Tào Nhất Trạch và Viên Tuấn Phàm nghe thấy có động tĩnh, động tác trên tay họ cũng dừng lại. Họ nhạy bén lắng nghe xem người đến là ai.
“Các anh là cảnh sát đến đây tập huấn đúng không?” Cô lễ tân nhận ra họ.
“Chúng tôi xuống đây hút điếu thuốc, sẽ quay lại ngay thôi.” Tào Nhất Trạch lập tức thay đổi sắc mặt, hoàn toàn khác với dáng vẻ hung hãn vừa rồi.
Viên Tuấn Phàm cũng cười, vui vẻ chào hỏi cô lễ tân, chỉ có Trương Khâu bị anh ta giữ chặt vai, không dám nhiều lời.
Trương Khâu chỉ híp mắt nhìn Triệu Huyền, trên mặt vẫn đỏ bừng. Đôi mắt của Triệu Huyền rất tốt, cô nhìn thấy rất rõ.
Triệu Huyền bước lên phía trước. Cô không ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Tào Nhất Trạch và Viên Tuấn Phàm, mà trực tiếp đi xuyên qua giữa hai người họ.
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Trương Khâu. Khuôn mặt thanh tú của người đàn ông đầy vết thương và bầm tím, trong mắt còn ánh lên nước mắt.
“Đi thôi.” Triệu Huyền kéo cánh tay của Trương Khâu.
“Cô làm gì đấy? Tiểu Khâu đi với bọn tôi mà.” Viên Tuấn Phàm rõ ràng không xem Triệu Huyền ra gì. Anh ta giữ chặt vai Trương Khâu.
“Anh biết tôi là ai không?” Triệu Huyền nhìn thẳng vào Viên Tuấn Phàm. Ánh mắt của cô không hề có cảm xúc, lạnh lùng như một khối băng.
“Cô… cô là ai chứ?” Viên Tuấn Phàm rõ ràng bị dọa sợ. Anh ta không nhận ra Triệu Huyền, bèn quay đầu nhìn Tào Nhất Trạch.
Tào Nhất Trạch thì thầm vài câu bên tai anh ta.
“Nghe nói cô ấy có người chống lưng, ngay cả huấn luyện viên cũng không dám đụng vào.”
Dù chỉ là lời đồn nhưng hai người bọn họ lập tức bị dọa sợ. Viên Tuấn Phàm lại nhìn Triệu Huyền, da dẻ trắng trẻo mịn màng, quả thực không giống phần lớn nữ cảnh sát khác.
Thấy cô lễ tân phía trước cũng có chút tò mò, Viên Tuấn Phàm đành buông cánh tay của Trương Khâu ra, để mặc cho Triệu Huyền kéo cậu ta đi.
Hai người không nói lời nào, cùng nhau đi tới cửa hàng tiện lợi. Triệu Huyền mua cho Trương Khâu một quả trứng gà và hai chai nước. Mọi người đều là cảnh sát, ra tay có chừng mực, cũng chỉ là vài vết thương nhỏ mà thôi.
Vết thương trên cơ thể có thể đo đếm bằng mức độ nặng nhẹ, nhưng vết thương trong lòng thì phải làm sao?
Trương Khâu cầm quả trứng gà, chườm nóng lên mặt, chườm một lúc thì che mặt khóc nức nở.
Triệu Huyền đưa khăn giấy cho Trương Khâu. Cô từng nghĩ mình không phải người thích xen vào chuyện người khác, nhưng dưới ảnh hưởng của Văn Văn, dường như cô khó lòng giữ thái độ bàng quan được nữa.
“À, cảm ơn.” Trương Khâu nước mắt lưng tròng nhìn Triệu Huyền. Cậu ta không thích con gái, nhưng lúc này lại cảm thấy các cô gái thực sự rất dịu dàng.
“Không có gì.” Triệu Huyền uống một ngụm nước, cô đứng cạnh Trương Khâu, không nói thêm gì.
“Cô không hỏi, tại sao họ bắt nạt tôi à?” Trương Khâu thấy Triệu Huyền im lặng như vậy, lại mong cô chủ động hỏi.
