Không xa phía bên tay trái của cổng trường, họ nhìn thấy tấm biển hiệu của quán cà phê mà “mercy” đã nhắc đến, ngay trước cửa còn có một tấm standee.
“Giải đấu offline Mùa Xuân - Thần Minh Chi Lộ tại Đại học Thiên Xuyên”
“Thần Minh Chi Lộ” chính là tựa game mà Triệu Huyền và bọn họ thường chơi. Poster được thiết kế rất tinh xảo, nhưng địa điểm tổ chức lại là một quán cà phê hai tầng nhỏ nhắn. Có thể thấy đây là một giải đấu offline do chính các sinh viên tự tổ chức.
Giải thưởng cho đội vô địch là một phiếu giảm giá 400 tệ tại một nhà hàng lẩu trên phố đi bộ.
“Chắc là ở đây nhỉ?” Từ Chí chỉ vào tấm standee trước cửa và hỏi.
“Ừ, vào thôi.” Triệu Huyền gật đầu, dẫn đầu bước vào sảnh tầng một của quán cà phê. Dường như cả tầng này đã được bao trọn. Quán cà phê vốn mang phong cách gỗ tự nhiên, giờ đây được trang trí bằng rất nhiều quảng cáo liên quan đến “Thần Minh Chi Lộ” cùng với hai băng rôn của hai đội thi đấu.
Ngay lối vào là quầy pha chế, có hai nhân viên phục vụ một nam một nữ. Chàng trai đang tựa vào quầy chơi điện thoại, còn cô gái thì bận rộn trước máy pha cà phê.
Giữa sảnh, bốn chiếc bàn được ghép lại với nhau, đủ cho 10 người thi đấu. Hai đội ngồi đối diện nhau, còn rất nhiều sinh viên không tham gia thi đấu đang đứng xung quanh xem.
Phía bên trái là một đội toàn nam sinh, còn đội cổ vũ phía sau họ phần lớn cũng là nam. Trong khi đó, phía bên phải là một đội toàn nữ sinh. Đằng sau họ, cổ động viên gồm cả nam lẫn nữ, không thiếu những người cầm băng rôn cổ vũ.
“G-MONSTER” là tên của đội nữ này.
Dựa vào các nhân vật trong game, Triệu Huyền nhanh chóng nhận ra cô gái tóc ngắn chính là “mercy”, người đã liên hệ với họ.
Cô gái mặc đồng phục đội màu đen, tóc ngắn gọn gàng kẹp ra sau tai, trên đầu còn đeo một băng đô logo “GM” đặc trưng. Đôi tay cô ấy lướt nhanh trên màn hình điện thoại, các ngón tay không ngừng bấm.
“GG.”
Tiếng reo hò vang lên khắp nơi khi trận đấu kết thúc. Các cô gái trong đội cũng đứng dậy, vung tay làm động tác ăn mừng.
“Không lạ khi thua họ. Người ta là tuyển thủ chuyên nghiệp mà.” Từ Chí dù biết mình kém hơn nhưng cũng đành chấp nhận. Anh ấy không ngờ rằng Triệu Huyền lại có thể dễ dàng đánh bại cả một tuyển thủ chuyên nghiệp như thế.
Mà đó còn là tuyển thủ chuyên nghiệp của Đại học Thiên Xuyên.
Sau khi trận đấu kết thúc, nhân viên phục vụ đi tới hỏi ba người Triệu Huyền muốn gọi đồ uống gì. Nhân viên này trông lớn hơn Triệu Huyền vài tuổi, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, khuôn mặt hơi gầy, nhưng nụ cười rất đáng yêu.
“Chào các bạn, đây là lần đầu tiên đến đây phải không?” Giọng nói của cô gái hơi trầm nhưng rất ấm áp. Mái tóc dài buộc gọn sau đầu, chỉ có vài sợi tóc mai nhẹ nhàng bay trước trán. Trên bảng tên gắn trước đồng phục của cô ấy có ghi “Đồng Diệu”.
“Ừ, hai ly latte, một ly Americano.” Văn Văn rất rõ sở thích của những người bên cạnh, cả ba gần như không cần trao đổi khi gọi món.
