“Đừng nói đến Triệu Huyền, em cũng không hiểu tình cảm của hai người bắt nguồn từ đâu.” Tô Vịnh Hà hai tay khoanh trước ngực, có vẻ như muốn Đồng Diệu giải thích: “Chị nói xem, Mã Bác Nhiên rốt cuộc có gì thu hút chị thế?”
Mã Bác Nhiên phải thu hút tới mức nào nhỉ, để mặc dù anh ta có đánh chị thì chị vẫn sẵn sàng quay lại.
Câu sau Tô Vịnh Hà không nói ra. Cô ấy cũng rất quan tâm đến tâm trạng của Đồng Diệu.
“À... Bác Nhiên… Anh ấy rất tốt, rất hiền lành, cái gì cũng sẵn sàng làm cùng chị. Trước đây, khi bọn chị gặp xe hiến máu trên đường, chị đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn hiến máu, anh ấy không hề do dự đi cùng chị. Còn nữa, trên mạng không phải đang rất hot về vắc-xin 9 loại à? Lúc đó chị cũng không để ý đến chuyện này, còn anh ấy thì đã âm thầm đặt lịch tiêm cho chị.” Đồng Diệu hồi tưởng lại những ngày tháng ở bên Mã Bác Nhiên. Cô ấy cũng không nỡ, nhưng căn bệnh của Mã Bác Nhiên khiến cô ấy không thể tiếp tục mối tình này.
“Chỉ có vậy thôi, chỉ có vậy thôi hả?” Tô Vịnh Hà không nói nên lời. Đúng là trong mắt những người yêu nhau, mọi thứ đều đẹp đẽ hết.
“Em không hiểu đâu. Có người luôn nghĩ đến em, lúc nào cũng lo lắng cho em…” Đồng Diệu là con gái của một gia đình tan vỡ, bố mẹ đều đã tái hôn, chẳng có ai quan tâm đến cô ấy. Từ khi vào cấp 3, Đồng Diệu đã sống cùng bà ngoại. Cô ấy chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu ấm áp như khi ở cạnh Mã Bác Nhiên.
“Đừng lấy gia đình ra nói, em không nghe đâu. Tóm lại, trước khi anh ta khỏi bệnh, chị không được quay lại với anh ta.” Tô Vịnh Hà vạch ra ranh giới của mình.
“Tóm lại là, anh ấy đã cho chị cảm giác có thể cùng nhau sống hết quãng đời còn lại.” Đồng Diệu gật đầu, đồng ý với điều kiện của Tô Vịnh Hà. Trong lúc nói chuyện, cô ấy đã dọn dẹp xong bát đĩa trên bàn.
“Tiên Nhi, đừng học theo chị ấy, phải tìm một người tốt để ở bên nhau. Hiểu chưa?” Tô Vịnh Hà nghiêm khắc nói với Triệu Huyền. Có lẽ vì cảm thấy bắp cải nhà mình đã bị heo tha mất nên cô ấy không thể để cô gái báu vật của mình lại bị cướp đi được.
“Ừ... Tôi không hiểu nhiều về chuyện này lắm.” Triệu Huyền thành thật nói. Về chuyện tình cảm, cô luôn cảm thấy mơ hồ và chậm chạp.
Chớp mắt đã đến 9 giờ. Vì ký túc xá của Đồng Diệu rất gần đây nên Tô Vịnh Hà chở Triệu Huyền về nhà khách trước.
“Đi đường cẩn thận, đến nơi thì báo cho tôi biết nhé.” Tô Vịnh Hà ngồi trong xe, vẫy tay chào Triệu Huyền.
Triệu Huyền vẫy tay lại. Cổng vào còn cách nhà khách 10 phút đi bộ, hiện tại đã gần 10 giờ, trong khuôn viên trường rất yên tĩnh. Mặt đất còn hơi ẩm ướt, dường như vừa mới có một cơn mưa nhỏ. Bên đường chỉ có tiếng côn trùng kêu, không thấy bóng người.
