Năm ngoái đã xảy ra hai vụ tai nạn dẫn đến cái chết của các bé gái. Một trong số đó chính là vụ bé gái bị đuối nước được nhắc đến trên bản tin.
Thời gian xảy ra hai vụ án này lần lượt vào tháng Sáu và tháng Mười Hai năm ngoái. Chính vì hai vụ án này mà Trác Chính Thành bị điều chuyển đến cục Cảnh sát Thành phố để hỗ trợ điều tra.
Vụ bé gái đuối nước từng gây chấn động không nhỏ, nhiều người chỉ trích bố của cô bé vô trách nhiệm, để con nhỏ ở lại một mình bên bờ sông vào đêm khuya.
Vụ án còn lại là vụ bé gái chết trong máy giặt. Theo tin tức, vào ngày 1 tháng 6 năm ngoái, trong lúc các trường mẫu giáo nghỉ lễ, một bé gái 5 tuổi đã leo vào trong máy giặt. Đúng lúc đó, máy giặt được cài đặt chế độ tự động khởi động, khiến cô bé bị mắc kẹt và tử vong bên trong. Sau đó, gia đình đã nhanh chóng chôn cất thi thể bé gái khiến cảnh sát không thể thu thập chứng cứ. Gia đình này thậm chí còn kiện nhà sản xuất máy giặt ra tòa nhưng không thành công.
Theo điều tra của Trác Chính Thành, cả hai bé gái đều là người thành phố Trần Châu nhưng lại được sinh ra tại bệnh viện ở huyện Trần Châu, giấy khai sinh cũng đều được ghi là thuộc huyện này. Đồng thời, cảnh sát phát hiện cả hai bé gái đều không có quan hệ huyết thống với bố mẹ của mình. Nghi vấn này khi được xác nhận đã gây nên chấn động lớn.
Tuy nhiên, không có gia đình nào để truy cứu, cũng không có thông tin nào về trẻ mất tích trùng khớp với hai bé gái này cả. Vì thế vụ án đã bị đình chỉ. Cuối cùng, Trác Chính Thành cũng bị điều chuyển khỏi vị trí ban đầu, vụ án được khép lại.
Trương Khâu kể lại tình tiết cơ bản của hai vụ án cho Triệu Huyền và Văn Văn. Cậu ta cho biết, dù trong cục Cảnh sát Thành phố vẫn có những cảnh sát hết mình phá án nhưng cũng không thiếu những người chỉ muốn giữ chức vụ của mình, không dám động chạm vào những vụ án nhạy cảm. Vì không có ai truy cứu, cái chết của các nạn nhân cũng không do tác động từ bên ngoài nên cảnh sát cũng không thể làm gì hơn, từ đó hai vụ án này cứ thế chìm vào quên lãng.
“Thật là vô lý.” Văn Văn phẫn nộ. Chính sự thờ ơ và thiếu trách nhiệm của bố mẹ đã dẫn đến cái chết của các bé, vậy mà cuối cùng lại không có ai phải chịu trách nhiệm pháp lý cả.
“Còn có điều vô lý hơn nữa cơ. Vào Tết năm nay, mẹ của bé gái bị máy giặt làm chết đã sinh một bé trai. Điều này có nghĩa là rất có thể khi cô bé chết, gia đình này đã biết mình sắp có đứa con thứ hai là con trai rồi.” Trương Khâu hạ giọng nói nhỏ. Một phần là suy đoán của cậu ta, phần còn lại là sự thật.
Ở vùng Ô Địa có một hủ tục nổi tiếng, cũng là điều bị cả nước chỉ trích. Đó là tục thách cưới với số tiền rất lớn. Tại thành phố Trần Châu, nơi tỷ lệ giới tính nam và nữ mất cân bằng nghiêm trọng, nam giới đôi khi phải trả đến ba, bốn trăm nghìn tệ để lấy được vợ.
Thực tế, nguyên nhân sâu xa của phong tục này chính là tư tưởng trọng nam khinh nữ. Vì tỷ lệ nữ giới giảm đi, các gia đình có con gái càng cố gắng tận dụng hết giá trị của con mình, đặc biệt là tiền thách cưới. Nhưng mục đích không phải vì con gái, mà là vì những người đàn ông khác trong gia đình.
