Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 68

Triệu Huyền không nhận ra sự vùng vẫy của đối phương, chỉ cảm thấy bàn tay của Văn Văn rất to và dày, khi chạm vào có một lớp chai sần thô ráp.

Loại cảm giác này thật vi diệu, không giống với của Triệu Lan, cũng không giống của Tiền Dư Dư.

Văn Văn nhìn bàn tay của Triệu Huyền, cố giữ bình tĩnh trong chốc lát. Anh nhận lấy chai nước từ tay cô, ngửa cổ uống ừng ực hai ngụm lớn.

“Ngủ nhanh đi, ngày mai cô còn phải đi tập đúng không?” Văn Văn ấn Triệu Huyền đang ngồi dậy vào trong chăn, sau đó cuốn chăn lại thật kín.

“Nóng.” Triệu Huyền lẩm bẩm một tiếng trong chăn.

“Cố chịu đi, bị cảm còn tệ hơn.” Văn Văn quay đầu sang hướng khác, nằm sấp lên tay mình, cố ý không nhìn Triệu Huyền. Anh ngắm nhìn bàn tay đã từng được Triệu Huyền nắm qua, như thể hơi ấm của đối phương vẫn còn sót lại trên da anh.

Hôm sau, lúc Triệu Huyền thức dậy thì Văn Văn đã ra ngoài. Trên bàn đặt sẵn bữa sáng. Văn Văn có thói quen tập thể dục buổi sáng, giờ này chắc chắn anh đang chạy bộ trên sân tập.

Triệu Huyền ăn sáng xong, trước tiên đến quầy lễ tân thông báo về chuyện chăn mền, sau đó đi đến sân tập.

Quả nhiên Văn Văn đang chạy bộ trên sân, nhưng bên cạnh anh còn có một cô gái nữa, là Chu Nhã Đình.

Chu Nhã Đình chạy phía trước, Văn Văn chạy phía sau. Thỉnh thoảng Văn Văn cúi đầu nói với cô ta vài câu. Dù sao họ cũng từng là bạn học, hai người nhìn qua rất hòa hợp, thậm chí còn hơi xứng đôi.

Mặc dù Chu Nhã Đình không xinh đẹp sắc sảo như Triệu Huyền, nhưng đối với Văn Văn, một người bạn gái trông bình thường, có vẻ thân thiện có lẽ sẽ thích hợp hơn trong mắt người ngoài.

Triệu Huyền đưa tay che ánh nắng, nhìn hai người ở đằng xa cho đến khi Văn Văn chạy tới chỗ cô.

Văn Văn rất nhanh đã nhận ra Triệu Huyền. Anh vội vàng chạy đến bên cô, còn theo bản năng ngửi thử tay áo của mình, xác nhận không có mùi mồ hôi rồi mới bước tới trước mặt cô.

“Cô dậy sớm thế, định đến thư viện à?” Văn Văn biết Triệu Huyền chỉ tập thể dục vào sáng thứ Năm và thứ Sáu, những ngày còn lại cô thường ngủ nướng.

“Ừ, chiều mới đi làm bạn tập.” Triệu Huyền trả lời như mọi khi, lạnh nhạt và hờ hững.

Chu Nhã Đình cố ý dừng lại bên cạnh họ. Dù hôm qua không nhìn rõ người thân thiết với Văn Văn là ai, nhưng cô ta có thể cảm nhận Văn Văn đối với Triệu Huyền không giống bình thường. Dù vậy cô ta vẫn không tin. Văn Văn là người nhiệt tình như thế, làm sao có thể thích một người lạnh lùng như Triệu Huyền được.

“Thư viện ở bên kia, đi muộn là không có chỗ ngồi đâu.” Chu Nhã Đình cố ý chỉ về phía thư viện, ra hiệu Triệu Huyền nên nhanh chóng rời đi.

“Đúng vậy.” Văn Văn liếc đồng hồ của mình: “Chu Nhã Đình, cô tiếp tục đi, tôi đưa Tiên Nhi đến thư viện đã.”

Văn Văn hoàn toàn không nhìn biểu cảm của Chu Nhã Đình. Anh lập tức xách túi của mình lên, lau sạch mồ hôi trên người, tiện tay giúp Triệu Huyền cầm túi xách.

“Để tôi đưa cô đi xong rồi sẽ đi tắm.”

