Bắt Được Rồi - Hồ Linh

Chương 71

Thấy bà Liêu không sao, Tô Vịnh Hà lập tức gửi một tin nhắn cho Đồng Diệu, còn kèm theo video của bà Liêu.

“Không sao là tốt rồi. Chị tan làm sớm, sẽ về ngay.” Giọng của Đồng Diệu rất trầm, dường như có chút mệt mỏi.

Sau khi sắp xếp cho bà Liêu ổn thỏa, Tô Vịnh Hà lập tức kéo Triệu Huyền bắt đầu luyện tập trực tuyến. Triệu Huyền cũng rất phối hợp, kết nối mạng để cùng Tô Vịnh Hà luyện tập với độ trễ của mạng di động.

“Không được, tôi cần Triệu Huyền luyện tập đánh lính với tôi một chút.” Phương Giai Nhân chơi vị trí adc, cô ấy ghen tị với việc Hoàng Nhược Nhược có thể được Triệu Huyền huấn luyện một kèm một, liền nêu yêu cầu trong nhóm.

“Cậu đánh lính cũng khá lắm rồi mà. Tôi nghĩ tôi vẫn cần học thêm.” Hoàng Nhược Nhược không nhượng bộ, không có ý định chia sẻ Triệu Huyền cho người khác.

“Đội trưởng!” Phương Giai Nhân đành phải gọi người giúp. Cô ấy lập tức gọi điện thoại đến chỗ Tô Vịnh Hà.

Tô Vịnh Hà chỉ trách Triệu Huyền không có bốn tay, không thể huấn luyện cho hai người cùng lúc được. Vì vậy cô ấy sắp xếp thời gian, cho Triệu Huyền huấn luyện đánh lính với Phương Giai Nhân nửa tiếng đầu, nửa tiếng sau thì luyện gank với Hoàng Nhược Nhược.

“Thật ngại quá, làm phiền cô nhiều như vậy, khi nào nhận được tiền thưởng, nhất định sẽ gửi cho cô một bao lì xì thật to.” Tô Vịnh Hà đầy vẻ áy náy. Ban đầu cô ấy nghĩ công việc của Triệu Huyền sẽ nhẹ nhàng nên lương cũng chưa kịp trả. Vậy mà giờ gần như hai ngày một tuần, Triệu Huyền phải huấn luyện đến 12 tiếng. Cô ấy cảm thấy mình như một bà chủ vô lương tâm vậy.

“Không sao đâu, tôi vẫn xử lý được. Tuần sau các cô có trận đấu vòng bảng đầu tiên nhỉ?” Triệu Huyền liếc nhìn ngày thi đấu, thứ Năm tuần sau chính là trận đầu tiên của giải mùa hè GM.

“Vậy thì tiếp tục nhé.”

Sau khi sắp xếp xong thời gian, Tô Vịnh Hà lập tức yêu cầu mọi người vào các phòng luyện tập và rank tương ứng. Hai cô gái ngồi trên ghế gỗ, dành cả buổi chiều để luyện tập.

“Chị về rồi.” Giọng Đồng Diệu vang lên ở cửa. Cô ấy dùng chìa khóa mở cửa, tay xách đầy túi lớn túi nhỏ các loại thực phẩm.

“Bò kho, củ cải, rau muống, còn đây là gà ta. Cháu mua được con cuối cùng ở chợ đấy.” Đồng Diệu đem tất cả thực phẩm trong tay đặt vào bếp.

“Diệu Diệu, để bà làm.” Bà Liêu vừa nhìn thấy Đồng Diệu, gương mặt liền không giấu nổi niềm vui, như nhìn thấy báu vật. Bà nắm chặt tay Đồng Diệu, trong mắt tràn đầy nỗi nhớ thương của người lớn dành cho con cháu.

“Bà nội, bà cứ nghỉ ngơi đi, để cháu làm.” Đồng Diệu xắn tay áo, rồi quay về phía phòng khách gọi lớn: “Ai có thể vào giúp một tay không?”

Tô Vịnh Hà chưa từng bước vào bếp, vội vàng lắc đầu. Triệu Huyền đứng dậy, đi vào bếp cùng cô ấy. Hai người đẩy bà Liêu ra ngoài.