Điều đó có nghĩa là trong thành phố này, việc giết một đứa con gái để có được một đứa con trai không phải là điều hiếm gặp.
Ai sống ở thành phố này, đặc biệt là ở vùng quê, đều ít nhiều nghe qua những chuyện như thế.
Gia đình Văn Văn có hai con trai nên anh không cảm nhận được rõ ràng, nhưng Trương Khâu thì khác. Cậu ta có một người chị, cậu ta hiểu sâu sắc rằng mình sinh ra đã trở thành gánh nặng cho chị gái. May mắn thay, cậu ta thuộc cộng đồng LGBT, từ một góc độ nào đó đã cắt đứt được những truyền thống lỗi thời trong gia đình mình.
Sau vụ án của Vương Cương, Triệu Huyền cũng cảm thấy xót xa cho những gia đình như vậy. Cuộc đời sai lầm của Vương Cương bắt nguồn từ việc bố của gã đã lạm dụng đứa con gái ruột của mình. Có thể nói, những bước đi sai lầm của Vương Cương không phải xuất phát từ bản thân anh ta, mà là từ người bố.
Chính sự giáo dục sai lầm của người bố đã khiến hạt giống tội ác ẩn sâu trong Vương Cương nảy mầm.
“Con trai và con gái, rốt cuộc khác nhau ở điểm nào?” Triệu Huyền khẽ thốt lên. Là một cô gái, khi nhìn thấy những đứa trẻ cùng giới tính bị tổn thương, cô cảm thấy rất khó chịu. Ánh mắt cô chăm chú nhìn vào hình ảnh cô bé trên tivi. Dù khuôn mặt đã bị làm mờ, nhưng cô biết rằng nụ cười của bé gái rất đáng yêu.
“Không có sự khác biệt. Điều khác biệt chỉ nằm ở bố mẹ mà thôi. Có những kẻ làm bố mẹ mà chẳng khác nào súc sinh cả, thậm chí còn trở thành súc sinh già nữa.” Văn Văn hiếm khi nói th* t*c đến vậy. Nhưng khi nghĩ đến việc trên đời này có những bé gái chỉ vì là con gái mà bị giết hại, anh cảm thấy đau lòng không chịu nổi.
Sự đồng cảm của Văn Văn quá mạnh mẽ. Anh không thể chịu được việc thế giới lại có những điều bất công như vậy. Với anh, những tin tức này mang đến nỗi đau còn lớn hơn bất kỳ tổn thương nào về thể xác.
Dù đó chỉ là những người xa lạ, anh vẫn cảm thấy không thể chấp nhận được.
Bữa ăn của họ dần trở nên mất ngon. Văn Văn chẳng còn tâm trạng để thưởng thức món ngon trước mặt mình nữa.
Triệu Huyền vẫn giữ im lặng từ khi xem tin tức. Cô cúi đầu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, đôi lúc nhíu mày chặt lại.
Khi cả ba bước ra khỏi nhà hàng, làn gió đêm mát lành đã xua tan cái oi bức của mùa hè. Tâm trạng Văn Văn dần ổn định lại. Anh cố gắng lấp đầy nỗi đau bằng những suy nghĩ tốt đẹp hơn.
“Nếu có thể chứng minh bọn họ liên quan đến việc buôn bán trẻ em, chúng ta sẽ có thể định tội họ.”
Người vẫn im lặng từ đầu, Triệu Huyền, đột nhiên lên tiếng. Lời nói của cô khiến tất cả phải bất ngờ. Hóa ra, cô đang suy nghĩ làm thế nào để bắt được những kẻ này, làm thế nào để bọn chúng thật sự phải chịu hình phạt thích đáng.
Với quyền hạn mà cô có, cô muốn tận dụng mọi khả năng để đưa chúng ra ánh sáng.
Dưới ánh trăng, Triệu Huyền đứng đó, cả người cô như được bao bọc bởi một lớp ánh sáng nhẹ nhàng, tựa một chiếc màn sa. Giọng cô kiên định, mái tóc dài bay theo gió mùa hè, trông như một thiên thần vừa đáp xuống trần gian.
