Sau khi nhận được giấy khai sinh của mình, ngay ngày hôm sau, Triệu Huyền đã tra cứu thông tin hộ khẩu của hai người trên mạng nội bộ của cục cảnh sát. Hiện tại, Vương Triều Dương và Lý Hiểu Ngải vẫn sống ở huyện Trần Châu nhưng ở khu vực phía Đông thành phố, cách nhà Triệu Huyền khoảng nửa tiếng đi xe.
Theo thông tin trên hộ khẩu, dưới tên của hai người này thực sự có đăng ký hai đứa con một trai một gái, mà tên của người con gái đúng là Triệu Huyền.
Khi nhìn thấy điều này, Triệu Huyền bỗng cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Cô không muốn lấy danh nghĩa Triệu Huyền để hỏi chuyện này, bởi dính dáng đến những bậc bố mẹ kiểu này có thể sẽ không phải là điều tốt.
Triệu Huyền rất thực tế. Cô không cho rằng những người sinh ra mình mang đến ân nghĩa lớn lao gì, mà chính người như Triệu Lan, người đã tần tảo vì cô suốt cuộc đời mới là ân nhân thực sự của cô. Cô phân biệt rất rõ điều này. Chính vì vậy, cô không muốn đối mặt với hai người có thể là bố mẹ ruột của mình.
Văn Văn mang theo hai cốc cà phê bước đến bên cạnh Triệu Huyền. Hương thơm của cà phê khiến Triệu Huyền tạm quên đi sự hoang mang vừa rồi.
“Loại hạt này thơm thật.” Triệu Huyền nhận ra đây không phải là loại hạt cà phê mà họ thường dùng. Văn Văn nhìn cô với nụ cười trên môi.
“Anh trai tôi mang về từ Ý đấy. Cô thử đi.” Văn Văn đưa cốc cà phê đến trước mặt cô. Tay nghề pha cà phê của anh rất tốt, đã học trong một thời gian dài rồi.
“Có hương hoa quả, độ chua vừa phải, vị cà phê đậm đà, uống một ngụm là tỉnh táo ngay.” Triệu Huyền nhấp một ngụm nhỏ và nhận xét một cách khách quan. Nhưng cô cảm thấy loại hạt từ Ý này không hơn nhiều so với loại hạt nội địa mà cô thường uống.
“Chỉ cần cô thích là được. Cô đang xem gì vậy?” Văn Văn tò mò hỏi khi thấy Triệu Huyền bận rộn cả buổi sáng. Dạo này cũng không có vụ án gấp nào cần cô phải ngồi trước máy tính lâu như vậy cả.
Triệu Huyền không che giấu, trực tiếp đưa giấy khai sinh và thông tin của bố mẹ mình cho Văn Văn xem.
“Bố mẹ cô?” Văn Văn không thể tin nổi. Nếu bố mẹ ruột của Triệu Huyền chỉ cách cô 20km, tại sao họ lại chưa bao giờ đến thăm cô? Tại sao họ lại có thể phớt lờ cô sau khi sinh ra cô như thế?
Văn Văn lớn lên trong sự bảo bọc của mẹ, dù bố anh không đáng tin cậy nhưng mỗi năm anh vẫn gặp ông ta một lần. Trên đời này thực sự có bố mẹ hoàn toàn không quan tâm đến con ruột của mình sao?
“Có gì mà không thể chứ.” Triệu Huyền còn bình tĩnh hơn cả Văn Văn: “Theo như bà kể, tôi cũng là bị bán đến tay bà. Giấy khai sinh của tôi cũng được cấp ở bệnh viện huyện Trần Châu.”
“Ý cô là… bố mẹ cô có thể cũng tham gia vào giao dịch buôn bán trẻ em?” Văn Văn hiểu ra rằng Triệu Huyền muốn dựa vào thân thế của mình để điều tra tổ chức buôn bán trẻ em đứng sau.