Văn Văn và Triệu Huyền giữ một khoảng cách vừa phải. Anh vẫn lo trên người mình còn mùi mồ hôi mà Triệu Huyền chắc chắn sẽ không thích.

“Anh và Chu Nhã Đình thân nhau lắm à?”

Có lẽ vì không ngờ Triệu Huyền sẽ hỏi câu này, Văn Văn ngẩn ra hai giây, sau đó nở nụ cười rạng rỡ trên môi.

Anh xách hai túi lớn, hớn hở nhảy tới trước mặt Triệu Huyền.

“Không thân, hoàn toàn không thân, chỉ là bạn học thôi.” Trong lòng Văn Văn hân hoan. Anh nghĩ, chẳng lẽ Triệu Huyền ghen à?

Chắc chắn là cô đang ghen rồi.

“Nhà cô ấy và nhà Mai Thư Đinh có quan hệ gì vậy?” Ai ngờ câu tiếp theo của Triệu Huyền lại hỏi điều này, như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống lòng Văn Văn.

“Không biết.” Văn Văn lập tức xụ mặt: “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”

“Hôm qua nghe cô ấy nói quan hệ của Mai Thư Đinh với mình rất tốt.” Triệu Huyền vốn không định nghĩ đến chuyện này, chỉ là khi nhìn thấy Chu Nhã Đình chạy bộ cùng Văn Văn, trong lòng đột nhiên cảm thấy không thoải mái nên mới nghĩ đến việc hỏi anh.

“À, cũng có thể lắm. Nhà họ Mai làm về kinh doanh y tế, ít nhiều cũng có qua lại với phía cảnh sát.” Văn Văn hờ hững trả lời.

Văn Văn thích nhìn dáng vẻ Triệu Huyền lúc trầm tư, giống như một bức tranh, đẹp đến không thực. Ít nhất, trong mắt anh là vậy.

Trước đây, khi nhìn các tác phẩm của những danh họa nổi tiếng, Văn Văn chẳng thể hiểu được ý nghĩa của hội họa là gì. Nhưng khi nhìn Triệu Huyền, anh lại hận mình không phải là họa sĩ, không thể dùng cọ vẽ để ghi lại dáng vẻ tuyệt đẹp này của cô trong mắt anh.

Hai người rất nhanh đã tới thư viện. Văn Văn đưa ba lô lại cho Triệu Huyền, dặn dò vài câu.

“Đừng nói chuyện với người lạ, bất kể là nam hay nữ.”

“Đừng rời khỏi chỗ ngồi của mình.”

“Nếu có chuyện gì thì gọi tôi trước.”

Triệu Huyền gật đầu đồng ý.

Vừa bước vào thư viện, Triệu Huyền đã bị một cô gái đứng ở cửa gọi lại.

“Triệu Huyền.”

Người gọi cô là Trương Phàm.

Trương Phàm mặc chiếc áo thun đơn giản và quần jeans, trông rất hòa nhập với bối cảnh của sinh viên đại học.

“Chào cô, Trương Phàm.” Triệu Huyền lễ phép chào lại.

“Vẫn chưa tự giới thiệu, tôi đến từ huyện Vũ Xuyên. Tôi có nghe nói về vụ án liên hoàn mà đội cảnh sát các cô phá được. Cô thật sự rất giỏi.”

Trương Phàm chủ động bắt chuyện với Triệu Huyền. Hai người đi song song trong sảnh thư viện. Giọng Trương Phàm nhẹ nhàng, lời nói rõ ràng, không mang chút âm điệu vùng miền nào của huyện Vũ Xuyên.

“Cảm ơn, đồng nghiệp ở đội cảnh sát của tôi thực sự rất tài giỏi.” Trong thời gian này Triệu Huyền cũng học được cách khiêm tốn, cô khách sáo trò chuyện với Trương Phàm.

“Tôi đã đọc báo cáo đọc sách và tổng kết khóa học của cô tuần trước rồi, tôi thấy cô viết rất hay. Cô có thể giới thiệu cho tôi vài cuốn sách về tâm lý tội phạm và pháp y không?” Trương Phàm thể hiện thái độ hoàn toàn khác so với khi ở trước mặt Chu Nhã Đình và nhóm bạn của cô ta. Có lẽ Trương Phàm ngưỡng mộ Triệu Huyền nhưng lại không muốn dính líu đến Chu Nhã Đình, nên chỉ có thể tránh mặt.

