“Vì sao? À, vì chuyện của viện trưởng à? Tôi đã nói mà, mọi người có bằng chứng gì rồi đúng không?” Tiền Dư Dư lập tức hướng nghi ngờ về phía Viện trưởng bệnh viện huyện, Tả Kinh Nghiệp, người mà cô ấy đã nghi ngờ từ lâu.
“Chuyện này không thể tiết lộ quá nhiều. Hơn nữa, lần này không có sự can thiệp của cảnh sát, chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu rõ tình hình thôi.” Triệu Huyền nói khá mơ hồ. Khi chưa có chứng cứ chắc chắn, cô cũng không thể đưa ra kết luận được.
“Được, tôi nhất định ủng hộ mọi người 100%!” Tiền Dư Dư bày tỏ sự đồng ý trước: “Với cả có một số tài liệu tôi đã chụp ảnh lại rồi, tối nay về tôi sẽ gửi cho cô.”
Tiền Dư Dư mở một số bức ảnh chụp tài liệu từ điện thoại ra, Triệu Huyền nhìn lướt qua. Phần lớn là các hồ sơ của khoa sản, trong đó ghi rõ rằng chỉ riêng năm nay đã có 3 trẻ sơ sinh là bé gái bị tử vong ngay sau khi sinh. Tuy nhiên, cùng lúc lại có 3 trẻ sơ sinh được đăng ký, cũng đều là bé gái, nhưng cha mẹ được đăng ký không sinh con tại Bệnh viện Huyện.
Nhìn thoáng qua thì những thông tin này không hề liên quan đến nhau, nhưng với tiền lệ từ hai vụ án trước, Triệu Huyền đương nhiên sẽ liên kết hai sự việc lại với nhau. Cô có lý do để nghi ngờ 3 bé gái bị tử vong đã được “bán” cho các cha mẹ đã đăng ký kia.
“Được, tối nay cô gửi hết những thứ này vào email của tôi nhé.” Triệu Huyền nói rồi trầm ngâm một lát: “Cảm ơn cô, Dư Dư.”
“Ôi dào, cô khách sáo gì chứ? Cô là ân nhân cứu mạng của tôi mà.” Tiền Dư Dư thoải mái ngồi xuống bàn làm việc của Triệu Huyền. Trên bàn bày đủ các loại sách, từ tản văn đến lý thuyết về pháp y, nhưng chẳng có cuốn nào làm cô ấy hứng thú cả.
Chỉ đến khi Từ Chí và Văn Văn dọn dẹp xong phòng bếp thì Tiền Dư Dư mới rời khỏi phòng của Triệu Huyền.
-
Sau nửa tháng không về cục cảnh sát, Triệu Huyền cảm thấy mọi thứ ở sở thật thân thuộc. Buổi sáng, Lý Giai Trinh mang đến cho cô một phần bánh cuốn. Quán bánh cuốn này là quán ngon nhất trong toàn huyện. Triệu Huyền ngồi tại chỗ làm việc ăn sáng, cô không phải dự họp sáng nên nhẹ nhàng hơn nhiều so với mọi người.
Trương Khâu, Từ Chí và Văn Văn từ phòng họp chạy ào ra, thẳng đến bàn làm việc của Triệu Huyền.
“Tiên Nhi! Cô đã xem diễn đàn chưa?” Trương Khâu lập tức lại gần bên cạnh Triệu Huyền. Kể từ khi Văn Văn biết Trương Khâu là gay, thái độ của anh với cậu ta cũng tốt hơn nhiều, không còn bận tâm việc cậu ta tiếp cận Triệu Huyền nữa.
“Hả?” Triệu Huyền khó hiểu, chỉ nhìn vào bài đăng trên điện thoại của Trương Khâu.
[Tố cáo Chu Nhã Đình bắt nạt bạn học và nhận túi hàng hiệu Hermes với giá cắt cổ.]
Bài đăng này nhanh chóng được đẩy lên đầu của diễn đàn. Quả thực là một tin sốc, Triệu Huyền cũng kinh ngạc khi đọc nó. Với công chức, điều đáng sợ nhất chính là bị tố cáo th*m nh*ng, lại còn đăng ảnh một cách công khai như vậy nữa.
Bức ảnh trong bài rất rõ nét, có ảnh Chu Nhã Đình nửa đêm chạy vào phòng Triệu Huyền mở cửa sổ và hất nước, cùng với ảnh cô ta mang túi Hermes đi dạo ở trung tâm thành phố.