“Đúng vậy. Nếu có thể moi được chút thông tin từ Vương Triều Dương và Lý Hiểu Ngải thì có lẽ chúng ta sẽ có được một số manh mối.” Triệu Huyền nói với vẻ điềm nhiên, như thể tất cả chuyện này chẳng liên quan gì đến cô.
“Nhưng thân phận của cô không tiện lắm. Tôi nghĩ cô có thể mượn tạm tên Tiền Dư Dư để dùng.” Văn Văn nhanh chóng nhận ra sự băn khoăn của Triệu Huyền và ngay lập tức giải quyết vấn đề.
Buổi tối sau giờ làm, hai người theo thông tin hộ khẩu mà Triệu Huyền tìm được, đến khu vực phía Đông thành phố. Không giống các khu vực phát triển khác, khu vực này vẫn còn nhiều thứ lạc hậu. Nhà của Vương Triều Dương nằm giữa một khu dân cư, là một căn nhà cũ kỹ thuộc diện “chống giải tỏa”, xung quanh toàn những tòa nhà mới xây, chỉ có năm căn nhà trong đó không chịu di dời.
Văn Văn và Triệu Huyền cẩn thận bước qua những bậc đá dẫn đến tòa nhà cũ. Mùa hè khiến mặt đá ẩm ướt và trơn trượt hơn. Văn Văn mang giày thể thao nhưng độ bám không tốt, suýt chút nữa bị ngã. Trong khi đó, Triệu Huyền thường xuyên đi đường núi nên bước đi rất vững vàng.
Hai người đứng trước một cánh cửa sắt màu đen. Cánh cửa đã bị gỉ đỏ, ổ khóa cũng là loại khóa sắt kiểu cũ, dường như chủ nhà chẳng lo lắng gì về việc sẽ có ai đó đến đây trộm cắp.
Văn Văn nghiêng đầu nhìn Triệu Huyền, chắc chắn rằng tâm trạng của cô không thay đổi, rồi mới gõ cửa.
“Ai đấy? Đang nấu cơm.” Một giọng nữ the thé vọng ra từ bên trong, theo sau là tiếng kéo lê của đôi dép. Nhưng người mở cửa không phải là người phụ nữ mà là một thiếu niên khoảng 16, 17 tuổi.
Cậu thiếu niên vừa thấy Triệu Huyền xinh đẹp thì lập tức chỉnh lại tóc tai, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Xin chào, hai người có việc gì không?” Giọng nói lễ phép quá mức của cậu ta làm Văn Văn hơi bất ngờ.
“Chào cậu, chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi tìm Vương Triều Dương và Lý Hiểu Ngải.” Văn Văn rút thẻ cảnh sát ra và đưa cho cậu thiếu niên xem: “Cậu là?”
“Bố ơi, cảnh sát, cảnh sát!” Cậu thiếu niên chưa trả lời câu hỏi của Văn Văn đã quay vào trong nhà gọi lớn.
Nhà họ ở tầng trệt, trông rất tối tăm và gần như không có ánh sáng tự nhiên. Trong phòng khách nhỏ hẹp chỉ có một chiếc ghế sô pha bằng gỗ cũ với đệm ghế có màu sắc không rõ ràng. Một người đàn ông ăn mặc qua loa từ trong nhà đi ra. Ông ta mặc một chiếc áo ba lỗ rách rưới, đầu tóc bù xù và mặt đầy râu.
“Cảnh sát?” Người đàn ông do dự nhìn qua khe cửa, không có ý định mở cửa cho Văn Văn và Triệu Huyền.
“Đúng thế. Chúng tôi có một số việc cần xác minh với ông.” Văn Văn nói chuyện rất lịch sự, giọng điệu như mọi khi khiến người nghe cảm thấy dễ chịu: “Ông là Vương Triều Dương đúng không?”
“Ôi, chuyện nợ tiền ấy mà, chúng tôi chắc chắn sẽ trả mà, sao phải kinh động đến cảnh sát chứ?” Vương Triều Dương có vẻ rất túng thiếu, điều này cũng dễ dàng nhận ra từ sự tồi tàn của ngôi nhà.
