Triệu Huyền rất hứng thú với cuộc thi nên đã đồng ý lời mời kết bạn của
“mercy”.
[Người trước đây giúp cái tên ngốc đi đường trên chơi thay chính là cô, đúng không?] “mercy” nhanh chóng đoán ra rằng Triệu Huyền là người đã chơi thay cho Từ Chí.
[Ừ.] Triệu Huyền không giấu giếm nữa. Dù sao sau này gặp mặt, đối phương chắc chắn sẽ biết thân phận của mình.
[Giỏi thật, chơi được bao lâu rồi?] “mercy” không trách Triệu Huyền vì đã “thi đấu hộ” - một hành vi không đúng chuẩn mực, mà chỉ hỏi về thời gian cô chơi game.
[Ba tháng.] Triệu Huyền trả lời thật lòng. Nhưng thực ra cô không dành quá nhiều tâm huyết cho trò chơi. Nếu nghiêm túc hơn, có lẽ tên cô đã nằm trong top 10 máy chủ toàn quốc rồi.
“mercy” chỉ gửi một biểu tượng cảm xúc kinh ngạc, sau đó trận đấu bắt đầu. Có hai người chơi giỏi trong đội, ván chơi của họ diễn ra cực kỳ dễ dàng.
Từ Chí và Tiền Dư Dư tận hưởng cảm giác “nằm không cũng thắng” một cách vui vẻ. Từ Chí gần như không phải thao tác gì, chỉ cần mở chế độ chat tất cả để trêu chọc đội bạn.
Triệu Huyền cảm thấy rất ăn ý khi chơi cùng “mercy”. Đối phương là người đi đường trên, luôn quan sát lộ trình đi rừng của cô, biết khi nào nên đổi máu và tạo cơ hội hạ gục kẻ địch.
Có thể nói, hai người phối hợp một cách rất hoàn hảo. Điều này khiến Triệu Huyền càng mong chờ cuộc gặp gỡ sắp tới.
“mercy” cũng vậy. Cô ấy thậm chí cảm thấy thao tác của Triệu Huyền còn tốt hơn cả đồng đội trong đội mình. Thời gian rất chuẩn xác, ngay khi “mercy” dụ đối thủ tung kỹ năng, Triệu Huyền sẽ lập tức xuất hiện, dùng skill hoàn hảo hạ gục đối thủ.
Cả hai có cảm giác như đã “gặp nhau quá muộn”.
[Chiều mai lúc 1 giờ, đến quán cà phê ở cổng nam Đại học Thiên Xuyên nhé. Chúng tôi có một trận đấu offline. Tuy là trận giao hữu, nhưng mọi người có thể đến xem.]
“mercy” gửi lời mời đến tất cả mọi người. Vì đều là game thủ, tất nhiên họ vui vẻ đồng ý.
Ba người vừa rời khỏi trò chơi thì Lý Giai Trinh bước vào với hai tập tài liệu trong tay.
“Tôi biết mà, vừa rồi qua phòng mấy người không ai ở đó, chắc chắn là ở đây rồi.” Lý Giai Trinh đặt tài liệu xuống bàn: “Từ Chí, cậu về trước đi. Tôi có việc cần nói với Văn Văn và Triệu Huyền.”
“Rõ, đội phó Lý, chúc ngủ ngon! Gặp mọi người ngày mai nhé ~” Từ Chí ngoan ngoãn rời khỏi phòng suite, vừa hay đụng phải Trương Khâu đang bước ra từ phòng đơn.
Từ Chí và Trương Khâu ít khi trò chuyện. Từ Chí chỉ chào hỏi một cách xã giao, nhưng Trương Khâu lại lấy ra một bao thuốc lá.
“Hút thuốc không?” Đây là lần đầu tiên Trương Khâu mời Từ Chí hút thuốc. Từ Chí gật đầu, cả hai bước vào thang máy và lên tầng thượng - khu vực dành cho hút thuốc.
Trương Khâu vừa gội đầu xong, tóc hơi rối và vẫn còn ướt. Cậu ta dựa vào lan can trên tầng thượng, trông như nam chính trong một bộ phim thần tượng.
“Thật ra, tôi luôn nghĩ cậu trông rất xinh trai.” Từ Chí đúng là kiểu người thẳng thắn, nói ra không hề có ác ý.
Lời nói của Từ Chí làm Trương Khâu bật cười. Ánh mắt của Trương Khâu có chút dịu dàng nhưng cũng phảng phất nỗi u sầu khó hiểu.
