Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 65

Trên diễn đàn ngày càng nhiều bài viết bàn tán về Trương Khâu và Triệu Huyền. Bức ảnh đó chính là lúc Trương Khâu bị bắt nạt, còn Triệu Huyền đang an ủi cậu ta, bị người khác chụp lại.

“Chuyện gì đây?” Sau khi cả ba ngồi xuống, Văn Văn đưa bài viết trên diễn đàn cho hai người xem.

Triệu Huyền chỉ nhìn lướt qua một cái, cảm thấy đây là mấy chuyện tầm phào vô vị. Cô không để tâm.

Mặc cho ánh mắt xung quanh dò xét mình, Triệu Huyền vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường.

“Bịa đặt thôi. Hôm đó Trương Khâu bị bắt nạt, tôi tình cờ gặp nên an ủi cậu ấy một chút.” Triệu Huyền giải thích ngắn gọn. Cô cảm thấy những chuyện này chẳng đáng để dựng lên thành câu chuyện. Nếu nói ra sự thật, người đáng bị cư dân mạng công kích chính là Tào Nhất Trạch và Viên Tuấn Phàm.

“Bị bắt nạt? Ai bắt nạt cậu?” Nghe Triệu Huyền nói Trương Khâu bị bắt nạt, giọng của Văn Văn, người vốn rất bênh vực đồng đội, cũng trở nên to hơn.

“Suỵt, là Tào Nhất Trạch và Viên Tuấn Phàm. Nhưng tôi nghe nói họ có chút quan hệ với Bộ trưởng Bộ Y tế. Chúng ta vẫn nên tránh đụng chạm thì hơn.” Trương Khâu từng tìm hiểu qua gia thế của hai người kia, phát hiện họ hơn hẳn mình nên cậu ta không dám đối đầu trực diện.

“Thật hết chịu nổi. Mấy kẻ thối nát này rồi cũng sẽ bị dẫm đạp thôi!” Văn Văn nhỏ giọng chửi: “Nên mấy vết thương trên trán và khóe mắt cậu là do bị đánh hả? Đúng là một lũ khốn nạn!”

“Không sao, anh mà tiếp tục quan tâm tôi thế này, có khi tôi lại yêu anh mất. Vì vậy, đừng lo cho tôi quá.” Trương Khâu nói đùa, nở một nụ cười quyến rũ làm Văn Văn sợ đến mức đôi đũa trên tay run rẩy.

“Ăn cơm đi, đừng nói bậy.”

Hoàn hồn lại, Văn Văn cúi đầu ăn một cách ngon lành. Tuy là con nhà giàu nhưng anh không hề kén ăn, cái gì cũng ăn được, nuôi rất dễ.

Dù Triệu Huyền không quan tâm nguồn gốc những lời đồn này, nhưng cô nghĩ trong cục cảnh sát mà làm những chuyện thế này thì không nên được bao che. Vì thế, cô đã sao chép lại địa chỉ IP của tài khoản và gửi cho đồng nghiệp ở phòng thông tin, nhờ họ chú ý.

Sau bữa ăn, Triệu Huyền kể với Văn Văn về khó khăn cô gặp phải khi học bắn súng hôm nay.

“Thực ra kỹ năng này cần phải luyện tập nhiều. Lần đầu tiên cầm súng mà đòi vượt qua những người được đào tạo chuyên nghiệp là điều không thể nào.” Văn Văn không ngần ngại nói thẳng. Anh biết Triệu Huyền sẽ không bị tổn thương bởi sự thẳng thắn của mình.

“Anh nói đúng. Tôi đã cảm thấy mình không phát bệnh lúc ở trường bắn đã rất thành công rồi.” Triệu Huyền tự kiểm điểm. Cô đặt ra tiêu chuẩn cao cho bản thân nên luôn hy vọng mình đạt thành tích xuất sắc ở mọi lĩnh vực.

Dù vậy, cô vẫn hiểu rằng không thể chỉ dùng một ngày luyện tập mà vượt qua những người đã học suốt 4, 5 năm được. Đó là chuyện hoang đường, ngay cả thiên tài cũng không thể làm được.

“Những ngày tiếp theo, cô cứ luyện tập nhiều hơn theo phương pháp của giáo viên là được. Đừng quên mấy tư thế quan trọng mà tôi đã chỉ cho cô.” Vừa nói, Văn Văn vừa minh họa động tác bắn súng, dùng tay chỉ vào những vị trí cơ thể cần chú ý: “Nhớ đấy, những điểm này cần dùng lực.”