Bài viết không có nhiều chữ nhưng lại có rất nhiều ảnh, tất cả còn rất rõ nét. Hồ sơ của Chu Nhã Đình đã bị xóa, điều này có nghĩa là cô ta rất có thể sẽ không thể tiếp tục làm cảnh sát hình sự nữa.
“Cái này gọi là gì nhỉ, quả báo đúng không?” Văn Văn nhớ lại việc Triệu Huyền nửa đêm không tìm được ai thay chăn, lập tức biết ngay đây không phải chuyện ngẫu nhiên mà là hành động cố ý bắt nạt của Chu Nhã Đình và nhóm của cô ta.
Từ những bức ảnh này, Triệu Huyền tìm được một vài manh mối về người đã đăng thông tin. Dựa vào địa chỉ IP, rất dễ dàng xác định rằng đó là người của huyện Vũ Xuyên. Trong số những người Triệu Huyền quen biết ở huyện Vũ Xuyên, chỉ có Trương Phàm mới có thể làm việc này mà thôi.
Rất nhanh, điện thoại của Triệu Huyền vang lên tiếng báo tin nhắn.
[Không cần khách sáo, bên này chúng tôi đều là Lôi Phong sống.]
Hóa ra, Trương Phàm đã không chịu nổi hành vi bắt nạt của Chu Nhã Đình và nhóm của cô ta từ lâu rồi. Nhưng lúc đầu cô ta không chắc về con người Triệu Huyền nên giả vờ lạnh nhạt không quan tâm. Sau này khi hiểu rõ tính cách của Triệu Huyền, cô ta mới hiểu mọi việc đều là do nhóm Chu Nhã Đình gây ra nên đã tung toàn bộ chứng cứ mình ghi lại lên diễn đàn.
Vì sự hiện diện của Trương Phàm rất mờ nhạt nên Chu Nhã Đình và nhóm của cô ta hoàn toàn không để ý đến Trường Phàm. Những việc bẩn thỉu đó được thực hiện ngay trước mặt Trương Phàm rất nhiều lần, không chỉ nhắm vào Triệu Huyền mà còn có cả những cảnh sát hình sự từ các huyện khác đến nữa. Khi bài đăng được đăng lên, những người từng bị bắt nạt trước đây đều đồng loạt lên tiếng, giúp đẩy bài đăng lên đầu trang.
Mọi người cùng đẩy thì tường sẽ đổ. Những đồng minh từng theo phe Chu Nhã Đình cũng không còn ủng hộ cô ta nữa. Họ thay phiên nhau để lại bình luận chỉ trích dưới bài đăng. Kết quả là Chu Nhã Đình bị triệu tập đến bộ phận chống th*m nh*ng, kéo theo toàn bộ nhà họ Chu có lẽ sẽ chịu ảnh hưởng không nhỏ.
[Cảm ơn.] Triệu Huyền không ngờ rằng Trương Phàm lại có năng lực hành động mạnh mẽ như vậy. Sau khi gửi lời cảm ơn, cô không quên kèm theo hai biểu tượng cảm xúc hình đôi môi.
Triệu Huyền không cảm thấy thỏa mãn với cảm giác trả thù, mà thay vào đó là nỗi thất vọng đối với Chu Nhã Đình. Rõ ràng cô ta sở hữu những nguồn lực rất tốt, nhưng lại chọn cách bất chính để đạt được lợi ích, đồng thời bắt nạt người yếu thế.
Nếu Chu Nhã Đình muốn, cô ta hoàn toàn có thể trở thành một cảnh sát hình sự giỏi và giúp ích được cho nhiều người.
Nhân tính thật phức tạp. Khi đã sở hữu quyền lực vượt trội so với người bình thường, có bao nhiêu người còn có thể giữ vững lòng mình?
“Ở cục cảnh sát thành phố có rất nhiều người như thế đấy.” Trương Khâu thở dài, tỏ vẻ tiếc nuối: “Không nói nữa, tôi còn mấy vụ đánh nhau đang tồn đọng cần xử lý đây.”