“Cảm ơn, tôi biết.” Trương Khâu đưa bật lửa cho Từ Chí. Cậu ta chưa từng kể với đồng nghiệp về xu hướng tính dục của mình, cũng không dám nói.
Từng có lần cậu ta thổ lộ, kết quả là bị bắt nạt và chán ghét. Cả đội cảnh sát coi cậu ta như một kẻ b**n th**, một con quái vật. Trác Chính Thành lúc đến thành phố công tác đã phát hiện Trương Khâu bị bắt nạt - khắp người đều là vết thương, thậm chí còn bị đẩy vào bồn tiểu nam trong nhà vệ sinh.
Trác Chính Thành đưa cậu rời khỏi cục cảnh sát thành phố. Phương Thừa Vận tuy biết về xu hướng tính dục của Trương Khâu, nhưng chưa từng nói chuyện thẳng thắn với cậu ta, chỉ giữ khoảng cách vừa phải. Vì vậy, khi lần đầu gặp Văn Văn, Phương Thừa Vận còn có chút dè chừng. Sau này phát hiện Văn Văn thích Triệu Huyền, anh ta mới an tâm hơn.
Về những chuyện này, Trương Khâu chưa từng kể với ai. Trên tài khoản cá nhân, cậu ta thể hiện là một cảnh sát trẻ nhiệt huyết, lạc quan và hướng về phía trước, nhưng bên trong lại đầy những vết thương không thể hàn gắn.
“Cậu biết đội phó Lý nói gì với Văn Văn và Triệu Huyền không?” Từ Chí tò mò hỏi. Ba người họ luôn đi cùng nhau, lần này lại đẩy anh ấy ra ngoài, khiến anh ấy cảm thấy không quen.
“Chắc là chuyện đào tạo cho cảnh viên thôi. Đội trưởng Trác cũng vừa nói với tôi rồi. Lần này sẽ có ba người được giữ lại thành phố để tham gia huấn luyện. Hừm…” Trương Khâu liếc nhìn nét mặt của Từ Chí, như muốn quan sát cảm xúc của anh ấy: “Chắc là tôi, Văn Văn và Triệu Huyền. Triệu Huyền là người ngoài, thường không cần tham gia đào tạo, nhưng có lẽ vì vụ án lần này nên lãnh đạo đã nhìn thấy tài năng của cô ấy chăng?”
Trương Khâu không muốn tham gia huấn luyện, điều đó đồng nghĩa với việc phải ở lại thành phố, thậm chí có thể gặp lại đồng nghiệp cũ. Ý nghĩ đó làm cậu ta lo lắng, vì vậy cậu ta kéo Từ Chí lên tầng thượng hút thuốc. Mặc dù cậu ta biết Từ Chí không phải là người phù hợp để tâm sự, nhưng vào lúc này, cậu ta cần có ai đó để nói chuyện.
“À, chắc là khổ lắm nhỉ? Nghe nói mỗi ngày phải chạy 8km hả? Trời ơi, tôi chịu không nổi đâu. May mà không chọn tôi.” Từ Chí vừa cười đắc ý, vừa vui vẻ mở điện thoại, gửi một biểu cảm cười nham nhở cho Văn Văn và Triệu Huyền.
[Tôi sẽ chăm sóc tốt bà Triệu. Triệu Tiên Nhi, cứ yên tâm mà đi nhé.]
Từ Chí nhắn riêng thêm cho Triệu Huyền. Kể từ khi bà của Từ Chí qua đời, anh ấy không còn cảm nhận được thế nào là một gia đình nữa. Nhưng Tết năm nay ở nhà Triệu Huyền, anh ấy đã thực sự cảm nhận được cảm giác ấy, thoải mái xem bà Triệu như bà của mình.
Lúc này, Triệu Huyền và Văn Văn vẫn đang trao đổi với Lý Giai Trinh về nội dung cụ thể của buổi đào tạo nên chưa kịp xem tin nhắn. Tin nhắn của Từ Chí tạm thời bị bỏ qua.
“Anh không muốn đi à?” Trương Khâu biết những buổi đào tạo như vậy là điều tốt. Dù hơi vất vả nhưng chắc chắn có liên quan đến việc thăng chức.
“Hả, tôi không muốn. Bây giờ tôi hiểu rồi, năng lực càng lớn thì càng nhiều việc, tôi chịu không nổi. Để các cậu gánh hết đi.” Từ Chí giơ hai tay lên, biểu cảm buông xuôi đầy rõ ràng.
