Thế nhưng người có tên “mercy” này sau khi thêm bạn lại lập tức thoát game. Từ Chí không thể solo với anh ta như mong muốn.
“Đồ nhát gan.” Từ Chí bĩu môi càu nhàu, nhanh chóng bắt đầu trận tiếp theo.
Bốn người lập đội leo rank, chơi mãi đến tận nửa đêm mới thoả mãn đặt điện thoại xuống.
-
Lúc gặp lại Vương Cương thì gã đang ở trên xe áp giải. Các cán bộ trại giam cùng cảnh sát vũ trang bảo vệ nghiêm ngặt khi đưa gã lên xe. Triệu Huyền đứng trên bậc thềm trước lối vào sở cảnh sát, tay cầm một tập tài liệu của cuộc họp, lặng lẽ nhìn Vương Cương bước lên xe từ xa.
Vương Cương không hề có dáng vẻ hoảng loạn như những phạm nhân thông thường. Thái độ điềm tĩnh của gã trông giống như chuẩn bị đi du lịch hơn là một phạm nhân đang bị áp giải đến nhà tù.
Xe áp giải dừng trước cổng sở cảnh sát. Cảnh sát vũ trang đi cùng báo cáo với đội ngũ an ninh tại cổng. Qua khe cửa sổ nhỏ của chiếc xe, Vương Cương thoáng nhìn Triệu Huyền.
Triệu Huyền bắt gặp ánh mắt ấy. Từ trong đôi mắt qua khe hở, cô như nhìn thấy một vực sâu thăm thẳm không đáy.
“Tiên Nhi?” Giọng nói của Văn Văn vang lên như một tia sáng xuyên thủng bóng tối, đột ngột kéo Triệu Huyền thoát khỏi vực sâu.
“Ở đây.” Triệu Huyền giơ tập tài liệu trong tay, quay người bước về phía Văn Văn.
Trong phòng họp vô cùng náo nhiệt. Các nhân viên tiền tuyến cũng đến hỏi thăm về chi tiết vụ án, vì đã giải quyết được vụ này nên ai nấy đều thấy nhẹ nhõm.
Lý Giai Trinh và Trác Chính Thành đứng trước bảng trắng trong phòng họp, cẩn thận giải thích tiến trình và chi tiết của vụ án cho mọi người.
“Tiếp theo, chúng ta sẽ chuyển toàn bộ tang vật đến tỉnh, lần này xem như đã lập được công lớn rồi.” Trác Chính Thành dùng âm lượng giọng nói vừa đủ để thông báo cho cả đội.
“Tất nhiên, còn điều mà mọi người quan tâm nhất.” Lý Giai Trinh cầm một chiếc phong bì trong tay: “Tiền thưởng sẽ được phát cùng lương tháng này vào tài khoản của mỗi người. Đây là thư mời tham dự hội nghị xúc tiến đầu tư lớn nhất ở Ô Thành. Vì lần này chúng ta đã lập công lớn nên cả đội được mời tham dự tiệc tối.”
Chiếc phong bì đen in dấu sáp đỏ, chỉ cần nhìn bao bì cũng đủ biết sự kiện này có đẳng cấp thế nào. Thư mời chỉ có phần giới thiệu bằng tiếng Anh với chữ ký của chủ tịch hiệp hội thương mại – một nhà đầu tư nổi tiếng đến từ Hong Kong, Tư Hạo Mặc.
“Trời ạ, mọi người có biết hội nghị xúc tiến đầu tư này không?” Văn Văn là người duy nhất trong nhóm có chút hiểu biết về sự kiện này.
“Không biết.” Từ Chí thậm chí còn không đọc nổi tiếng Anh trên thư mời.: “Nhưng tôi biết ở đó có khách sạn năm sao.”
“Hội nghị xúc tiến đầu tư Ô Thành là sự kiện lớn nhất trong nước, mời các doanh nhân giàu có trong và ngoài nước tham dự. Những công ty được cấp vốn vòng “thiên thần” hoặc trở thành “kỳ lân” tại đây hầu như đều có thể tiến tới việc niêm yết.” Văn Văn cố gắng giải thích quy mô của sự kiện một cách đơn giản, nhưng tự anh vẫn thấy còn hơi rắc rối.
