Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 66

Quả nhiên đúng như Tô Vịnh Hà dự đoán, sau khi Hoàng Nhược Nhược nhanh chóng bị Triệu Huyền “đánh gục” một cách tâm phục khẩu phục, cô ấy nghiêm túc bắt đầu tập luyện cùng cô.

Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh. Dưới những lần “hành hạ” liên tiếp của Triệu Huyền, Hoàng Nhược Nhược tiến bộ thấy rõ. Những thói quen xấu trước đây đều đã được sửa hoàn toàn.

“Cẩn thận. Bây giờ tôi chỉ chủ trương một chữ “cẩn thận” mà thôi. Vô địch rồi!” Hoàng Nhược Nhược đặt điện thoại xuống, liếc nhìn các đồng đội xung quanh, gương mặt đầy tự tin.

“Ôi chao, luyện cả buổi chiều, quả nhiên như thay da đổi thịt.” Tô Vịnh Hà cũng dừng chơi rank, bước tới giữa Triệu Huyền và Hoàng Nhược Nhược, liếc nhìn bản ghi chép huấn luyện của Hoàng Nhược Nhược.

“Vậy được rồi, chuẩn bị đánh trận huấn luyện thôi.” Tô Vịnh Hà gọi các thành viên tập hợp, bắt đầu đấu luyện với đội khác.

Tốc độ dọn rừng của Hoàng Nhược Nhược đã nhanh hơn 5 giây, nhịp độ khi gank và về hồi phục cũng tốt hơn rất nhiều.

Tô Vịnh Hà cảm thấy vô cùng mãn nguyện, nghĩ rằng đã thật may mắn khi phát hiện ra một “báu vật” như Triệu Huyền.

Trận đấu luyện còn dễ dàng hơn tưởng tượng. Trước đây, đội cô và đội đối thủ vốn ngang tài ngang sức, lúc thắng lúc thua. Nhưng lần này, nhờ Hoàng Nhược Nhược kiểm soát nhịp dọn rừng chuẩn xác, các pha bắt người của cô ấy cũng trở nên điêu luyện hơn.

Trận đấu nhanh chóng kết thúc, đội cô ấy giành chiến thắng một cách nhẹ nhàng.

Sau khi buông vài câu “trash talk” đùa cợt qua lại, các thành viên thoát game.

“Đói chết mất.” Phương Giai Nhân ngả người lên ghế, khuôn mặt tràn ngập vẻ mệt mỏi.

Tô Vịnh Hà lập tức hiểu ý, chỉ tay về phía cửa ra vào.

Chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người đều cầm túi chạy ùa ra ngoài như lũ trẻ nghe thấy chuông tan học.

“Nhìn cái đám này, thật hết chịu nổi.” Tô Vịnh Hà đưa tay ôm trán, thở dài bất lực. Nghĩ bụng nếu họ chịu tập luyện cũng nhiệt tình như khi đi ăn thì giờ này có lẽ đã gom đủ hết cúp vô địch rồi.

“Tiên Nhi, ăn cơm với tụi tôi đi.” Đồng Diệu vừa từ bên ngoài trở về, tay xách theo ba hộp cơm đã đóng gói sẵn.

“Dù chỉ là cơm hộp, nhưng đây là đồ Đồng Diệu tự tay làm đấy. Ngon lắm đấy!” Tô Vịnh Hà nhận lấy hộp cơm từ tay Đồng Diệu, bên trong là ba phần thức ăn giống nhau: súp lơ xanh xào và sườn kho tàu.

Dù chỉ có hai món, nhưng màu sắc và hương thơm đều vô cùng hấp dẫn.

“Cảm ơn.” Triệu Huyền cũng không khách sáo, bưng hộp cơm ngồi xuống bàn ăn.

Sườn kho tàu rất mềm, hương vị không giống sườn kho của Triệu Lan nhưng cũng rất ngon. Đồng Diệu còn thêm một chút giấm khiến món sườn không bị ngấy.

“Ngon lắm.” Triệu Huyền giơ ngón cái về phía Đồng Diệu.

“Ngon là được rồi.” Đồng Diệu mỉm cười, cũng ngồi xuống ăn cùng hai người.

