Từ Chí không chịu nổi sự lằng nhằng của Văn Văn, thế là anh ấy trực tiếp gọi điện thoại cho Triệu Huyền.
“Xin chào, tôi là Triệu Huyền.” Giọng nói trong trẻo của Triệu Huyền truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Tại sao cô hỏi về sở thích của Dư Dư?” Vì từ lâu đã hiểu cách giao tiếp của Triệu Huyền nên Từ Chí chọn cách hỏi thẳng thắn nhất để đạt được hiệu quả cao.
“Vì Dư Dư đã giúp tôi rất nhiều. Tôi muốn tặng cô ấy một món quà.” Lý do của Triệu Huyền vô cùng chính đáng, chính đáng đến mức làm viên đá trong lòng Văn Văn lập tức rơi xuống.
“À, gần đây cô ấy thích một con búp bê cáo rất hot. Cô thử tìm trên các trang mua sắm xem.” Từ Chí cung cấp thông tin hữu ích cho Triệu Huyền, rồi bổ sung thêm một câu: “À, còn một vấn đề nữa.”
“Anh nói đi.” Giọng nói của Triệu Huyền dịu dàng, trong trẻo, lại thêm phần ấm áp trong không khí yên tĩnh của buổi đêm.
“Cô thích nam giới, đúng không?”
Văn Văn bên cạnh liền chộp lấy tay Từ Chí, nhưng giọng nói vẫn truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Ừ…” Triệu Huyền chần chừ. Cô chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này. Bên cạnh cô cũng không có đối tượng nào đặc biệt khiến cô rung động cả. Theo nghĩa rộng, phụ nữ thường sẽ thích nam giới, nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ.
Vì thế, cô không thể xác định được cảm xúc của mình trong chuyện này.
“Không biết nữa, có lẽ tôi phải suy nghĩ thêm.” Triệu Huyền trả lời thật lòng.
“Cô… đừng bận tâm chuyện đó. Đừng để ý đến Từ Chí, cậu ta rảnh rỗi quá thôi.” Văn Văn giật lấy điện thoại, hét vào loa một câu.
“Ừ… cũng không hẳn. Tôi cũng tò mò mà.” Triệu Huyền nằm bò trên bàn học, mái tóc dài buông xõa phía sau, trông như một mỹ nhân bước ra từ bức họa.
“Cô có thích ai không?” Văn Văn áp điện thoại vào tai. Tim anh bỗng đập nhanh hơn, hơi thở cũng gấp gáp, vừa sợ câu trả lời của Triệu Huyền, vừa sợ cô không trả lời.
“Không.”
Dù đã dự đoán trước được câu trả lời, nhưng Văn Văn vẫn cảm thấy hụt hẫng.
“Vậy… nếu nhất định phải chọn giữa tôi và Từ Chí thì sao?” Văn Văn vẫn không cam lòng.
Lần này, Triệu Huyền không hề do dự.
“Là anh.” Triệu Huyền trả lời dứt khoát. Bởi vì Từ Chí là bạn trai của Dư Dư, làm sao cô có thể chọn anh ấy được.
“Ha ha, tôi biết mà.” Văn Văn tự an ủi thành công.
[Tôi chỉ là một phần trong trò chơi của các người thôi, phải không?] Từ Chí dùng ánh mắt truyền đạt sự bất mãn của mình với Văn Văn.
“Đúng rồi, thứ Hai tuần sau đi lên thành phố nhé. Đến lúc đó cô cứ ở nhà, tôi sẽ đến đón.” Văn Văn dặn dò, lo sợ Triệu Huyền ngại làm phiền mình.
“Biết rồi. Tôi sẽ mang bữa sáng cho các anh. Cơm nắm được không?”
“Được, được, gì cũng được. Đại ca, mau quay lại đi, sắp thua rồi!” Giọng của Từ Chí cuối cùng cũng át được tiếng của Văn Văn.
Triệu Huyền cũng không tiện làm phiền họ thêm nữa, cô vội vàng cúp máy.