Nhưng nói thì dễ, trong trường hợp các bé gái đã qua đời, việc truy tìm nguồn gốc từ những gia đình từng bỏ rơi các bé quả thực vô cùng khó khăn.
Nếu bị buôn bán, bên phía gia đình có thể sẽ lên tiếng truy cứu. Khi đó, trong danh sách trẻ em mất tích sẽ có thể tìm thấy manh mối liên quan.
Nhưng với những thông tin hiện tại, khả năng cao là hai bên đã đạt được một thỏa thuận nào đó. Điều này đồng nghĩa với việc bố mẹ ruột của các bé có thể đã tự nguyện từ bỏ con mình.
Nếu cả hai bên đều có lợi ích liên quan, họ chắc chắn sẽ không ra mặt làm chứng, thậm chí còn tìm cách cản trở hoặc đánh lừa cảnh sát.
Trương Khâu tuy cũng tiếc thương cho hai bé gái, nhưng cậu ta hiểu rằng họ chỉ là những cảnh sát cấp thấp. Không có sự hỗ trợ từ cấp trên, việc tự mình phá án chẳng khác gì nhiệm vụ bất khả thi.
“Nếu đội trưởng Trác đã tìm đến bệnh viện huyện, vậy lần này chúng ta về đó bắt đầu đi.” Văn Văn nhanh chóng đáp lại lời Triệu Huyền. Hai người dường như đã thống nhất ý kiến, quyết định tham gia vào vụ án này.
“Hai người… thật sự định tự mình điều tra hả?” Trương Khâu ngạc nhiên hỏi: “Chỉ vì muốn giữ công lý trong lòng?”
“Tất nhiên rồi. Chúng ta là cảnh sát, cảnh sát thì phải bảo vệ công lý.” Văn Văn nghiêm túc trả lời.
“Đỉnh vãi, chơi lớn thì tôi theo.” Trương Khâu hiếm khi thể hiện sự cứng rắn như vậy. Cậu ta giống như người đánh cược trong ván bài cuối cùng, sẵn sàng dốc hết mọi thứ.
“Được thôi, nhưng tuần sau có bài kiểm tra đấy. Nhớ chuẩn bị trước đã.” Văn Văn nhắc nhở cậu ta rằng tất cả đều phải vượt qua bài kiểm tra huấn luyện vào tuần sau, nếu không sẽ phải ở lại thành phố để thi lại.
“Yên tâm đi. Ở đây chỉ có tài bắn súng của Tiên Nhi là đáng lo nhất thôi.” Trương Khâu lướt ánh mắt về phía Triệu Huyền. Cô đang thong thả dạo bước dưới ánh trăng, dường như hoàn toàn không lo lắng gì về điểm số môn bắn súng.
“Tôi sẽ chỉ tận tay, đảm bảo cô ấy sẽ qua.” Văn Văn tự tin nhìn Triệu Huyền. Kỹ năng bắn súng của cô tuy không giỏi, nhưng không phải là không thể cải thiện. Chỉ cần tập luyện hai ngày, chắc chắn có thể vượt qua kỳ thi.
“Vậy thì cảm ơn trước nhé.” Triệu Huyền chạy đến bên cạnh Văn Văn. Cô nở nụ cười, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.
Ngay khi kết thúc buổi học vào thứ Hai, Triệu Huyền đã nhận được tin nhắn của Văn Văn, hẹn cô đến phòng tập bắn. Văn Văn có mối quan hệ rất tốt với giáo viên ở đây nên đã đặt được giờ tập gần nhất.
Phòng tập rất đông người, chỉ còn lại một vị trí tập. Đó cũng là vị trí mà giáo viên đã đặc biệt giữ lại cho Văn Văn.
Sau khi Triệu Huyền mặc xong đồ bảo hộ, Văn Văn bước đến đứng phía sau cô.
Huấn luyện sử dụng toàn súng ngắn, tư thế bắn được chọn là tư thế “Weaver”, trục súng cần thẳng hàng với hướng cánh tay.
Tức là cánh tay chỉ hướng nào thì súng cũng bắn hướng đó.