Ba người vừa ăn xong và chuẩn bị dọn dẹp hộp cơm thì cửa chính vang lên những tiếng gõ dồn dập.

“Diệu Diệu! Diệu Diệu! Anh biết em đang ở trong đó.”

Cảnh tượng như trong phim truyền hình, giọng nói ngoài cửa gào lên đầy tuyệt vọng. Lo sợ sẽ bị hàng xóm than phiền, Tô Vịnh Hà vội vàng mở cửa.

“Anh bị thần kinh hả? Mã Bác Nhiên!” Tô Vịnh Hà vừa thấp giọng mắng, vừa kéo Mã Bác Nhiên vào trong nhà.

Khi thấy Mã Bác Nhiên, trên gương mặt Đồng Diệu thoáng hiện một biểu cảm khác thường. Triệu Huyền nhìn thấy nhưng không nói gì.

Mã Bác Nhiên quét mắt một vòng khắp phòng, tìm thấy Đồng Diệu, lập tức lao tới ôm chặt lấy chân cô ấy.

“Diệu Diệu, Diệu Diệu, anh thực sự sai rồi. Anh xin em, đừng rời bỏ anh. Anh không chịu nổi đâu. Nếu xa em, anh sẽ chết mất. Anh thật sự sẽ chết mất.” Giọng nói của Mã Bác Nhiên càng lúc càng lớn. Đồng Diệu chỉ có thể nhẹ nhàng đặt tay lên môi anh ta, ra hiệu anh ta nói nhỏ lại.

“Không sao, anh sẽ nhỏ giọng lại, chỉ cần em đừng chia tay với anh, anh sẽ làm bất cứ điều gì.” Mã Bác Nhiên trông rất chân thành, nhưng cũng có phần b*nh h**n.

“Bác Nhiên.” Đồng Diệu lên tiếng, giọng cô ấy vừa trầm vừa nhẹ nhàng. Cô ấy ôm lấy khuôn mặt Mã Bác Nhiên: “Anh nghĩ rằng mình có thể ở bên tôi trong tình trạng như thế này à?”

Lời nói của Đồng Diệu đầy sự quyết đoán. Nếu đã quyết định chia tay với Mã Bác Nhiên, thì cô ấy sẽ không thay đổi quyết định.

Mã Bác Nhiên không phải là một người xấu, chỉ là tinh thần anh ta quá yếu, thường xuyên có những suy nghĩ kỳ lạ. Ban đầu, Đồng Diệu bị thu hút bởi sự u ám của anh ta, nhưng sau đó mới phát hiện ra anh ta thực sự bị bệnh trầm cảm.

Dù vậy, Đồng Diệu chưa từng phàn nàn. Cô ấy đã một lòng chăm sóc anh ta, cho đến cái ngày mà Mã Bác Nhiên đánh cô ấy.

Dù chỉ là đẩy nhẹ một cái, nhưng Mã Bác Nhiên cao lớn, trong khoảnh khắc đó, Đồng Diệu cảm thấy tính mạng của mình bị đe dọa. Vì vậy cô ấy đã quyết định chia tay.

“Xin lỗi, anh không cố ý mà.”

Mã Bác Nhiên lại bắt đầu khóc. Nước mắt và nước mũi anh ta chảy vào miệng, nhưng anh ta không để ý, chỉ quan tâm đến Đồng Diệu.

“Tôi sẽ cho anh một cơ hội, nhưng trước hết anh phải khỏe lại đã. Trở thành một người bình thường, rồi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp, được không?” Đồng Diệu vẫn giữ tinh thần ổn định, không hề bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Mã Bác Nhiên. Lời cô ấy nói là thật lòng. Cô ấy yêu anh ta, họ đã có những kỷ niệm đẹp.

Nhưng nếu Mã Bác Nhiên không tốt lên, cô ấy cũng không thể tiếp tục được.

Không ai có thể suốt đời ở bên một người bệnh, lại còn phải liều mạng với tính mạng cả.

“Anh biết rồi, anh đang cố gắng. Anh uống thuốc và đi học rồi. Nhìn này, bác sĩ nói anh đã khá hơn trước rất nhiều ồi.” Mã Bác Nhiên vội vàng lấy chứng nhận của bác sĩ ra, nhưng đối với mọi người xung quanh, hành động này của anh ta lại giống như một người điên.