“Nếu anh muốn nói, tôi sẽ lắng nghe.” Triệu Huyền rất hiếm khi nói những lời như thế. Cô hy vọng mình là Văn Văn, trong lúc này chắc chắn có thể nói rất nhiều lời an ủi Trương Khâu.
“Thực ra cũng không phức tạp lắm. Trước đây chúng tôi cùng ở một ký túc xá. Tôi, Tào Nhất Trạch và Viên Tuấn Phàm. Trước đây quan hệ mọi người đều rất tốt. Sau này họ phát hiện trên mạng rằng tôi là…” Trương Khâu nuốt một ngụm nước bọt, dường như hạ quyết tâm rất lớn: “Tôi là gay. Sau đó thái độ của họ thay đổi rất nhiều, từ đùa cợt đến một số hành động sỉ nhục cơ thể.”
Trương Khâu nói ngập ngừng, nước mắt và nước mũi chảy dòng dòng. Triệu Huyền chỉ còn cách đưa cả gói khăn giấy cho cậu ta.
Triệu Huyền thực sự không biết nói lời gì để an ủi người khác. Cô nắm chặt tay, cảm thấy đau lòng cho những gì Trương Khâu đã trải qua. Triệu Huyền cũng từng bị bắt nạt nên không hề cảm thấy lạ.
“Sau đó, đội trưởng Trác điều tôi ra khỏi cục cảnh sát thành phố. Tôi nghĩ mình vẫn còn may mắn, nếu không, có lẽ tôi đã chết ở trong thành phố rồi.” Trương Khâu lau đi giọt nước mắt cuối cùng. Sự tra tấn của Tào Nhất Trạch và Viên Tuấn Phàm không đến mức gây chết người, nhưng sự lặp lại hàng ngày của việc lạm dụng và bắt nạt đã khiến cậu ta từng có ý nghĩ tự kết liễu cuộc đời mình.
Cuộc đời có rất nhiều điều bất hạnh, nhưng Trương Khâu vẫn là người may mắn. Vì khi làm việc ở cục cảnh sát thành phố, cậu ta đã gặp được Trác Chính Thành. Trác Chính Thành cũng giống như Triệu Huyền, anh ấy nhận ra vấn đề của Trương Khâu nên đã tìm cách sử dụng mối quan hệ để điều cậu ta ra khỏi cục cảnh sát thành phố.
Trương Khâu ôm lấy đôi chân của mình. Cậu ta không muốn nói thêm điều gì nữa, chỉ thấy buồn nôn. Triệu Huyền đưa nước cho cậu ta.
Trong một khoảnh khắc, Triệu Huyền cảm thấy mình thật vụng về, cô không biết phải nói gì, cũng không biết phải làm gì để khiến người đồng nghiệp trước mặt cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Triệu Huyền dang tay ôm lấy vai Trương Khâu, như cách người già ôm trẻ con. Mùi hương thơm ngát từ quần áo của cô khiến Trương Khâu nhớ đến mẹ mình. Nhưng sau khi biết cậu ta là gay, mẹ không còn muốn gặp lại cậu ta nữa.
Trương Khâu nghỉ ngơi trong vòng tay của Triệu Huyền một lúc. Cậu ta cảm nhận được một sự chữa lành kỳ diệu. Triệu Huyền vỗ nhẹ vào lưng cậu ta, như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Trương Khâu từng đọc một đoạn văn nói rằng tâm lý của nam giới và tâm lý trẻ em có nhiều điểm giống nhau. Trước đây cậu ta không tin, nhưng sau khi tự mình cảm nhận, cậu ta mới thấy điều đó đúng là như vậy.
“Cảm ơn.” Cuối cùng Trương Khâu rời khỏi vòng tay của Triệu Huyền. Dù xu hướng tính dục không thay đổi, nhưng cậu ta đã dành cho Triệu Huyền thêm vài phần yêu mến.
“Tôi còn tưởng cô không thích gần gũi với người khác…” Chưa nói hết câu, Triệu Huyền đã lấy khăn giấy ướt mang theo để lau quần áo của mình.