Thời gian một điếu thuốc trôi qua nhanh chóng, Từ Chí dập thuốc, nhưng Trương Khâu vẫn đứng đó, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư. Từ Chí không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
“Này, tôi còn chờ cậu làm sếp để che chở cho tôi đấy. Đừng để tâm lý sụp đổ nhé. Các cậu là mối quan hệ của tôi trong tương lai đấy.” Từ Chí vỗ vai Trương Khâu, cố gắng nở một nụ cười giống như Văn Văn thường làm.
“Thôi đi, anh cười còn đáng sợ hơn cả Văn Văn.” Trương Khâu bật cười: “Hiểu rồi, tôi hút thêm một điếu nữa rồi xuống.”
Hôm sau, sau bữa trưa, mọi người làm thủ tục trả phòng. Lý Giai Trinh, Trác Chính Thành và những người khác lái xe trở về huyện, trong khi tài xế của nhà họ Văn đã chờ sẵn ở cửa.
“Chúng ta tối nay mới về, cứ để hành lý trên xe trước đi.” Văn Văn chỉ vào hàng ghế sau của chiếc xe thương vụ, chú Trương lập tức xuống xe giúp Triệu Huyền để vali lên.
“Từ đây đến Đại học Thiên Xuyên xa không?” Từ Chí nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, hỏi Văn Văn.
“Không xa lắm, khoảng 40 phút. Đại học Thiên Xuyên nằm ở khu Tây, là khu vực mới phát triển.”
Văn Văn lớn lên ở thành phố này nên trả lời ngay mà không cần suy nghĩ.
Triệu Huyền nhìn mọi thứ đều thấy mới lạ. Cô mở cửa sổ xe, nhìn dòng xe và dòng người qua lại không ngớt bên ngoài. Hóa ra thành phố thực sự phồn hoa như vậy, đúng như những gì được mô tả trong sách và phim ảnh. Các tòa nhà cao tầng cao đến mức không thấy đỉnh.
Chỉ có điều, không khí ở đây kém hơn nhiều so với ở huyện. Những tòa nhà cao tầng xa xa chìm trong tầng tầng lớp lớp khói bụi, không thể nhìn rõ.
“Chúng ta hôm nay sẽ đi tàu điện ngầm à?” Triệu Huyền chưa từng đi tàu điện ngầm nên hơi tò mò.
“Hả?” Văn Văn cũng rất ít khi đi tàu điện ngầm. Câu hỏi này khiến anh bất ngờ.
“Nếu cô Triệu muốn trải nghiệm tàu điện ngầm, tôi có thể dừng xe ở gần ga Đại học Thiên Xuyên. Xuống ở ga Thiên Xuyên rồi đi bộ 500m là đến quán cà phê ở cổng nam.” Chú Trương đưa ra một phương án khả thi.
“Như vậy có bất tiện không?” Triệu Huyền hơi do dự, sợ làm phiền chú Trương nên hỏi.
“Không sao, ở đó đậu xe rất dễ. Tôi sẽ quay lại đón mọi người sau.” Chú Trương cười đáp, thông qua gương chiếu hậu, chú ấy nhận thấy vẻ mặt đầy mong đợi của Triệu Huyền khi nói về việc đi tàu điện ngầm.
“Vậy được, chúng ta sẽ xuống ở ga trước đó.” Văn Văn cũng đồng ý với đề xuất này.
Người duy nhất ở đây ngày nào cũng phải đi tàu điện ngầm đi học như Từ Chí chỉ cảm thấy vô cùng bất lực.
Từ Chí nhìn ba người trước mặt như bị bệnh, không thể hiểu nổi. Ai lại từ chối đi xe riêng để xuống đi tàu điện ngầm cơ chứ?
Đúng là điên rồi!
Chiếc xe sang trọng thoải mái như MVP thế này, anh ấy chỉ muốn ngồi trên ghế da mềm mại, tận hưởng cảm giác không phải động chân động tay mà thôi.
Trong lúc đó, Từ Chí điên cuồng nhắn tin phàn nàn với Tiền Dư Dư về hành động “điên khùng” của hai người họ, nhưng cuối cùng vẫn phải theo họ xuống xe ở ga trước Đại học Thiên Xuyên.
Nhìn chiếc xe sang trọng rời đi, Từ Chí chỉ cảm thấy tiếc nuối vì người giàu không phải là mình.
“Đừng nhìn nữa, tối nay cũng mời cậu ăn cơm. Mẹ tôi làm tôm hùm.” Văn Văn nhìn ra sự bất mãn của Từ Chí, sử dụng ngay “chiêu dụ tôm hùm” khiến những suy nghĩ khó chịu của anh ấy bay biến ngay lập tức.
