“Tôi không có tư cách đưa WeChat của anh ấy cho cô. Cô tự hỏi anh ấy đi.” Triệu Huyền cúi đầu nói, không nhìn cô gái kia nữa.
Dường như cô ấy không muốn bỏ cuộc, chủ động chạy đến trước mặt Văn Văn đang mua nước. Vì biết đối phương đang độc thân nên cô ấy rất tự nhiên hỏi thẳng.
“Không được.” Văn Văn từ chối thẳng thừng: “Tôi đã thích người khác rồi.”
Ánh mắt của Văn Văn lướt qua người Triệu Huyền. Hôm nay, Triệu Huyền mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản cùng quần bò, nhưng dáng người cao gầy thanh thoát của cô thực sự nổi bật giữa đám đông. Thêm đôi mắt như hồ ly của cô, Văn Văn chẳng thể để ai khác lọt vào mắt mình nữa.
“À, em biết rồi, là chị vừa nãy phải không? Chị ấy rất xinh.” Cô gái không hề tỏ ra thất vọng, ngược lại còn thể hiện vẻ “cố lên nhé” đầy khích lệ.
“Nếu đối phương từ chối, anh vẫn có thể đến trường tìm em.” Cô gái tự tạo cho mình một lối thoát, còn Văn Văn thì chỉ cười không nói.
Khi quay lại bên cạnh Triệu Huyền, Văn Văn làm như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Triệu Huyền lại tò mò. Cô nhìn thấy cô gái trò chuyện với Văn Văn rất lâu, không hiểu sao cô lại rất muốn biết họ đã nói gì, liệu Văn Văn có đưa cách liên lạc cho cô ấy không.
“Không đưa.” Văn Văn phát hiện ánh mắt Triệu Huyền luôn dán vào mặt mình. Tâm tư cô không giấu được, hiện hết cả trên mặt. Anh lập tức chủ động báo cáo tình hình.
“Ừ. Chắc có nhiều cô gái thích anh lắm nhỉ?” Triệu Huyền nhanh chóng dời ánh mắt.
“À… cũng tạm. Dù sao tôi cũng sáng sủa, đẹp trai, rất khó để không yêu tôi mà.” Văn Văn thấy Triệu Huyền hơi quan tâm đến mình, vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt, như thể anh đã nắm chắc phần thắng.
Triệu Huyền không nói gì. Trước đây, vì tính cách của mình, các chàng trai chỉ dám bàn tán sau lưng cô, chẳng ai dám chủ động bày tỏ hay muốn làm quen với cô cả.
Dù có ngoại hình xinh đẹp, nhưng cô lại mang khí chất “chớ lại gần” bẩm sinh. Cô rất ngưỡng mộ Văn Văn, anh luôn hòa nhã, nhiệt tình, đi đến đâu cũng được mọi người yêu mến.
“Tôi rất ngưỡng mộ anh.” Lời nói bất ngờ của Triệu Huyền khiến Văn Văn sửng sốt.
Văn Văn luôn nghĩ Triệu Huyền là một người độc nhất vô nhị. So với Triệu Huyền, anh chẳng khác nào một cậu công tử ngốc nghếch. Triệu Huyền hiểu biết mọi thứ, tiếng Anh giỏi, gan dạ, có tư duy logic sắc bén và khả năng điều tra phá án thì khỏi bàn cãi.
Một cô gái như vậy lại nói ngưỡng mộ anh.
“Không cần ngưỡng mộ. Cô đâu biết trong lòng tôi, cô tốt đến thế nào chứ.” Lời của Văn Văn rất thẳng thắn. Triệu Huyền cảm nhận được anh có chút gì đó khác lạ với mình.
Văn Văn không biết suy nghĩ của Triệu Huyền, còn tưởng cô đang ngẩn người vì bị anh làm giật mình, liền vội vàng chuyển chủ đề hỏi về lịch trình kiểm tra tuần này của cô.
“Thi xong Tô Vịnh Hà đến đón cô à?”
“Ừ. Tối Chủ Nhật tôi mới về huyện Trần Châu. Vẫn phải làm phiền Từ Chí chăm sóc bà thêm 2 ngày nữa.” Triệu Huyền đã nhắn tin cho Từ Chí từ trước rồi.
“Vậy tôi cũng về tối Chủ Nhật, tiện thể có thể ở nhà thêm với mẹ tôi. Buổi tối để chú Trương chở chúng ta về.”
Đề nghị của Văn Văn rất hợp lý, Triệu Huyền đồng ý.