“Nói đơn giản là, ai được mời tham dự thì xem như một bước lên mây.” Từ Chí tuy không hiểu lắm nhưng anh ấy có thể dùng những từ ngữ chất phác nhất để diễn đạt điều mà Văn Văn muốn nói.
“Đúng, đúng, đúng, kiểu vậy. Chú Lôi và anh trai tôi hình như cũng được mời.” Văn Văn mở điện thoại xác nhận, sau đó gửi danh sách khách mời vào nhóm nhỏ của họ.
“Đối với tôi... chỉ cần đồ ăn ngon là đủ rồi.” Từ Chí cúi xuống nhìn điện thoại. Tuy chưa từng tìm hiểu nhưng anh ấy cũng biết tên những ông trùm trong danh sách này đủ gây chấn động trên bất kỳ diễn đàn nào.
“Thêm nữa, sự kiện này không tổ chức ở khách sạn năm sao. Hội nghị được tổ chức trong một tòa nhà có lịch sử lâu đời với đội ngũ khách sạn quý tộc được mời đến từ Ý. Có thể coi như Tư Hạo Mặc mở một khách sạn ngay tại chỗ. Tất cả nhân viên phục vụ đều ngồi hạng nhất hoặc đi chuyên cơ đến. Chỉ riêng tiền vé máy bay và nhiên liệu thôi cũng đủ mua hai căn nhà rồi.” Văn Văn nhỏ giọng nói bên tai Từ Chí.
“Vé hạng nhất bao nhiêu tiền mà nói mua được nhà, thật là phóng đại…” Ban đầu Từ Chí còn nghĩ Văn Văn quá lời, nhưng khi tra giá vé hạng nhất từ Ý về nước, anh ấy chỉ biết thở dài.
Có tiền thật tốt.
“Vậy cũng hay. Lần này vlog của tôi có tư liệu rồi.” Trương Khâu xen vào, cậu ta đến gần Triệu Huyền nhưng lại bị Văn Văn kéo ra xa.
“Muốn nói thì cứ nói, nhưng cách xa ra chút.” Văn Văn nắm lấy tay Trương Khâu. Hai người một cao lớn một nhỏ bé, thể hình khác biệt rõ rệt.
“Tôi chỉ muốn nói là... đến lúc quay vlog mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn thôi. Cảm ơn, cảm ơn. Thành hay bại đều dựa vào mọi người đấy.” Trương Khâu cười, tỏ vẻ nịnh nọt với Văn Văn, nhưng đổi lại là vẻ mặt lạnh tanh của anh. Đến giờ Văn Văn vẫn chưa thèm xem tài khoản của Trương Khâu lần nào.
Tên đàn ông phiền phức.
Đây là định nghĩa của Văn Văn về Trương Khâu.
Rất nhanh đã đến giờ ăn trưa. Triệu Huyền đã xin nghỉ phép từ trước, ciều nay cô phải đưa Triệu Lan đến bệnh viện tháo bột.
“Tôi đã nói để tôi xin nghỉ đưa bà đi mà. Sao cô không nói sớm?” Văn Văn thấy Triệu Huyền thu dọn đồ đạc mới nhận ra cô không ở lại cục vào buổi chiều.
“Tôi tự đi được. Mọi người chẳng phải đang bận vụ án đánh nhau hội đồng à?” Triệu Huyền thu dọn bàn làm việc gọn gàng, như thể chưa từng có ai ngồi ở vị trí đó.
So với Văn Văn, Triệu Huyền thích nhờ Tiền Dư Dư giúp hơn. Xét về mặt lý trí, Tiền Dư Dư là y tá, cô ấy có thể hỗ trợ nhiều hơn trong việc tháo bột. Xét về mặt tình cảm, Tiền Dư Dư là nữ, dễ tiếp xúc và nói chuyện hơn.
Gương mặt Văn Văn thoáng lộ vẻ thất vọng. Đôi lúc anh không hiểu được suy nghĩ của Triệu Huyền.
Triệu Huyền đi xe điện nhỏ về nhà, nhìn thấy Đại Bảo nằm ở cửa thở hổn hển. Thời tiết bắt đầu nóng lên, tháo bột vào lúc này quả là một điều may mắn.
“Bà ơi.” Triệu Huyền gọi lớn về phía tầng hai rồi tự đi vào phòng tắm rửa tay.