Sáng sớm thứ Hai, trời tháng Năm trong xanh, không khí ấm áp và ẩm ướt bao phủ khắp Trần Châu. Hoa hồng và hoa đinh hương bên đường đua nhau khoe sắc, hương thơm ngập tràn trong không khí. Chim chóc và ong bướm thoăn thoắt bay lượn trong mùi hoa thơm ngát, tiếng chim hót líu lo làm cảnh vật thêm phần náo nhiệt.
Triệu Huyền mặc một chiếc áo sơ mi voan màu xanh bạc hà, phối cùng quần short bó sát màu kem, trông tươi trẻ như làn gió đầu hè.
Cô xách chiếc vali lấy từ trung tâm thương mại lúc trước, đứng dưới tầng vẫy tay chào Triệu Lan.
Một chiếc xe thương mại dừng lại ở lối vào, vì con đường dẫn đến nhà Triệu Huyền quá hẹp nên tài xế buộc phải đỗ ở đầu đường.
“Tiên Nhi.” Văn Văn xuống xe từ ghế sau, đi thẳng về phía Triệu Huyền.
Thoát khỏi bộ đồng phục cảnh sát, Văn Văn trông trẻ trung hơn vài phần. Mái tóc ngắn mát mẻ tung bay trong gió, cả người toát lên vẻ rạng ngời như ánh nắng.
“Ôi, cô mang ít đồ thế này à? Văn Văn đón lấy chiếc vali từ tay Triệu Huyền.
“Không phải chỉ đi hai ngày thôi hả?” Ban đầu, Triệu Huyền còn không định mang vali. Sau đó Triệu Lan nhắc cô mang thêm vài bộ quần áo nên cô mới mang theo.
“Đúng vậy, nhưng… chẳng phải con gái thường mang theo nhiều đồ hơn à? Ví dụ như đồ trang điểm ấy.” Văn Văn buột miệng.
Khuôn mặt như được tạc từ ngọc của Triệu Huyền tiến sát lại gần Văn Văn.
“Không có đâu.” Giọng cô nhẹ nhàng như chiếc móng mèo, gãi khẽ vào tim Văn Văn.
“Biết rồi!" Văn Văn đỏ mặt, kéo vali đi thẳng về phía xe.
“Để tôi, để tôi.” Tài xế vội xuống xe nhận vali từ tay Văn Văn.
“Giới thiệu một chút, đây là tài xế nhà tôi, chú Trương, phụ trách đưa đón chúng ta.” Văn Văn lịch sự giới thiệu: “Còn đây là Triệu Huyền, đồng nghiệp của cháu.”
Văn Văn cúi đầu nhìn biểu cảm của Triệu Huyền. Cô vẫn bình tĩnh mỉm cười chào chú Trương rồi bước lên xe.
Hàng ghế sau có bốn chỗ ngồi, bốn ghế được bố trí đối diện nhau. Văn Văn và Từ Chí ngồi chung một hàng, còn Triệu Huyền ngồi đối diện Văn Văn.
Ba người coi như đang có kỳ nghỉ phép được hưởng lương nên cả chặng đường ai nấy đều thoải mái và vui vẻ. Từ Chí kéo Văn Văn chơi game, Triệu Huyền cũng tham gia cùng.
[Ê, solo, solo, solo!]
Tài khoản “mercy” từng kết bạn với Từ Chí sau đó bặt vô âm tín đột nhiên online.
Từ Chí liếc nhìn hồ sơ của “mercy”. Một người chơi chuyên vị trí đường trên với tỷ lệ thắng 90%, anh ấy còn dòm qua danh sách bạn thân của anh ta, toàn là cao thủ toàn quốc.
Lần này gặp phải đối thủ mạnh thật rồi.
Từ Chí lau mồ hôi, rời khỏi phòng của Văn Văn, tiến vào phòng solo do “mercy” tạo.