Từ chiều thứ Tư, các bài kiểm tra bắt đầu liên tục và không gián đoạn. Triệu Huyền mỗi ngày đều vội vàng đến phòng thi. Đôi khi Trương Phàm đến trước, nhìn thấy Triệu Huyền liền cúi đầu nhỏ giọng chào cô.
Cuối cùng cũng đến bài kiểm tra bắn súng. Chu Nhã Đình và mấy người khác đã sớm có mặt tại trường bắn. Họ biết các môn khác Triệu Huyền đều rất giỏi, chỉ riêng bắn súng là cực kỳ kém.
Họ dường như cố ý muốn xem cô mắc sai lầm, tụ tập lại chờ đợi cô bắt đầu.
Nhưng Triệu Huyền không bị ảnh hưởng. Cô nhớ lại động tác Văn Văn hướng dẫn mấy ngày trước và những lời nhắc nhở của thầy cô. Cô bất ngờ bắn trúng bia mỗi phát, chủ yếu ở vòng 8-9, còn có hai phát đạt 10,5. Dù thành tích chỉ ở mức trung bình, nhưng vẫn qua được ngưỡng đạt yêu cầu.
“Rất tốt, tiến bộ thần tốc đấy.” Giáo viên chấm thi mỉm cười hài lòng. Cô ấy biết Triệu Huyền mới học bắn súng trong thời gian ngắn mà đạt được thành tích như vậy đã là rất đáng khen rồi.
Chu Nhã Đình và Ngô Tử Huyên cũng không nói gì thêm. Với Triệu Huyền, việc vượt qua ngưỡng đạt yêu cầu đã là một bước tiến lớn, nếu họ còn châm chọc nữa thì sẽ có vẻ quá bắt chẹt.
“Ồ, tiến bộ thần tốc thật nhỉ…” Ngô Tử Mỹ chỉ buông một câu với giọng điệu mỉa mai, nhưng ngay sau đó bị Ngô Tử Huyên huých khuỷu tay, cô ta lại lập tức im lặng.
Kể từ khi biết mối quan hệ giữa Triệu Huyền và Văn Văn, Chu Nhã Đình luôn muốn tìm điểm yếu của Triệu Huyền. Nhưng qua các bài kiểm tra vừa rồi, thành tích xuất sắc của Triệu Huyền đã thu hút sự chú ý của nhiều người. Giờ đây, ngay cả bài kiểm tra bắn súng mà cô cũng đạt tiêu chuẩn.
Ngoài mấy bài đăng trên diễn đàn, Triệu Huyền dường như không có sơ hở nào trong thực tế cả.
“Thôi, đừng để ý đến cô ta nữa.” Chu Nhã Đình rất thức thời, kéo Ngô Tử Huyên và Ngô Tử Mỹ rời đi.
Một người có thể hoàn thành bài kiểm tra bắn súng chỉ trong hai tuần, ai biết cô còn có thể làm được những gì khác nữa.
Khi quay người rời đi, Chu Nhã Đình tình cờ chạm mắt với Triệu Huyền, người vừa thay đồ xong. Ánh mắt lạnh lùng không sợ sinh tử của Triệu Huyền khiến cô ta rùng mình.
Đáng sợ.
Chu Nhã Đình bước nhanh hơn. Người tàn nhẫn với chính mình chắc chắn còn tàn nhẫn với người khác hơn.
Thứ Bảy, Tô Vịnh Hà đến đón Triệu Huyền đúng hẹn. Cô ấy nhiệt tình giúp Triệu Huyền xách hành lý.
“Tuần này cô về huyện rồi à? Nhanh quá.” Tô Vịnh Hà vừa lái xe bằng một tay, vừa đưa cốc cà phê trên xe cho Triệu Huyền bằng tay kia.
“Cảm ơn, nhưng cuối tuần tôi có thể lên thành phố.” Triệu Huyền giải thích. Cô thích công việc tập luyện, cũng thích Tô Vịnh Hà cùng Đồng Diệu và những đồng đội khác.
Tô Vịnh Hà mỉm cười, bật nhạc trên xe.
Tiếng nhạc điện tử sôi động vang lên từ hệ thống âm thanh. Tô Vịnh Hà vừa lái xe vừa ngân nga theo giai điệu.
Nhưng chưa hết một bài nhạc, tiếng chuông điện thoại đã vang lên. Tô Vịnh Hà kết nối Bluetooth trên xe và nhận cuộc gọi.