Triệu Huyền nấu ăn rất giỏi, phối hợp nhịp nhàng với Đồng Diệu. Hai người nhanh chóng hoàn thành khâu rửa rau và sơ chế.

“Trời ạ, tôi cứ tưởng cô cũng giống Vịnh Hà, không bao giờ động tay vào chuyện bếp núc cơ.” Đồng Diệu đùa vui. Dáng vẻ của Triệu Huyền thật sự không giống người sẽ làm những việc này.

“Chị đừng nói xấu em chứ. Ít ra em cũng biết rửa bát đấy!” Tô Vịnh Hà ở phòng khách lớn tiếng đáp lại.

Dù không biết nấu ăn, nhưng Tô Vịnh Hà rất biết cách trò chuyện. Cô ấy rót hai chén trà, ngồi tán dóc với bà Liêu. Từ chuyện hàng xóm thời thơ ấu đến bạn bè hiện tại, Tô Vịnh Hà nói không ngừng nghỉ, có thể thấy cô ấy là người rất dễ gần.

Triệu Huyền sơ chế thịt bò rồi chần qua nước, Đồng Diệu thì làm sạch con gà vừa mua. Hai người bận rộn ở bồn rửa và bếp, phối hợp rất ăn ý.

Dưới sự hợp tác nhịp nhàng, một bữa tối thịnh soạn đã được chuẩn bị xong. Tô Vịnh Hà dìu bà Liêu đến bàn ăn. Dù đồ nội thất trong nhà đã cũ kỹ nhưng nhờ bàn ăn đầy ắp món ngon, cả phòng ăn như bừng sáng, trở nên ấm áp hơn hẳn.

“Vịnh Hà, nhìn miếng bò kho này xem, Triệu Huyền xử lý thật sự rất hoàn hảo.” Đồng Diệu không kìm được mà khen ngợi Triệu Huyền. Bình thường cô ấy cảm thấy mình không giỏi xử lý thịt bò, nhưng Triệu Huyền lại làm phần gân bò đẹp không tì vết, từng miếng đều mang gân bò, trông vô cùng hấp dẫn.

“Ai hiểu được, một báu vật thế này lại được em tìm được từ trên mạng về.” Tô Vịnh Hà gắp một miếng bò kho, hài lòng ăn thử.

“Mọi người khen nhiều quá làm tôi ngại đấy.” Triệu Huyền hiếm khi nói những lời như vậy, nhưng sự khen ngợi từ Tô Vịnh Hà và Đồng Diệu thực sự làm cô cảm thấy được khích lệ. Cô thậm chí còn nghi ngờ rằng chỉ cần mình biết cầm đũa ăn cơm chắc cũng sẽ được khen ngợi.

“Không, không, là cô thật sự rất giỏi mà.” Tô Vịnh Hà ăn một miếng bò lớn cũng không thể khiến cái miệng nói không ngừng của cô ấy im lặng được.

“Đúng vậy, Tiểu Triệu thật sự thông minh và xuất sắc. Diệu Diệu, hôm nay thuốc Đông y bà uống là cô ấy dẫn bà đi đến bệnh viện Trung y đấy. Một bát thuốc thôi mà bà đã cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi.” Bà Liêu chỉ ăn rau vì hiện tại bà vẫn còn ho, không thể ăn thịt gà và thịt bò, nhưng Triệu Huyền đã đặc biệt làm riêng cho bà một phần sườn hấp.

Sau bữa tối, Tô Vịnh Hà phụ trách dọn dẹp nhà cửa, còn Triệu Huyền và Đồng Diệu ngồi xem tivi trong phòng khách. Bà Liêu ngủ sớm, mới 8 giờ đã về phòng.

Đợi Tô Vịnh Hà dọn dẹp xong, ba cô gái chọn một bộ phim đô thị nói về mối quan hệ nam nữ để xem.

“Nam chính bây giờ đều trông trừu tượng thế này à?” Triệu Huyền rất ít khi xem những bộ phim giới trẻ hay xem, buông lời chê bai về ngoại hình của nam chính trong phim.

“Thật đấy, phim dạo này càng ngày càng chướng mắt.” Tô Vịnh Hà đồng tình: “Tôi thấy còn không đẹp bằng Văn Văn nữa, đúng không?”