Chưa đầy hai phút, “mercy” đã đè anh ấy dưới trụ, đánh đến mỗi anh ấy không ngóc đầu lên nổi.
[Ha, chỉ có thế thôi à?]
“Hu hu hu, Tiên Nhi, cứu mạng!” Từ Chí không đánh lại được nhưng vẫn muốn gỡ gạc chút thể diện, đành nhìn sang người có rank cao nhất ở đây, Triệu Huyền.
Triệu Huyền là người chơi game ít thời gian nhất nhưng lại đạt được rank cao nhất. Cô cũng chơi ở vị trí đường trên, vừa đạt thứ hạng quốc gia.
“50.” Triệu Huyền lạnh lùng nói ra giá của mình.
“35. Phải xét đến tình cảm của chúng ta chứ!” Từ Chí nâng hộp cơm nắm mà Triệu Lan làm trong tay, khuôn mặt đầy vẻ thành khẩn.
“Ừ… giao tình của chúng ta đúng là bình thường thật, 55 nhé!” Triệu Huyền trực tiếp gửi yêu cầu chuyển tiền nhóm cho Từ Chí.
…
Văn Văn cười to, Từ Chí nhanh chóng đưa điện thoại cho Triệu Huyền. Triệu Huyền xem qua lịch sử trận đấu giữa Từ Chí và “mercy”. Sau khi làm quen với thói quen farm lính và di chuyển của đối thủ, cô gửi lời mời solo.
[Muốn đánh nữa à? Cậu yếu quá, tôi chẳng nỡ ra tay.]
Phía bên kia nhanh chóng gửi tin nhắn chế nhạo, nhưng Triệu Huyền chẳng buồn để ý, trực tiếp nhấn nút sẵn sàng, dùng luôn vị tướng mà “mercy” vừa thắng.
[Muốn học tôi à? Tập nhiều vào nhé.]
Lời chế nhạo của “mercy” nhanh như tốc độ tay của anh ta. Nhưng khi vào trận, anh ta lập tức nhận ra sự khác biệt. Nhân vật trong màn hình điện thoại có lối di chuyển và kỹ năng gần như giống hệt mình, hầu như không tìm được điểm yếu nào.
Dù anh ta rất quen thuộc với bộ chiêu thức của vị tướng này, nhưng cuối cùng vẫn bị kỹ năng farm lính chính xác và lối chơi điềm tĩnh của đối phương đánh bại.
Không thể nào là cùng một người được!
Đầu bên kia, “mercy” trực tiếp gửi một loạt dấu [??????] để thể hiện sự hoang mang của mình.
Sau khi kết thúc trận đấu, Triệu Huyền đưa lại điện thoại cho Từ Chí, tiện tay nhận chuyển khoản. Thực ra cô không có hứng thú với game lắm, chỉ chơi vài ván giải trí lúc rảnh rỗi mà thôi. Bây giờ đã đạt rank cao nhất rồi nên lại càng không còn hứng thú.
Văn Văn nhìn Triệu Huyền với ánh mắt đầy tự hào, còn Từ Chí vui vẻ gửi mấy tin nhắn chế nhạo “mercy”. Dù không phải mình thắng, nhưng cũng được thơm lây nhờ Triệu Huyền.
[Yếu thì tập nhiều vào!]
Sau đó, ba người đến khu trung tâm thành phố. Thành phố Trần Châu ở phía Nam có một vị thế kinh tế nhất định. Thành phố sạch sẽ và phồn hoa, người đi đường tấp nập. Sáng thứ Hai, dòng xe cộ đông đúc nên di chuyển có chút chậm chạp, hoàn toàn khác biệt với cảnh sắc ở huyện nhỏ. Nơi đây không có mùi hương hoa hay tiếng chim hót, thay vào đó là tiếng ồn ào của động cơ xe và mùi trà sữa bên đường.
Từ Chí thay đổi định vị trò chơi thành vị trí hiện tại, rất nhanh sau đó “mercy” đã gửi tin nhắn đến.