“Vịnh Hà! Bà nội chị bệnh rồi, ho rất nặng, còn sốt nữa. Chị vẫn đang ở cửa hàng, em có thể giúp chị đưa bà đến bệnh viện không? Tối nay chị sẽ về ngay.” Giọng Đồng Diệu rất sốt ruột. Từ đầu dây bên kia còn nghe thấy tiếng ông chủ đang thúc cô ấy quay lại làm việc.
“Chị đừng lo.” Tô Vịnh Hà liếc mắt ra hiệu với Triệu Huyền. Triệu Huyền gật đầu, ý bảo cô có thể đi cùng.
“Em sẽ đến ngay. Chị cứ làm việc đi, đừng vội.” Tô Vịnh Hà lập tức trả lời Đồng Diệu.
Đồng Diệu gửi địa chỉ qua điện thoại. Tô Vịnh Hà nhấn ga lao lên đường cao tốc.
“Xin lỗi nhé, còn kéo cô theo nữa.” Tô Vịnh Hà giữ tốc độ 120 km/h trên cao tốc. Dù rất gấp nhưng cô ấy lái xe cực kỳ ổn định, kể cả lúc ôm cua hay vượt xe khác.
“Không sao, Đồng Diệu là người rất tốt.” Triệu Huyền vốn đã có ấn tượng tốt về Đồng Diệu, lại nghe nói bà nội cô ấy bị bệnh. Từ nhỏ sống nương tựa với Triệu Lan, Triệu Huyền hiểu rất rõ cảm giác của Đồng Diệu.
Huyện Vũ Xuyên cách thành phố Trần Châu không xa, chỉ khoảng 50 km, đi nửa tiếng là tới. Huyện Vũ Xuyên không phát triển nên thanh niên đều đã lên thành phố làm việc, nơi đây chỉ còn lại người già và trẻ nhỏ.
Bà nội của Đồng Diệu sống trong một khu dân cư cũ kỹ với những bức tường xi măng màu xám và những ban công được bao quanh bằng khung sắt chống trộm. Mấy ông lão cầm quạt nan ngồi ngoài trời đánh cờ tướng, khắp nơi toát lên hơi thở của những năm 90.
Tô Vịnh Hà hình như không phải lần đầu đến đây. Cô ấy quen thuộc tìm đến đúng căn hộ nơi bà nội Đồng Diệu ở.
“Bà Liêu.” Tô Vịnh Hà dùng sức gõ cửa sắt, vì tai người già thường không tốt, nếu không gọi to sẽ rất khó nghe rõ.
“Khụ, khụ, là Vịnh Hà à?” Từ bên trong vọng ra giọng nói của một bà cụ lưng còng, dáng người thấp bé, khi bước ra mở cửa còn đang ho khan.
“Chào bà ạ.” Triệu Huyền lễ phép chào hỏi: “Cháu cũng là bạn của Đồng Diệu. Cháu tên là Triệu Huyền.”
“Khụ, khụ, chào cháu.” Bà Liêu cúi đầu ho, sợ bắn nước bọt vào hai cô gái.
“Cháu lấy khẩu trang cho bà, giờ mình đi bệnh viện nhé.” Tô Vịnh Hà bước đến chiếc tủ gỗ bên cạnh, lấy từ trong hộp sắt ra vài chiếc khẩu trang.
Ba người cùng lên xe. Triệu Huyền quan sát sắc mặt bà Liêu. Bà ấy vẫn tỉnh táo, ánh mắt sáng, trông không giống bệnh nặng, nhưng cơn ho thì quả thực rất nghiêm trọng.
“Bà Liêu, có phải bà thường cảm thấy khô miệng, vướng đờm trong cổ họng, thỉnh thoảng ban đêm bị ho đến mức tỉnh giấc không ạ?” Triệu Huyền thử hỏi dò.
“Đúng, đúng rồi. Bà vừa rồi ho đến phát sốt, nhưng giờ lại hết sốt rồi.” Giọng bà Liêu khá có sức lực, không giống triệu chứng viêm phổi hay bệnh nặng tương tự.
“Cháu đề nghị mình đi bệnh viện Trung y xem thử. Nhìn bà Liêu không giống có phản ứng viêm, có lẽ Trung y phù hợp hơn với tình trạng hiện tại.” Triệu Huyền đề xuất. Nhà cô làm nghề bán dược liệu nên cô cũng biết chút ít về y học cổ truyền. Tuy không thể so với bác sĩ chuyên môn, nhưng cô vẫn có thể đánh giá một số triệu chứng đơn giản.