“Sao có thể chứ, chúng ta là anh em mà.” Từ Chí lập tức khoác tay Văn Văn, ba người cùng nhau bước vào ga tàu điện ngầm.
Lần đầu tiên đến ga tàu điện ngầm, Triệu Huyền tỏ ra rất hứng thú với mọi thứ. Khi qua cổng an ninh, nhân viên còn tưởng cô là khách du lịch nước ngoài.
Bởi vì cô chụp ảnh gần như từ đầu đến cuối, cho đến khi bị nhân viên an ninh dùng tiếng Anh nhắc nhở thì cô mới chịu dừng lại.
Văn Văn nhìn Triệu Huyền như nhìn cô con gái nhỏ chưa hiểu sự đời của mình. Ánh mắt tràn đầy sự yêu thương.
Từ Chí: [Thần kinh.]
Ga trước Đại học Thiên Xuyên là ga Đường Thiên Xuyên, nằm ở khu Tây của thành phố. Tàu điện ngầm ở khu phát triển mới này rất hiện đại, cửa chắn được làm bằng kính, nhìn như ở thành phố tương lai. Triệu Huyền đi từ đầu tàu đến cuối tàu để khám phá.
“Chào bạn học.” Một nam sinh viên chặn đường Triệu Huyền. Hôm nay Triệu Huyền mặc một chiếc váy sơ mi xanh dương, phối với áo vest xanh navy và thắt lưng, trông đầy sức sống. Nam sinh viên có lẽ nghĩ cô cũng là sinh viên Đại học Thiên Xuyên.
“Xin chào.” Triệu Huyền lịch sự đáp lại, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Văn Văn và Từ Chí.
“Có thể cho mình xin số liên lạc không? Mình là sinh viên mới của Đại học Thiên Xuyên, chưa quen ai ở đây, muốn làm quen thêm vài người bạn.” Giọng của nam sinh càng lúc càng nhỏ, trong khi hai người bạn phía sau anh ta thì cười càng lúc càng to.
Triệu Huyền nhìn anh ta vài giây.
“Không được. Tôi không phải là sinh viên Đại học Thiên Xuyên.” Cô từ chối rất dứt khoát. Văn Văn, người đã chuẩn bị lao đến “giải cứu”, ngay lập tức dừng lại.
Không hổ là Triệu Huyền.
Văn Văn rất hài lòng với câu trả lời của cô.
Nam sinh Đại học Thiên Xuyên có vẻ thất vọng, cúi đầu quay về chỗ bạn mình.
Chẳng mấy chốc tàu điện ngầm đã đến ga. Khi cửa kính mở ra, ba người cùng bước lên tàu. Ghế ngồi màu xanh dương mang lại cảm giác mát lạnh. Toa tàu rất sạch sẽ, hành khách đa phần là sinh viên, ai nấy đều giữ trật tự.
Triệu Huyền ngồi cạnh Văn Văn, còn Từ Chí ngồi đối diện họ. Anh ấy không muốn ngồi cạnh hai người “lập dị” kia, dù có lời hứa về tôm hùm đi chăng nữa.
“Đã đến ga Đại học Thiên Xuyên, mời hành khách xuống tàu nhanh chóng…” Giọng thông báo vang lên và tàu dừng hẳn. Quãng đường 4km đi mất khoảng 3 phút.
“Nhanh thật.” Triệu Huyền nhìn định vị trên điện thoại, cảm thán.
Ba người nộp thẻ đi tàu tạm thời vào máy kiểm vé, sau đó ra khỏi ga từ cửa D và đến cổng Nam của Đại học Thiên Xuyên.
Mặc dù ga tàu được đặt tên là “Đại học Thiên Xuyên” nhưng thực tế phải đi qua một con phố đi bộ mới đến cổng Nam. Khu phố này là nơi sinh viên thường tụ tập ăn uống. Ở đây có đủ các món ăn từ khắp nơi, cùng với các khu vui chơi như game center, quán net, phòng boardgame. Tất cả những gì sinh viên yêu thích đều có trên con phố này.
Ba người đi dạo một vòng, cuối cùng cũng đến cổng chính của Đại học Thiên Xuyên. Cổng đá cao chót vót, trên tấm bảng đá lớn có khắc bốn chữ “Đại học Thiên Xuyên”.
Triệu Huyền chưa từng học đại học, cô nhìn bốn chữ “Đại học Thiên Xuyên” trên bảng đá, hơi ngẩn ngơ.