Tô Vịnh Hà và Đồng Diệu cười phá lên, còn Triệu Huyền thì ngơ ngác, nhìn hai người. Hai cô gái nhất quyết không chịu giải thích lý do vì sao họ cười.

“A a a, gã đàn ông lăng nhăng này trông giống hệt giáo sư hướng dẫn của tôi.” Đồng Diệu thấy trong phim có một gã đàn ông tệ bạc, lập tức đứng dậy mở điện thoại, lục lại ảnh của giáo sư hướng dẫn Phù Văn Nguyên.

Người tên Phù Văn Nguyên này mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt màu xanh đậm, tóc hơi thưa thớt, biểu cảm có chút đê tiện. Thực sự giống với gã đàn ông xấu xa trong phim.

“Trời ơi, mấy người xấu đều có vẻ ngoài giống nhau thật.” Tô Vịnh Hà cũng chêm vào chê bai.

“Người xấu?” Triệu Huyền không hiểu đầu đuôi.

“Người này tên là Phù Văn Nguyên, là giáo sư hướng dẫn nghiên cứu sinh của Diệu Diệu. Trước đây ông ta từng đạo văn của Diệu Diệu, lấy bài của chị ấy rồi ghi tên mình để xuất bản. Vì Diệu Diệu lo lắng kết quả tốt nghiệp nên đành nhẫn nhịn.” Tô Vịnh Hà vòng tay ôm lấy Đồng Diệu, như một người bảo vệ nghiêm ngặt, giữ cô ấy trước mặt mình.

“Không thể tố cáo à?” Triệu Huyền đưa ra một giải pháp thực tế. Cô không giỏi an ủi người khác nên chỉ có thể nói những lời khách quan.

“Vì tôi muốn tốt nghiệp trước. Tôi đã nhận được một lời mời làm việc, nếu phải hoãn tốt nghiệp, công ty chắc chắn sẽ không giữ tôi nữa, tổn thất sẽ rất lớn đối với tôi.” Đồng Diệu bất lực trả lời.

“Thôi, đừng nói chuyện này nữa, xem tiếp đi. Hình như gã đàn ông tệ bạc sắp bị tát rồi.” Tô Vịnh Hà chuyển chủ đề, ba người cùng xem cảnh gã đàn ông trong phim bị tát ba cái liên tiếp. Đồng Diệu cũng học theo nữ chính, vung tay “tát” vào bức ảnh Phù Văn Nguyên trên điện thoại để xả giận.

Đêm đó, ba cô gái nằm chung trên một chiếc giường rộng 1m8. Cả ba đều rất gầy, nằm sát nhau, cơ thể chạm vào nhau, cảm giác này khiến Triệu Huyền cảm thấy rất ấm áp.

Bất kể lúc nào, Đồng Diệu luôn vô thức chăm sóc hai người còn lại. Triệu Huyền ngủ rất yên tĩnh, nhưng Tô Vịnh Hà lại chiếm phần lớn chiếc giường khiến Đồng Diệu phải nhẹ nhàng gạt chân của Tô Vịnh Hà ra khỏi người Triệu Huyền.

“Suỵt, em ấy ngủ say quá, để tôi giúp.”

Không đợi Triệu Huyền cảm thấy khó chịu, Đồng Diệu đã điều chỉnh vị trí nằm của ba người sao cho thoải mái nhất.

“Máy lạnh không lạnh quá chứ?” Giọng nói của Đồng Diệu dịu dàng như của một người mẹ.

“Không lạnh.” Triệu Huyền đáp rất khẽ, sợ đánh thức Tô Vịnh Hà.

Đồng Diệu nhẹ nhàng vỗ lưng Triệu Huyền, dịu dàng dỗ cô chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, Triệu Huyền và Tô Vịnh Hà trở về thành phố. Văn Văn lái xe đến đón Triệu Huyền.

“Hôm qua chúng tôi đến thăm bà nội của Đồng Diệu. Bà ấy còn lớn tuổi hơn bà nội tôi đấy.” Suốt đường đi, Triệu Huyền dường như mở ra cả một kho chuyện, líu lo kể cho Văn Văn nghe rất nhiều điều xảy ra hôm qua.