[Cậu cũng ở thành phố Trần Châu à? Có cơ hội thì đến thi đấu offline nhé. Tôi là sinh viên trường Thiên Xuyên.]
“mercy” nhìn thấy định vị, lập tức gửi lời mời đến nhóm của Từ Chí. Gần đây có giải đấu toàn quốc dành cho sinh viên đại học, dù là giải sinh viên nhưng chỉ cần dưới 25 tuổi đều có thể tham gia. Vì thế, lời mời này là thật tâm muốn nhóm của Từ Chí tham gia.
“Tiên Nhi, cô thấy sao?” Từ Chí đưa điện thoại cho Triệu Huyền. Lúc này, Triệu Huyền đang chăm chú ngắm cảnh thành phố qua cửa sổ. Đây là lần đầu tiên cô đến thành phố lớn, lần đầu được tận mắt nhìn thấy những tòa nhà cao tầng san sát, không khỏi choáng ngợp trước khung cảnh này.
Những đô thị phồn hoa từng thấy trên video và cảm giác thực sự khi đứng trong đó là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Triệu Huyền cảm thấy mình trở nên thật nhỏ bé giữa khung cảnh này.
“Hả?” Triệu Huyền sực tỉnh, quay lại nhìn điện thoại. Cô mở đường link giải đấu mà “mercy” gửi, thấy thông tin về một đội tuyển nữ. “mercy” là người chơi đường trên, là một cô gái tóc ngắn, dáng vẻ gọn gàng và cuốn hút.
“Hoá ra là con gái à? Giỏi thật!” Từ Chí cảm thán. Trong suy nghĩ của anh ấy, người chơi game giỏi mặc định phải là nam, hiếm khi đoán được đối thủ là nữ.
Hơn nữa, từ đầu đến giờ, “mercy” cũng chưa bao giờ tỏ ra có đặc điểm gì giống con gái cả.
“Kỳ lạ lắm à? Tôi cũng là con gái mà.” Triệu Huyền không hiểu, nhưng cô rất quan tâm đến giải thưởng của cuộc thi. 100.000 tệ, dù chia đều cho cả đội thì vẫn là một khoản không nhỏ. Thời gian thi cũng ngắn, chỉ cần mỗi cuối tuần đến thành phố là được.
“Nhưng công việc của chúng ta không phù hợp để tham gia kiểu thi đấu này đâu.” Văn Văn lên tiếng bày tỏ mối lo. Dẫu sao Triệu Huyền cũng được xem là người thuộc hệ thống.
“Ừ… tôi muốn thử xem sao.” Triệu Huyền bị giải thưởng hấp dẫn. Cô là người rất thực tế. Số tiền đó quá lớn, cô thực sự muốn có nó.
Văn Văn không hiểu vì sao 100.000 tệ lại hấp dẫn đến vậy, chỉ nghĩ rằng Triệu Huyền quan tâm đến giải đấu mà thôi.
“Nếu cô thích thì tham gia đi, hẹn với mercy một thời gian nào đó.” Văn Văn trực tiếp lấy điện thoại từ tay Từ Chí mà chẳng thèm quan tâm đến sắc mặt của anh ấy.
[Anh yêu, anh đang làm gì mà không trả lời tin nhắn vậy?]
Một thông báo bật lên trên màn hình của Từ Chí, nhìn giọng điệu thì biết ngay là Tiền Dư Dư. Văn Văn chỉ liếc qua mà cũng thấy đau đầu.
Mấy người yêu đương thật sự phiền phức đến thế à?
Văn Văn ném cho Từ Chí một biểu cảm “chán nản” rồi nhắn tin trả lời “mercy”. Rất nhanh, “mercy” gửi lại thông tin, hẹn họ chiều mai gặp tại quán cà phê trước cổng Đại học Thiên Xuyên.
Buổi tiệc diễn ra vào tối nay, nhưng kỳ nghỉ của ba người kéo dài đến ngày mốt, còn đủ thời gian để họ tự do hoạt động.