Từng người một rời đi, để lại Triệu Huyền ngồi tại bàn làm việc. Cô ngẫm lại những sự việc xảy ra gần đây. Chuyến đi tới thành phố vừa rồi đã làm thay đổi cách nhìn nhận của cô. Cùng xuất thân từ gia đình giàu có nhưng Văn Văn chọn trở thành một cảnh sát chính trực, trong khi Chu Nhã Đình và Mai Thư Đinh lại chọn con đường bắt nạt người khác. Ngược lại, Trương Phàm, người xuất thân nghèo khó, lại sẵn sàng đứng lên vì chính nghĩa.
Quá phức tạp.
Triệu Huyền tựa đầu lên bàn, nhìn đống tài liệu chưa được phân loại của những vụ án tích trữ lâu nay. Cô cảm thấy nhân tính còn phức tạp hơn bất kỳ vụ án hay công thức nào.
Thời tiết ngày càng nóng, tiếng ve kêu râm ran, không khí bên ngoài cửa sổ bị biến dạng vì nhiệt. Cái nóng oi bức khiến mọi người trong cục cảnh sát rệu rã, trong khi chiếc điều hòa cũ kỹ phát ra tiếng kêu mệt mỏi.
Triệu Huyền nhìn lại hai vụ bé gái chết bất thường, tải tài liệu liên quan từ mạng nội bộ xuống, in ra hai bản, và phân loại thành từng tập hồ sơ. Đồng thời, cô cũng sắp xếp tài liệu khoa sản của bệnh viện huyện mà Tiền Dư Dư đã cung cấp.
Dù tài liệu mà Tiền Dư Dư đưa rất chi tiết, nhưng chỉ bao gồm dữ liệu của nửa năm gần đây. Hai bé gái tử vong lần lượt 3 tuổi và 5 tuổi, đều có giấy chứng sinh từ nhiều năm trước tại bệnh viện huyện. Cô chỉ còn cách đến bệnh viện để xem liệu có thể lấy được hồ sơ cũ hơn hay không.
Vụ bé gái chết đuối xảy ra vào tháng 12 năm ngoái. Bé gái tên là Lưu Ninh Ninh, khi đó mới 3 tuổi. Bố của cô bé là một luật sư tên Lưu Gia Hào. Mẹ cô bé làm nội trợ, từng là nhà thiết kế nội thất tên Hứa Duyệt. Vụ án này từng gây chấn động lớn, thu hút sự chỉ trích dữ dội trên mạng. Nhưng trí nhớ của cư dân mạng thường rất ngắn. Sau nửa năm, không còn bất kỳ bài viết hay bình luận nào liên quan đến vụ việc này nữa. Dù kết quả của vụ án đã được đưa lên tin tức nhưng nó cũng không tạo ra được thêm sự chú ý nào.
Vụ bé gái bị máy giặt cuốn chết xảy ra vào tháng 6 năm ngoái, tức là cách đây một năm. Bé gái tên là Lôi Gia Mỹ, khi đó 5 tuổi, học tại trường mẫu giáo của địa phương. Vào ngày xảy ra sự việc, trường học đang trong kỳ nghỉ. Bố mẹ của cô bé là Lôi Hào và Vương Hân Vũ đều đã đi xem phim ngoài rạp, trong nhà chỉ còn ông nội già yếu là Lôi Canh Vân. Theo lời kể, lúc sự việc xảy ra, ông Lôi đang ngủ trong phòng phụ trên tầng hai, hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu cứu của cô bé. Đến khi phát hiện ra thì bé gái đã tử vong.
Triệu Huyền vừa làm ghi chép vụ án, vừa không khỏi đau lòng cho hai bé gái. Các em thậm chí còn chưa kịp thực sự cảm nhận thế giới này, chỉ mới 3 và 5 tuổi, ngay cả nói chuyện còn chưa rõ mà đã mất mạng rồi.
Cô không muốn suy đoán ác ý về người khác, nhưng cũng khó tránh khỏi nghĩ đến lời Trương Khâu từng nói. Ở Trần Châu, tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu bén rễ. Có lẽ bản thân cô cũng là một trong những bé gái bị bỏ rơi, chỉ khác ở chỗ là cô may mắn hơn khi gặp được Triệu Lan.
Nghĩ đến đây, Triệu Huyền đột nhiên cảm thấy tò mò về thân thế của mình. Trước đây cô từng không muốn tìm hiểu quá khứ, cũng không muốn biết bố mẹ ruột là ai. Vì cô nghĩ mình đã bị bỏ rơi nên đối phương không xứng đáng để cô bận tâm. Cô đã có bà nội, cũng không thiếu thốn tình thương của bố mẹ. Nhưng hôm nay, cô bỗng muốn biết loại bố mẹ như thế nào mà lại nhẫn tâm đến mức đem con gái mình đi bán.