“A, Diệu Diệu! Chị thấy em có lợi hại không? Có lợi hại không?” Cô gái tóc ngắn vừa nãy còn hào hứng trong trận đấu đột nhiên chạy tới bên cạnh nhân viên phục vụ, nắm lấy tay cô.
“Xin lỗi nhé.” Đồng Diệu vừa chào hỏi ba người Triệu Huyền vừa quay lại khích lệ cô gái tóc ngắn: “Rất lợi hại, cực kỳ lợi hại, đỉnh của đỉnh. Nhưng giờ chị đang làm việc mà.”
Đồng Diệu dịu dàng an ủi cô gái phía sau mình. Cô gái cũng không hề ngại ngần, còn thò đầu ra nhìn chằm chằm vào Triệu Huyền, không chút e dè.
“À... Mấy người... chắc không phải là cái ông đi top ngốc nghếch đó với bạn cày thuê của ông ấy đấy chứ?” Cô gái tóc ngắn nói thẳng một câu trúng tim đen, khiến Từ Chí vừa rồi còn đang tự an ủi giờ lập tức tái mặt.
“Không phải! Đây là bôi nhọ cảnh sát nhân dân!” Từ Chí lập tức rút thẻ cảnh sát từ trong túi ra, chìa thẳng vào mặt cô gái.
“À, xin lỗi, vừa rồi chỉ là nhận xét về thao tác trong Thần Minh Chi Lộ thôi.” Cô gái tóc ngắn tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Triệu Huyền, rồi nói tiếp: “Tôi mời, thêm ba phần bánh Black Forest nữa nhé.”
Đồng Diệu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý rồi đi về phía quầy pha chế.
“Tự giới thiệu nhé, tôi tên Tô Vịnh Hà. Biết “Vịnh Hà” chứ?” Tô Vịnh Hà liếc nhìn ba người từ đầu đến chân, vẻ lo lắng duy nhất về việc họ là cảnh sát cũng đã tan biến.
“Chắc là Vịnh Ngỗng ấy nhỉ?” Từ Chí vẫn chưa nguôi giận, buông một câu châm chọc lạnh lùng.
“Lưỡng can lạc nhật khê kiều thượng,
Bán lũ khinh yên liễu ảnh trung.
Đa thiểu lục hà tương ỷ hận,
Nhất thì hồi thủ bối tây phong.”
(Mặt trời lặn còn hai cây sào trên cầu bắc qua,
Hình ảnh sợi khói ngắn bay lên từ hàng dương liễu.
Lá sen xanh từng đám dựa vào nhau chung mối hận,
Chốc lát lại quay mặt về phía sau nhìn gió tây.)
Triệu Huyền trôi chảy đọc bài thơ của Đỗ Mục, bài thơ yêu thích nhất của cô về hoa sen.
“Ồ, ghê thật, đây là thơ của Đỗ Mục. Cô là người đầu tiên tôi gặp biết bài này đấy. Người khác thường chỉ nhắc đến “Ái Liên Thuyết” thôi.” Cái tên cổ điển của Tô Vịnh Hà hoàn toàn đối lập với tính cách năng động của cô ấy. Cô ấy khoanh tay, ra dáng kính cẩn: “Không biết ba vị cao thủ đây tên họ là gì?”
“Tôi là Triệu Huyền, Huyền trong dây đàn.” Triệu Huyền mặt không biểu cảm đáp lời.
“Văn Văn, Văn trong văn học, Văn trong tin tức.” Văn Văn dùng khăn giấy sát khuẩn lau sạch mặt bàn. Giờ đây, ngay cả khi không ở cạnh Triệu Huyền, anh cũng mang theo khăn ướt bên mình, cảm giác không lau thì không chịu nổi.
“Từ Chí, Chí trong chí lớn.” Từ Chí vẫn dán mắt vào điện thoại, chẳng buồn để tâm đến Tô Vịnh Hà, vì anh ấy biết mục tiêu của cô ấy rõ ràng là Triệu Huyền.
Tô Vịnh Hà ngả người dựa vào ghế sô pha phía sau, cầm điện thoại mở trang thông tin về giải đấu sinh viên toàn quốc.
