Triệu Huyền chưa từng trải qua bất kỳ khóa học hay huấn luyện chính thức nào về việc thẩm vấn. Những kỹ thuật cô sử dụng đều được học từ việc quan sát Lý Giai Trinh trong các buổi thẩm vấn trước đó.
Vương Cương rõ ràng bị bất ngờ bởi câu hỏi của cô. Gã không ngờ đối phương lại trực tiếp nhắc đến chị gái mình. Những nạn nhân khác đối với gã chỉ như những con kiến dễ dàng bị b*p ch*t.
Nhưng chị gái của gã… thì không.
Hơi thở của Vương Cương trở nên gấp gáp hơn. Gã chăm chú nhìn Triệu Huyền với ánh mắt đầy hoang mang, cố đoán xem cô biết được bao nhiêu về mình.
“Sao, giờ lại không muốn nói chuyện với tôi nữa à?” Triệu Huyền nheo mắt, trông giống như một con cáo xảo quyệt. Mái tóc dài buông xõa trên vai, giọng nói chứa đựng sự khinh thường trái ngược với vẻ ngoài của cô.
“Vương Cương, tên thật là Vương Mãng. Gã có một người chị tên là Vương Linh, 12 năm trước nhảy sông tự tử. Sau đó, bố của Vương Mãng, ông Vương Phúc Lợi, cũng chết tại nhà vì ngộ độc khí carbon monoxide. Khi đó, Vương Mãng đang đi học xa nên không ai nghi ngờ gã cả.” Phương Thừa Vận đứng trong phòng quan sát, giải thích ngắn gọn với các lãnh đạo: “Các vị có thể mở tập hồ sơ đầu tiên, lật đến trang ba, ở đó có ghi chi tiết.”
“Các người đã điều tra ra tên thật của tôi, cũng tìm ra chuyện về chị tôi rồi nhỉ? Nhưng các người vẫn không có chứng cứ.” Vương Cương dựa vào biểu cảm của Trác Chính Thành và Lý Giai Trinh để phán đoán rằng tiến độ điều tra của họ chỉ đến mức này mà thôi.
Biết được thông tin hộ khẩu của gã không thể chứng minh được những vụ án này có liên quan đến gã.
“Vương Linh, 12 năm trước, đã nhảy sông tự sát, thi thể được vớt lên ở đầu phía bắc sông Lục Lan.” Giọng nói của Triệu Huyền rất điềm tĩnh, giống như đang kể lại một câu chuyện.
“Tôi từng nói rằng tôi không muốn biết lý do anh giết người, vì tôi đã suy đoán ra rồi.” Triệu Huyền tự tin khép cuốn tài liệu trước mặt lại. Mái tóc dài của cô lướt qua vai, rủ xuống mặt bàn thẩm vấn.
“À?” Vương Cương không tin, gã cũng chẳng muốn tin.
“Anh muốn giúp họ giải thoát.” Triệu Huyền nói chậm rãi, khiến cả căn phòng chấn động.
Những nạn nhân này đều còn trẻ, không có bệnh tật gì, chỉ là những người phụ nữ trưởng thành làm việc xa nhà, tính cách hoạt bát và vui vẻ.
Tại sao lại cần sự giải thoát?
Trong phòng quan sát, các lãnh đạo cũng bắt đầu lật xem tài liệu trên tay, cố tìm hiểu lý do khiến những nạn nhân này cần được giải thoát.
“Ôi, quả nhiên là tôi không nhìn nhầm. Cô thực sự có thể nói chuyện hợp với tôi.” Vương Cương cười. Nụ cười giống hệt nụ cười đêm đó khi gã nhận ra rằng Triệu Huyền là loại người giống mình.
Triệu Huyền không bị ảnh hưởng bởi biểu cảm của gã ta, cô tiếp tục nói.
“15 năm trước, mẹ anh rời khỏi gia đình vì không chịu nổi những trận đòn của bố anh. Sau đó, bố anh đã trút hết những cơn giận dữ không nơi phát tiết lên anh và chị gái anh.”
“Có lẽ chị gái anh là người duy nhất trong gia đình từng dành cho anh “tình yêu”, đúng không? Nếu không phải vậy, anh sẽ không bạo hành những nạn nhân này. Anh cũng yêu chị gái mình, phải không?”
Triệu Huyền quan sát biểu cảm của Vương Cương, giống hệt cách Lý Giai Trinh từng làm. Cô tỉ mỉ chú ý đến thần thái, ánh mắt, cử động của đôi tay gã, dựa vào những phản ứng đó để đánh giá nội tâm Vương Cương có dao động hay không.