Đồng Diệu không nhìn chứng nhận mà ôm lấy Mã Bác Nhiên.

“Bác Nhiên, làm ơn đừng như thế nữa, được không?” Giọng Đồng Diệu rất nhẹ nhàng. Cô ấy cũng muốn ở bên Mã Bác Nhiên, nhưng cô ấy biết, nếu cứ tiếp tục như thế này, anh ta sẽ không bao giờ khá lên được.

Sự phụ thuộc quá mức sẽ chỉ l*m t*nh trạng của Mã Bác Nhiên thêm tồi tệ. Như trước đây vậy, càng chăm sóc anh ta, anh ta càng đòi hỏi, cuối cùng tình trạng sẽ bùng phát, làm hại cả hai.

Đôi khi, rời xa nhau không phải là vì không yêu nữa.

Mã Bác Nhiên từ từ bình tĩnh lại trong vòng tay của Đồng Diệu. Anh ta nhìn vào khuôn mặt gầy guộc của cô ấy và bắt đầu tự vấn bản thân.

“Xin lỗi, Đồng Diệu, xin lỗi, Tô Vịnh Hà. Thời gian tới làm phiền hai người nhiều rồi. Khi tôi khỏe lại, tôi sẽ quay lại tìm cô ấy. Làm ơn giúp tôi chăm sóc cô ấy.” Mã Bác Nhiên đứng dậy, xin lỗi Đồng Diệu và Tô Vịnh Hà.

“Tạm biệt, Đồng Diệu.” Mã Bác Nhiên quay người và rời đi. Không có cảnh tượng kịch tính như người ta tưởng tượng, anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại.

Sau khi Mã Bác Nhiên rời đi, không khí giữa ba người trở nên lạnh lẽo.

“Cái gì mà cho anh ta cơ hội?” Tô Vịnh Hà gần như nghiến răng nói ra câu này.

“Vịnh Hòa, Bác Nhiên là người tốt. Chị biết, em cũng biết mà.” Đồng Diệu nhẹ nhàng nắm tay Tô Vịnh Hà, giọng cô ấy rất dịu dàng.

“Xin lỗi, vừa rồi người đó là Mã Bác Nhiên, bạn trai cũ của tôi. Không làm cô hoảng sợ chứ? Anh ta mắc bệnh về tinh thần.” Đồng Diệu vừa trấn an Tô Vịnh Hà, vừa không quên an ủi Triệu Huyền.

“Không sao đâu. Tôi cũng mắc bệnh về tinh thần mà, không dễ bị hoảng đâu.” Triệu Huyền nói một cách nhẹ nhàng.

Tất cả trở nên im lặng. Tô Vịnh Hà nhìn Triệu Huyền với vẻ phức tạp, không biết nên hỏi như thế nào.

“Tôi bị hội chứng Asperger, cũng là một dạng bệnh về tinh thần, có ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày. Nhưng bệnh của tôi khá nhẹ, không ảnh hưởng nhiều đến sinh hoạt hàng ngày.” Triệu Huyền cảm thấy cần phải giải thích cho bạn bè của mình.

“Hội chứng gì cơ?” Tô Vịnh Hà hơi chậm hiểu, vừa hỏi Triệu Huyền vừa lấy điện thoại ra tra cứu.

Triệu Huyền không né tránh, trực tiếp gõ từ “hội chứng Asperger” lên điện thoại cho cô ấy.

“Bệnh thiên tài?” Tô Vịnh Hà ngạc nhiên. Cô ấy chưa từng biết trên thế giới lại có một dạng bệnh tinh thần như vậy, nhưng không thể gọi hoàn toàn là bệnh, theo mô tả thì giống như siêu nhân hơn.

“À. Tôi đoán vì thế mà lúc ăn bánh cô luôn bắt đầu từ ngoài vào trong.” Đồng Diệu nhìn vào màn hình điện thoại của Tô Vịnh Hà, đùa một câu.

“Ừ... Cô quan sát kỹ đấy.” Những hành động đó là phản xạ tự nhiên của Triệu Huyền, đôi khi cô cũng không ý thức được.