Cánh tay của Triệu Huyền do chưa quen tư thế nên hơi cong. Văn Văn dùng ngón tay chỉ vào khuỷu tay cô.
“Nâng lên.” Anh nhẹ nhàng ấn vào khuỷu tay cô: “Cánh tay cần làm giá đỡ cho súng. Nếu không vững, khi bắn, lực giật sẽ làm cô bật lùi ra sau.”
Dưới sự hướng dẫn của Văn Văn, Triệu Huyền chỉnh lại tư thế một lần nữa. Khi chắc chắn không còn sai sót nào nữa, cô bắn phát súng đầu tiên của ngày hôm nay.
Trượt.
Viên đạn cách bia chỉ 5cm.
“Đầu gối chưa đủ cong, không chịu được lực giật. Có phải lúc nhắm bắn cô thấy rất chính xác, nhưng khi bóp cò thì súng bị lệch đúng không?” Văn Văn nhận xét chuẩn xác.
Triệu Huyền gật đầu lia lịa. Dù đã làm theo sách và lời giáo viên, nhưng khi thực sự kiểm soát cơ thể, cô vẫn cảm thấy cứng ngắc. Với cơ thể mềm mại của nữ giới, các động tác gập người cần nhiều điều chỉnh hơn so với nam giới.
“Ví dụ đầu gối, nếu hơi cong mà vẫn không vững thì cô cần hạ thấp hơn nữa. Dựa vào tình trạng cơ thể mình mà tự điều chỉnh.” Văn Văn nói xong, dùng đầu gối nhẹ nhàng chạm vào đầu gối sau của cô. Triệu Huyền lập tức uốn cong chân xuống theo phản xạ.
Dù hơi khó chịu vì cách chỉ dẫn trực tiếp nhưng cô vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Bằng sự hướng dẫn tỉ mỉ của Văn Văn, phát súng thứ hai của Triệu Huyền cuối cùng cũng trúng được bia.
Sau một tiếng rưỡi luyện tập, cô đã có thể bắn trúng bia ở mỗi phát đạn. Nếu tiếp tục luyện thêm hai ngày nữa, chắc chắn cô sẽ vượt qua bài kiểm tra.
“Anh giỏi thật đấy.” Triệu Huyền không nhịn được khen ngợi, lần đầu tiên cô cảm thấy mình có thể bắn trúng bia, sự dạy dỗ tỉ mỉ và chuẩn xác của Văn Văn giúp cô tiến bộ rất nhanh.
“Là do cô học nhanh thôi.” Văn Văn giúp cô tháo bộ đồ bảo hộ, sau đó đưa cho cô một chai nước giải khát vừa mua: “Tối nay ăn gì? Nhà ăn chắc đóng cửa rồi.”
“Ra cửa hàng tiện lợi ăn tạm thôi. Tôi đói lắm rồi.” Giọng nói của Triệu Huyền mang chút làm nũng mà đến chính cô cũng không nhận ra.
Văn Văn lập tức bị giọng nói ngọt ngào ấy làm cho rung động, vành tai anh đỏ bừng. Anh đứng sững tại chỗ, tay cầm đồ bảo hộ lơ lửng giữa không trung, hoàn toàn không biết phải làm gì.
“Sao thế?” Triệu Huyền ngước đầu lên, vừa uống một ngụm nước vừa hỏi.
“Không có gì. Tôi đi mua thêm một chai nữa.” Văn Văn vội vàng lảng tránh, bước nhanh ra khỏi phòng. Trong đầu anh, giọng nói mềm mại của cô vẫn còn văng vẳng.
Sau khi anh rời đi, một cô gái khác đang luyện tập gần đó bước đến hỏi.
“Chào cô, vừa nãy người đó là bạn trai cô à?” Cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh trông rất đáng yêu, hỏi với giọng điệu lễ phép.
“Không phải.” Triệu Huyền dứt khoát trả lời, cô siết chặt chai nước trong tay, không nhận ra mình đã vặn nắp chai chặt đến mức nào.
“Vậy tôi có thể xin WeChat của anh ấy không? Anh ấy đẹp trai quá.” Cô gái cười ngọt ngào, giọng điệu rất lịch sự.