Vương Cương không nói gì. Gã muốn lên tiếng, nhưng khi nhắc đến Vương Linh, gã sợ mình sẽ nói sai điều gì đó nên lựa chọn im lặng.
Triệu Huyền không vì sự im lặng của Vương Cương mà nản lòng. Ngược lại, cô chuyển sang nói về Tiền Dư Dư.
“Anh cảm thấy Tiền Dư Dư rất giống chị gái anh, đúng không? Cô ấy là bạn thân của tôi, tôi rất hiểu cô ấy. Cô ấy tốt bụng, dịu dàng, luôn nở nụ cười trên môi mỗi ngày. Thật ra, làm y tá rất mệt mỏi. Cô ấy đã nhiều lần kiệt sức đến ngất đi trong ca làm việc. Nhưng cô ấy chưa bao giờ phàn nàn với chúng tôi. Trước mặt bạn bè, cô ấy luôn rạng rỡ và vui vẻ, như một thiên thần nhỏ vậy.”
Lời của Triệu Huyền đánh thẳng vào nội tâm Vương Cương. Khi nhìn thấy Tiền Dư Dư, gã đã nghĩ đến chị gái mình, nghĩ đến Vương Linh. Bởi vì Vương Linh từng nói rằng chị ấy muốn trở thành một y tá, chị ấy cũng là một người vô cùng tốt bụng.
“Cô nói sai rồi.” Vương Cương cuối cùng mở miệng, giọng điệu đầy lạnh lẽo: “Tôi bạo hành họ là để họ trở thành những người giống chị gái tôi. Như vậy, ở dưới kia, chị ấy sẽ không cảm thấy tự ti nữa.”
-
Từ nhỏ, sau khi mẹ rời bỏ gia đình, Vương Mãng gần như được chị gái Vương Linh chăm sóc và nuôi lớn. Nhưng bố của họ, Vương Phúc Lợi, lại không hề buông tha cho Vương Linh.
Trong nhà, Vương Mãng không phải làm việc nhà, chỉ cần đi học, còn Vương Linh không chỉ phải làm hết việc nhà mà thậm chí đang đi học cũng phải tranh thủ thời gian về nhà nấu ăn cho bố.
“Bố, con có thể giúp chị làm mà.” Khi còn nhỏ, Vương Mãng không hiểu được những việc này, chỉ thấy chị gái quá vất vả nên muốn chia sẻ với chị mà thôi.
“Mày làm gì mà làm? Con trai thì phải lo học hành. Con gái chỉ là của nợ mà thôi, gả đi rồi cũng chẳng có ích lợi gì. Nó không làm việc thì còn làm được cái gì nữa? Làm được ngày nào hay ngày nấy.” Vương Phúc Lợi nghe con trai nói xong, không những không thương xót con gái mà còn cầm ngay chiếc roi lông gà bên cạnh đánh vào người Vương Linh.
“Mày nhanh cái tay lên, đến thằng em mày cũng không chịu nổi rồi đây này!” Vương Phúc Lợi lớn tiếng quát mắng Vương Linh, nhưng chị ấy chỉ cúi đầu, lặng lẽ nhặt tất và chiếc roi lông gà rơi trên đất lên, không hề phản kháng.
-
“Sớm muộn gì cũng phải gả đi, để bố mày tận hưởng trước đã.”
Từ căn phòng bên cạnh vang lên tiếng của Vương Phúc Lợi, kèm theo đó là tiếng kêu la của chị gái và tiếng đập mạnh liên tiếp.
Lúc Vương Linh bước ra khỏi phòng, mắt chị ấy phủ một lớp sương mờ. Vương Phúc Lợi vẫn nằm trên giường của Vương Linh, không mặc quần áo, còn chị ấy thì đã chỉnh tề, quay lại nhìn em trai mình.
“Đi thôi, A Mãng, chị dẫn em đi ăn. Chị vừa lấy được tiền rồi.” Vương Linh cầm ví của Vương Phúc Lợi, dắt tay Vương Mãng rời khỏi căn nhà.
Hôm đó, chị dẫn gã đi ăn rất nhiều món, nhưng điều mà gã nhớ nhất là trứng cút nướng. Chị chỉ ăn một quả, còn hai quả còn lại thì để gã ăn hết.