“Ơ, Tiên Nhi, hôm nay cháu về sớm thế?” Triệu Lan đã thay xong quần áo, lớp bột trên chân bà cũng đã ngả vàng.
“Cháu gọi xe đây.” Triệu Huyền đỡ bà xuống tầng một. Nhà Triệu Huyền ở nơi hẻo lánh, muốn gọi được xe phải chờ khoảng 10 phút. Trong lúc đợi, cô vừa xem bản đồ trên điện thoại, vừa tìm kiếm những điều cần lưu ý khi tháo bột.
Hai người rất nhanh đã đến trước cổng bệnh viện huyện. Dù đã đọc rất nhiều thông tin về việc tháo bột nhưng ban đầu Triệu Huyền vẫn không khỏi lo lắng.
Không biết Tiền Dư Dư tìm đâu ra một chiếc xe lăn, đẩy Triệu Lan từ khâu đăng ký đến tận phòng tháo bột một cách gọn gàng.
Triệu Huyền hầu như không cần động tay vào việc gì. Tiền Dư Dư không biết đã lấy sức mạnh từ đâu, đôi tay chân mảnh khảnh của cô ấy nhẹ nhàng đẩy bà Triệu qua lại như không có việc gì.
“Cô không hiểu đâu, đây chính là sức mạnh của y tá.” Tiền Dư Dư tự hào khoe bắp tay. Cô ấy đã làm nghề này gần 3 năm, nhờ đó mà luyện được một thân thể dẻo dai cứng cáp.
“Tuyệt thật.” Triệu Huyền nhìn Tiền Dư Dư dùng ngực giữ thẻ công tác quẹt qua cửa, cùng lúc đó vừa đẩy xe lấy thuốc vừa mở cửa thành thạo. Trông cô ấy như một Na Tra ba đầu sáu tay vậy.
“Thật à?” Tiền Dư Dư được khen liền cười tít mắt. Phần lớn mọi người đến bệnh viện đều xem công sức của y tá là điều hiển nhiên. Trong suy nghĩ của họ, y tá không phải bác sĩ nên không cần được tôn trọng, nhiều khi còn chẳng có nổi một thái độ tử tế. Những người như Triệu Huyền chủ động khen ngợi y tá lại càng hiếm hơn.
“Để tôi nói cô nghe. Lúc bận nhất, tôi còn có thể một mình chạy 8 phòng bệnh, 8 phòng đấy!” Tiền Dư Dư giơ tay làm ký hiệu số 8.
“Tăng lương, nhất định phải tăng lương. Tôi tự nguyện chuyển bảo hiểm y tế của mình cho các cô.” Triệu Huyền lấy điện thoại ra: “Để tôi viết mail cho thị trưởng ngay đây.”
Tiền Dư Dư bật cười vì câu đùa của Triệu Huyền. Thật ra, dù có phải người nhà của cô ấy hay không, những việc này cô ấy đều sẵn sàng làm. Nhưng vì là bà Triệu nên cô ấy lại càng cảm thấy thân thiết hơn.
Sau khi tháo bột, bác sĩ dặn dò một số điều cần chú ý.
“Tránh vận động mạnh, bên cạnh đó phải siêng tập các bài phục hồi chức năng. Mấy việc này Tiền Dư Dư đều biết làm, nếu không rõ thì cứ hỏi cô ấy.” Bác sĩ họ Phàn dường như rất tin tưởng Tiền Dư Dư, khi nói chuyện với cô ấy, ánh mắt đầy vẻ thân thiện.
“Bác sĩ Phàn, đừng lười biếng thế chứ.” Tiền Dư Dư đùa. Hai người nhìn nhau cười.
Khi rời bệnh viện thì trời đã tối. Tiền Dư Dư còn phải đi kiểm tra các phòng bệnh nên chỉ có thể chào tạm biệt ở khu nội trú.
“Cảm ơn cháu nhé, Dư Dư. Hôm nay xong nhanh thế này đều nhờ cháu giúp đỡ.” Triệu Lan thẳng lưng cảm ơn Tiền Dư Dư. Ban đầu gặp cô ấy, bà chỉ nghĩ cô bé này còn trẻ, không ngờ lại đáng tin cậy đến vậy.