“Ừ, tôi nhớ rồi. Lần tới tôi sẽ thử lại.” Triệu Huyền làm theo động tác của Văn Văn, tạo dáng bắn súng: “Cảm ơn anh, Văn Văn.”

Dù là chuyện trên diễn đàn hay sự giúp đỡ thường ngày, khi ở bên cạnh Văn Văn, Triệu Huyền luôn cảm thấy thoải mái và dễ chịu.

“Phục vụ người đẹp mà ~” Văn Văn bắt chước giọng điệu lười biếng của Từ Chí.

“Không ngờ anh lại giống Từ Chí đến vậy.” Trương Khâu bật cười, dường như cũng đã quên đi những lời đàm tiếu trên diễn đàn. Làm việc với những người thế này, thật tốt.

“Phục vụ người đẹp mà ~” Triệu Huyền cũng bắt chước giọng Văn Văn khi học theo Từ Chí.

“Trời ạ, cô còn giống hơn. Sao giọng cô có thể bắt chước giống thế chứ?” Trương Khâu vỗ tay, cười không khép được miệng. Giọng bắt chước của Triệu Huyền rất điêu luyện, như thể Từ Chí đang ngồi ngay cạnh Trương Khâu vậy.

Ba người lần lượt bắt chước giọng của những người khác trong đội. Càng nói càng vui. Văn Văn và Trương Khâu cũng bật cười, dường như những khó chịu trước đó đã tan biến hết.

Mấy ngày sau đó, mọi chuyện trôi qua khá yên bình, không còn ai tìm Trương Khâu gây sự nữa. Còn Triệu Huyền thì như định mệnh đã an bài, tiếp tục bị cô lập.

Dù là buổi sáng rửa mặt hay lúc chạy thể dục, Triệu Huyền đều lẻ loi một mình, không ai đi vệ sinh cùng cô, cũng chẳng ai cùng cô tập luyện.

Các cô gái thường tụm năm tụm ba trò chuyện với nhau, nhưng hễ Triệu Huyền bước đến gần là cuộc trò chuyện sẽ ngừng lại. Như thể cô là một loại virus truyền nhiễm, chỉ cần đến gần là mọi người sẽ câm nín.

Không còn cách nào khác, Triệu Huyền chỉ có thể nhắn tin với Tiền Dư Dư qua điện thoại. Nhưng công việc của Tiền Dư Dư cũng rất bận rộn, dù vậy, cô ấy vẫn dành chút thời gian an ủi Triệu Huyền trước khi nhanh chóng quay lại công việc.

Chỉ có buổi tối Triệu Huyền mới có thể ăn cùng Văn Văn và Trương Khâu, nhưng nếu hôm nào cô tan học muộn, không kịp đến nhà ăn, cô sẽ phải tự mình đi cửa hàng tiện lợi mua sandwich.

Thời gian tự học buổi tối ở các ký túc xá không giống nhau tùy theo sắp xếp của huấn luyện viên, điều này khiến thời gian của Văn Văn và Triệu Huyền bị lệch nhau khá nhiều.

Trong năm ngày này, Triệu Huyền cảm nhận một cảm giác cô đơn chưa từng có. Đã rất lâu rồi, cô không còn cảm giác như vậy. Trước đây, cô chưa bao giờ sợ hãi sự cô đơn, nhưng mấy ngày gần đây, cô lại cảm thấy như bị cả thế giới bỏ rơi.

Có lẽ chỉ khi đã từng có được, người ta mới bắt đầu sợ hãi việc đánh mất.

Ban đêm, vốn là người luôn ngủ rất ngon, Triệu Huyền lại bị mất ngủ. Có nhiều lần, cô mở điện thoại lên xem ảnh của Đại Bảo và Triệu Lan, lòng bỗng dâng lên cảm giác chua xót. Thì ra hai tuần lại dài đến thế.

Sáng thứ bảy, Tô Vịnh Hà đến trước cổng trường cảnh sát nơi Triệu Huyền học. Cô ấy lái một chiếc xe cũ, đỗ ở bên đường.

“Tiên Nhi!”

Tô Vịnh Hà từ xa đã gọi Triệu Huyền. Nụ cười tràn đầy nhiệt tình, sáng rỡ như mặt trời giữa hè.

“Chào, Tô Vịnh Hà.” Khi đáp lại, giọng nói của Triệu Huyền vẫn có chút ngượng ngập, nụ cười trên gương mặt cũng hơi gượng gạo.