Trương Khâu bật cười vì tức.
“Tôi lau sạch hết rồi, không dính lên quần áo của cô đâu.” Trương Khâu biện bạch.
“Thì ai mà biết được.” Triệu Huyền tiếp tục lau, thấy tâm trạng của Trương Khâu đã tốt lên, cô cũng đứng dậy, phủi bụi trên quần áo.
“Về thôi.”
-
Ngày hôm sau, trong buổi học bắn súng, Triệu Huyền gần như đạt điểm không, đứng chót lớp với kết quả tệ nhất.
Những điều Văn Văn dạy cô, cô đều nhớ hết, nhưng khi cầm súng lên, âm thanh chói tai và lực giật mạnh mẽ khiến cô sợ hãi đến run rẩy.
Phát súng sau còn tệ hơn phát trước, dù đã đeo tai nghe chống ồn và kính bảo hộ nhưng Triệu Huyền vẫn bị tiếng súng làm kinh hoảng. Cô cố gắng bắt kịp nhịp độ luyện tập của mọi người.
“Đoàng!”
Một tiếng súng nữa vang lên, kéo Triệu Huyền trở lại đêm hôm đó, đêm mà Vương Cương bắt giữ cô. Cảm giác nghẹt thở khiến cô không thể tập trung.
Lại một phát súng trượt mục tiêu.
Cho đến cuối buổi, cô vẫn không thể bắn trúng tấm bia lần nào.
Những cô gái khác dù không còn chế giễu cô như trước, nhưng lại thay đổi cách xa lánh, dùng ánh mắt đầy ghét bỏ và khinh thường để lảng tránh cô.
Dù Triệu Huyền đứng ở đâu, cô cũng chỉ có một mình. Không ai muốn đến gần cô, thậm chí cả những người từng nói lời mỉa mai cũng không còn lên tiếng nữa.
Cảm giác như bị tách rời khỏi mọi người khiến Triệu Huyền nhớ lại thời cấp 3. Sự cô độc này với cô đã quá quen thuộc.
Những cô gái khác tụ tập lại xem bảng kết quả luyện tập. Ở nhóm nam, Văn Văn lại giành được vị trí đứng đầu.
Trong nhóm chat, mọi người cũng đang bàn tán về việc vì sao khả năng bắn súng của Văn Văn lại giỏi như vậy.
[Văn Văn có phải ở huyện Trần Châu không nhỉ? Anh ấy thật đẹp trai.]
[Hỏi nhỏ: Văn Văn có bạn gái chưa?]
[Hỏi nhỏ: Làm thế nào để bắn súng chuẩn như Văn Văn?]
Tất cả đều là tin nhắn ẩn danh, nhưng ai cũng có thể thấy Văn Văn là kiểu người nổi bật ở bất kỳ đâu. Anh dịu dàng, vui vẻ và tích cực, lại luôn đạt thành tích tốt.
Triệu Huyền bỗng cảm thấy giữa mình và Văn Văn có một khoảng cách rất lớn.
Tính cách khác nhau, sở trường khác nhau, sở thích cũng không giống nhau.
Nhưng vì sao Văn Văn luôn ở bên cô?
Triệu Huyền nhớ lại, dường như trong gần như mọi kỷ niệm ở cục cảnh sát, Văn Văn luôn xuất hiện. Anh giống như cái bóng của cô, không rời nửa bước.
[Nghe nói có bạn gái rồi.]
Triệu Huyền nhìn thấy một tin nhắn trả lời trong nhóm về câu hỏi “Văn Văn có bạn gái chưa”.
[Ai vậy, ai vậy? Có phải người ở trường cảnh sát không?]
[Hoa khôi!]
[Hoa khôi không ở trong nhóm này đâu.]
Họ vừa nói chuyện vừa gửi bức ảnh tốt nghiệp của Văn Văn vào nhóm. Trong ảnh, anh đang ôm một cô gái, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Cả hai rất xứng đôi. Cô gái tóc ngắn, nhưng khuôn mặt rực rỡ ấy đủ khiến người ta rung động.