Về đến nhà khách, Triệu Huyền phát hiện cửa sổ phòng mình đã bị mở ra, bàn và ga trải giường đều bị ướt hết. Nhưng Triệu Huyền nhớ rất rõ mình đã đóng cửa sổ trước khi ra ngoài rồi. Chẳng lẽ là cô lao công đã mở ra?
Triệu Huyền cầm điện thoại lên, nhưng phát hiện mình không có số điện thoại của quầy lễ tân, trong phòng cũng không có điện thoại bàn để liên lạc. Cô chỉ có thể xuống tầng tìm nhân viên lễ tân.
Nhưng đi một vòng dưới tầng, Triệu Huyền cũng không thấy cô gái ở quầy lễ tân đâu. Vì vậy cô chỉ có thể quay lại tầng năm. Nhưng chưa đi qua cầu thang thì cô đã nghe thấy có tiếng người, dường như có ai đó đang đứng nói chuyện trong cầu thang thoát hiểm.
Triệu Huyền cẩn thận đi đến trước cửa chống cháy, nhìn vào bên trong qua khe cửa hở.
Bên trong có ba cô gái, tay của một người trong đó đang cầm một chiếc túi giấy lấp lánh. Triệu Huyền vốn định rời đi nhưng bị giọng nói của Ngô Tử Mỹ làm giật mình. Vì vậy cô đứng cứng đờ tại chỗ, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.
“Ôi, đây là quà của nhà họ Mai phải không? Đẹp quá!” Giọng nói của Ngô Tử Mỹ rất chói tai, Triệu Huyền ngay lập tức nhận ra.
“Đương nhiên là đẹp rồi, đây là mẫu túi mới của Hermes đấy.” Giọng nói này là của Chu Nhã Đình, khi cô ta nói chuyện xen lẫn vài câu tiếng địa phương.
“Thật tuyệt, nhà cậu thật có mắt nhìn, đã hợp tác với nhà họ Mai rồi. Không giống như nhà tôi, không chịu nhượng bộ chút nào cả.” Ngô Tử Huyên thở dài. Nghe lời cô ta nói, dường như Chu Nhã Đình và nhà họ Mai đã có một giao dịch gì đó.
“Đừng nói bậy, đây chỉ là một món quà sinh nhật bình thường. Vì tôi và Mai Thư Đình có quan hệ tốt nên cô ấy mới tặng tôi thôi.” Chu Nhã Đình lập tức giải thích, sau đó lại nhìn xung quanh.
Triệu Huyền chưa bao giờ làm chuyện nghe lén nên bị ánh mắt của Chu Nhã Đình làm giật mình. Cô vội lùi lại hai bước, giày ma sát trên gạch men phát ra tiếng.
“Ai đó?” Chu Nhã Đình ngay lập tức nhận ra có người đang nghe lén, cô ta bước nhanh ra ngoài.
Ngay khi cửa chống cháy sắp bị đẩy ra, Văn Văn từ dưới lầu chạy lên. Một tay anh kéo Triệu Huyền lại, hai người cùng nép vào góc cầu thang.
Văn Văn và Triệu Huyền cách nhau rất gần, nhìn từ phía sau giống như hai người đang hôn nhau.
Chu Nhã Đình và những người khác đi ra nhưng phát hiện không có ai ở cửa, họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị quay về ký túc xá. Lúc đi qua góc cầu thang thì thấy bóng lưng của Văn Văn, dường như anh đang đè một cô gái dựa vào tường.
“Trời ơi, có phải là Văn Văn không?” Ngô Tử Mỹ lập tức kêu lên. Văn Văn nghe thấy liền quay đầu lại, lườm cô ta một cách chán ghét.
Chu Nhã Đình nắm chặt tay cầm túi. Dù nhận được món quà quý giá như vậy cũng không thể xoa dịu những gợn sóng trong lòng cô ta.
“Đi thôi, đừng nhìn nữa. Chưa thấy người khác thân mật bao giờ à?” Chu Nhã Đình kéo tóc Ngô Tử Mỹ. Vì không thể tức giận với Văn Văn nên cô ta trực tiếp trút giận lên tóc của bạn mình.