“Vậy tôi cũng không vòng vo nữa. Giải đấu này dành cho người chơi từ 18 đến 25 tuổi trên cả nước, với giải thưởng là 100.000 tệ. Năm ngoái, đội của chúng tôi giành hạng nhì, nhận được 50.000 tệ.” Tô Vịnh Hà mở ảnh chụp năm ngoái ra.
Một đội toàn nữ sinh, tất cả đều để tóc dài, đứng trên sân khấu tỏa sáng rực rỡ.
Triệu Huyền rất ngưỡng mộ thực lực của đội Tô Vịnh Hà, cô cảm thấy thú vị khi đối đầu với họ.
Nhưng hôm qua Lý Giai Trinh đã thông báo về đợt huấn luyện sắp tới. Với lịch trình kéo dài hai tuần, chắc chắn cô không thể tham gia giải đấu này được.
“Ừ… Tôi rất muốn tham gia.” Triệu Huyền bày tỏ suy nghĩ của mình, sau đó cúi đầu nói tiếp: “Nhưng hôm qua đội phó báo rằng chúng tôi phải tham gia huấn luyện. Vậy nên… có lẽ không thể tham gia được.”
Triệu Huyền hiếm khi để lộ vẻ thất vọng như vậy. Văn Văn cũng nhận ra cô thật sự rất muốn đi, nhưng đáng tiếc lịch trình lại bị trùng.
“À… không sao, công việc ngoài đời dĩ nhiên quan trọng hơn mà.” Tô Vịnh Hà vẫn chưa từ bỏ: “Vậy cuối tuần thì sao? Có thể đến làm bạn đấu tập với chúng tôi không? Có cô giúp luyện tập, chúng tôi chắc chắn sẽ tiến bộ hơn rất nhiều.”
Tô Vịnh Hà đưa ra một ý tưởng mới. Cô ấy rất thích lối chơi của Triệu Huyền. Nhanh, chính xác và dứt khoát. Những yếu tố cực kỳ quan trọng đối với người đi rừng.
“Hình như cuối tuần được nghỉ.” Văn Văn nhìn lịch trình huấn luyện mà Lý Giai Trinh gửi trên điện thoại, thấy lịch nghỉ bắt đầu từ 3 giờ chiều thứ Sáu.
“Sao? Có hứng thú không? Đấu tập tức là cùng các thành viên của chúng tôi thực hiện một số trận đối luyện, bao gồm farm rừng, đi đường, solo, v.v…” Tô Vịnh Hà sợ Triệu Huyền chưa rõ nội dung đấu tập nên kiên nhẫn giải thích thêm.
Triệu Huyền nhìn vào lịch trên điện thoại. Cô thường dành cuối tuần đọc sách một mình hoặc đi ăn uống và xem phim với Tiền Dư Dư. Nhưng lần này, cô cũng muốn thử trải nghiệm điều gì đó mới mẻ, dù sao cô gái trước mặt đã gợi lên sự hứng thú của cô.
Tuy nhiên, việc để Triệu Lan và Đại Bảo ở lại huyện một mình suốt hai tuần khiến cô không khỏi lo lắng.
Văn Văn dường như đọc được suy nghĩ của cô, nhỏ giọng nói với Từ Chí.
“Yên tâm, bà Triệu không có vấn đề gì đâu. Tôi sẽ ghé ăn cơm với bà mỗi ngày.” Từ Chí thản nhiên tuyên bố như muốn xóa tan hết nỗi bận tâm của Triệu Huyền.
“Dù không có tiền nhưng được bao ăn! Đồ ăn của Đồng Diệu ngon lắm!” Tô Vịnh Hà xen vào với vẻ hứng khởi, dường như quan hệ của cô ấy với Đồng Diệu rất tốt.
“Được, tôi đồng ý.” Với Triệu Huyền, những điều khiến cô hứng thú luôn giá trị hơn mọi vật chất.
Đồng Diệu mang bốn ly cà phê đến bàn, trên khuôn mặt cô ấy vẫn giữ nụ cười, dù trông có vẻ hơi mệt mỏi.