“A Mãng, có thể chị sẽ phải đi một thời gian. A Mãng lớn rồi, sau này hãy tự chăm sóc tốt cho bản thân nhé.”
Bàn tay của chị ấy rất lạnh. Vương Mãng dùng tay mình bao lấy tay chị ấy, mong có thể làm nó ấm lên.
Năm đó, Vương Mãng 14 tuổi. Sau ngày hôm ấy, gã không còn gặp lại chị mình nữa.
“Đàn bà chỉ là của nợ thôi, mẹ mày là thế, chị mày cũng vậy, nuôi không nổi.”
“Nếu không phải vì sinh mày thì chị mày thậm chí còn không có tư cách được sinh ra ấy.”
Vương Phúc Lợi trở về nhà vào một đêm nọ, thấy Vương Mãng đang làm bài tập thì bắt đầu mắng mỏ. Ông ta cần trông cậy vào Vương Mãng để dưỡng già nên chưa bao giờ thật sự đánh đập gã cả. Ông ta đổ mọi trách nhiệm lên Vương Linh và mẹ của họ.
“A Mãng, sau này phải hiếu thảo với bố đấy.” Vương Phúc Lợi xoa đầu Vương Mãng.
Vương Mãng học rất giỏi, cũng rất thông minh. Dù Vương Phúc Lợi không phải người bố tốt, nhưng ông ta có công việc ở lò mổ. Tiền kiếm được không nhiều nhưng vẫn đủ để cho Vương Mãng cơ hội học hành.
Việc cho Vương Mãng đi học là khoản đầu tư đáng tin nhất của Vương Phúc Lợi. Giống như nhiều bậc phụ huynh khác, đời ông ta tan nát nhưng lại đặt hết hy vọng vào đứa con đang hoàn thành nghĩa vụ học hành này.
Cuộc sống cứ thế trôi qua. Vương Mãng chỉ có thể gặp lại chị mình trong những giấc mơ.
Mà lần cuối cùng gã nắm tay chị mình là khi chị ấy nằm trong nhà xác.
“Chị, tay chị lạnh quá.”
Đó là câu cuối cùng Vương Mãng nói với Vương Linh.
“Tao chỉ hỏi nó xin chút tiền thôi, làm gì đến mức đó chứ.” Vương Phúc Lợi kéo tay Vương Mãng, nhưng chợt nhận ra mình đã lỡ miệng nên lập tức ngừng nói.
Vương Mãng vẫn kịp phát hiện ra điều gì đó. Trong ngăn kéo của Vương Phúc Lợi có ảnh của Vương Linh, những bức ảnh chị ấy không mặc quần áo.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Vương Mãng học trung cấp nghề, chuyên ngành cơ khí. Ở đó gã còn học được rất nhiều thứ khác.
Việc sử dụng khí CO để giết một người là phương pháp rất đơn giản và gọn gàng.
Vương Phúc Lợi ngày nào cũng uống rượu. Nếu ông ta có quên tắt van gas thì đó cũng là điều ông ta đáng phải chịu.
“g**t ch*t những người phụ nữ mà anh cho là tốt đẹp, có phải vì anh có h*m m**n chiếm hữu tuyệt đối không?” Giọng nói của Triệu Huyền kéo Vương Cương trở về thực tại.
Tâm trí Vương Cương quay lại phòng thẩm vấn. Căn phòng lạnh lẽo, mà giọng nói của Triệu Huyền cũng lạnh lẽo không kém.
“Tôi không có.” Vương Cương ngồi thẳng người lên. Gã ta chưa từng nghĩ rằng mình đã giết hại những người kia: “Tôi đã cứu họ. Họ sống vì đàn ông, nhưng họ chết là vì chính bản thân mình.”
Cảm xúc của Vương Cương đã bị Triệu Huyền khơi dậy. Trác Chính Thành nhanh chóng tiếp lời cô.
“Vậy nên anh giết họ, để họ chết vì chính họ?” Trác Chính Thành liếc nhìn tấm kính, như thể đang trao đổi ánh mắt với các lãnh đạo trong phòng giám sát.
“Tôi đã nói rồi, họ chết vì chính họ. Điều đó có liên quan gì đến tôi?” Giọng của Vương Cương dần bình tĩnh lại, nhưng gã ta vẫn không chịu thừa nhận.