Trương Phàm biết chắc rằng Chu Nhã Đình và nhóm của cô ta sẽ không đến thư viện nên cố ý chờ Triệu Huyền ở đây. Cô ta rất cầu tiến, Triệu Huyền vừa phá được một vụ án lớn, có rất nhiều chi tiết cô ta muốn tìm hiểu. Được trò chuyện trực tiếp với người trong cuộc chắc chắn là cơ hội học hỏi tốt nhất.

“Được. Chúng ta tìm một chỗ, tôi sẽ viết danh sách những cuốn sách tôi thường đọc cho cô.” Triệu Huyền gật đầu, chỉ tay về chỗ ngồi trống bên cạnh.

Hai người chọn một chỗ gần cửa sổ. Hôm nay là cuối tuần, thư viện không đông lắm. Họ ngồi ở một chiếc bàn lớn, thấp giọng trò chuyện mà không ảnh hưởng đến người khác.

Triệu Huyền chia sẻ với Trương Phàm rất nhiều kinh nghiệm trong lúc phá án, cũng như các kỹ thuật thẩm vấn hình sự. Cách Lý Giai Trinh hướng dẫn cô, cô cũng dạy lại cho Trương Phàm y hệt như vậy.

“Cô giỏi thật đấy. Nghe cô chia sẻ còn hữu ích hơn cả đi học lớp đào tạo.” Trương Phàm vừa ghi chép, vừa cảm thán. Triệu Huyền có tư duy mạch lạc, lập luận rõ ràng lại độc đáo. Cô luôn nghĩ ra những điểm mà người khác không chú ý đến, sau đó tìm cách phá án từ những chi tiết đó.

“Cảm ơn.” Triệu Huyền được khen, trên mặt lộ ra vài phần vui vẻ. Cô lại nghĩ đến lần Văn Văn chia sẻ kỹ thuật bắn súng với đàn em, đột nhiên nhận ra rằng Văn Văn đã vô tình ảnh hưởng lớn đến mình như thế nào.

Nếu là trước đây, Triệu Huyền chắc chắn sẽ không muốn để ý đến Trương Phàm. Cô luôn nghĩ việc học không được là chuyện của bản thân, trước đây luôn sống theo cách riêng, chỉ lo cho mình. Vì vậy, cô không có nhiều bạn bè.

Không phải vì sợ phải cho đi, mà là vì sợ bị tổn thương.

Nhưng kể từ khi quen biết Văn Văn, Triệu Huyền đã thay đổi. Dù là với Tiền Dư Dư hay với người khác, cô đều đã trở nên chủ động và lạc quan hơn.

Cô không còn giả định ác ý từ người khác nữa, mà thay vào đó là thiện chí.

Buổi sáng trôi qua rất nhanh, Trương Phàm thậm chí còn mua cho Triệu Huyền một cốc trà sữa để cảm ơn.

“Cảm ơn cô rất nhiều. Nhưng trước mặt Chu Nhã Đình và nhóm của cô ta, tôi sẽ giả vờ như không quen cô. Nhà tôi rất bình thường, không dám đắc tội với nhà của Chu Nhã Đình.” Trương Phàm lúc chia tay đã hạ giọng nói bên tai Triệu Huyền.

“Nhà cô ấy như thế nào?” Triệu Huyền không suy nghĩ mà hỏi ngay.

Giọng Trương Phàm càng nhỏ hơn, gần như thì thầm.

“Nghe nói anh rể cô ta là cán bộ của cục công an tỉnh.”

Trương Phàm liếc nhìn xung quanh, sợ có người nghe thấy.

“Cô chắc nghĩ tôi rất thực dụng đúng không? Nhưng tôi thật sự không muốn gây rắc rối với họ. Hôm nay cảm ơn cô nhiều lắm. Tôi chắc chắn sẽ cải thiện trong bài kiểm tra tuần sau.” Trương Phàm vẫy tay chào tạm biệt.

Triệu Huyền không nghĩ cô ta là người thực dụng. Ở bên ngoài, chẳng ai muốn chuốc lấy phiền phức, cô có thể hiểu được. Trương Phàm không giúp cô cũng chỉ để tự bảo vệ mình khỏi tổn thương mà thôi.

Chỉ là thông tin về gia thế của Chu Nhã Đình khiến Triệu Huyền càng thêm phần nghi hoặc.