“Ôi, bà đừng khách sáo thế. Tiên Nhi là ân nhân cứu mạng của cháu, kêu cháu tháo bột cũng là việc cháu nên làm ạ.” Tiền Dư Dư vẫy tay rất khoa trương với Triệu Lan: “Bà nhanh về nhà đi ạ, trời tối lạnh lắm. Tiên Nhi, bye bye~”
Triệu Huyền gật đầu, trong lòng lại càng cảm kích Tiền Dư Dư hơn. Từ khi quen nhau đến nay, cô ấy đã giúp đỡ cô không ít, tất cả những việc đó cô đều ghi nhớ trong lòng.
Về đến nhà, Triệu Huyền nấu hai bát mì. Vừa ăn xong chưa bao lâu, Triệu Lan đã không kiềm chế được muốn ra ngoài.
“Bà ra ngoài đi dạo một chút. Bị giam lâu quá, sắp ngộp thở rồi.” Lúc nói câu này, Triệu Lan như một đứa trẻ. Triệu Huyền khá bất ngờ, trong ấn tượng của cô, bà nội luôn rất điềm tĩnh.
Có lẽ, con người khi già đi sẽ càng giống trẻ con hơn.
“Vâng, bà nhớ cẩn thận nhé.” Triệu Huyền đưa đèn pin cho bà. Con đường quanh đây đèn đường lúc nào cũng không sáng, nhà nào cũng phải chuẩn bị đèn pin.
Sau khi Triệu Lan đi, Triệu Huyền bật điện thoại lên. Cô suy nghĩ hồi lâu rồi gọi cho Văn Văn.
“Alo.” Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười không giấu nổi. Văn Văn cầm điện thoại đứng trước quán net, còn Từ Chí đang ngồi trước máy tính chửi bậy.
[Đừng nói nữa, xạ thủ treo máy rồi. Tôi chịu đấy, có bồ quên bạn rõ luôn.]
Từ Chí đứng run rẩy dưới trụ với con tướng hỗ trợ của mình.
“Xin chào, tôi là Triệu Huyền.” Mỗi lần gọi điện thoại cô đều mở đầu bằng câu này, nhưng Văn Văn chưa bao giờ thấy chán cả.
“Ừ ừ, tôi là Văn Văn.” Giọng trả lời của Văn Văn hơi nghẹn, sau đó anh nhấn nút tắt tiếng, quay lại hét về phía Từ Chí:”"Giúp tôi điều khiển một chút, đừng để tôi bị tính là treo máy đấy! Cậu không thể điều khiển hai người luôn hả?”
Từ Chí: “…”. Có thể cái XX (dùng từ khá lịch sự).
“Chỉ là... có thể hỏi giúp tôi xem Tiền Dư Dư thích gì không?” Đầu dây bên kia, giọng của Triệu Huyền rất yên tĩnh. Văn Văn thậm chí nghe được cả những khoảng ngừng hơi thở khi cô nói.
“Ừ… hả?” Văn Văn đáp lại theo phản xạ, nhưng rồi trong đầu lóe lên một suy nghĩ không hay. Không phải là... cô... thích... Tiền Dư Dư đấy chứ?
…
Vậy nên cô mới nhờ Tiền Dư Dư đi cùng bà Triệu tháo bột.
Vậy nên cô mới cố hết sức để cứu Tiền Dư Dư.
…
“Alo?” Thấy phía bên kia không có tiếng trả lời, Triệu Huyền gọi thêm hai lần.
“Được rồi, lát nữa tôi nhắn cho, giờ tôi tắt máy đây.” Văn Văn cúp máy, đầu óc rối bời.
Dựa vào cảm giác từ trước đến nay, cũng không phải không thể có khả năng này.
Trước đây Văn Văn luôn coi những người khác giới xung quanh Triệu Huyền là “địch thủ tiềm năng”. Giờ thì hay rồi, phòng bị chẳng nổi nữa.
“Từ Chí!” Văn Văn xông vào quán net, kéo tay Từ Chí. Nhân vật của Từ Chí trên màn hình lắc lư, nhưng Văn Văn chẳng buồn nhìn biểu cảm của anh ấy.
“Cậu nói xem. Tiên Nhi... không lẽ thích con gái hả?”
Từ Chí: Tốt nhất là cậu có chuyện nghiêm túc để nói.