“Trên chiếc nhẫn của Trần Tề Mỹ có dấu vân tay của anh.” Trác Chính Thành và Lý Giai Trinh trao đổi thì thầm. Sau đó, Lý Giai Trinh bật đoạn video giám sát từ khu vực gần nhà của Tiêu Chiêu Nam lên. Đoạn video này được phát hiện khi họ truy quét một vụ m** d*m nhưng lại vô tình thu được bằng chứng.
Trong video, Lục Văn Hạo và Vương Cương cùng rời khỏi nhà Tiêu Chiêu Nam.
“Chúng tôi có bằng chứng video chứng minh anh từng đến nhà của Tiêu Chiêu Nam. Anh biết cô ấy.” Trác Chính Thành chiếu đoạn video trước mặt Vương Cương: “Tại nhà tắm công cộng đó, dù đã được dọn rửa kỹ lưỡng nhưng nhờ nỗ lực của đội pháp chứng, chúng tôi đã tìm thấy DNA của Tiêu Chiêu Nam tại bậc cửa vào.”
Đội pháp chứng rất chuyên nghiệp, họ đã mở rộng tìm kiếm ở những vị trí nghi vấn. Việc Vương Cương bị thương đã giúp họ có thêm thời gian để thu thập bằng chứng.
Vương Cương cúi đầu nhìn mũi chân mình. Gã ta biết việc bị bắt chỉ là vấn đề thời gian, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.
Thật đáng xấu hổ.
“Tất cả chỉ là sự tự huyễn hoặc của anh mà thôi. Họ đã có thể có một tương lai tươi đẹp hơn! Nếu không có anh, họ có thể trở thành chủ quán ăn hoặc những y tá xuất sắc! Chính anh đã không trân trọng cơ hội mà chị gái anh đã cho anh!” Triệu Huyền hét lên, cô rõ ràng giận dữ và đau đớn thay cho những linh hồn đã khuất.
Tất cả mọi người trong phòng đều bị giọng nói của Triệu Huyền làm choáng váng. Trước đây, họ chưa từng thấy cô kích động đến vậy. Bình thường, cô luôn mang vẻ hờ hững, như thể không bận tâm đến bất kỳ điều gì trong cuộc sống.
“Triệu Huyền.” Vương Cương gọi tên cô. Phòng thẩm vấn trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết, chỉ còn tiếng quạt máy tính và tiếng “cạch” nhẹ từ camera khi xoay trục.
“Khi cô biết mình thông minh hơn người khác, cô đã làm gì?” Câu hỏi của Vương Cương khiến Triệu Huyền bất ngờ. Cô không nghĩ rằng gã ta sẽ hỏi một câu như vậy.
“Tôi... đã thi đứng nhất.” Triệu Huyền nói về trải nghiệm của mình. Ngay từ nhỏ, cô đã biết mình thông minh hơn những người khác. Cô dễ dàng học được mọi thứ, vì cô mắc hội chứng Asperger.
“Tôi... đã giết Vương Phúc Lợi.” Vương Cương không ngẩng đầu lên. Với việc giết bố mình, trong lòng gã ta mang nặng nỗi xấu hổ. Trong tư tưởng giáo dục truyền thống, người bố giống như nền tảng của gia đình.
Gã ta đã g**t ch*t nền tảng của gia đình mình.
Dù nền tảng ấy có tồi tệ đến mức nào, trong thế giới quan của gã ta, bố vẫn là người đặt nền móng cho gia đình và tình yêu.
Đối mặt với kẻ đã hại chết chị gái mình, Vương Phúc Lợi, Vương Cương muốn g**t ch*t ông ta. Gã đã nghĩ đến điều này rất lâu rồi. Với gã, việc giết một người đàn ông nghiện rượu không khó, thậm chí còn rất đơn giản.
Gã nghĩ ra rất nhiều cách, cuối cùng lại chọn cách đơn giản nhất.
Một mạng người biến mất chỉ trong khoảnh khắc gã vặn mở van gas.
Giết một người, gã được gì?
Vương Cương cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí có chút kh*** c*m. Gã đã chiến thắng bố mình. Đồng nghĩa với việc gã vượt qua sự tồn tại mạnh mẽ nhất trong thế giới quan của mình.
Sống tiếp có tốt hơn không?
Vương Cương là người còn sống. Gã không có gì cả, không có gia đình, không có tình thân, không có tình yêu.
Những tình cảm gia đình vốn có từ khi sinh ra, gã đều đã mất hết rồi.
Nghĩ như vậy, cái chết của Vương Linh đối với gã lại là một điều tốt.
Trước khi Vương Linh chết, gã vẫn yêu chị ấy.