Buổi tối sau khi từ phòng tập luyện trở về, Văn Văn và Trương Khâu lại kéo Triệu Huyền đi ăn khuya.

“Trang chủ của tôi sắp không có gì đăng rồi. Không ra ngoài ăn, tôi sẽ chẳng còn gì để cập nhật nữa.” Trương Khâu, với tư cách là một blogger, thực sự có “nhiệm vụ bất khả kháng” là phải ra ngoài.

Triệu Huyền và Văn Văn bị lôi kéo thành “đồng đội bất đắc dĩ” để quay chụp. Vừa kết thúc tập luyện, tay của Triệu Huyền hơi mỏi. Cô cầm túi xách và vươn vai.

“Cô mệt à?” Văn Văn nhận lấy túi từ tay cô, ân cần hỏi.

“Hơi hơi.” Triệu Huyền ngáp một cái, hôm nay thực sự dậy quá sớm rồi.

“Sẽ nhanh thôi, quán này rất nổi tiếng. Văn Văn ăn nhiều một chút, còn Triệu Huyền thì chỉ cần góp mặt là được.” Trương Khâu giờ đây cũng hiểu quy tắc ăn uống của Triệu Huyền, đồ chiên rán cô tuyệt đối không ăn nhiều.

“Tất nhiên, tôi mời.” Trương Khâu hào phóng vỗ ngực.

“Được, vậy tôi sẽ ăn nhiều hơn, giúp Triệu Huyền ăn luôn.” Văn Văn tự nhiên tiếp lời, không chút ngại ngần trước Trương Khâu.

Trước cửa quán đồ chiên, họ xếp hàng nửa tiếng mới tới lượt. Quán có phong cách trang trí hoài cổ, mang hương vị của những năm 2000. Trước quầy thu ngân còn đặt một chiếc tivi đang phát bản tin thời sự.

Trương Khâu gọi một bàn đầy đồ chiên phù hợp khẩu vị từng người: chuối chiên, đậu khô, bánh bao, bánh gạo chiên và rất nhiều xiên thịt.

May mắn thay, đồ ăn ở đây thực sự ngon và không quá ngấy. Triệu Huyền cầm một xiên bánh gạo chiên bỏ vào miệng. Hương vị ngọt mềm, hoàn toàn không có mùi khét của đồ chiên rán kém chất lượng, có thể thấy quán rất có tâm, khi chiên đồ cho khách đều sử dụng dầu thực vật mới.

“Thế nào, quán tôi giới thiệu chưa bao giờ làm mọi người thất vọng đâu.” Trương Khâu bắt đầu tự hào khoe khoang. Thường ngày cậu ta không nói nhiều, chỉ khi thân quen rồi mới cởi mở hơn. Bây giờ, rõ ràng cậu ta đã coi Văn Văn và Triệu Huyền là bạn bè.

Bản tin trên tivi thu hút sự chú ý của Triệu Huyền.

“Ngày 16 tháng 12 năm ngoái, vào lúc 21 giờ 30 phút, một cặp vợ chồng đã đến đồn cảnh sát cầu cứu, cho biết con gái 3 tuổi của họ bị mất tích khi chơi ở bên sông. Sau khi nhận được tin, cảnh sát đã nhanh chóng cử tổ công tác đến hiện trường điều tra. Cuối cùng, thi thể của bé gái được phát hiện tại một bãi bồi ven sông, trang phục phù hợp với mô tả của đứa trẻ mất tích. Qua nhận dạng của gia đình và xét nghiệm đặc điểm sinh học, xác nhận thi thể chính là bé gái mất tích. Không có dấu hiệu bị bạo lực, phù hợp với đặc điểm tử vong do đuối nước, loại trừ khả năng là án hình sự.”

Bản tin rất rõ ràng, nhưng lại khiến Triệu Huyền cảm thấy khó hiểu. Tại sao 9 giờ tối mà lại dẫn con gái 3 tuổi ra bờ sông chơi? Điều này sao nghe thế nào cũng không đúng lắm.

“Ồ, vụ này chính là vụ đội trưởng Trác từng phụ trách đấy.” Trương Khâu thở dài, hạ giọng nói nhỏ: “Nghe nói DNA của bé gái và bố mẹ không giống nhau.”

Bình Luận (0)
Comment