“Bệnh của cô chắc không có xu hướng bạo lực đấy chứ?” Tô Vịnh Hà lo lắng hỏi Triệu Huyền.

“Không, nhưng có thể sẽ vì một k*ch th*ch bất ngờ mà ngất xỉu, co giật, giống như trạng thái động kinh vậy.” Triệu Huyền hoàn toàn bộc lộ điểm yếu của mình.

“... A, may mà cô nói trước. Tôi còn định chuẩn bị một cái pháo nhỏ cho cô cơ, may mà chỉ mua giấy kim tuyến và hoa giấy thôi.” Tô Vịnh Hà vốn định dùng pháo nhỏ để chào đón Triệu Huyền, nhưng đã bị Đồng Diệu ngăn lại. Cô ấy nói có một số người không thích những thứ quá rầm rộ nên Đồng Diệu chọn những loại pháo hoa nhẹ nhàng trong nhà, chỉ có một chút kim tuyến và giấy, âm thanh cũng rất nhỏ.

“Cảm ơn cô đã quan tâm.” Triệu Huyền gật đầu với Tô Vịnh Hà, bày tỏ sự cảm ơn.

“Vậy, trí nhớ của cô rất tốt phải không?” Tô Vịnh Hà liếc nhìn các biểu hiện của bệnh trạng Triệu Huyền.

“Ván đầu tiên, số mạng là 12/7, đường trên 1-1-2, đường giữa 3-2-5, đi rừng 2-3-8, xạ thủ 6-0-4, hỗ trợ 0-1-9. Nhìn chung, xạ thủ chơi ổn, đi rừng bắt người có công.” Triệu Huyền đơn giản trình bày khả năng ghi nhớ của mình.

“Đỉnh thật.” Tô Vịnh Hà lướt qua dữ liệu trận đấu, hoàn toàn giống như những gì Triệu Huyền vừa nói.

Ba người lại tiếp tục trò chuyện về những chuyện thường ngày. Các cô gái ngồi lại với nhau luôn có vô vàn chủ đề để bàn. Từ cách ăn mặc hàng ngày, đến các trận đấu game, rồi đến công việc hiện tại của Triệu Huyền.

“Cái vụ án phân xác đó! Hóa ra là cô phá án à, quá đỉnh.” Tô Vịnh Hà nghe Triệu Huyền kể về vụ “giết người hàng loạt” mà cô vừa phá gần đây, ngay lập tức làm động tác ngưỡng mộ.

“Nhưng mà trên tin tức chẳng thấy nói gì về cô cả.” Tô Vịnh Hà có chút tiếc nuối, trong tin tức luôn chỉ có ảnh của các lãnh đạo nam.

“Tôi nghĩ đôi khi như vậy cũng tốt, phải bảo vệ nhân chứng mà.” Đồng Diệu bày tỏ quan điểm của mình. Cô ấy cũng hiểu rõ hơn về Triệu Huyền, hóa ra cô gái này giỏi giang đến vậy, vượt xa những gì cô ấy tưởng tượng.

“Mọi người quá khen rồi.” Triệu Huyền nói cảm thấy hơi ngại, nhưng trong lòng cũng rất vui. Khi được khen, cô cũng cảm thấy hạnh phúc như bao người khác. Lúc này, Triệu Huyền thực sự vui đến mức “đuôi cáo” cứ vểnh lên trời.

Cuối cùng, họ chuyển sang câu chuyện về tình cảm của Triệu Huyền.

“Cô xinh đẹp như vậy, chắc chắn từ nhỏ đã có nhiều người theo đuổi đúng không?”

Tô Vịnh Hà và Đồng Diệu đồng loạt chen lại gần Triệu Huyền. Hai người tập trung nhìn cô, chờ đợi một câu chuyện tình yêu đầy cảm động từ cô.

“À…” Triệu Huyền ngừng lại một lúc: “Hoàn toàn không có ai cả.”

Ở ký túc xá, Văn Văn hắt xì một cái, cảm thấy lạnh run.

“Chuyện gì vậy?” Văn Văn rùng mình, run rẩy mặc thêm một chiếc áo khoác.

Bình Luận (0)
Comment