Bình thường, Triệu Huyền sẽ chẳng để ý đến những thông tin như vậy, thậm chí sẽ tắt thông báo nhóm để tập trung học.
Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy cái tên Văn Văn xuất hiện hết lần này đến lần khác trong nhóm, cô bỗng cảm thấy trống rỗng.
Một cảm xúc mơ hồ nào đó bắt đầu nảy mầm trong lòng cô.
Như bị điều gì đó thôi thúc, Triệu Huyền lưu lại bức ảnh tốt nghiệp ấy.
Buổi tối, khi ăn cơm, Văn Văn và Trương Khâu vẫn đúng giờ đứng đợi Triệu Huyền trước cổng nhà ăn.
Một vài cô gái nhìn thấy Văn Văn, lập tức xúm lại quanh anh.
“Văn Văn, dạy em bắn súng được không?”
“Đúng đó, nghe nói anh là tay thiện xạ, thật khó mới bắt được anh.”
Các cô gái đều rất hoạt bát, vui vẻ hỏi han. Văn Văn cũng cười đáp từng câu một.
“Được thôi, có cơ hội tôi nhất định sẽ dạy.”
“Gì mà bắt được tôi, mấy khóa trước các thiện xạ còn giỏi hơn tôi nhiều, đừng nói bừa.” Văn Văn nở nụ cười đặc trưng, dịu dàng như ánh chiều tà.
Hóa ra, từ góc nhìn của người khác, Văn Văn là như thế này.
Triệu Huyền bước vào nhà ăn từ cổng, một mình cô xách túi, gương mặt có chút tái nhợt. Có lẽ vì buổi học chiều quá mệt, ngay cả tay xách túi của cô cũng run rẩy.
Vì Văn Văn đang nói chuyện với người khác, lần này là Trương Khâu thấy Triệu Huyền trước.
“Tiên Nhi.” Trương Khâu vỗ vai Văn Văn, nhắc anh rằng Triệu Huyền đã đến.
“Không nói nữa, tôi đi ăn cơm với đồng nghiệp đây.” Văn Văn lập tức kết thúc cuộc trò chuyện. Khi còn ở trường, anh đã rất giỏi giao tiếp, có thể khiến mọi người cảm thấy thoải mái.
Anh thực sự là người tốt bụng, nhưng không hề dễ dãi. Trong số những cô gái quanh mình, người duy nhất khiến anh có thiện cảm lại chính là cô gái trước mắt này.
Triệu Huyền đứng trước mặt Văn Văn. Những sợi tóc mai bên tai hơi rối, đôi mắt phủ một lớp sương mỏng khiến người khác không thể nhìn rõ cảm xúc của cô.
“Hôm nay đồ ăn ở căng tin cũng được lắm.” Văn Văn trực tiếp cầm lấy túi trong tay Triệu Huyền, hoàn toàn không quan tâm ánh mắt của những người xung quanh. Anh chỉ chăm chú nhìn cô.
“Ừ. Đi thôi.” Triệu Huyền chỉ về phía quầy lấy đồ ăn.
Xếp trước Triệu Huyền là các nam sinh từ đội khác. Họ tò mò nhìn cô và Văn Văn, dùng ánh mắt trêu chọc mà nhìn từ đầu đến chân cô.
Triệu Huyền không để ý, ánh mắt cô chỉ dừng lại ở phần trứng hấp cuối cùng trên quầy.
Vì hôm qua đã ăn sandwich, hôm nay cô muốn ăn thứ gì đó nóng. Cô đầy mong chờ nhìn phần trứng hấp, hy vọng mình sẽ lấy được nó.
“Cô gái này có phải là người trên diễn đàn không nhỉ?”
“Cô ấy chính là “người đồng tính” đó à?”
“Buồn cười thật, sao Văn Văn cũng ở đây? Anh ấy biết bạn trai của cô ấy là gay không?”
Một vài lời bàn tán chói tai lọt vào tai Văn Văn.
Anh nhanh chóng lấy điện thoại ra, đăng nhập vào tài khoản diễn đàn đã lâu không dùng.