Văn Văn hơi bất ngờ. Một Triệu Huyền thường ngày ít nói, thế mà hôm nay lại có nhu cầu chia sẻ nhiều đến vậy. Nói tới mức mệt nhoài, cô tựa vào cửa sổ xe ngủ thiếp đi. Văn Văn nhìn qua kính xe, thấy gương mặt Triệu Huyền in trên đó, hơi thở cô đều đều, trông như đã chìm vào giấc ngủ sâu.

“Chà, hôm nay cô Triệu có tâm trạng tốt ghê.” Chú Trương tài xế cũng nhận ra. sự khác biệt của Triệu Huyền.

“Đúng vậy, hình như cô ấy đã kết được thêm bạn mới rồi.” Văn Văn mỉm cười, nụ cười hài lòng như một người cha.

Khoảng một tiếng rưỡi sau, xe về đến nhà họ Triệu. Đại Bảo, chú chó cưng của Triệu Huyền đã lâu ngày không gặp chủ, nhảy từ trong cửa ra, chạy tới chân cô làm nũng đòi v**t v*.

“Đại Bảo, cún ngoan.” Triệu Huyền cúi xuống v**t v* bụng Đại Bảo, gương mặt hiện lên nét dịu dàng.

“Tiên Nhi!” Tiền Dư Dư và Từ Chí cũng có mặt ở nhà họ Triệu, chờ Triệu Huyền và Văn Văn về để tổ chức bữa cơm thân mật.

Triệu Huyền và Văn Văn chào chú Trương, sau đó cùng nhau bước lên tầng, trở về ngôi nhà quen thuộc.

Có lẽ vì đã lâu không về, nhìn những chiếc bàn ghế quen thuộc trước mắt, Triệu Huyền bỗng cảm thấy nhớ nhung. Từ trong bếp, Triệu Lan bê ra một tô canh sườn hầm củ mài.

“Nào, uống một bát canh trước đã.” Triệu Lan đặt tô canh xuống, lập tức bước tới cạnh Triệu Huyền, cẩn thận quan sát cô từ đầu đến chân.

“Gầy rồi, gầy rồi, ở đó đồ ăn không ngon à?” Nỗi xót xa hiện rõ trên gương mặt bà, lông mày nhíu lại như thể Triệu Huyền vừa sụt hẳn hơn chục cân.

“Làm sao bằng đồ ăn bà nấu được chứ.” Miệng lưỡi Triệu Huyền ngọt như đường. Từ tận đáy lòng, cô thực sự nhớ những món ăn của bà. Khoảng thời gian xa nhà vừa rồi, cô đã phải chịu không ít thiệt thòi. Đồ ăn bên ngoài đúng là không sánh bằng đồ nhà.

“Đúng, đúng vậy, ăn nhiều lên nào. Từ Chí, mang đồ ăn ra đây.”

Gần đây, hầu như ngày nào Từ Chí cũng đến nhà họ Triệu, vừa ăn chực vừa giúp chăm sóc Triệu Lan. Bà Triệu giờ đối xử với anh ấy như con cháu trong nhà..

Từ Chí cũng rất nghe lời, bước vào bếp bê đồ ăn ra. Chẳng mấy chốc, một bàn đầy ắp món ăn khiến Triệu Huyền ngạc nhiên.

“Tết cũng không phong phú thế này đâu.” Triệu Huyền cười khổ. Trên bàn tổng cộng có 10 món, nhưng cả nhà chỉ có 5 người.

“Không sao, ăn không hết để bọn họ mang về.” Triệu Lan không khách sáo, coi mọi người đều là người nhà.

“Đúng đấy, cô ăn không hết thì tôi ăn thêm một chút cho.” Tiền Dư Dư nói chen vào. Dạo này trông cô ấy cũng gầy hơn, có lẽ do công việc ở bệnh viện quá bận rộn.

Sau bữa cơm, đám đàn ông phụ trách rửa bát và lau dọn bàn ghế, còn Triệu Huyền kéo Tiền Dư Dư vào phòng mình.

“Dư Dư, tuần sau cô rảnh lúc nào? Tôi muốn đi bệnh viện huyện một chuyến.” Triệu Huyền hạ giọng hỏi.

Bình Luận (0)
Comment