“Ha ha ha, cô nghiêm túc quá đấy.” Tô Vịnh Hà cười, dù Triệu Huyền cũng nhận ra cô ấy đang đùa.

“Lên xe đi, tôi đưa cô đến phòng tập.” Tô Vịnh Hà rất dịu dàng mở cửa xe cho Triệu Huyền.

Dù là xe cũ, bên trong vẫn rất sạch sẽ, trên xe còn có vài món đồ chơi nhỏ, trông đúng là xe của con gái. Nhưng khi cầm lái, Tô Vịnh Hà không hề giống những “nữ tài xế” thường bị chê bai. Cô ấy là một tay lái xuất sắc, xe chạy êm ái, sang số rất nhanh.

Xe dừng trước một tòa nhà chung cư cũ, tường bên ngoài đã bong tróc rõ rệt. Hành lang tối tăm, Tô Vịnh Hà bật đèn pin dẫn đường cho Triệu Huyền.

“Đến rồi, tầng ba bên này.” Tô Vịnh Hà chỉ vào căn hộ trước cửa dán đôi câu đối mới tinh.

“Chào mừng ~”

Vừa mở cửa sắt, bên trong liền có người nóng lòng bắn pháo giấy lên người Triệu Huyền, khiến tóc cô dính đầy hoa giấy.

“Đây là đội số một của chúng tôi, Vương Duyệt. Đây là adc (*) chủ lực bất khả chiến bại - Phương Giai Nhân. Đây là hỗ trợ toàn năng, La Thiên Khả. Còn đây là tuyển thủ đi rừng mạnh mẽ, Hoàng Nhược Nhược.” Tô Vịnh Hà giới thiệu từng người bằng giọng điệu cực kỳ khoa trương.

(*) Xạ thủ gánh team

“Đỉnh ghê. Đội trưởng, chị tìm được một người xinh đẹp mà còn giỏi thế này làm người luyện tập à?” Người nói là La Thiên Khả, cô nàng hỗ trợ có tính cách cởi mở và hoạt bát.

“Mau ăn bánh đi, lát nữa còn phải luyện tập nữa.” Lời này là của Hoàng Nhược Nhược, trông cô ấy có vẻ nghiêm túc hơn. Trong khi những người khác đều để tóc ngắn hoặc xõa tóc, chỉ có Hoàng Nhược Nhược búi tóc lên một cách gọn gàng và chỉnh tề.

“Đúng vậy, đúng vậy. Triệu Huyền, lại đây xem bánh này. Đây là bánh do Diệu Diệu đặc biệt làm cho cô đó.” Tô Vịnh Hà kéo tay Triệu Huyền rất thân thiết, đưa cô đến chiếc bàn ăn nhỏ trong phòng khách.

Căn hộ chỉ khoảng 40m2, riêng phòng tập đã chiếm đến 20m2. Phòng khách rất nhỏ, chỉ đủ chỗ cho 5 người ngồi, nếu thêm một người nữa thì phải đứng để ăn.

“Bánh dâu tây quả sung đấy.” Đồng Diệu từ bếp bước ra, trên tay là một chiếc bánh 8-inch nhỏ nhắn. Lớp kem trắng mịn xen lẫn sắc hồng xinh đẹp của quả sung, tạo thành chiếc bánh trần đáng yêu.

“Cảm ơn mọi người.” Triệu Huyền không ngờ những thành viên này lại nhiệt tình như vậy. Cô chỉ đến để làm người luyện tập, nhưng được đón tiếp nồng hậu khiến cô bất giác cảm động, trong lòng dâng lên một chút ấm áp.

Triệu Huyền là một người khá chậm chạp trong chuyện tình cảm nhưng cũng cảm nhận được sự gắn kết đong đầy trong tập thể này.

“Đừng khách sáo. Bọn tôi cũng chẳng có nhiều tiền, nhờ cô giúp miễn phí, bánh này cũng không phải thứ gì quý giá đâu.” Đồng Diệu hôm nay mặc tạp dề, trên gương mặt là nụ cười dịu dàng. Cô ấy lấy bộ đồ dùng một lần ra, chia cho từng người.

“Cô muốn cắt bánh không?” Đồng Diệu còn ân cần hỏi ý kiến của Triệu Huyền.

“Cô làm đi. Tôi thấy cô trông rất chuyên nghiệp.” Triệu Huyền từ chối. Cô không tự tin mình có thể cắt đẹp chiếc bánh trần với quá nhiều trái cây này.

