì về chị gái mình?”

Giọng Triệu Huyền không lớn, nhưng vang lên rõ ràng và trong trẻo, đánh vào sâu trong tâm trí của Vương Cương. Tiếng “đinh đông” như một cú chạm, phá vỡ lớp phòng ngự trong lòng gã.

Bình Luận (0)
Comment