“Ối ối, đau.” Ngô Tử Mỹ bị kéo về phòng. Có lẽ bị tiếng ồn của họ làm cho giật mình nên đèn của căn phòng bên cạnh cũng bật sáng.
Văn Văn quay đầu lại, sau khi thấy những cô gái khác đã đi xa mới buông Triệu Huyền ra khỏi vòng tay của mình.
“Tôi... cô... cô không sao chứ?” Văn Văn có chút ngượng ngùng. Mặc dù không biết Triệu Huyền đang làm chuyện gì, nhưng khi nghe thấy giọng của Chu Nhã Đình, anh đoán rằng Triệu Huyền đã nghe thấy điều không nên nghe nên đã chọn cách nhanh nhất để giấu cô đi.
“Ừ, không sao.” Triệu Huyền ngẩng mặt lên. Đầu cô vừa vặn chôn trong ngực Văn Văn, hơi ấm từ người đàn ông như đang thiêu đốt gò má cô.
“Anh nóng quá.” Tay Triệu Huyền đặt trên ngực Văn Văn. Anh không chút phòng bị, bị cô chạm vào cơ bắp trước ngực.
Anh lập tức co rúm lại, nhảy ra xa.
“Cô, đừng sờ loạn.” Văn Văn mặt đỏ bừng, tai cũng đỏ theo, cả người nóng bừng: “Họ ở đây làm gì?”
“Hình như đang chia chác.” Triệu Huyền cũng không biết đã xảy ra chuyện gì: “Túi của Hermes giá bao nhiêu?”
“6 con số.” Văn Văn rất hiểu về hàng hiệu, không cần suy nghĩ đã trả lời ngay.
“Ồ, đắt phết.” Triệu Huyền nhận ra có điều không ổn. Với thân phận của Chu Nhã Đình, Mai Thư Đinh hoàn toàn không cần phải tặng cô ta món quà đắt giá như vậy.
Nói là quan hệ tốt mới tặng, loại dối trá này ngay cả Triệu Huyền cũng không bị lừa.
Văn Văn thấy cô cứ cúi đầu trầm tư, còn tưởng rằng cô cũng thích túi của Hermes nên ghi nhớ điều này.
“Vậy vừa rồi cô ở đây làm gì?” Văn Văn nhìn Triệu Huyền với vẻ nghi hoặc.
“Tôi vừa ra ngoài, có lẽ trước khi đi quên đóng cửa sổ nên ga trải giường và chăn đều ướt hết rồi.” Triệu Huyền nhớ lại chuyện mình cần làm.
Hai người cùng nhau đi đến quầy lễ tân, phát hiện cô gái ở quầy không có mặt, tìm một vòng cũng không thấy nhân viên nào khác.
“Hay là... cô vào phòng tôi ngồi một chút nhé?” Văn Văn lấy hết can đảm nói ra câu này. Tim anh đập nhanh hơn, loạn nhịp như hàng trăm con tê giác đang chay trong lồng ngực.
“Được, tôi mệt quá. Tôi vào phòng anh ngủ một lát nhé.” Triệu Huyền dường như hoàn toàn không coi Văn Văn là người ngoài, trực tiếp đi theo anh vào phòng.
Phòng của Văn Văn rất sạch sẽ gọn gàng, trong nhà vệ sinh còn treo đồ lót anh vừa giặt xong chưa kịp phơi...
“Chờ chút!” Văn Văn vội vàng chạy vào khi Triệu Huyền định bước vào nhà vệ sinh, nhanh tay giấu đồ lót vào trong rèm.
Triệu Huyền rửa mặt. Cô mặc áo mỏng, ngồi trên giường của Văn Văn, cầm điện thoại trò chuyện với Tiền Dư Dư vài câu.
Văn Văn có chút không yên lòng. Anh ngồi ở bàn học một lúc rồi lại đứng dậy đi đi lại lại trong phòng.