“Không phải chuyện đó. Chúng tôi muốn hỏi về việc có phải chứng minh thư của ông đã bị ai đó đánh cắp hay không.” Văn Văn không nhắc trực tiếp đến giấy khai sinh mà đổi chủ đề, khiến Vương Triều Dương và những người liên quan trở thành “nạn nhân”, nhằm giảm sự cảnh giác của họ.
“Hả, vậy được. Có phải sẽ được bồi thường không?” Vương Triều Dương lập tức thay đổi thái độ, hớn hở mở cửa sắt đón hai người vào nhà.
Bước vào trong, Triệu Huyền nhận ra căn nhà này còn tồi tàn hơn cô tưởng tượng. Phòng khách chỉ khoảng 5m2, có một chiếc bàn trà nhỏ và một chiếc ghế sô pha bằng gỗ. Trên kệ không có TV mà thay vào đó là một bức tranh in chất lượng thấp. Giấy dán tường đã bị mốc, chỉ đứng trong phòng khách thôi mà Triệu Huyền cũng cảm thấy mình đang hít phải nấm mốc rồi.
“Là thế này, chúng tôi phát hiện trong hộ khẩu của ông bà có đăng ký thêm một người con gái, nhưng rõ ràng ông bà không sinh người con gái này. Chúng tôi nghi ngờ thông tin nhân khẩu của ông bà đã bị đánh cắp.” Văn Văn trình bày sự việc theo cách khác.
“Hả? Con mụ già chết tiệt!” Vương Triều Dương hét lên, khiến người phụ nữ trong bếp mắng mỏ rồi bước ra.
“Gào cái gì mà gào, cả ngày chỉ biết gào, có sức thì đi kiếm nhiều tiền vào!” Người phụ nữ mặc chiếc váy rộng thùng thình, để lộ lớp mỡ rung rinh trên người, tạo nên sự đối lập rõ ràng với dáng vẻ gầy gò của Vương Triều Dương.
“Cô lén tôi sinh thêm một đứa con gái hả?” Vương Triều Dương rõ ràng hiểu sai ý Văn Văn, lập tức mắng người phụ nữ: “Cô đúng là đồ đê tiện!”
Nói xong, ông ta ngay lập tức định động tay động chân.
Cậu con trai của họ chỉ đứng lạnh lùng ở cửa phòng, thấy hai người chuẩn bị đánh nhau thì thản nhiên quay về phòng mình.
Văn Văn tất nhiên sẽ không để họ đánh nhau tại đây, lập tức kéo Vương Triều Dương lại.
“Anh nói bậy cái đéo gì thế? Tôi muốn sinh cũng chẳng được đây này. Tôi đã triệt sản rồi, sinh kiểu gì hả?” Người phụ nữ cãi lại không chút e dè.
Nói xong, bà ta như nhớ ra điều gì đó, vỗ mạnh vào đùi mình, kéo Vương Triều Dương lại, thì thầm vài câu.
“Có phải vụ đó không? Người ta nói cho mình 500 tệ, mượn chứng minh thư để làm giấy tờ giả ấy.” Người phụ nữ dường như quen với việc la lối, nay đã hạ giọng nói nhưng âm lượng vẫn đủ để mọi người nghe thấy.
“500 tệ. À, à, ở cổng bệnh viện huyện đúng không? Thế thì đúng rồi.” Nhắc đến 500 tệ, Vương Triều Dương dường như nhớ ra điều gì, mặt mày rạng rỡ như vừa tìm được báu vật.
Người phụ nữ tiến đến trước mặt Văn Văn, quan sát anh một lượt, rồi quay sang nhìn Triệu Huyền.
“Đúng vậy, chúng tôi có cho mượn chứng minh thư, là một người bạn, nhưng họ làm gì thì chúng tôi không biết. Hai vị cảnh sát, chúng tôi là người lương thiện, chẳng biết gì đâu.” Người phụ nữ đã quên mất bộ dạng hung hăng lúc nãy, nói chuyện trơn tru như đã chuẩn bị sẵn rồi.