Họ sẽ là người như thế nào đây?
Câu hỏi này cứ quẩn quanh trong đầu Triệu Huyền. Cô mở mạng nội bộ, tra cứu giấy chứng sinh của mình. Giấy tờ cho thấy cô sinh ra tại bệnh viện huyện, nhưng ngoài điều đó ra, không có bất kỳ thông tin nào liên quan đến bố mẹ ruột của cô cả.
Giống như Lưu Ninh Ninh và Lôi Gia Mỹ, hai cô bé và Triệu Huyền đều chỉ sở hữu một giấy chứng sinh giả, không có thông tin sinh thật sự.
Số phận đã gắn kết Triệu Huyền với hai bé gái này. Khi cô tìm kiếm sự thật đằng sau cái chết của các em, cũng là lúc cô tìm kiếm thân thế thật sự của mình.
Tan làm, trời ngày càng tối. Triệu Huyền về nhà khi trời chưa tối hẳn. Cô thấy Triệu Lan đang đứng trong sân thu dọn thảo dược đã phơi khô vào giỏ tre. Ánh hoàng hôn chiếu lên lưng bà, tạo thành một vòng hào quang dịu dàng. Triệu Huyền vốn còn đang phẫn nộ vì vụ án, khi thấy cảnh tượng này, lòng liền dịu lại.
“Bà ơi, để cháu giúp.” Triệu Huyền đỗ xe, chào Đại Bảo rồi chạy ngay đến bên Triệu Lan.
“Tan làm sớm thế à?” Triệu Lan đưa chiếc giỏ tre cho Triệu Huyền. Công việc này nhẹ nhàng, Triệu Huyền lại nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã thu xong.
Cô vốn định hỏi Triệu Lan về thân thế của mình, nhưng khi nhìn thấy bà, cô lại không mở miệng được.
Cô sợ bất kỳ câu hỏi nào cũng sẽ làm tổn thương người bà đã dành cho cô tình yêu thương vô điều kiện.
“Tối nay ăn gì ạ?” Triệu Huyền chuyển câu hỏi sang một lời thăm hỏi nhẹ nhàng.
“Thịt rang, còn có canh trứng cà chua nữa. Cà chua mùa này ngon lắm.” Triệu Lan nắm tay Triệu Huyền. Tay bà thô ráp, trong khi tay Triệu Huyền lại mịn màng như các cô gái thành phố.
Trong bữa ăn, hai bà cháu nói chuyện phiếm, chủ yếu về công việc gần đây của Triệu Huyền. Cuối cùng, cô không kiềm chế được mà hỏi điều cô vẫn luôn trăn trở.
“Bà ơi, cháu từ đâu đến, bà có biết không?”
Triệu Lan nhìn đôi mắt đẹp như hồ ly của Triệu Huyền. Đôi mắt bà là mắt tròn, hoàn toàn không giống với Triệu Huyền.
Triệu Lan thở dài. Bà biết ngày này sẽ đến nên đã chuẩn bị từ lâu. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Triệu Huyền, bà vẫn không khỏi cảm thấy không nỡ.
Không nỡ để cháu gái mình trở thành con của người khác.
“Bà ơi, cháu không phải muốn đi tìm họ đâu. Chỉ là vụ án cháu đang điều tra có thể liên quan đến thân thế của cháu thôi.” Triệu Huyền giải thích, nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của Triệu Lan.
“À, là, là thế sao.” Triệu Lan nhẹ nhõm hơn nhiều. Bà đứng dậy, bước vào phòng, mang ra một tờ giấy chứng sinh.
Giấy chứng sinh ghi ngày sinh, nơi sinh và tên bố mẹ, nhưng không ghi tên của Triệu Huyền. Thời đó giấy chứng sinh đều như vậy, được điền thủ công, không cần ghi tên trẻ em. Giấy này chỉ dùng để làm hộ khẩu, sau khi hoàn tất thủ tục hộ khẩu thì cũng không còn giá trị thực tế nữa.
[Tên bố: Vương Triều Dương.
Tên mẹ: Lý Hiểu Ngải.]