“Được, để tôi cho cô thấy thế nào là chuyên nghiệp.”

Đồng Diệu quả nhiên rất chuyên nghiệp. Cô ấy chia bánh thành từng phần rất đều, mỗi miếng đều có đủ một phần trái cây. Từng miếng bánh được đặt ngay ngắn trên đĩa dùng một lần. Tổng cộng 8 phần hoàn chỉnh.

“Mau mau, mọi người ăn đi, chọn miếng to mà ăn!” Tô Vịnh Hà vừa hô một tiếng, mọi người đã tụ tập quanh bàn ăn nhỏ, bắt đầu thưởng thức bánh.

Lớp kem sữa tươi mềm mịn, quả sung rất tươi, dâu tây thì ngọt lịm, Triệu Huyền không thể tìm ra bất cứ khuyết điểm nào của chiếc bánh này. Cô ăn xong sạch sẽ phần bánh trong đĩa của mình, lòng đầy thỏa mãn.

“Ngon thế à?” Có lẽ không ngờ Triệu Huyền lại ăn nhanh như thế, Đồng Diệu vui vẻ hỏi cô.

Mỗi lần nhìn thấy món bánh mình làm được mọi người ăn hết sạch, Đồng Diệu đều cảm thấy một niềm hạnh phúc và mãn nguyện đặc biệt.

“Lớp kem rất mịn, cốt bánh mềm xốp, quả sung ngọt nhưng không ngấy, vị chua ngọt trong mứt cũng vừa phải. 10 điểm.” Triệu Huyền nghiêm túc đưa ra phản hồi cho Đồng Diệu, đồng thời giơ ngón cái lên.

“Ha ha ha, cô nghiêm túc thật đấy.” Đồng Diệu bật cười, mắt híp lại thành một đường cong.

Nhìn nụ cười của cô ấy, Triệu Huyền cảm thấy tinh thần mình như được chữa lành.

Sự tốt bụng của Đồng Diệu thể hiện trong từng lời nói và hành động. Cô ấy luôn thấu hiểu cảm xúc của những người xung quanh, đồng thời hết lòng giúp đỡ để họ có trải nghiệm tốt nhất.

Đồng Diệu là điển hình của kiểu người luôn sẵn sàng cho đi.

Ở bên cạnh, Hoàng Nhược Nhược vừa cầm đĩa bánh vừa chăm chú quan sát Triệu Huyền. Ngay từ khi Tô Vịnh Hà nói sẽ tìm người để luyện tập, cô ấy đã không ủng hộ vì không tin có thể tìm được một cao thủ mà không cần trả tiền. Bây giờ, trong lòng cô ấy vẫn có chút dè dặt với Triệu Huyền.

Sau khi ăn bánh xong, Tô Vịnh Hà dẫn Triệu Huyền vào phòng tập. Phòng tập rất đơn giản, chỉ có một tấm bảng trắng và vài chiếc ghế chơi game. Những người khác đều đang cầm điện thoại tập rank, chỉ có Hoàng Nhược Nhược ngồi trên ghế chờ Triệu Huyền.

“Đây là Hoàng Nhược Nhược. Cô có thể gọi chị ấy là chị Nhược. Tôi hy vọng hai người có thể trao đổi kinh nghiệm đi rừng với nhau.” Sợ Triệu Huyền không nhớ được tên, Tô Vịnh Hà nhắc lại tên của Hoàng Nhược Nhược, đồng thời giải thích công việc mà Triệu Huyền cần làm: “Chủ yếu là cô cần hỗ trợ chị Nhược trong việc tập luyện hàng ngày, bao gồm lập kế hoạch đi rừng và luyện tập đi đường trong rừng.”

“Solo một trận trước đã.” Hoàng Nhược Nhược dường như không muốn để Tô Vịnh Hà quyết định thay mình, trực tiếp đưa chiếc điện thoại dùng để luyện tập cho Triệu Huyền.

“Cũng… cũng được.” Tô Vịnh Hà cười ngượng ngùng, nhưng cô ấy hiểu rõ tính cách của Hoàng Nhược Nhược.

Chỉ cần bị Triệu Huyền...

Chỉ 15 giây, Triệu Huyền đã lấy được mạng đầu tiên từ tay Hoàng Nhược Nhược.

Trận solo kết thúc trong vòng 1 phút.

Bình Luận (0)
Comment