“Đừng đi qua đi lại nữa. Tôi chóng mặt.”
Triệu Huyền ngẩng đầu nhìn Văn Văn. Ánh trăng xuyên qua lá cây chiếu vào mặt cô, làm nổi bật vẻ đẹp thanh khiết của cô gái.
“Ừ.” Văn Văn ngồi thẳng người ở bàn học.
Triệu Huyền dường như thật sự mệt mỏi. Cô cầm điện thoại, cuộn mình trong chăn, không có chút cảnh giác nào, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
[Ngủ thật rồi.]
Trong lòng Văn Văn như bị lửa thiêu đốt, nhưng Triệu Huyền lại ngủ say sưa, không hề để ý đến xung quanh.
Khi ngủ, cô gái có thói quen trở mình. Cô nằm nghiêng, gương mặt vừa vặn hướng về phía Văn Văn.
Văn Văn chăm chú nhìn gương mặt của Triệu Huyền, ánh mắt như bị hút vào, mê mẩn từ gò má của cô đến cơ thể cuộn trong chăn. Yết hầu của Văn Văn nhẹ nhàng nhấp nhô, yên lặng nuốt tất cả h*m m**n vào trong.
Thời gian như ngừng lại, chỉ có tiếng thở đều đặn của Triệu Huyền nhắc nhở Văn Văn về sự chuyển động của thời gian. Anh lắng nghe hơi thở đều đặn của cô, không tự chủ được mà tiến lại gần.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài phân. Hơi thở của Triệu Huyền trực tiếp phả vào mặt Văn Văn, làm cho mọi h*m m**n trong anh bùng lên.
Anh muốn đưa tay chạm vào gò má của Triệu Huyền, nhưng bị lý trí ngăn cản.
Triệu Huyền ở trong căn phòng này là vì cô tin tưởng anh.
Văn Văn tự nhủ, nhưng cơ thể lại không để ý chí của anh kiểm soát.
Những gì cần cứng cũng đã cứng, những gì cần ướt cũng đã ướt.
Anh lúng túng chạy vào nhà vệ sinh, nhẹ nhàng mở vòi nước, hy vọng nước lạnh có thể giúp mình bình tĩnh lại.
Giữa đêm, Triệu Huyền tỉnh dậy vì khát nước. Văn Văn đang gục đầu trên bàn học, mặt anh quay về phía Triệu Huyền. Văn Văn có thân hình rất đẹp, ngồi ở bàn học nhỏ này có chút không thoải mái.
Triệu Huyền cầm chai nước khoáng ở đầu giường uống một ngụm, rồi lại bò về bên giường, nửa ngồi nửa nằm nhìn Văn Văn.
“Cảm giác có thể cùng nhau trải qua quãng đời còn lại.”
Khi nhìn Văn Văn, câu nói của Đồng Diệu bỗng xuất hiện trong đầu Triệu Huyền. Lúc nghe câu này, cô không có cảm xúc gì cả. Nhưng giờ đây, khi nhìn gương mặt quen thuộc và dịu dàng của Văn Văn, Triệu Huyền bỗng nhiên hiểu ra ý nghĩa của câu nói đó.
Triệu Huyền đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào làn da của Văn Văn bằng đầu ngón tay.
Làn da của nam giới thường thô ráp, chỗ có râu thì sẽ có cảm giác gồ ghề. Thật kỳ lạ, Triệu Huyền chưa bao giờ chạm vào cằm của một người đàn ông nào cả.
Văn Văn tỉnh dậy dưới sự v**t v* của ngón tay Triệu Huyền. Anh hoàn hồn nhìn cô gái trước mặt. Dáng vẻ của cô nhẹ nhàng lay động, chiếc áo mỏng manh trong gió đêm khẽ bay. Văn Văn nắm chặt tay Triệu Huyền.
“Nếu cô cứ như vậy, tôi thật sự không thể kiểm soát được nữa đâu.”
Văn Văn chôn đầu vào cánh tay mình, nhưng ngón tay vẫn siết chặt tay Triệu Huyền.