“Thế à? Theo luật hình sự, việc bán hoặc cung cấp thông tin cá nhân của công dân cho người khác, nếu nghiêm trọng, có thể bị phạt tù đến 3 năm hoặc giam giữ và phạt tiền.” Triệu Huyền, người từ nãy đến giờ chưa mở lời, đã cất tiếng. Chỉ nhắc đến việc phạt tiền thôi đã khiến hai vợ chồng kia lập tức xù lông lên.
“Tôi không biết gì cả, cô đừng có nói bậy, là họ trộm thông tin cá nhân của chúng tôi.” Lý Hiểu Ngải nói nhanh như muốn phủi sạch trách nhiệm ngay lập tức.
Vương Triều Dương nhìn Triệu Huyền, người phụ nữ này không mặc cảnh phục, trông có vẻ mềm yếu hơn so với một cảnh sát.
“Chúng tôi không biết gì hết. Cô là ai? Cô cũng là cảnh sát hả?” Vương Triều Dương bắt đầu nghi ngờ, ánh mắt ông ta nhìn Triệu Huyền cũng trở nên mập mờ.
Ánh mắt Triệu Huyền sắc lạnh, cô nhìn thẳng vào Vương Triều Dương mà hề sợ hãi.
“Tôi là nhân viên của văn phòng cảnh sát, Tiền Dư Dư, đến để lấy lời khai.” Cách nói chắc nịch của Triệu Huyền làm Vương Triều Dương lập tức xua tan mọi nghi ngờ.
“Nhưng chúng tôi thật sự không biết gì cả. Hồi đó, một bác sĩ ở bệnh viện nói với chúng tôi rằng nhiều người không sinh được con nên muốn nhận nuôi, nhưng họ không tiện dùng giấy tờ gốc nên nhờ chúng tôi làm giấy khai sinh thay, sau đó họ sẽ chuyển hồ sơ đi.” Lý Hiểu Ngải cúi đầu tỏ vẻ ngây thơ, che mặt như muốn thể hiện sự xấu hổ.
“Ối! Đồ đàn bà ngu ngốc! Im ngay!” Lời nhắc nhở của Vương Triều Dương đã muộn. Triệu Huyền và Văn Văn nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.
“Hả? Vậy họ chính là chủ mưu. Nếu ông bà cung cấp được đủ manh mối, cảnh sát có thể giúp ông bà đòi lại một chút tổn thất đấy.” Ánh mắt Triệu Huyền lóe lên sự gian xảo. Ngón tay cô nhanh chóng gõ trên điện thoại để ghi lại, nhưng miệng thì không ngừng nói.
Vương Triều Dương và Lý Hiểu Ngải đi sang một góc, thì thầm với nhau. Dường như họ đã thống nhất ý kiến.
“Chúng tôi cũng là bị lừa thôi. Hình như là khoảng 15 năm trước thì phải. Lúc đó tôi vừa sinh xong, có một bác sĩ đến phòng bệnh nói chuyện với tôi về việc dùng tên tôi để đăng ký thêm một đứa trẻ nữa, sau đó sẽ trả cho chúng tôi thêm tiền. Chúng tôi không hiểu biết pháp luật, chịu thiệt vì dốt nát thôi.” Lý Hiểu Ngải tỏ vẻ vô tội, che mặt như sắp khóc.
“Bà còn nhớ là bác sĩ nào không?” Triệu Huyền hỏi tiếp.
“Chuyện này… lâu quá rồi… tôi cũng không chắc nữa… Nhưng tôi thấy trên bảng danh sách ở bệnh viện có một người rất giống ông ta… Hình như là viện trưởng hiện tại thì phải.”
Lý Hiểu Ngải vừa nghĩ vừa nói, giọng nói bị ngắt quãng nhưng đã cung cấp cho Triệu Huyền và Văn Văn một manh mối rất rõ ràng.