“Để em giúp.” Tô Vịnh Hà đứng dậy, lấy cà phê từ khay của Đồng Diệu và đặt lên bàn, sau đó nói: “Tôi đi lấy bánh cho mọi người.”
Tô Vịnh Hà đi về phía tủ lạnh, trong khi chàng trai phục vụ vẫn đứng bất động ở quầy nước, mắt dán vào điện thoại từ đầu đến cuối.
“Quán cà phê này, con trai không phải làm việc à?” Từ Chí nhìn về phía quầy bar và buông lời mỉa mai.
“Không biết, chắc là quản lý.” Văn Văn cố tìm lý do, nhưng nghĩ lại, dù là quản lý thì quán bận thế này cũng nên di chuyển một chút chứ. Chàng trai kia đã đứng im suốt nửa tiếng rồi.
Chiếc bánh Black Forest có lớp chocolate bào mỏng phủ trên bề mặt, xen giữa là kem tươi và trái cherry, trông cực kỳ hấp dẫn. Triệu Huyền vốn thích đồ ngọt, cô nếm thử một miếng đầu tiên.
Chocolate không quá ngọt, kết hợp với mùi hương đặc trưng của cherry, bánh mềm xốp, kem tươi ngọt nhẹ mà không ngấy. Tổng thể mang đến một trải nghiệm vị giác phong phú.
“Ngon thật.” Trên khuôn mặt Triệu Huyền hiện lên vẻ ngạc nhiên hiếm thấy. Cô vốn nghĩ nhà hàng gần cổng trường sẽ không quá xuất sắc, nhưng không ngờ cả bánh lẫn cà phê đều thuộc hàng thượng phẩm.
“Cũng được, lại thêm một địa điểm vào bản đồ ẩm thực của cô rồi.” Văn Văn đùa.
“À, đúng rồi.” Triệu Huyền lấy điện thoại ra, đánh dấu địa điểm trên bản đồ và tự tin ghi thêm một nhận xét.
“... Được đấy.” Văn Văn giơ ngón tay cái tán thưởng. Anh ấy cũng cảm thấy chiếc bánh này ngon hơn hẳn những món anh ấy từng ăn ở các khách sạn năm sao.
Sau một lúc bận rộn giúp Đồng Diệu, cuối cùng Tô Vịnh Hà cũng quay lại chỗ ngồi.
“Chậc, sau trận đấu đông người ghê.” Cô ấy than thở, cầm ly nước chanh trên tay và uống cạn một hơi.
“Chi tiết về buổi tập, tôi sẽ gửi vào điện thoại cho cô nhé. Hôm nay tôi phải giúp Diệu Diệu tiếp khách.” Tô Vịnh Hà tựa vào vai Triệu Huyền, nói nhỏ.
“Sao cậu phục vụ nam kia không làm việc?” Từ Chí hỏi thẳng.
“Anh ta là con trai của chủ quán.” Tô Vịnh Hà hạ giọng như sợ bị nghe thấy.
Mọi chuyện trở nên hợp lý. Con trai của chủ quán dĩ nhiên không bị trách phạt khi lười biếng, chỉ tội cho Đồng Diệu phải làm việc không ngừng nghỉ.
Nhưng từ đầu đến cuối, Đồng Diệu chẳng hề than phiền một câu nào. Lúc nào cô ấy cũng giữ nụ cười trên môi, đáp lại mọi người bằng ánh mắt dịu dàng, giống hệt như một người chị gái.
Đột nhiên, một người đàn ông mặc áo khoác đen xuất hiện trước cửa, nhìn vào bên trong qua tấm kính. Gã trai ở quầy nước chẳng thèm để ý đến anh ta.
Tô Vịnh Hà vừa nhìn thấy người này, ánh mắt lập tức trở nên sắc lạnh. Cô ấy đứng dậy, chào Triệu Huyền và những người khác.
“Tôi còn chút việc phải làm, mọi người cứ đi trước nhé. Tôi đã thanh toán rồi.” Cô ấy lấy chiếc túi treo trên giá và bước nhanh về phía người đàn ông mặc áo khoác đen.