“Thật không đó? Cô cũng hiểu à?” Tô Vịnh Hà bán tín bán nghi. Từ nhỏ cô ấy đã tiếp xúc với y học hiện đại, đối với Trung y vẫn còn khá nghi ngờ.
“Bà Liêu, có phải trước đây bệnh viện kê thuốc chỉ làm giảm ho mà không trị tận gốc nên bệnh cứ tái đi tái lại đúng không?” Triệu Huyền tiếp tục hỏi.
“Khụ, làm sao cháu biết? Đúng thật, lần trước Đồng Diệu dẫn bà đi khám, uống thuốc thì đỡ một chút, giờ lại tái phát.” Bà Liêu trả lời ngắt quãng vì cơn ho dai dẳng.
“Được, tin cô vậy.” Tô Vịnh Hà nhìn trạng thái của bà Liêu qua gương chiếu hậu, xác định không phải trường hợp cần cấp cứu, liền quay xe hướng về bệnh viện Trung y trong huyện.
Ở bệnh viện Trung y cũng rất đông người. Triệu Huyền ở lại với bà Liêu, còn Tô Vịnh Hà thì cầm thẻ bảo hiểm đi đăng ký khám bệnh.
Triệu Huyền cảm thấy thoải mái hơn ở bệnh viện Trung y. Dù nơi đây cũng có phòng phẫu thuật, nhưng mùi thảo dược thoang thoảng trong không khí gợi cho cô cảm giác quen thuộc như ở nhà.
Bác sĩ là một cụ ông còn lớn tuổi hơn cả bà Liêu. Ông ấy lạnh lùng bắt mạch cho bà, hỏi vài câu về triệu chứng, sau đó kiểm tra lưỡi và mí mắt rồi viết ra một đơn thuốc.
“Trung y nào cũng thế này à? Một câu cũng chẳng nói, chẳng biết bị bệnh gì.” Tô Vịnh Hà than thở. Cô ấy quen với các bác sĩ Tây y, ít nhất cũng giải thích tình trạng bệnh, còn Trung y thì chỉ đưa cho cái đơn thuốc khó hiểu này.
“Trung y rất phức tạp, không dễ giải thích cho người ngoài ngành hiểu. Nhiều thầy thuốc Trung y đều như vậy, chỉ kê đơn, không nói nhiều.” Triệu Huyền giải thích. Do gia đình kinh doanh trong lĩnh vực này nên cô đã tiếp xúc với nhiều thầy Trung y lão luyện. Họ thường nói rằng người ngoài ngành không hiểu, giải thích rất mất thời gian, chữa khỏi là được.
“Thôi, tôi cũng không rõ nữa. Chắc thuốc này phải sắc nhỉ?” Tô Vịnh Hà cầm túi lớn các gói thuốc thảo dược lên: “Giá cả cũng không đắt.”
“Để tôi sắc cho, trước đây tôi ở quê làm nghề bán dược liệu.” Triệu Huyền tiết lộ công việc cũ của mình khiến Tô Vịnh Hà không khỏi bất ngờ.
“Không ngờ thật đấy, nhìn cô như một cô gái thành phố, vậy mà lại từng đi hái thuốc ở quê à?” Tô Vịnh Hà vẫn luôn nghĩ Triệu Huyền là sinh viên đại học hoặc du học sinh.
Quay lại nhà bà Liêu, hai người liền bắt tay vào làm việc. Triệu Huyền vào bếp sắc thuốc, tiện tay viết lại các bước nấu thuốc thành một bản ghi nhớ rồi gửi cho Tô Vịnh Hà và Đồng Diệu.
Sắc thuốc cần ngâm dược liệu trong nước sạch khoảng 15 phút, sau đó đun lửa lớn đến khi sôi rồi hạ lửa nhỏ để nấu. Lượng nước không được quá nhiều hay quá ít, phải căn chỉnh phù hợp với lượng thuốc. Thuốc cần được nấu hai lần, sau đó trộn hai lần nước thuốc lại với nhau.
Triệu Huyền rất quen thuộc với quy trình này, chỉ mất 40 phút đã sắc xong.
Sau khi uống thuốc, bà Liêu lập tức cảm thấy cổ họng thông thoáng hơn hẳn. Không chỉ đơn giản là giảm ho mà cảm giác khô rát trong họng cũng dịu đi đáng kể, cơn ho khan cũng giảm rõ rệt.
“Thật kỳ diệu.” Bà Liêu vỗ đùi, cơn ho nhẹ bớt giúp giọng nói của bà vang dội hơn: “Cô bé này giỏi quá.”